Cầu Ma

chương 1145: hồng nhan lệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh Hoàng chân giới, bên ngoài cung điện trôi nổi với hư vô, Minh Hoàng là kiếp chủ chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, giống như đang chờ người nào xuất hiện.

Minh Hoàng rất kiên nhẫn, dường như cho dù chờ một vạn năm cũng không có chút cảm xúc dao động. Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết trôi qua bao lâu, bỗng nhiên, hư vô trước mặt Minh Hoàng vặn vẹo, Tô Hiên Y bước ra từ bên trong, phía sau là Tang im lặng đi theo. Tang không hề ngoài ý muốn khi thấy Minh Hoàng của Minh Hoàng chân giới.

"Bái kiến hiên tôn!" Minh Hoàng đang nhìn đến Tô Hiên Y lập tức vung tay áo, quỳ một gối như hành lễ đệ tử, cúi đầu với Tô Hiên Y.

"Đạo nhi, không có người ngoài, ngươi không cần như thế, đứng lên đi." Tô Hiên Y mặt lộ ra mỉm cười.

"Sư phụ!" Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, đứng lên, biểu tình tôn kính, ánh mắt nhìn hướng Tang, mỉm cười gật đầu.

"Sư đệ, nhiều năm không thấy, phong thái vẫn như trước."

Minh Hoàng chân giới, trong phòng của Vũ Huyên, cửa lặng lẽ bị đẩy ra, Tô Hiên Y chậm rãi bước vào.

Vũ Huyên đưa lưng hướng cửa phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn trời sao bên ngoài. Khi Tô Hiên Y đi vào thì người Vũ Huyên run lên, trên mặt lộ ra phức tạp.

Tô Hiên Y yên lặng nhìn Vũ Huyên, hồi lâu sau thở dài, từ trong ngực lấy ra một vật đặt ở trên bàn, nhẹ giọng mở miệng.

"Mấy năm nay, ngươi chịu khổ, nhưng mà... Hắn không thích hợp ngươi, từ nay về sau hắn chỉ là một người thường."

Tô Hiên Y im lặng một lúc rồi thở dài, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.

Đợi đến khi Tô Hiên Y rời đi, Vũ Huyên ngoái đầu, mặt đẫm lệ, kinh ngạc nhìn trên bàn nửa con thuyền pho tượng do diệt sinh chi chủng biến thành.

Đạo Thần chân giới tàn phá, khắp nơi có thể thấy vô tận cơn lốc gào thét mà qua. Giới lực khủng bố tồn tại trong cơn lốc có thể xé rách tinh cầu, có thể xé mở hư vô, lại có thể thoải mái xé thân hình của các tu sĩ.

Trong Đạo Thần chân giới khổng lồ, có thể thấy từ rất nhiều nơi tay chân cụt nhiều vô số, đều là sau khi tu sĩ của liên minh tiên tộc, Đạo Thần Tông chết để lại. Mặc kệ thuộc phe nào, sự thật họ đều là người của Đạo Thần Tông.

Khi tai nạn buông xuống, có lẽ hai bên chưa giải ân oán với nhau, nhưng trong cơn lốc giới lực này, dưới tai kiếp, tất cả ân oán đều có thể bị xem nhẹ, bị phai nhạt, còn sống... Chính là tôn nghiêm duy nhất.

Tu sĩ liên minh tiên tộc không ngừng chết đi, bọn họ khao khát liên minh tiên tộc cứu viện, nhưng không đợi được, họ đợi đến là ác mộng tai kiếp điên cuồng, không ai cứu giúp. Nhất là tu sĩ khoảng cách khu vực trung tâm liên minh tiên tộc, bọn họ yên lặng cười thảm, bởi vì bọn họ thấy tinh cầu liên minh tiên tộc không bị hủy, thấy một mảnh khu vực trở thành phế tích.

Nhưng bọn họ may mắn là bởi vì biết từ nay về sau không còn có liên minh tiên tộc, cho nên bọn họ lựa chọn bỏ chạy, lựa chọn trong tai kiếp này dùng mọi cách giành lấy... Sống sót. Còn đám tu sĩ không biết trời sao liên minh tiên tộc bị tai kiếp dập nát, cho dù họ bỏ chạy vẫn ôm hy vọng trở về liên minh tiên tộc, họ không biết là chờ đợi họ là trông thấy phế tích, sau đó sợ hãi và mờ mịt.

So với liên minh tiên tộc thì tu sĩ Đạo Thần Tông may mắn hơn, không phải nói họ chết bao nhiêu mà là người còn sống vĩnh viễn có hy vọng, hy vọng đó chính là Đạo Thần Tông. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Bởi vì tất cả truyền tống trận của Đạo Thần Tông đóng lại, có lẽ cả đời họ rốt cuộc không thể quay về, nhìn không tới bên trong Đạo Thần Tông rốt cuộc như thế nào, nhưng trong ý tưởng của họ thì Đạo Thần Tông tồn tại.

Đây là hy vọng, hy vọng sẽ luôn ở trong lòng người sống, có lẽ đời đời truyền thừa.

Tai kiếp trôi qua sau bảy ngày, cơn lốc giới lực trong Đạo Thần chân giới chẳng nhưng không tan biến mà càng mãnh liệt hơn, không biết sẽ kéo dài bao lâu, cho dù là người Nghịch Thánh chân giới cũng không biết rõ.

Chỉ cần có giới lực dũng mãnh ùa vào từ lỗ hổng tam hoang đại giới, còn có cơn lốc giới lực vô tận tồn tại thì mặc kệ là một năm, mười năm, cũng hoặc là trăm năm, ngàn năm, giới lực rồi sẽ có ngày biến mất, cơn lốc ở Đạo Thần Tông sẽ có ngày ngừng.

Sau khi cơn lốc giới lực biến mất, tam hoang đại giới sẽ gặp phải tai kiếp đến từ Nghịch Thánh, hoặc là Ám Thần, hoặc hai bên đều có, giết chóc nhau, tương đương với cơn lốc hình thành tai kiếp. Đó mới là chân chính hạo kiếp, bởi vì nó không chỉ lan đến một chân giới, đó là huyết phong lan tới toàn bộ tam hoang đại giới.

Trong khi huyết phong chưa tới, Đạo Thần chân giới tràn ngập cơn lốc giới lực, đối với tam hoang đại giới thì đây là yên lặng trước khi bão táp đến.

Bọn họ không có cách nào khác, bọn họ không có khả năng vá lại lỗ hổng tam hoang đại giới bị xé mở. Bọn họ chỉ có thể không ngừng khiến mình cường đại, khiến tông môn mạnh mẽ, khiến chân giới của mình mạnh lên, để tăng thêm hy vọng sống sót sau tai kiếp.

Sau đó yên lặng chờ đợi ánh sáng rực rỡ tai kiếp buông xuống.

Đối với hai trận doanh Nghịch Thánh, Ám Thần bên ngoài tam hoang đại giới thì thời gian trong tam hoang đại giới yên tĩnh là giây phút họ triển khai đại chiến.

Bọn họ sẽ không ngừng chiến đấu, tranh đoạt lỗ hổng, bởi vì nơi này tồn tại ở Nghịch Thánh nên Ám Thần phải trả giá cao gấp mấy lần mới tranh đoạt được.

Tương tự, nếu Ám Thần dốc hết sức thì Nghịch Thánh không thể không hết sức ứng đối.

Tóm lại đây là lần yên tĩnh cuối cùng trong tam hoang đại giới, hoặc ngắn ngủi, hoặc dài lâu, nhưng mặc kệ thế nào, nhất định sẽ có ngày nó chấm dứt.

Có lẽ giây phút đó đã không xa.

Trong Đạo Thần chân giới tàn phá, bảy ngày trôi qua, cơn lốc càng ngày càng mãnh liệt. Nguồn gốc cơn lốc giới lực, bên dưới lỗ hổng tam hoang đại giới, trong từng là cột sáng thông thiên, ánh sáng trắng chợt lóe lao ra. Ánh sáng trắng cực nhanh, khoảnh khắc chạy khỏi trung tâm cơn lốc giới lực mạnh nhất.

Sau khi ra ngoài, cách chỗ này không xa, kén do Bạch Phượng biến thành chỉ còn lại một tầng mỏng manh. Vốn kén không thể chống đến bây giờ, mấy ngày trước nó nên rách, mọi thứ bên trong nên tan biến trong cơn lốc giới lực. Lý do nó chống chọi được là vì Bạch Phượng muốn sinh tồn, sống sót, thi triển bất khả nghịch phượng môn cấm thuật, thuật này lấy tuổi thọ thiêu đốn sinh mệnh mới chống đỡ được, cho cô chống tới bây giờ.

Nhưng Bạch Phượng trả cái giá đối với con gái là rất thảm thiết. Trong cái kén mỏng, có thể thấy khuôn mặt của Bạch Phượng không còn tuyệt trần mà tràn ngập nếp nhăn, tuổi của cô không còn thanh xuân như trước mà giống như bò ra từ quan tài, tràn ngập hơi thở già nua. Bạch Phượng vẫn mặc áo trắng, nhưng đã không xinh đẹp mà có bi ai. Bi ai bởi vì đối với Bạch Phượng bảy ngày như cả đời.

Vốn Bạch Phượng không cần làm như vậy, cô có thể chết tôn nghiêm chút, không thể sống thì nên chết thật đẹp.

Nhưng Bạch Phượng không cam lòng, cô sợ chết, cô không cam lòng mình mất đi mọi thứ. Giấc mộng của cô là phi thăng Nghịch Thánh chân giới, vì giấc mơ này Bạch Phượng có thể từ bỏ tất cả.

Nhưng nay Bạch Phượng chìm trong sợ hãi, chỉ có thể ở trong cái kén mỏng manh chờ Tô Minh đến, cô đã không có sinh mệnh để đốt cháy tiếp, dù ở trong kén tiếp tục tồn tại thì sinh mệnh của cô không hơn một tháng.

Từ trong cơn lốc giới lực bay ra một mũi nhọn, đang muốn đi xa thì chợt ngừng lại, đổi hướng thẳng đến Bạch Phượng, ngay lập tức tới gần. Mũi nhọn trắng đập vào mắt già nua của Bạch Phượng, nếu là hai ngày trước cô sẽ rất kích động, nếu là ba ngày trước thì cô sẽ kích động rớt nước mặt, dù phải trả giá cái gì, chỉ cần đối phương có thể cứu cô là cô đồng ý hết điều kiện.

Nếu là bốn, hoặc năm ngày trước thì Bạch Phượng không thay đổi lựa chọn, nhưng hôm nay, đã là bảy ngày.

Bạch Phượng chỉ sống được một tháng, biết rõ tuổi thọ không thể trái, cô chết lặng nhìn ánh sáng trắng ngoài kén, trên mặt không có chút biểu tình, mắt không có lệ. Bạch Phượng như đang khóc thầm, tiếng khóc vô hình quanh quẩn.

Im lặng ngắn ngủi qua đi một tiếng thở dài khe khẽ như truyền ra từ năm tháng xa xôi, trong đợt gió tuyết kia. Ngoài kén ánh sáng trắng chợt lóe, xuyên qua kén cuốn Bạch Phượng ra, mang theo cô rời khỏi đây.

Ánh sáng trắng này là chiếc nhẫn màu trắng cỡ mười mét, chiếc nhẫn là báu vật của Nghịch Thánh. Bây giờ chí bảo này đã không thuộc về Nghịch Thánh, nó là của Mặc Tô từ giã quá khứ, trọng sinh.

Mức độ cắn nuốt Tinh Cực Đạo gian nan cỡ nào chỉ có Tô Minh tự biết, mọi chuyện xảy ra trong chiếc nhẫn màu trắng bảy ngày này chỉ có hắn biết được quá trình. Nhưng mặc kệ thế nào, khi chiếc nhẫn màu trắng bay ra cơn lốc giới lực liền đại biểu Tô Minh đã cắn nuốt Tinh Cực Đạo, nuốt hồn của gã.

Nay Tô Minh đã thay đổi hình dáng, không còn là thân hình già nua của ông lão mặc áo đen mà biến trẻ lại nhiều, thoạt trông như một thanh niên, diện mạo đẹp trai nhưng hơi âm trầm, mắt chớp lóe ẩn chứa nhân sinh, ẩn chứa tịch diệt. Tô Minh vẫn mặc màu đen, trong thân hình dưới lớp áo tồn tại hồn mạnh hơn hồn trước đó của Tô Minh ba phần.

Tu vi của Tô Minh cũng tăng vọt, mức độ kinh người hơn cả hồn này, nhưng nếu tất cả điều này so sánh với chiếc nhẫn màu trắng thì không xem như tạo hóa, thật sự tạo hóa là chiếc nhẫn màu trắng kia. Chiếc nhẫn màu trắng ở Nghịch Thánh chân giới cũng rất hiếm thấy, báu vật của Nghịch Thánh quý giá đến không thể tả đã thành thứ của Tô Minh.

Trong chí bảo ẩn chứa một lũ hơi thở bất khả ngôn, nếu Tô Minh có thể hiểu ra thì trợ giúp hắn đến kinh thiên động địa. Chỉ cần chí bảo này ở bên người Tô Minh, chẳng khác nào có hắn một cơ hội bước vào cảnh giới bất khả ngôn trong tương lai.

Cơ hội như vậy, đủ để cho tất cả tu sĩ điên cuồng, đây mới là đại tạo hóa Tô Minh đạt được.

Trong chiếc nhẫn màu trắng, Tô Minh khoanh chân ngồi, trước mặt hắn là Bạch Phượng, cô đã thành bà già tang thương, yên lặng ngồi, kinh ngạc nhìn ngoài chiếc nhẫn màu trắng, đã ba ngày không nói một lời.

Bạch Phượng im lặng, Tô Minh không có lời gì muốn nói với cô. Thật ra cứu đối phương là vì trong lòng Tô Minh có chút cảm thán, về quá khứ, về Ô Sơn, cảm thán trò chơi đi vòng vòng, cùng với tiếng thở dài trong gió tuyết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio