Cầu Ma

chương 1018: sao ngươi cũng có?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng hét lớn kia hùng hồn tràn đầy tự tin!

Dù là ngọn núi trên đầu Tô Minh phát ra tiếng nổ sụp đổ thì thanh âm kia cực kỳ lảnh lót, khiến mọi người chú ý.

Đặc biệt là Tử Long chân nhân, trông thấy tay phải gã đàn ông chân mày vàng vỗ vào hồ lô sau lưng thì con ngươi co rút.

Tử Long chân nhân luôn kiêng dè hồ lô của gã đàn ông chân mày vàng, trước kia mơ hồ nhìn ra lai lịch của nó, nên mới luôn nhún nhường gã. Dù lúc trước hai người có tranh giành chí bảo, Tử Long chân nhân bị tập kích tồi tệ thì chỉ ngắn ngủi đánh trả chứ không buộc đối phương quá chặt, lão đành đè nén lửa giận.

Tất cả lý do đều là vì hồ lô của người này!

Tử Long chân nhân có tám phần nắm chắc nó chính là trong truyền thuyết chí bảo đến từ thiên địa chân giới thứ năm.

Giờ thấy gã đàn ông chân mày vàng rốt cuộc sử dụng chí bảo này, nghe câu lệ quỷ xứng tượng, Tử Long chân nhân hít ngụm khí lạnh, suy đoán của lão là chính xác.

Chu Hữu Tài nghe thấy thì cũng biến sắc mặt.

Ba người Huyền Thương không biết gì về lai lịch của bảo hồ lô nhưng nhìn thấy hành động của gã đàn ông chân mày vàng thì tinh thần rung lên. Cùng với lời gã đàn ông chân mày vàng thốt ra, dao động mạnh mẽ bùng phát từ bảo hồ lô.

Dao động cuồn cuộn khuếch tán, hình thành vòng xoáy trùng kích to lớn cuốn tám phương.

"Hồ lô của Lục Áp!" Mặt Long Hải lão tổ liên tục biến đổi, thất thanh kêu lên.

Long Hải lão tổ nhìn chằm chằm bảo hồ lô, thể nguyên thần có dấu hiệu tan rã.

Hỏa Khôi lão tổ ở bên cạnh cũng ậy, nhìn hồ lô sau lưng gã đàn ông chân mày vàng thì lộ vẻ rất tham lam.

Gã đàn ông chân mày vàng nhìn thấy ánh mắt của mọi người, cười lạnh. Gã có được bảo hồ lô nhiều năm, số lần sử dụng cực kỳ ít chính là vì lúc mấu chốt có thể một phen quyết định thắng bại. Vốn gã đàn ông chân mày vàng không định lập tức thi triển nó, chuẩn bị có người trước gã thu hoạch thuật Di Sơn thì mới ra tay giết người, cướp đoạt Di Sơn.

Tô Minh xuất hiện đụng chạm giới hạn của gã đàn ông chân mày vàng, gã tuyệt không cho phép người ngoài có được thuật pháp cường đại này. Gã đàn ông chân mày vàng nhất định phải giành lấy thuật Di Sơn.

"Giết xong người này còn ai dám tranh thuật này với ta!" Gã đàn ông chân mày vàng cười lạnh.

Gã đàn ông chân mày vàng không cho là Tô Minh có khả năng còn sống, trong trí nhớ của gã, chỉ cần sử dụng bảo hồ lô, trừ phi tu vi cao hơn gã rất nhiều, nếu không thì chết chắc.

Gã đàn ông chân mày vàng cười nhạt, bảo hồ lô sau lưng gã tỏa ánh sáng chói lòa, vòng xoáy ầm vang, trên thân hồ lô xuất hiện một con mắt. Mắt toát ra lạnh lùng, tập trung nhìn Tô Minh, chớp một cái. Từ vị trí miệng hồ lô phát ra khói trắng đậm đặc, mùi hương nồng nặc trà ngập bốn phía, từ xa nhìn như có mây trắng bay ra từ miệng hồ lô.

"Thuật Di Sơn này chỉ Hoàng ta có thể ngộ, thằng nhãi bình thường không mau chịu chết!" Gã đàn ông chân mày vàng cườin hư điên.

Hồ lô sau lưng gã đàn ông chân mày vàng ầm vang phát ra sương khói lan tràn. Trên đỉnh núi, Tô Minh mở mắt ra cúi đầu nhìn gã đàn ông chân mày vàng, biểu tình quái dị.

Mọi người thấy Tô Minh sắc mặt quái dị nhưng không ai biết ý nghĩa thật sự.

"Hồ lô của ngươi tốc độ xuất đao hơi chậm." Tô Minh quái dị nói.

Lời vừa nói ra, mọi người ngẩn ngơ. Gã đàn ông chân mày vàng giật mình, đúng như vậy, bảo hồ lô có điểm yếu này làm gã bất đắc dĩ, mỗi lần nói chú ngữ xong phải qua hơn mười giây sương khói mới bùng phát xong, xuất hiện thần thông. May là một khi bùng phát có thể vô hình tỏa định, khiến người ta lên trời xuống đất khó thể trốn thoát.

"Xem như là chậm, giết ngươi đủ rồi!" Gã đàn ông chân mày vàng kiêu ngạo nói.

Tô Minh biểu tình quái dị, thở dài, bộ dạng của hắn khiến người khác mắt chợt lóe, bởi vì vẻ mặt của hắn không có gì kinh hoàng, quái dị khiến người khi ngờ.

Khi mọi người thắc mắc thì Tô Minh giơ lên tay phải vỗ túi trữ vật.

Phút chốc một tiểu hồ lô to cỡ bàn tay xuất hiện trên lòng bàn tay phải chĩa lên trên, tay trái Tô Minh vuốt hồ lô.

"Xin bảo hồ lô giết người!" Tô Minh quái dị nói.

Tô Minh tin tưởng hai hồ lô này có một cái là đồ giả, nhưng hắn càng tin vào hạc trọc lông. Lúc trước khi hạc trọc lông thấy bảo hồ lô làm ra bộ dạng khắc sâu ấn tượng với Tô Minh, hắn cảm thấy có khả năng rất lớn của mình mới là đồ thật.

Giây phút Tô Minh lấy ra tiểu hồ lô thì biểu tình mọi người biến đổi, cùng lộ vẻ quái lạ.

Bình tĩnh như Tử Long chân nhân cũng vào lúc này mở to mắt, lộ biểu tình khó tin. Dù là Chu Hữu Tài cũng bản năng chớp mắt, nhìn Tô Minh và gã đàn ông chân mày vàng, khóe môi kiềm không được cong lên. Chu Hữu Tài cảm thấy tình cảnh này thật là ngoài dự đoán của người ta, hơi có vớ vẩn.

So với hai người bọn họ, ba người Huyền Thương không thể chấp nhận tình hình này. Họ ngơ ngác nhìn tiểu hồ lô trong lòng bàn tay Tô Minh, lại ngó hồ lô lớn sau lưng gã đàn ông chân mày vàng, đầu óc tràn ngập hồ lô một lớn, một nhỏ.

'Chắc là... Cái to thì mạnh hơn chút?" Trong đầu Huyền Thương trừ ý nghĩ này ra thì trống rỗng.

Long Hải lão tổ hít ngụm khí, lão chợt phát hiện trên người Tô Minh che giấu quá nhiều bí ẩn, chỉ mình hồ lô này đã có công hiệu lập tức nghịch chuyển càn khôn.

Hỏa Khôi lão tổ chớp mắt, không phân biệt rõ cái nào là thật.

Gã đàn ông chân mày vàng thì mặt biến đổi hoàn toàn, thất thanh kêu lên.

"Ngươi... Sao ngươi cũng có!?"

Gã đàn ông chân mày vàng dứt lời, hồ lô sau người gã lại phát ra tiếng nổ, bốc nhiều khói trắng, bên trong có một tiểu nhân lao vụt ra.

Thân hình tiểu nhân nửa trong suốt, tay cầm thanh đao đen, biểu tình ngơ ngác, xem hình dạng tiểu nhân này là giống cái, nó lao ra khỏi sương khói nhìn chằm chằm Tô Minh.

"Xin bảo hồ lô giết người!"

Mắt gã đàn ông chân mày vàng lộ sátk hí mãnh liệt, vốn thấy Tô Minh cũng có bảo hồ lô thì lòng gã dâng lên bất an. Trong bảo hồ lô xuất hiện tiểu hồ lô đã đánh tan bất an trong lòng gã, gã đàn ông chân mày vàng giơ lên tay phải chỉ hướng Tô Minh, hét to.

Tiểu nhân trong bảo hồ lô sau lưng gã đàn ông chân mày vàng ngửa đầu phát ra tiếng gầm sắc nhọn, vọt hướng Tô Minh. Bên người nó sương khói cuồn cuộn bao phủ thân thể, giống như đằng vân giá vũ, sát khí ngập trời. Có uy nhiếp không thể tả bùng phát từ bảo hồ lô, uy nhiếp có sức sắc bén cực kỳ, có thể thi triển tất cả quy tắc thiên địa.

"Dù ngươi có bảo hồ lô thì sao? Đồ giả bình thường mà cũng dám lấy ra trước mặt chính phẩm của Hoàng Mi?" Gã đàn ông chân mày vàng thốt lời.

Bảo hồ lô trong tay Tô Minh xuất hiện bảy con mắt, cùng chớp, lộ vẻ lạnh lùng. Gã đàn ông chân mày vàng nhìn thấy thì tim rớt cái bịch, gã nhớ tới mỗi lần bảo hồ lô của gã xuất hiện chỉ có một con mắt. Nhưng khi tới lần nào hồ lô xuất hiện đều chắc chắn thành công thì gã đàn ông chân mày vàng tràn đầy tự tin.

Khi gã đàn ông chân mày vàng tràn đầy tự tin, bảo hồ lô trong tay Tô Minh phát ra sương khói, cùng lúc đó, một tiểu hồ lô cỡ bàn tay bay ra khỏi hồ lô, tay phải cũng cầm một thanh đao. Chẳng qua tiểu nhân trong bảo hồ lô của Tô Minh đầu rất nhỏ, nhưng toàn thân không phải hư ảo mà rất chân thật, bộ dáng rõ ràng như người thật, không phải giống cái mà là đực.

Hồ lô của Tô Minh không xuất hiện chậm như chú ngữ bảo hồ lô của gã đàn ông chân mày vàng, lập tức bay ra ngoài, ở giữa không trung chẳng giống tiểu nhân bảo hồ lô của gã đàn ông chân mày vàng ngửa đầu phát ra tiếng gào, nó lặng im không nói. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Một bên gào, một bên im lặng, một bên chậm chạp, một bên lập tức. Giữa hai bên rốt cuộc cái nào mới là thật? Dù chưa đụng chạm nhưng mọi người đều tâm kế sâu, không cảm thấy như vậy. Điều duy nhất khiến họ dò dự là một bên to, một bên quá nhỏ.

Khi biểu tình gã đàn ông chân mày vàng liên tục biến đổi, lộ vẻ khó tin, tiểu nhân trong bảo hồ lô của gã ngoái đầu, cắn cổ gã. Gã đàn ông chân mày vàng rõ ràng đã quá quen tình hình này, không né tránh, mặc kệ tiểu nhân giống cái hút đi tinh hoa máu thịt của gã, nhả ra, rít gào vọt tới, ở giữa không trung va chạm cùng tiểu nhân trong bảo hồ lô của Tô Minh.

Gã đàn ông chân mày vàng căng thẳng mong chờ, người bỗng mạnh chấn động, há mồm định nói gì nhưng mặc tái nhợt hộc búng máu. Máu này không phải gã bị thương mà tức quá.

Không chỉ mình gã đàn ông chân mày vàng, người xung quanh biểu tình rất quái dị, ngơ ngác nhìn tình hình trên trời.

Không có đánh nhau, không có chém giết, càng không có tiếng nổ.

Tiểu nhân bay ra khỏi hồ lô của Tô Minh chỉ đứng giữa không trung, tiểu nhân giống cái trong hồ lô của gã đàn ông chân mày vàng đến gần, người run rẩy, có vẻ... Xấu hổ với tiểu nhân trong hồ lô của Tô Minh.

Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng tiểu nhân trong hồ lô của gã đàn ông chân mày vàng xấu hổ tới gần tiểu nhân trong hồ lô của Tô Minh, quỳ xuống. Tiểu nhân trong hồ lô của Tô Minh lộ vẻ không thích mấy, miễn cưỡng gật đầu. Tiểu nhân trong hồ lô của gã đàn ông chân mày vàng đứng dậy, lắc người, nhanh chóng thu nhỏ, biến thành kích cỡ giống như tiểu nhân trong hồ lô của Tô Minh.

Mọi người thấy tình cảnh này, xem sao cũng là tiểu nhân giống cái bày tỏ tình cảm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio