"Sau Khi Chia Tay."
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Thanh Linh chuẩn bị một chút rồi ra ngoài.
Hè tháng bảy ở Hải Thành thì ngay cả gió đêm cũng oi bức, trên quảng trường người đến người đi, vô cùng chật chội, chỉ cần đứng một chút thôi đã cảm thấy nóng nực.
Diệp Thanh Linh đứng ở điểm hẹn nhìn một hồi vẫn chưa thấy được bóng dáng của Hoàng Tiểu Dật, mãi cho đến khi giọng nói quen thuộc "Thanhhhhh Linhhhh!" vang lên cô mới thấy được Hoàng Tiểu Dật đang đứng cách đó không xa, cô ấy đang cầm hai ly trà sữa chạy về phía cô.
"Nè, mời cô một ly trà sữa trước." Hoàng Tiểu Dật đưa trà sữa cho cô ấy, "Hào phóng khum?"
"Hào phóng hào phóng, cảm ơn Hoàngggggg đàn chị." Diệp Thanh Linh cũng học theo kiểu kéo dài âm ra, hai người nhìn nhau rồi phá lên cười, thoáng chốc đã tìm thấy tần số, ăn ý như khi trò chuyện trên mạng.
Hoàng Tiểu Dật xuyên qua đám đông vô cùng chuyên nghiệp, chỉ mới một lát đã dắt được Diệp Thanh Linh ra đến bờ sông, ngồi xuống một quán ăn khuya ven đường.
"Òa, quán này bán BBQ ngon cực, Thanh Linh muốn ăn cái gì?"
"Tôi không kén ăn." Diệp Thanh Linh vừa mới nói xong câu này thì tự nhiên bụng lại phát ra tiếng "ọt ọt".
Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt nhìn có chút ngốc nghếch, nói: "Hôm nay tôi ăn hơi ít, đói bụng."
Hoàng Tiểu Dật cười khúc khích, cô cúi đầu để che lại sự đau lòng trong ánh mắt, khi ngẩng đầu lên thì trong đó chỉ còn là nụ cười vui vẻ: "Vậy đêm nay tụi mình ăn nhiều một chút, mỗi loại thịt kêu đều mấy xiên luôn!"
Diệp Thanh Linh cúi đầu, cười: "Được."
"Bia thì sao? Thanh Linh muốn uống bia không?" Hoàng Tiểu Dật hỏi.
Diệp Thanh Linh nhìn ly trà sữa: "Có nước rồi."
Hoàng Tiểu Dật vỗ bàn một cái: "Trời, trà sữa mà sao so với bia được chớ? Ăn xiên nướng là phải uống bia mới chuẩn."
Cô vẫy tay: "Chủ quán, lên bia!"
Rất nhanh, một tá bia đã được mang đến, khi đặt dưới chân hai người còn theo chuyển động mà nghiêng tới nghiêng lui phát ra tiếng lách tách.
Diệp Thanh Linh mắt chữ A miệng chữ O: "Nhiêu đây có phải hơi nhiều rồi không?"
"Không sao đâu, uống nhiều hay uống ít cũng được cả, tôi uống say thì cô đỡ tôi về, cô uống say thì tôi đỡ cô về, thấy được không?" Hoàng Tiểu Dật cười, nói.
"Nhưng mà lỡ cả hai cùng say thì sao bây giờ?"
"Yolo." Hoàng Tiểu Dật tròn mắt, đưa tay làm ký hiệu chịu thua.
Diệp Thanh Linh bật cười.
Xiên nướng đã được đem đến, mùi hương của thìa là, ớt và cả mùi thịt nướng bốc lên rất kích thích vị giác.
"Cụng ly!"
Hai người ăn uống no say.
Hoàng Tiểu Dật vừa cắn một miếng to vừa ợm ờ nói: "Thanh Linh, giọng hát của cô hay thật sự luôn, hôm nay tôi ngồi nghe mà khóc lên khóc xuống.
Lúc xem livestream không phải tại vì cô là bạn tôi nên tôi mới tặng quà đâu, mà là do tôi bị cô làm cho rung động thật đó."
"Ùm...!Thanh Linh, tôi cũng lăn lộn trong cái showbiz này mấy năm trời rồi, tuy tôi chuyển từ trợ lý của người đại diện thành người đại diện nhưng mà cũng kinh qua không biết bao nhiêu là tiết mục, nghe trực tiếp ca sĩ hát trên sân khấu hơn mấy trăm lần rồi nhưng mà tôi chưa thấy ai không chỉnh giọng mà hát hay được như cô."
"Nói vậy cũng không phải." Diệp Thanh Linh đã thân với Hoàng Tiểu Dật nên cũng không màn hình tượng mà nheo mắt cười, ngửa đầu kiêu ngạo, "Tôi chuyên nghiệp mà."
"Đúng đúng đúng, nhém chút nữa tôi đã quên Thanh Linh nhà chúng ta là xuất thân chính quy cơ mà, bốn năm trời đạt không biết bao nhiêu là giải, mấy cái người tuyến lưu lượng() thì làm sao mà so được với Thanh Linh chứ?" Hoàng Tiểu Dật cười.
Diệp Thanh Linh búng tay một cái như chợt nhận ra cái gì, hỏi: "Mà đàn chị này, sao chị biết tôi từng đoạt giải?"
Hoàng Tiểu Dật sững sờ một khắc liền lập tức cười để che giấu, nói: "Không phải hôm đó tôi đi tham gia tiệc mừng tốt nghiệp của lớp cô sao? Nghe các bạn trong lớp nói."
"À..." Diệp Thanh Linh gật đầu.
"Phải rồi, Thanh Linh," Hoàng Tiểu Dật liếm liếm môi, cô thừa dịp không khí đang thoải mái nên nói sang chuyện khác, "Cô thực sự không cân nhắc tới chuyện làm ca sĩ, ra mắt hay tổ chức concert sao? Tôi thực sự cảm thấy cô là người rất thích hợp đứng trên sân khấu, hát lên bài hát mà cô thích, để những người thích cô như tôi có thể ở dưới khán đài la hét cổ vũ cho cô."
Ngay sau đó, Hoàng Tiểu Dật như đùa đùa mà nói: "Nếu cô đến công ty chúng tôi thì giới showbiz này dù có khó lăn lộn đến đâu tôi cũng ủi phẳng hết đường cho cô đi!"
Diệp Thanh Linh bây giờ đã ngà ngà say.
Đột nhiên cô lại im lặng, đôi mắt mông mông chớp chớp, nghiêng đầu như đang nghiêm túc mà tự hỏi lại bản thân.
Làm ca sĩ, concert, sân khấu...!
Những từ ngữ đó cứ bay không ngừng trong đầu như muốn dụ dỗ cô.
Diệp Thanh Linh im lặng một hồi lại cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Tin cuối cùng mà cô nhắn cho Thời Vũ là:
[ Chị ơi, em mệt quá.
Em muốn tạm thời nghỉ việc, muốn nghỉ ngơi một mình một khoảng thời gian.
]
Đến bây giờ là mười một giờ rồi nhưng Thời Vũ vẫn chưa trả lời.
Là vì giận dỗi? Hay là vì đi chơi với Diệp Thiên Thiền vui đến nỗi không nhìn đến tin nhắn này?
Nhịp thở của Diệp Thanh Linh vừa nhanh vừa nặng nề.
Hoàng Tiểu Dật ngồi một bên nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thanh Linh xem điện thoại, trái tim đập muốn nhảy lên tới cổ họng.
Hoàng Tiểu Dật giả vờ như cô không biết gì mà cười vui vẻ, cô siết chặt ngón tay chờ Diệp Thanh Linh trả lời.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn cô, cười cười: "Đàn chị, cho tôi thời gian suy nghĩ nhé."
Hoàng Tiểu Dật gật đầu cái rụp.
Giọng Diệp Thanh Linh nhỏ tới giống như đang lầm bầm, cô bổ sung nói: "Tôi sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc."
.......!
Trước mặt Hoàng Tiểu Dật, Diệp Thanh Linh vẫn cố duy trì lý trí, chỉ hơi say một chút thôi, không đến nỗi bất tỉnh nhân sự để tránh tới lúc về nhà lại phải phiền cô ấy.
Hai người ăn đến tận một giờ sáng mới gọi xe về nhà.
Diệp Thanh Linh xuống xe, thấy đèn đường sáng rực ở xung quanh nhưng nhưng đèn trong các căn hộ gần như đã tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng trắng hắt ra từ cửa hàng tiện lợi.
Không biết tại sao mà Diệp Thanh Linh lại bước vào mua thêm mấy chai bia rồi lách ca lách cách xách về nhà.
Cô bật đèn rồi ngồi một mình trên sô pha, điện thoại còn đang mở những bài tình ca đắng chát mà hôm qua cô livestream, nhưng bây giờ cô không có hát theo mà chỉ ngồi lặng lẽ uống hết chai này đến chai khác.
Suy nghĩ cũng bắt đầu rối loạn.
Trong đầu chẳng còn lại gì ngoài gương mặt của Thời Vũ.
Nụ cười xinh đẹp của Thời Vũ khi hôn lên môi cô, những biểu cảm lạnh nhạt thường ngày của Thời Vũ hay những sự chán ghét trên gương mặt Thời Vũ khi nói về showbiz...!
"Thời, Vũ..."
"Chị..."
Sau khi uống một hồi, Diệp Thanh Linh say đến ngất nga ngất ngưởng, đến lúc cô chuẩn bị gục mặt xuống bàn thì bỗng nhiên điện thoại lại rung lên.
Diệp Thanh Linh lập tức mở mắt ra, gần như là theo phản xạ mà đứng dậy, nhanh chóng đi qua lấy điện thoại.
Giây tiếp theo, đôi mắt của cô kinh ngạc mở to.
Cô vừa nhận được tin nhắn thông báo thẻ ngân hàng mà Thời Vũ đưa cho cô đã bị khóa.
Diệp Thanh Linh cứ tròn xoe mắt, cứ đờ mà ngồi thụp xuống bên cạnh bàn trà, những giọt lệ lại thi nhau chạy ra từ khóe mắt rồi rơi tí tách xuống mặt đất.
Thời Vũ không trả lời tin nhắn của cô, cô ấy trực tiếp khóa thẻ ngân hàng.
Thời đại học, Diệp Thanh Linh cũng chưa từng đụng đến chiếc thẻ mà Thời Vũ đưa cho, thậm chí cô còn chuyển thêm tiền vào trong thẻ, cô muốn bù lại phần tiền hồi trung học cô đã dùng.
Vừa bước vào cánh cửa đại học thì Diệp Thanh Linh đã quyết định phải tìm cơ hội để trả lại hết số tiền trong thẻ cho Thời Vũ.
Cô thích Thời Vũ, nhưng cô không phải là con chim hoàng yến mà Thời Vũ bao nuôi.
Cô bé Diệp Thanh Linh mười tám tuổi cứ ngây thơ, chân thành mà nghĩ rằng sẽ có một ngày cô có thể báo đáp những ân tình của Thời Vũ, thậm chí cô còn muốn...!muốn bảo vệ Thời Vũ.
Nhưng mà ngay lúc này, Diệp Thanh Linh nhìn tin nhắn, đôi tay cô run rẩy đến không cầm nổi điện thoại, chỉ biết trơ mắt nhìn nó vuột khỏi tay rồi rơi xuống đất phát ra một tiếng thật to.
Cô say choáng váng hết cả đầu, ngay giờ khắc này, trong đầu của cô, chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Thời Vũ thật sự...!không cần cô nữa rồi.
Diệp Thanh Linh run bần bật, khom lưng một hồi mới nhặt điện thoại lên, cô bấm gọi cho Thời Vũ.
Chỉ sau vài tiếng tút tút, bên kia đã bấm từ chối cuộc gọi.
Diệp Thanh Linh sửng sốt.
Trong lúc bối rối cô lại nghĩ tới một số chuyện liền gọi ngay cho Diệp Thiên Mi.
Đầu dây bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh: "A lô?"
Diệp Thiên Mi ngáp một cái: "Nửa đêm nửa hôm, chị Linh, sao thế?"
"Anh trai cậu về nhà chưa?" Diệp Thanh Linh cố nén nghẹn ngào, hỏi.
"Chưa chị, còn đi chơi đâu đó." Diệp Thiên Mi trách móc nói, "Ổng mới về nước ngày hôm nay mà đã chạy qua bên công ty chị của chị rồi, có dẫn em theo đâu, thiệt chứ.
À mà khoan, chị Linh, chị không đi chung với ổng với chị Thời sao?"
Diệp Thanh Linh im lặng một hồi, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Thì ra là Thời Vũ và Diệp Thiên Thiền còn đang đi chơi...!
"Không." Giọng Diệp Thanh Linh buồn bã, "Hôm nay tôi có việc nên không đi."
Cảm giác say bắt đầu ập đến não, dạ dày cô cũng bắt đầu biểu tình, bóp chặt đến đau nhói.
"Đúng rồi, Diệp Thiên Mi, tôi cũng cảm thấy...!Chị ấy và anh trai cậu, rất xứng đôi."
Vừa nói xong câu đó thì Diệp Thanh Linh đã buông điện thoại mà chạy vào nhà vệ sinh để nôn khan, cái cảm giác choáng váng lẫn buồn nôn cứ quặn lên từng cơn, không chỉ là dạ dày, cả người, trái tim, xương cốt, não...!Tất cả như bị vò nén thành một khối vậy, còn lại chỉ có đau và đau.
.......!
Diệp Thiên Mi nhìn cuộc gọi vừa bị cúp ngang, tự nhiên cậu lại thấy bối rối mà nhíu mày: "Không phải chứ, chị Linh? Chị nói đùa hả? Anh trai em, ổng...!thích đàn ông mà..."
.......!
Vài phút trước.
Thời Vũ ngồi trong phòng vẽ tranh, cô dừng cọ, bực mình mà xoa xoa giữa mày.
Dưới ánh đèn dây tóc, trên vải vẽ tranh toàn là những mảng lộn xộn, những màu sắc bị trộn lẫn với nhau, nhìn ra không ra là cô đang vẽ cái gì.
Nhưng nhìn sơ vẫn có thể nhận biết được, tâm trạng của chủ nhân bức họa này chắc chắn không được tốt cho lắm.
Hôm nay Thời Vũ không có ra ngoài ăn cơm với Diệp Thiên Thiền.
Buổi chiều, sau khi hai người nói chuyện công việc xong thì Diệp Thiên Thiền cũng đi về một mình.
Sau khi về văn phòng thì Thời Vũ mới nhận được tin nhắn của Diệp Thanh Linh.
Lúc đó cô còn tưởng là Diệp Thanh Linh còn chưa hết dỗi cái chuyện ban trưa nên cô không để trong lòng, cô chỉ mắng thầm một tiếng "Làm màu" rồi lại theo lẽ thường mà làm việc đến hơn mười giờ đêm.
Nhưng mãi đến lúc về nhà rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Linh đâu, Thời Vũ mới tự nhiên lại thấy bực bội trong lòng.
Tốt, quá tốt, cái đồ sói mắt trắng trưởng thành rồi, không chỉ quen bạn bè linh ta linh tinh ngoài đường mà còn sắp đi làm con hát hạ lưu, tới bây giờ cũng học được cách bỏ nhà đi bụi luôn rồi.
Thời Vũ hao công phí sức mà nuôi Diệp Thanh Linh lớn, cho ăn cho học đàng hoàng, đã vậy sau khi tốt nghiệp còn cho cả công việc, ngay cả di chúc cũng ký, để lại hết toàn bộ cổ phần công ty cho em ấy.
Kết quả thì sao, Diệp Thanh Linh không vui, phủi tay bỏ của chạy lấy người, chỉ để lại vỏn vẹn dòng tin mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi.
Diệp Thanh Linh lấy tư cách gì mà tủi thân? Lấy tư cách gì để mệt mỏi?
Tủi thân lần đầu là đủ rồi, bản thân mình cũng đã quăng mặt quăng mũi đi an ủi em ấy, chẳng biết sao mới một tháng thôi mà đã thấy tủi thân lần hai rồi?
Nếu bản thân mình còn không dạy dỗ lại em ấy cho đàng hoàng thì có phải Diệp Thanh Linh sẽ chuẩn bị tới lần thứ ba, thứ tư không?
Buồn cười.
Diệp Thanh Linh là nhờ mình nên mới thuận lợi đi tới bây giờ.
Dù hiện tại bỏ nhà đi bụi thì cũng dùng tiền của mình.
Thời Vũ cố nén lửa giận, cô gọi điện cho ngân hàng, bảo bọn họ khóa thẻ của Diệp Thanh Linh.
Mặc kệ Diệp Thanh Linh là chim hoàng yến, là hoa, hay vật nuôi của cô đi chăng nữa, miễn là rời khỏi cô thì sẽ sống không nổi.
Muốn làm màu đúng không? Vậy thì cô phải ra tay trị cho một phen.
Quả nhiên, vừa mới khóa thẻ chưa được mười phút thì Diệp Thanh Linh đã gọi điện thoại đến.
Thời Vũ định bấm nghe, nhưng ngón tay chuẩn bị chạm vào màn hình lại cứng đờ không bấm.
Thời Vũ lạnh lùng nhìn giao diện điện thoại sáng lên một hồi, cô thở ra một hơi rồi bấm từ chối cuộc gọi.
Cô muốn thấy Diệp Thanh Linh vừa hoảng loạn, vừa khóc lóc mà chạy về nhà, quỳ gối trước cửa phòng năn nỉ cô.
Sau khi bấm tắt điện thoại, Thời Vũ lại quẹt quẹt thêm vài nét trên tranh vải, cô bực bội mà xoa xoa giữa mày, cuối cùng cô dừng cọ, biểu cảm cũng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
.......!
Thời Vũ cứ nghĩ rằng nhiều nhất là một ngày thì Diệp Thanh Linh sẽ có động tĩnh, không ngờ cô đợi đến ngày thứ năm rồi, chẳng những cô không chờ được cảnh Diệp Thanh Linh về nhà năn nỉ, mà ngay cả điện thoại lẫn tin nhắn cũng không chờ được cái nào.
"Trương Y," Trước khi tan làm, Thời Vũ cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói, "Trước ngày mai, cô tìm người đi qua bên chỗ Diệp Thanh Linh sống, xem xem em ấy gần đây thế nào."
"Được, sếp Thời." Trương Y gật đầu.
Thời Vũ cũng gật đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên.
Cái này không phải là cô đang xuống nước, quan tâm Diệp Thanh Linh, mà cái này chỉ vì bà ngoại mà thôi.
Nếu Diệp Thanh Linh rong chơi lêu lỏng bên ngoài rồi xảy ra chuyện, bà ngoại đau lòng, sức khỏe của bà ngoại chịu không nổi thì làm sao bây giờ?
.......!
Thời Vũ vừa nhắc bà ngoại, sau khi tan làm, mười giờ đêm về đến nhà thấy TV trong phòng khách còn đang mở, cô nhìn đến bà ngoại vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi đằng đó xem TV.
Đêm khuya, ánh đèn trong phòng rất tối, chiếu lên tấm lưng gầy guộc của bà ngoại, vài sợi tóc bạc hơi rũ xuống đầu vai như không có sức sống.
Bà ngoại già rồi.
Đôi mắt lạnh nhạt của Thời Vũ hơi chớp chớp, cảm xúc trong mắt cũng dần dần ảm đạm hơn.
Cô cúi đầu đóng cửa lại, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, khi ngẩng đầu lên thì trên mặt chỉ còn lại vẻ dịu dàng: "Ngoại, sao ngoại còn chưa ngủ ạ?"
"Nhiễm Nhiễm, con về rồi đấy à?" Bà ngoại quay đầu nhìn Thời Vũ rồi cười hiền lành, âm thanh hơi nhỏ vì mỏi mệt.
"Dạ." Thời Vũ đi qua, ngồi vào bên cạnh bà ngoại, chỉnh âm thanh TV bé đi một chút.
Lúc này, bà ngoại mới nhẹ nhàng hỏi: "Sao Tiểu Linh hôm nay lại không về nhà?"
Tay Thời Vũ đang rót nước bỗng dưng khựng lại, ngay sau đó cô cười khẽ, nói: "Ngoại, tại con, mấy hôm nay con bận bù đầu nên con quên nói với ngoại, mấy hôm nay A Linh đi công tác, chắc tầm hai ba ngày nữa em ấy sẽ về."
"Nhiễm Nhiễm, ngày đầu tiên không về thì con bé đã gọi cho ngoại rồi..." Bà ngoại cười, nói rất chậm rãi.
Mày cũng Thời Vũ chợt nhíu lại.
Bởi cô mới nói, Diệp Thanh Linh làm sau mà ở một mình suốt năm ngày trời cho được, thì ra là mới bỏ nhà đi bụi ngày đầu tiên đã gọi điện cho bà ngoại để kể khổ.
Bà ngoại mềm lòng có khi lại cho em ấy không ít tiền.
Không ngờ bà ngoại lại nói tiếp: "Tiểu Linh con bé cũng nói rồi, con bé đi chỗ khác để công tác, chắc phải một thời gian nữa sẽ không về nhà.
Mấy ngày nay con bé không ở nhà, ngày nào cũng gọi điện tâm sự với ngoại một hồi."
Thời Vũ ngơ ngác.
Diệp Thanh Linh...Vậy mà không mở miệng xin tiền bà ngoại? Nếu vậy mấy ngày hôm nay em ấy sống sót thế nào? Dựa vào sự giúp đỡ của đám bạn đầu đường xó chợ?
Buồn cười hơn nữa là Diệp Thanh Linh ngày nào cũng gọi điện thoại cho bà ngoại, nhưng lại cố ý không thèm nhắn cho cô nửa dòng tin.
Trong lòng Thời Vũ không rõ vì sao lại tự nhiên thấy hơi hoảng loạn, nhưng vẻ mặt vẫn là trước sau như một.
Bà ngoại nhìn sắc mặt của Thời Vũ, lắc đầu cười khẽ: "Tuy con với Tiểu Linh đều nói như vậy, nhưng mà, bà ngoại đâu có lẫn, ngoại biết là giữa tụi con đã có vấn đề gì rồi.
Nhiễm Nhiễm, con nói thật cho ngoại nghe, có phải con cãi nhau với Tiểu Linh không?"
"Dạ không." Thời Vũ phủ nhận ngay lập tức, "Ngoại, ngoại nghĩ nhiều rồi."
Bà ngoại nhẹ nhàng mà thở dài, bà không hỏi thêm gì nữa.
Bà chỉ vươn tay nắm ấy bàn tay của Thời Vũ.
Thời Vũ theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế, ngoan ngoãn ngồi yên cho bà ngoại nắm.
Bà ngoại cũng không để ý chuyện này.
Từ nhỏ Thời Vũ đã như vậy, lớn lên dưới sự áp lực của ba mẹ, tựa như một búp bê vải không có cảm tình, chỉ biết vùi đầu vào học tập.
Sau khi Thời Vũ lớn hơn một chút lại chứng kiến cảnh ba ruột hại chết mẹ ruột của mình, tính cách của cô lại càng thêm lập dị, trông không khác gì con rùa đen rụt đầu vào mai.
Ai cũng không thể đến gần.
Ai cũng không thể lôi cô ra ngoài.
Cũng may là suốt mấy năm nay có Diệp Thanh Linh bên cạnh Thời Vũ, cuối cùng bà ngoại mới có thể yên tâm được một chút, nhưng ai ngờ hai người lại đi đến bước này.
Tính tình của Tiểu Linh tốt đến nhường nào mà còn không chịu về nhà thì có thể hình dung được Thời Vũ đã quá đáng cỡ nào.
"Nhiễm Nhiễm..." Bà ngoại nắm chặt lấy tay Thời Vũ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, "Ngoại già rồi, ngoại không biết ngoại còn sống thêm được mấy năm..."
Thời Vũ bỗng mở to mắt, đánh gãy lời bà ngoại nói: "Ngoại! Ngoại đừng nói như vậy!"
Bà ngoại chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói tiếp: "Cả đời này, ngoại hưởng phúc cũng đủ lắm rồi, ngoại không trông mong gì nữa, chỉ hy vọng con và Tiểu Linh có thể bình an."
"Nhưng mà bây giờ nhìn hai con cãi nhau, làm sao mà ngoại yên tâm cho được?" Bà ngoại nhấc tay kia lên, dịu dàng mà chỉnh chỉnh tóc cho Thời Vũ, "Lần trước gọi điện thoại ngoại cũng dặn con rồi, Tiểu Linh con bé còn nhỏ, con phải chiều chuộng em, nhường em một ít, đừng để em phải tủi thân.
Con gái mà con, phải chiều chứ.
Cả con cũng vậy, con không vui thì cũng không nên giấu mãi trong lòng."
"Có ngoại ở đây, ngoại còn ở đây mà.
Nếu giữa hai đứa có chuyện gì mà khó nói, cứ tới gặp ngoại, chính tay bà ngoại sẽ phân xử, không thiên vị ai hết, con thấy được không?" Bà ngoại hỏi.
Nghe giọng bà ngoại nghẹn ngào, thấy những giọt lệ óng ánh trên mắt bà ngoại, Thời Vũ rốt cuộc cũng không nói ra điều gì, cô nhấp môi, gật gật đầu.
"Nhiễm Nhiễm," Bà ngoại thở dài rồi dịu dàng hỏi, "Con nghe lời ngoại, ngoại cho con ba ngày, con đi tìm Tiểu Linh, dắt con bé về nhà, được không?"
Thời Vũ im lặng một hồi: "...!Dạ được."
"Em bé ngoan." Bà ngoại vui mừng mà cười.
Thời Vũ đỡ bà ngoại dậy: "Ngoại, con dìu ngoại về phòng nghỉ ngơi."
.......!
Thời Vũ lặng lẽ trở về phòng của mình, cô dùng nước lạnh rửa mặt rồi nằm trên giường nhìn chằm chằm mảnh trần nhà đen nhánh, cô nghĩ lại những lời bà ngoại nói, chậm rãi suy nghĩ.
Bà ngoại nói, bà già rồi, chuyện ngoại không yên lòng nhất là Thời Vũ và Diệp Thanh Linh, chỉ hy vọng hai người sống tốt.
"Sống, tốt,...?" Thời Vũ mê mang mà lẩm bẩm.
Rất nhanh, Thời Vũ xoay người, cố nén những cảm xúc đang dao động dưới đáy lòng, cố gắng không suy nghĩ nhiều nữa.
Vì bà ngoại, Thời Vũ quyết định, cô sẽ thông qua Trương Y để biết tình hình gần đây của Diệp Thanh Linh, tự cô sẽ đi đón Diệp Thanh Linh trở về, sau đó tìm thời gian rảnh rồi trực tiếp dắt cô ấy đến Cục Dân Chính để ký giấy kết hôn.
Nếu kết hôn rồi, thì chắc bà ngoại sẽ thấy an lòng?.