Cầu Ma

chương 1056: ngươi là cái thá gì?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần sắc Tô Minh từ đầu tới cuối không thay đổi chút nào. Bất kể Đạo Phi Phong có lai lịch gì, mặc kệ là sau lưng hắn có tồn tại gì, hắn nếu có gan đứng ra ngăn trước mặt mình, như vậy thì kết quả đã định rồi.

Tô Minh trở lại Đạo Thần chân giới, hắn sẽ không lựa chọn sống biết điều. Phàm những kẻ trêu chọc hắn sẽ đều phải đối mặt với sát khí của hắn. Hắn muốn giết tới thanh danh hiển hách, giết tới long trời lở đất, giết khiến người ta run rẩy tới ác mộng, giết tới cho dù nhiều năm sau, những người trong Đạo Thần chân giới nhớ lại đều phải run rẩy.

Khi Hạc trọc lông hét lên tiếng kêu như nứt phổi kia, quả trứng khổng lồ dưới chân Đạo Phi Phong hoàn toàn bị nghiền nát. Một tiếng gào thét vang vọng lên. Bên trong đó xuất hiện một con hung thú có bảy đầu.

Bảy cái đầu này đều là đầu chó, lít nha lít nhít mọc trên một cái cổ duy nhất, nhìn mà khiến người ta kinh hãi. Toàn thân nó đen kịt. Giờ khắc này toàn bộ bảy cái đầu chó đều đang gầm thét, lao thẳng về phía Hỏa Khôi lão tổ.

Thần sắc Tô Minh hờ hững, giơ tay phải lên.

- Toàn bộ chiến hạm, mở trận pháp lực ra, một đòn đánh tới...

Tay phải Tô Minh hạ xuống, chỉ vào phía vị trí Đạo Phi Phong.

Lời này vừa nói ra, lập tức toàn bộ nội tâm tu sĩ trên chiến hạm đều lạnh ngắt, nhưng cũng lập tức ngồi xuống khoanh chân, mở trận pháp ra. Lập tức toàn bộ mấy trăm chiến hạm trong giây lát đã tỏa ra hào quang óng ánh. Trong ánh hào quang lấp lánh, từng trận khí tức hủy diệt lập tức tràn ngập tám hướng.

Khí tức của mấy trăm chiến hạm vừa tỏa ra, sắc mặt Đạo Phi Phong lập tức đại biến.

- Ngươi, ngươi, ngươi... Đây là chiến đấu giữa chúng ta, ngươi cho tùy tùng của ngươi ra tay thì thôi, ngươi còn dùng lực lượng của chiến hạm!

Hầu như lời nói của hắn vừa cất lên, lập tức tinh không chấn động. Một tiếng nổ vang trời truyền ra. Mấy trăm trận pháp của chiến hạm mở hết tốc lực. Trong tiếng rầm rầm, mấy trăm cột sáng bỗng nhiên phóng ra từ chiến thuyền, gào thét đánh thẳng về vị trí Đạo Phi Phong.

Tinh không chấn động, tiếng nổ vang cuồn cuộn vượt qua cả sấm sét. mấy trăm cột sáng kia đều rơi vào vị trí của Đạo Phi Phong. Nếu không phải có con thú bảy đầu kia bảo vệ trước mặt hắn thì lập tức hắn đã hóa thành hư vô rồi. Đạo Phi Phong đã bị trọng thương, giờ lại bị trọng thương lần thứ hai.

Có thể nói dù hắn được bảo vệ nhưng con hung thú bảy đầu này bị mấy trăm cột sáng đả kích, trong tiếng nổ vang cũng không ngừng lui lại phía sau. Trong chớp mắt khi tiếng nổ vang kết thúc, con hung thú này kêu rên một tiếng, toàn thân máu thịt be bét, nhưng chợt xoay người, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sau đó cắn Đạo Phi Phong một cái, hóa thành một đạo cầu vồng, bay nhanh về phía xa, muốn bỏ chạy.

Mắt Hỏa Khôi lão tổ lóe lên vẻ tức giận. Hắn cảm thấy tu vi của mình mà gặp phải chuyện hôm nay thì đúng là cực kỳ uất ức. Đầu tiên là quả trứng quái dị khổng lồ cản trở thần thông của hắn, sau đó lại xuất hiện một con hung thú da dầy thịt béo, cũng chống đỡ được thần thông của mình. Điều này khiến Hư Không cổ kinh bỗng nhiên hơi hoài nghi, chẳng lẽ... Mình sau khi tới Đạo Thần chân giới, tu vi bị thoái hóa sao...

Nhưng ngay trong chớp mắt hắn muốn đuổi theo, trong mắt Tô Minh hiện lên một tia lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh bước về phía trước một bước. Một bước này hạ xuống, đạp tới bên người Hỏa Khôi lão tổ, lại bước một bước thứ hai, thình lình xuất hiện ở trong tinh không xa xa, đứng trước mặt con hung thú bảy đầu chó kia.

Trong mắt con hung thú kia lóe lên vẻ tàn nhẫn. Mắt Đạo Phi Phong cũng lóe lên sát khí. Trong nháy mắt này, Tô Minh giơ tay phải lên, nhìn như tùy ý, vỗ về phía hung thú kia một chưởng.

- Không biết tự lượng sức mình. Không có đại năng kia ở bên cạnh, chỉ một tu sĩ nho nhỏ này ra mặt thì đúng là tự tìm cái chết!!

Trong miệng Đạo Phi Phong gầm nhẹ, đang muốn bay ra từ miệng hung thú kia, đột nhiên hai mắt con thú bảy đầu chó này co rụt lại, cũng lộ ánh mắt không thể tin tưởng nổi.

Một luồng tu vi lực vượt qua đại năng Chưởng cảnh đột nhiên bộc phát ra trong một chưởng của Tô Minh kia. Một chưởng này có thể đánh tan một ngôi sao, có thể làm cho tinh không một phương sụp đổ, thậm chí dù là đại năng Duyên Cảnh gặp phải thì tâm thần cũng chấn động. Toàn bộ lực lượng kia rơi lên người hung thú kia.

Ầm một tiếng, một chưởng của Tô Minh đánh vào hư không nhưng lại khiến con hung thú kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Thân thể nó đột nhiên bị cuốn đi, toàn thân phun ra một lượng lớn máu tươi. Bảy cái đầu chó thì có sáu cái nổ tung, máu thịt be bét. Đạo Phi Phong cũng bị lực lượng này cuốn đi, máu tươi phun tung tóe, thân thể bị đánh bay. Cảnh tượng này khiến toàn thân Đạo Phi Phong run rẩy, máu tươi không ngừng tràn ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh mang vẻ ngây dại và khó có thể tin nổi.

Còn con hung thú chỉ còn một cái đầu chó kia, giờ khắc này ý thức mơ hồ, trong đầu không ngờ không còn ý niệm cứu Đạo Phi Phong nữa. Thứ duy nhất còn tồn tại là trốn! Nó dùng khí lực toàn thân của nó để điên cuồng bỏ trốn.

Nó cảm nhận được một luồng khí tức khiến nó run rẩy trên người Tô Minh. Luồng khí tức này dù như có như không nhưng lại dường như là lực lượng có thể hủy diệt cả thương khung.

Thần sắc Tô Minh hờ hững, đứng trong tinh không, tay phải giơ lên. lập tức hai khí tím đen trong tay cuồn cuộn, trong chớp mắt đã hóa thành Uổng Thương Sinh, bị hắn nắm trong tay, đột nhiên vung về phía hung thú đầu chó đang bỏ chạy phía xa xa.

Uổng Thương Sinh mang theo tiếng gào thét kỳ dị, nhanh chóng đuổi theo, tạo thành một đạo cầu vồng xé rách tinh không, phá tan hư vô. Tiếng gào thét này dường như là Uổng Thương Sinh hồn đang hưng phấn rít gào vậy, ẩn chứa kích động muốn hủy diệt chúng sinh. Trong nháy mắt nó đã tới gần con hung thú đầu chó kia, dùng tốc độ căn bản không thể nào né tránh nổi, ầm một cái liền đâm lên cổ nó, mang theo thân thể to lớn của nó bay thẳng về phía mấy trăm chiến hạm.

Ầm một tiếng, Uổng Thương Sinh đâm vào chiến hạm mà Tô Minh đứng trước kia. Dù là đâm vào nhưng nó không làm hư hại kết cấu của chiến hạm, mà chỉ gắn thân thể con hung thú và đầu của nó lên trên đó.

Tất cả mọi thứ nói ra thì chậm nhưng thực tế lại chỉ trong thời gian mấy nhịp thở là đã hoàn thành, nhanh tới kến mọi người bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch. Thần sắc Tô Minh thản nhiên, xoay người nhìn về phía Đạo Phi Phong đang dại ra trong tinh không xa xa.

Lời nói lúc trước của Tô Minh lại hiện lên trong đầu Đạo Phi Phong. Lúc đó hắn cảm thấy những lời này thật buồn cười, thậm chí còn xem thường và khinh miệt. Nhưng bây giờ khi nó hiện lên lần thứ hai, nó lại sắc bén tới mức khiến hắn run rẩy. Hắn cảm giác như tất cả mọi thứ đều là mình do mình tự cho là đúng là ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vẻ cay đắng hiện lên trên mặt Đạo Phi Phong. Khi nhìn thấy Tô Minh đang bước về phía mình, tựa như trong chớp mắt, thân thể Đạo Phi Phong vội vã rút lui, cũng vội nói.

- Tộc nhân dòng chính Đạo Thần tông cấm chém giết lẫn nhau. Việc này là lỗi của ta, ta nguyện trả giá thật lớn, ta...

Lời hắn còn chưa nói xong, Tô Minh không ngờ đã hạ bước chân xuống, xuất hiện trước mặt Đạo Phi Phong, không nói lời nào, tay phải giơ lên chụp vào gáy đối phương.

Lấy đầu kẻ này treo lên đầu thuyền. Đây là lời nói của Tô Minh, sẽ không thay đổi.

- Ngươi nếu giết ta thì tất phải chịu sự trừng phạt của Tông Lão Hội!

Sắc mặt Đạo Phi Phong trắng bệnh, lộ vẻ tuyệt vọng, gào thét thê lương, đang muốn né tránh. Hắn có thể cảm nhận được sát khí tới từ Tô Minh. Mức độ đậm đặc của sát khí này khiến hắn chỉ hơi cảm thủ, tâm thần đã run rẩy.

Trả lời hắn là tiếng hừ lạnh của đối phương. Tay phải Tô Minh giơ lên, thế đánh như phá không, trong chớp mắt đã tới gần, vỗ lên cổ Đạo Phi Phong. Nhưng ngay trong nháy mắt khi tay phải hắn sắp đụng vào Đạo Phi Phong, sắc mặt Đạo Phi Phong nhăn nhó, truyền ra tiếng gào thét cầu sinh mãnh liệt.

- Tổ phụ cứu ta, cứu ta!

Ầm một tiếng. Một luồng lực lượng mạnh mẽ xé rách hư không mà tới, mạnh mẽ xuất hiện phía sau Đạo Phi Phong, hóa thành một cánh tay già nua, túm lấy vai hắn, kéo thân thể của hắn thay đổi vị trí. Cùng lúc đó, bỗng dưng có một cánh tay khác giơ lên, va chạm với một trảo của Tô Minh.

Rầm rầm!

Thân thể Tô Minh nhoáng lên một cái, nhưng từ hư vô cũng xuất hiện người vừa cứu Đạo Phi Phong. Kẻ này phun một ngụm máu tươi, thân thể bịch bịch lui lại phía sau mấy chục trượng, ngẩng đầu, để lộ một khuôn mặt già nua. Đó là một lão già mặc trường bào màu xám, tiên phong đạo cốt.

Hắn hoảng sợ nhìn Tô Minh, ánh mắt lộ vẻ khiếp hãi, thân thể kéo Đạo Phi Phong lại phía sau, trong miệng vội vã cất lời.

- Lão phu là Đại Trưởng lão Đạo Hóa Lâm của Trưởng Lão Đường. Điện hạ nể mặt lão phu một lần, ngày sau lão phu sẽ có báo đáp.

- Nể mặt ngươi?

Tô Minh lạnh nhạt nói, bước chân lại giơ lên, sau người bỗng xuất hiện một Kiếp Nguyệt khổng lồ. Trong chớp mắt khi nó xuất hiện, lập tức bốn phía ồ lên rất to. Tiếng ồ này là của tu sĩ trên mấy trăm chiến hạm, cũng tới từ lão già áo xám này, và cả từ Đạo Phi Phong đang dại ra lần thứ hai, miệng đầy máu tươi.

Trong nháy mắt khi Kiếp Nguyệt khổng lồ này xuất hiện, một bước của Tô Minh đã tới gần lão già kia, tay phải giơ lên bắt quyết. Kiếp Nguyệt sau người hắn tỏa ra ba màu sắc chói mắt. Tô Minh giơ tay điểm về phía lão già kia.

Sắc mặt lão già đại biến, lập tức cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi, sau đó hướng về đám máu tươi rống to một tiếng. lập tức đám máu tươi chấn động mạnh, trở thành một cơn mưa máu, hóa thành một cái đầu lâu khổng lồ, dữ tợn cắn nuốt Tô Minh.

Ầm!

Ngón tay Tô Minh đụng vào cái đầu lâu máu này, trong nháy mắt khiến đầu lâu chia năm xẻ bảy. Sắc mặt lão già kia lập tức xám ngoét, thân thể lùi về phía sau lần nữa, cất tiếng gào thét.

- Dù sao ngươi cũng chưa phải điện hạ chân chính, thích giết chóc đồng tông, lại càng không tôn trọng Trưởng Lão Đường. Đừng trách lão phu liên hợp đông đảo trưởng lão, đồng thời nghi vấn tư cách điện hạ của ngươi. Thêm một bằng hữu vẫn hơn là thêm một kẻ địch. Đạo Không, ngươi cho ta một đáp án đi!

Lão già dù chật vật nhưng giọng nói vẫn lộ ra tâm ý của kẻ ở trên cao, dù đã áp chế rất nhiều nhưng lại âm thầm để lộ ra. Hiển nhiên là do thân phận Đại trưởng lão của hắn, ngày thường đã quen với tư thái này rồi.

- Ngươi là cái thá gì.

Tô Minh lạnh nhạt nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio