Một chút tê ngứa
Ánh mắt của Thời Vũ mang theo ý cười nhàn nhạt đảo qua bốn người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Diệp Thanh Linh, hơi hơi nhướng mày.
Diệp Thanh Linh vẫn đứng hình tại chỗ, khóe mắt giật giật mấy cái.
Trước đó, cô cũng không có cách nào có thể đoán trước được, Thời Vũ...!Thế mà lại là khách mời kỳ này của chương trình?
Những chuyện mà lúc nãy bọn họ nói, Thời Vũ đã nghe được bao nhiêu?
Trong chớp mắt, Diệp Thanh Linh có cảm giác xấu hổ như kiểu mình đang chơi nhà chòi với bạn nhưng lại bị phụ huynh nhìn thấy vậy, gương mặt bỗng nhiên lại đỏ bừng lên.
Cô không tự nhiên mà nhúc nhích, ngay lập tức đã cảm giác được sự ngưa ngứa ở bên hông, tay của Nhan Thi vẫn còn ôm hờ trên vòng eo cô.
Khoảnh khắc đó, trong đầu của Diệp Thanh Linh lại hiện lên câu "vợ vợ son" mà bà ngoại nói, bỗng chốc cô thấy hơi chột dạ, tầm mắt cũng bắt đầu thấy mơ hồ.
Thời Vũ vô cùng ung dung thong thả mà vươn tay phải ra, mỗi động tác giơ tay hay nhấc chân đều mang theo loại khí chất vừa cao nhã lại vừa lạnh nhạt, chó con như Vương Tấn Nhiên thậm chí còn bị dọa tới nỗi lui về sau một bước.
Tịch Quy hoàn hồn, đang định bước đến để bắt tay, Diệp Thanh Linh lại bật dậy, nắm hờ lấy tay của Thời Vũ: "Chị Thời...!Thời, chào chị.
Em là Diệp Thanh Linh."
Những người khác cũng bắt đầu giới thiệu rôm rả.
Có lẽ là do vẻ bề ngoài của Thời Vũ quá khó gần nên nhìn bọn họ có vẻ không giống đang tự giới thiệu cho lắm, ngược lại giống như đang báo cáo kết quả làm việc cho sếp của mình hơn.
Run lẩy bẩy QAQ.
Cũng may là tổ đạo diễn đã ra tay kịp thời, dắt Thời Vũ lên lầu để cất hành lý, tiện thể giới thiệu Thời Vũ cho bốn người nghe.
"Tổng giám đốc của Thời Thị tập đoàn tại Hải Thành, giám đốc Thời, chắc mọi người cũng biết phải không?" Đạo diễn còn vô tình cố ý mà ngó Diệp Thanh Linh một cái, giọng nói tràn đầy sự chột dạ, "Giám đốc Thời là một người vô cùng hiền lành và dịu dàng, ngoại hình lại xinh đẹp, chỉ là nhìn hơi khó gần một tí thôi, à không gọi là khó gần được ấy nhỉ? Phải gọi là có khí chất.
Chị gái nhà người ta là một nhà quản trị, vì làm việc quá mệt mỏi nên mới tham dự chương trình để trải nghiệm cuộc sống, mọi người cứ đối xử với cô ấy như bình là được, không cần cảm thấy áp lực nhé."
Diệp Thanh Linh: "...?"
Hiền lành? Dịu dàng? Thời Vũ...?
Được rồi, đạo diễn nói vậy thì nghe vậy đi.
Nhưng mà những người khác khi nghe đạo diễn nói vậy thì thực sự lại nhẹ nhàng thở phào.
Đạo diễn tiếp tục nói: "Chút nữa mọi người cứ chuẩn bị đồ ăn đi nhé, giám đốc Thời còn bận việc, đến giờ cơm mới xuống đây được."
"Mọi người đều rõ lưu trình của chương trình cả rồi phải không ạ? Không chỉ giám đốc Thời, mà tất cả những khách mời không phải minh tinh đã từng đến đây, họ chỉ đến để trải nghiệm cuộc sống thôi, sẽ không tham dự vào các nhiệm vụ được giao, mọi người cứ như bình thường nhé, tóm lại là không cần hồi hộp gì cả ạ."
Đạo diễn nói vậy xong thì ba người kia mới hoàn toàn thả lỏng, ngược lại là Diệp Thanh Linh, cô hơi thất thần, rũ mắt.
Sau đó, bọn họ lần lượt phân công công việc, rửa rau, làm cá, nhóm bếp, nếu so với lần đầu của tối hôm qua thì hôm nay mọi người đã quen hơn nhiều.
.......
Trong căn phòng đôi trên lầu, Thời Vũ mở laptop lên, ngón tay đặt lên bàn phím, ánh mắt lại không nhìn về phía màn hình.
Cô nhìn cách bày trí trong phòng, đây là kiểu nhà gỗ tối giản rất bình thường, hành lý của Diệp Thanh Linh đang để gọn vào một góc, trên chiếc giường của cô ấy còn có mấy chiếc quần chiếc áo đang để lộn xộn, nhưng nó lại mang đến cảm giác rất ấm cúng.
Ánh mắt của Thời Vũ lại dời về phía cửa sổ, nhìn xuống phía dưới một chút đã thấy được cảnh Diệp Thanh Linh đang cùng ba người kia nấu ăn.
Mối quan hệ giữa ba người đó và Diệp Thanh Linh có vẻ không tồi, rất náo nhiệt, cứ quấn lấy Diệp Thanh Linh mà ê ê a a nói không ngừng nghỉ.
Rõ ràng Diệp Thanh Linh là người bé nhất, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như một người chị cả.
Trước khi Thời Vũ đến đây, cô có xem qua thông tin của những người khách mời kỳ này, ngoại trừ Vương Tấn Nhiên không nổi tiếng cho lắm thì hai người kia cũng gọi là nghệ sĩ có kinh nghiệm, nhưng mà bọn họ lại được Diệp Thanh Linh dẫn dắt như một đám trẻ con nghịch ngợm vậy.
Có chút đáng yêu.
Trong đầu Thời Vũ mới vừa nhảy ra cái ý nghĩ như thế, cô liền nhẹ nhàng lắc đầu bật cười.
Nhìn xuống một chút nữa lại thấy cái cô bé tên là Nhan Thi ấy đang khom lưng để thêm củi vào bếp, kết quả là bị tro bụi dính lên mũi, cô ấy ấm ức bước đến trước mặt của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng vươn tay để xoa đi bụi dơ trên mặt cô ấy.
Nhan Thi cười rồi ôm chầm lấy Diệp Thanh Linh.
Thời Vũ càng xem thì mặt lại càng đen, không nhịn nổi, siết chặt nắm tay gõ một cái "ầm" lên mặt bàn.
...!Sau đó tay cô đỏ bừng.
Rất đau.
Còn có chút xấu hổ.
Thời Vũ nén cảm giác chua xót ở trong lòng mình xuống, cố dời tầm mắt đi, nhìn về phía màn hình máy tính, giả vờ như không có gì xảy ra.
Vì đem được ông trời con Diệp Thanh Linh về nhà, cô nhịn.
Sau đó, ánh mắt của Thời Vũ lâu lâu lại phóng lên người của Diệp Thanh Linh một cái, cô thấy:
.
Diệp Thanh Linh và cái cô Nhan Thi—— Vị "Chính cung nương nương" đó đang õng à õng ẹo, sờ mặt nắm tay.
.
Chó con đáng yêu Vương Tấn Nhiên đang cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt Diệp Thanh Linh, nói cái gì đó, vành tai đỏ ửng.
.
Diệp Thanh Linh đánh lên cổ của người đàn ông có hình tượng lạnh lẽo Tịch Quy, hắn ta không những không trốn, đã thế còn người ngô nghê như một tên ngốc.
....
Diệp Thanh Linh trông y hệt như là chủ của hậu cung vậy.
Thời Vũ nhịn tới độ nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ngoại trừ những cái tương tác be bé như thế ra, Thời Vũ có chú ý đến chuyện Diệp Thanh Linh rửa rau cắt rau, mổ cá nấu cơm thế mà lại rất gì và này nọ.
Thậm chí cô ở tận lầu hai mà vẫn ngửi được mùi hương ở bên dưới.
Diệp Thanh Linh lại còn biết nấu cơm sao?
Em ấy còn bao nhiêu chuyện mà mình không biết?
.......!
Bỗng nhiên, Thời Vũ đứng bật dậy, đụng phải cạnh bàn gỗ, tiếng "lạch cạch" vang lên.
Cô bước vội vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh để hất lên gương mặt mình, cảm giác chua xót ở chóp mũi cũng tan bớt, chỉ còn lại chút hồng hồng trên đôi mắt.
.......
Trước giờ cơm trưa, Thời Vũ rốt cuộc cũng từ lầu hai bước xuống, đến đình hóng gió ở hậu viện để ngồi.
Bốn người còn lại đã nấu đồ ăn xong, đang bày một mâm đồ ăn lên bàn.
Diệp Thanh Linh bưng đồ ăn qua, vừa khéo Thời Vũ lại ngẩng đầu đối diện với cô, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cánh tay của Diệp Thanh Linh hơi run lên, có chút mất tự nhiên, thiếu chút nữa đã làm đổ thức ăn ra ngoài, nhưng rất nhanh đã vững vàng lại.
Nhan Thi đứng bên cạnh thấy được cảnh này, nghiêng nghiêng đầu ngơ ngác.
Diệp Thanh Linh tiếp tục xoay người về phía bếp để bưng thức ăn, ngay lúc này, Nhan Thi giữ cô lại, nhẹ giọng nói: "Thanh Linh, chị để quên đồ trong phòng rồi, em lên lấy với chị đi?"
Diệp Thanh Linh ngơ ra trong chớp mắt, Nhan Thi lặng lẽ chớp chớp với cô mấy cái, lúc này cô mới gật gật đầu: "Ừm."
Trong phòng không có camera, rõ ràng là Nhan Thi muốn nói gì đó với cô đây mà.
Quả nhiên, vừa vào phòng thì Nhan Thi đã tắt microphone đang đeo trên người, nhẹ giọng quan tâm: "Thanh Linh, hôm nay em có hơi hồi hộp phải không? Chị cảm thấy bắt đầu từ khi giám đốc Thời đến đây, em cứ thất thần sao đó..."
"Đúng là có một chút ạ..." Diệp Thanh Linh gật gật đầu.
Trong lúc nấu ăn, không biết trong đầu của Diệp Thanh Linh đã lặp lại bao nhiêu lần câu "vợ vợ son các con" mà bà ngoại đã nói, trong đầu cô giống như có một cuộn len vậy, rối vô cùng.
Vả lại, trước ngày hôm nay, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Thời Vũ sẽ trở thành khách mời của kỳ này của tổ chương trình.
Thời Vũ chị ấy...!Cố ý theo mình đến đây sao?
Trái tim của Diệp Thanh Linh tự nhiên lại thấy hơi nôn nao, đập liên hồi, giống như là xao xuyến.
Nhan Thi ở bên cạnh thấy Diệp Thanh Linh hơi cau mày, cô còn tưởng là do cô ấy mới vừa ra mắt không lâu, chưa bao giờ được tiếp xúc với những người như Thời Vũ nên mới hồi hộp, Nhan Thi nhẹ giọng an ủi: "Thanh Linh, không sao đâu, đạo diễn nói là nhìn giám đốc Thời có hơi khó gần thế thôi chứ thật ra chị ấy hiền dữ lắm.
Em cứ thoải mái nha, nếu mà chút nữa em vẫn còn thấy hồi hộp thì cứ nép vào người chị, chị sẽ giúp em ứng phó."
"Dạ...?" Diệp Thanh Linh giật mình.
Nhan Thi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Diệp Thanh Linh mấy cái, cũng cho cô ấy một ánh mắt an ủi: "Yên tâm, Thanh Linh, tuy là hai ngày nay ở nông thôn toàn là em chăm sóc bọn chị, nhưng mà chị vào showbiz cũng lâu năm rồi, chị biết cách xử lý những trường hợp thế này.
Chị sẽ che chở cho em, cũng không thể để em gọi tiền bối nhưng chị lại có tiếng mà không có miếng được."
Tuy là tính cách của Nhan Thi hơi ngốc nghếch một chút, nhưng cô ấy có một đôi mắt lạnh lùng vô cùng khí thế, nên khi nói ra mấy lời này cũng rất có sức thuyết phục.
"Cảm ơn tiền bối Thi Thi ạ." Trong lòng Diệp Thanh Linh thấy rất ấm áp, nhìn Nhan Thi cười ngọt như mía lùi, nhưng rất nhanh cô đã nhăn mi lại, vẻ mặt bỗng dưng lại trở nên rất kỳ quái, "Nhưng mà...!Em hồi hộp, thật ra là vì, giám đốc Thời, chị ấy..."
Diệp Thanh Linh nỗ lực sắp xếp các câu từ.
Mối quan hệ giữa cô và Thời Vũ, nếu ở trong showbiz thì chắc chắn sẽ không giấu được, huống chi là nhà của Nhan Thi cũng gọi là có bối cảnh, vòng quen biết chồng chéo lên nhau, cũng không cần phải gạt cô ấy làm gì.
Cho nên Diệp Thanh Linh cân nhắc rồi mới nói thẳng: "Thật ra, Thời Vũ chị ấy...!Là chị của em."
Nhan Thi gật đầu: "Ừm."
Vài giây sau, Nhan Thi mới phản ứng lại: "Hả???"
"Bà con xa ạ, mấy năm nay em vẫn ở cùng chị ấy, quan hệ giữa em và chị ấy...!cũng không tệ lắm." Diệp Thanh Linh nhẹ giọng nói, "Lúc trước em cũng không biết chị ấy là khách mời của kỳ này."
"Ra là vậy..." Nhan Thi gật đầu, cũng không có gì quá ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng hỏi, "Nhưng mà nếu quan hệ giữa em với chị ấy không tồi, vậy thì em lại càng không nên hồi hộp chứ? Chờ chút nữa đến bữa trưa, nói không chừng còn có thể bảo chị ấy nương tay."
Nhan Thi thay đổi góc độ để suy nghĩ, ví dụ nếu chị của cô mà đến thăm cô theo cách như này thì chắc là cô vui gần chết luôn.
Nhưng mà trên mặt của Diệp Thanh Linh có chút gì gọi là kinh ngạc đâu? Thấy gọi là kinh hãi thì đúng hơn.
"Ừm...!Thì là..." Diệp Thanh Linh che mặt, dở khóc dở cười, "Trước lúc em xuất phát đến chỗ này để tham gia chương trình, cũng vừa khéo em mới cãi nhau với chị ấy một trận, hai tụi em còn đang chiến tranh lạnh."
Nhan Thi: "...???"
Giọng của Nhan Thi cũng bắt đầu yếu xuống: "Cho nên sự hiền lành của chị ấy mà tổ đạo diễn nói là...?"
"Giả." Giọng của Diệp Thanh Linh trở nên buồn rầu, trước khi Thời Vũ nói ra những lời như thế với cô, thì cho dù Thời Vũ có hung dữ cỡ nào cô cũng thấy Thời Vũ dịu dàng, nhưng mà sau sự kiện đó, hình tượng của Thời Vũ ở trong lòng Diệp Thanh Linh cũng đã vỡ nát rồi, "Không những hung dữ mà chị ấy còn hẹp hòi nữa kìa."
"Đã thế lại bảo thủ, không hề thích showbiz một xíu nào hết."
Diệp Thanh Linh rầu rĩ nói: "Với lại khẩu vị của chị ấy cũng kén chọn lắm, nấu cơm bắt nước gì đó...!Chắc chắn là chị ấy sẽ không rồi đó."
"..." Nhan Thi tròn xoe mắt, lông mi run lên nhè nhẹ.
Im lặng mấy giây sau, Nhan Thi kéo ống tay áo của Diệp Thanh Linh: "Không thôi thì bây giờ tụi mình đi chọn áo hoa lòe loẹt để tí nữa ra đầu thôn bán nghệ đi em...?"
Cô đã nhìn thấy thảm cảnh sau khi thất bại trong nhiệm vụ lần này QAQ.
.......
Diệp Thanh Linh và Nhan Thi nói chuyện một hồi vẫn rón ra rón rén về lại đình hóng gió ở dưới lầu, hai người đàn ông vẫn chưa biết chuyện gì, cứ trò chuyện với Thời Vũ giống như hai chàng ngốc vậy, cười đến ngô nghê vô cùng.
Tịch Quy và Vương Tấn Nhiên cùng ngồi ở bên tay trái của Thời Vũ, bên phải vẫn còn trống, hiển nhiên là chừa lại cho Diệp Thanh Linh và Nhan Thi.
Diệp Thanh Linh quay đầu nhìn Nhan Thi bằng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc rồi mới chủ động ngồi vào vị trí bên cạnh của Thời Vũ.
Thức ăn trên bàn đã được bài biện xong xuôi, năm món đồ ăn và một món canh, một con cá trắm cỏ hấp, cải thìa xào, rau xanh xào thịt,...!Một ít hành lá được rải lên canh rong biển nấu trứng, màu nước lèo rất đẹp, còn có chút dầu nổi ở trên, cả màu sắc lẫn hương vị đều có đủ.
Trong lúc nấu ăn, Diệp Thanh Linh toàn nêm nếm theo khẩu vị của Thời Vũ.
Nhưng do đây là lần đầu tiên mà cô nấu cho Thời Vũ ăn, nhất là trong một tình huống như thế, nên trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Ăn một bữa cơm thôi mà Diệp Thanh Linh hồi hộp đến nổi tay toàn là mồ hôi, gần như không hé nửa lời.
Nhưng mà cũng may là trên bàn ăn còn có Tịch Quy và Nhan Thi điều hòa không khí nên mới tạm gọi là không xấu hổ.
Lâu lâu Diệp Thanh Linh cũng ngó trộm Thời Vũ một cái, nhìn xem phản ứng của cô ấy lúc ăn những món này ra sao.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Thời Vũ đều trưng ra cái mặt không chút biểu cảm, sức ăn cũng y hệt như lúc bình thường ở nhà nên nhìn không ra là sẽ có vấn đề gì.
Mãi cho đến khi Thời Vũ ăn xong, cầm lấy khăn giấy xoa xoa môi rất ưu nhã thì ánh mắt của cả bốn người mới đổ dồn về hướng Thời Vũ.
"Giám đốc Thời, chị ăn có vừa miệng không?" Tịch Quy là người đầu tiên lên tiếng, đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy mong chờ.
Vương Tấn Nhiên và Nhan Thi cũng chớp chớp mắt.
Tịch Quy và Nhan Thi vốn dĩ là người nổi tiếng nên cách quản lý biểu cảm sẽ không chê vào đâu được, còn Vương Tấn Nhiên, tuy là anh ấy cũng mới ra mắt không lâu, không có kinh nghiệm nhiều, nhưng mà ngoại hình cũng đủ đáng yêu.
Cả ba người đều đồng loạt nhìn như thế, nếu là người khác thì chắc đã sớm buông vũ khí đầu hàng rồi.
Nhưng mà Thời Vũ chỉ buông khăn giấy ra, vô cùng ung dung thong thả, ánh mắt mỉm cười, nhìn không ra cảm xúc.
Mọi người lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
"Mọi người thấy sao?" Thời Vũ nhấc mày, không trả lời câu hỏi của bọn họ ngay mà lại hỏi ngược.
"Bọn tôi, bọn tôi thấy...!" Tịch Quy vốn định mặt dày bảo đương nhiên là thấy ngon bá cháy, nhưng khi anh thấy vẻ mặt của Thời Vũ, bất thình lình lại thấy cấn cấn, không dám nói hết câu.
Thời Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Trước ngày hôm nay, cô không hề biết chuyện Diệp Thanh Linh biết nấu ăn, cũng không biết là cô ấy có thể làm ra những món hợp khẩu vị của cô đến thế.
Chỉ là...!Trước khi đến tham dự chương trình, Thời Vũ và tổ chương trình cũng đã thống nhất chuyện cô sẽ không tham gia vào các nhiệm vụ của bốn người kia, không những vậy, cô còn phải cố gắng hết sức để gây cản trở cho bọn họ, làm tăng hiệu ứng chương trình.
Ví dụ như bữa cơm này, cho dù bọn họ làm đồ ăn ngon cỡ nào thì Thời Vũ vẫn phải kiếm ra được chỗ để chê.
Ý cười trong mắt của Thời Vũ lấp lánh, cô đảo mắt qua gương mặt của cả bốn người, nhẹ nhàng cong môi cười.
Tuy là cô ăn rất vui, nhưng mà để bắt bẻ thì cô không có chút xíu gánh nặng tâm lý nào.
Những người còn lại nhìn sắc mặt của Thời Vũ, tim muốn nhảy lên tới cổ họng.
"Tôi..." Đôi mắt của Thời Vũ hơi híp lại, mở miệng, ai ngờ vừa mới nói được một chữ thì Diệp Thanh Linh giống như đã đoán được cô muốn nói cái gì, bất thình lình nắm lấy tay cô.
Thời Vũ ngẩn ra.
"Giám đốc Thời..." Ở trước mặt Thời Vũ, giọng của Diệp Thanh Linh đã lâu lắm rồi mới có thể mềm mại đến vậy, "Không, chị...!chị Thời Vũ, năn nỉ chị mà."
Nói xong, Diệp Thanh Linh còn kéo tay của Thời Vũ lắc qua lắc lại mấy cái nữa.
Đôi mắt của cô ấy rất to, con ngươi đen lay láy, ngoan tới độ làm tim người ta loạn nhịp.
Thời Vũ nhìn, cả trái tim giống như đã mềm nhũn cả ra.
Cô mím môi.
"Cũng không tệ lắm."
Lời vừa dứt, Diệp Thanh Linh bỗng thả tay cô ra, nhảy lon ton cùng ba người kia, phấn khích tới nổi hét lên thành tiếng.
Thời Vũ: "..."
Ngón tay vì mất mát mà cuộn lại.
Cô vờ như không có gì, tự ôm cánh tay mình, hừ một tiếng vô thưởng vô phạt.
Bên kia, tổng đạo diễn nhìn vào máy quay, vẻ mặt muốn đặc sắc cỡ nào thì đặc sắc cỡ đó, mày nhăn tới nổi hiện lên nếp nhăn: "...???"
Không phải chứ, sếp Thời, đã bảo là phải làm khó dễ bọn họ cơ mà?
Phải mặc áo hoa hè lòe loẹt để bán nghệ chứ! Chuyện vui như vậy đã không có cửa xem rồi, không có cửa rồi...!
Đạo diễn khóc không ra nước mắt.
.......
Nhiệm vụ đầu tiên đã thành công rực rỡ, những nhân viên phụ trách cũng sống không còn gì luyến tiếc, công bố nhiệm vụ thứ hai: "Ba ngày sau là lập đông, đến lúc đó, trong thôn sẽ tổ chức tiệc đông chí hằng năm, cả bốn vị minh tinh cũng sẽ chuẩn bị tiết mục văn nghệ để biểu diễn lại tiệc đông chí."
Bốn người: "...???"
Vậy là vất vả lắm mới tránh được trò bán nghệ đầu thôn, kết quả lại trốn không thoát cái trò biểu diễn văn nghệ phải không?
Anh trai tổ đạo diễn nhìn vẻ mặt vô cùng đặc sắc của bốn người, cố ý dừng lại một chút, chờ tiêu hóa một hồi mới nói tiếp: "Yên tâm, tổ chương trình sẽ không quy định cụ thể về tiết mục và trang phục biểu diễn."
"Òa..."
"Anh trai nè, lần sau anh nói hết cả câu được không thế...? Anh ngừng một hơi làm tôi sợ chết khiếp."
Lúc này, mọi người đã thở phào.
"Nhưng mà, nhiệm vụ hôm nay là—— Mời mọi người đến trường tiểu học trong thôn, liên hệ với hiệu trưởng của trường, mượn sân thể dục để làm sân khấu biểu diễn cho lần này." Anh trai nói xong liền chuồn mất.
Ngay lập tức, cả bốn đã đoán được, căn cứ vào cái sự keo kiệt của chương trình, nhất định là nhiệm vụ sẽ không đơn giản như thế, có khi là đợi tìm được trường tiểu học xong thì hiệu trưởng sẽ còn đưa thêm nhiệm vụ để hành hạ bọn họ.
Tuy tổ chương trình không cung cấp bản đồ, nhưng do cả bốn người đều đã xem qua chương trình này nên cũng gọi là biết sơ sơ về đường đi của thôn này, rất nhanh đã tìm được trường học.
Quả nhiên là vừa vào cổng đã thấy hiệu trưởng chờ thẳng ở đằng kia.
Hiệu trưởng nói rằng cho mượn sân thể dục cũng được, nhưng bọn họ phải phụ trách lớp học trong trường một buổi—— Tổng cộng sẽ có ba lớp, mỗi người phụ trách một lớp, còn lại một người sẽ đi quét dọn căn bếp sau trường, hơn nữa còn phải chuẩn bị một buổi tối dinh dưỡng.
Tịch Quy là người lớn tuổi nhất, anh ấy vô cùng có trách nhiệm, lựa chọn công việc hao thể lực nhất, còn lại ba người kia thương lượng một hồi cũng chốt được lớp mình sẽ phụ trách, bắt đầu chuẩn bị nhiệm vụ buổi chiều.
Một mình Thời Vũ ở lại tại phòng để nghỉ ngơi, mãi cho đến chạng vạng, cô ăn cơm chiều xong mà bọn họ vẫn chưa về.
Đạo diễn gõ cửa phòng Thời Vũ: "Giám đốc Thời?"
Thời Vũ ra mở cửa, nhẹ nhàng nhíu mày.
Đạo diễn hỏi: "Giám đốc Thời, chắc còn tầm nửa tiếng nữa thì bọn họ mới về, bây giờ trời cũng đã tối rồi, cô có muốn qua đón bọn họ không?"
"Đón bọn họ...?" Thời Vũ nhíu mày, khuôn mặt có chút lạnh.
Đạo diễn run run một lát: "Cô xem đó, bọn họ không có điện thoại để soi đường, đường trong thôn cũng không có gắn đèn, trời cũng đã tối quá rồi.
Lúc đó cô mang theo một cái đèn nhỏ để đi đón bọn họ, ấm áp lắm luôn, có cảm giác như người một nhà vậy, lên hình cũng rất có tính hiệu quả."
Cho dù quan niệm của Thời Vũ đã thay đổi rất nhiều kể từ lúc Diệp Thanh Linh mất trí nhớ, nhưng dưới đáy lòng cô vẫn không xem trọng cái kiểu chương trình như thế này.
Nếu không phải vì rước ông trời con như Diệp Thanh Linh về nhà, vừa khéo tổng đạo diễn lại là bạn của bạn cô, thì cô sẽ tuyệt đối không bao giờ tham dự cái chương trình như thế này để trải nghiệm cuộc sống đâu.
Bắt bẻ bốn người kia thì cô làm được, nhưng muốn cô phối hợp để làm tặng hiệu ứng cho chương trình...?
Thời Vũ nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, đang định lạnh mặt, nhưng khi nghĩ đến chữ "người một nhà" mà đạo diễn nói thì cô lại ngẩn người, đắn đo một hồi, cuối cùng lại gật đầu.
"Được."
.......
Nhưng mà nửa tiếng sau, Thời Vũ vừa xuống lầu đã thấy đạo diễn nhét bốn chiếc đèn to như trái bóng rổ vào tay cô, thiếu chút nữa cô đã tức tới nỗi bật cười: "Đây là...!Một chiếc đèn nhỏ mà anh nói?"
"Ô, giám đốc Thời, cô đã đồng ý rồi cơ mà..." Đạo diễn run bần bật, chắp tay trước ngực khom lưng năn nỉ các thứ.
Thời Vũ: "..."
Được, vì cái đồ không có lương tâm như Diệp Thanh Linh, cô nhịn.
Thời Vũ cầm bốn chiếc đèn thật to, rảo bước theo sau người nhân viên phụ trách để đến trường tiểu học trong thôn.
Nhóm của Diệp Thanh Linh bận rộn cả một buổi trưa, ăn cơm chiều xong lại phải tiếp tục giúp đỡ hiệu trưởng, mãi tới lúc trời tối đen mới ra khỏi trường.
Cả nhóm đều đã mệt rã rời, tuy tay cũng lạnh đến đỏ bừng lên nhưng bọn họ vẫn còn cười nói hi hi ha ha, bầu không khí rất tốt.
Cuối thu đầu đông, buổi tối rất lạnh, cả thôn chìm vào bóng tối, gió núi thổi rít qua.
Không biết là ai đã lên tiếng cảm thán: "Chà...!Một buổi đêm lạnh thế này, phải chi có người đến đón tụi mình thì tốt rồi."
Anh ấy vừa dứt lời thì Diệp Thanh Linh đã nhìn thấy ở phía xa xa, Thời Vũ đang đứng ở đó cầm theo bốn chiếc đèn.
Ánh đèn đêm ấm áp chiếu rọi con đường nhỏ phía trước, tuy sắc mặt của Thời Vũ vẫn còn vẻ lạnh lùng thường thấy, chỉ đứng yên ở đó thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà bản năng của Diệp Thanh Linh lại thôi thúc cô nhảy lon ton về phía cô ấy.
Đôi mắt của ba người còn lại cũng sáng rực lên, bất chấp sự sợ hãi mà Thời Vũ mang tới, bọn họ kích động mà nhào qua đó: "Giám đốc Thời!"
"A a a a Cảm ơn đèn của chị Thời ạ!"
"..."
Đôi tay của Diệp Thanh Linh còn cắm vào túi, chậm rãi bước sau cùng như không có gì xảy ra.
Đến lúc bước đến trước mặt Thời Vũ, cô ấy cũng đã chia đèn cho ba người kia xong rồi, trên tay chỉ còn sót lại một chiếc.
Diệp Thanh Linh nhận lấy chiếc đèn, không nói gì, vô cùng ăn ý mà sóng vai bên cạnh Thời Vũ, cùng dùng chung một chiếc đèn với cô ấy.
Chỉ là, khoảnh khắc Diệp Thanh Linh nhận lấy chiếc đèn, ngón tay bỗng lơ đãng chạm vào đầu ngón tay của Thời Vũ.
Lúc trước, mỗi lần hai người nắm tay, tay của Thời Vũ lúc nào cũng lạnh ngắt, Diệp Thanh Linh lại mang theo hơi ấm của tuổi trẻ bừng bừng, thường dùng nhiệt độ của cơ thể mình để sưởi ấm cho đôi bàn tay của Thời Vũ.
Nhưng mà lúc này, tay của Thời Vũ lại ấm áp hơn, ngược lại, tay của Diệp Thanh Linh bị gió lạnh thổi lâu đến thế nên đã buốt đến cứng đờ.
Ba người kia đang cãi cọ ầm ĩ ở phía trước, ồn ào không chịu nỗi.
Hai người lại lặng lẽ bước ở phía sau.
Thời Vũ rũ mắt, ánh mắt lướt qua bàn tay trái đỏ bừng đang rũ ở bên người của Diệp Thanh Linh, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhét vào túi áo khoác của mình.
Trong túi rất ấm.
Bước chân của Diệp Thanh Linh chậm lại, giọng nói rất nhỏ: "Chị...!Chị Thời?"
Cô cảm giác được trái tim mình đang dịu dàng xao xuyến.
Ngón tay vốn dĩ bị buốt tới mất tri giác, nay lại được nhét vào trong túi của Thời Vũ, chạm vào làn da ấm áp của Thời Vũ, bất thình lình, một chút tê ngứa lại kéo đến.
Khoảnh khắc đó, cô có chút ước muốn được ôm lấy vòng eo của Thời Vũ, nũng nịu nhào vào lòng ngực của cô ấy.
Thời Vũ vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục chậm rãi bước về phía, không hé nửa lời.
Diệp Thanh Linh cúi đầu, không có giằng khỏi tay cô ấy, cũng không ôm chầm lấy cô ấy, mà chỉ đơn giản là lặng lẽ rảo bước theo nhịp chân cô ấy.
.......
Trở lại phòng.
Thời Vũ ngồi trên giường mình, cúi đầu nghịch điện thoại, Diệp Thanh Linh mở toang chiếc vali ra, sau đó lại có tiếng sột soạt phát ra, Thời Vũ liếc mắt một cái đã thấy cô ấy đang lôi chiếc áo ngủ lông xù xù ra, hình như là đang chuẩn bị thay quần áo.
Là một bộ đồ ngủ hình con sói rất đáng yêu, màu xám, bộ lông trên áo rất dài, vừa nhìn thôi đã biết là rất mềm.
Từ trước đến giờ Thời Vũ chưa từng thấy Diệp Thanh Linh mặc bộ đồ ngủ này, cũng không biết em ấy mua nó từ lúc nào, sau khi mặc vào sẽ trông ra sao.
Sẽ có một chiếc đuôi sói lông xù sao?
"..." Thời Vũ nuốt nước bọt, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên, là điện thoại công việc, Thời Vũ bước đến cửa sổ để nhấc máy.
Mười phút sau, Thời Vũ tắt điện thoại, vừa quay đầu lại thì vẫn thấy Diệp Thanh Linh còn đang ôm áo ngủ ngồi ngơ ngác ở trên giường.
"Sao em chưa thay quần áo đi?" Thời Vũ nhướng mày.
"À..." Diệp Thanh Linh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Thời Vũ, lắc lắc đầu, phun ra một câu trả lời vô cùng hợp tình hợp lý, "Em sợ đột nhiên chị xoay người lại, lỡ thấy cảnh em không mặc quần áo thì sao bây giờ?".