Cầu Ma

chương 1303: đổi minh hoàng chi thiên!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xung quanh tĩnh lặng.

Gần như hiên tôn nhìn Tô Minh đều lộ vẻ mặt rung động, đầu óc trống rỗng, chỉ có hình ảnh thân hình người khổng lồ bị Tô Minh phong ấn là trở thành vĩnh hằng trong tinh thần của họ.

A Công nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười. Ông thấy Tô Minh trưởng thành, thấy Lạp Tô nho nhỏ giờ thì đã trưởng thành đến khó tin.

Vũ Huyên nhìn Tô Minh, mắt dịu dàng như nước, ánh mắt như là cô có thể nhìn cả đời, cũng hy vọng được nhìn suốt đời,

Mặt Tô Hiên Y tái nhợt nhìn chằm chằm Tô Minh, đầu óc rung động. Tô Minh cường đại lần lượt vượt qua dự đoán của y, giờ đây hắn lộ ra tu vi mặt ngoài khiến da đầu y mát lạnh, không dám tin.

Còn có Thần Hoàng Viêm Bùi rất là cẩn thận, lòng điên cuồng nguyền rủa tồn tại trong Ám Thần, Nghịch Thánh ngang hàng với gã. Thần Hoàng Viêm Bùi nguyền rủa những người này, vô cùng hối hận tại sao lại chọn là người thứ nhất giáng xuống.

Chỉ có Tam hoàng tử, hoặc nên nói là Lôi Thần, gã yên lặng nhìn mọi thứ, biểu tình phức tạp, không mở miệng nói cái gì.

Tô Minh nhìn bóng đỏ phía xa, lạnh nhạt nói:

- Còn có thủ đoạn gì nữa? Nếu không thi triển ra thì ngươi không có cơ hội.

Bóng đỏ gầm lên:

- Chết tiệt, ta quên một điều, ta đã quên ngươi là sinh mệnh của kỷ này!

Bóng đỏ nói ra lời khiến tinh thần Tô Minh rung động, gã giơ lên hai tay ấn pháp quyết vung tới trước.

Bóng đỏ phát ra thanh âm trầm thấp gần như quái dị:

- Huyết- Tà- Sát!

Sương đỏ xung quanh bóng đỏ bỗng cuồn cuộn nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, hình thành một vòng xoáy đỏ, bên trong toát ra tà khí ngập trời, có sát khí mãnh liệt chợt toát ra.

Bóng đỏ gầm lên:

- Thức thứ nhất, Huyết Giới khai!

Hai tay vung ra ngoài, sóng gợn đỏ lấy bóng đỏ làm trung tâm nhanh chóng lan tràn, đó là thần thuật của gã, từng nổi tiếng trong nhất kỷ trước, có thể nói là không địch thủ.

Thuật này có tổng cộng bốn thức, bây giờ là thức thứ nhất. Khi sóng gợn đỏ khuếch tán nguyên tinh cầu, tinh cầu mạnh chấn động. Tô Minh thấy thế giới trở thành màu đỏ, mọi bóng người là đoàn huyết ảnh, như ở trong địa ngục màu đỏ, máu tanh, sát khí đậm đến kinh người, như thật sự hình thành một giới, dùng lực lượng của giới này trấn áp Tô Minh.

Tô Minh nhìn xung quanh, chậm rãi nói:

- Thuật này không tệ.

Tô Minh giơ tay phải lên chỉ hướng bầu trời, ý chí hùng hồn trên người hắn phút chốc buông xuống, cùng với tay phải của hắn chậm rãi vẽ ra một cái vòng, ý thức tùy theo chuyển động, trở thành một vòng tròn to lớn, khóe môi hắn cong lên nụ cười lạnh băng.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Tô kiếp!

Đây là Tô Minh bắt chước kiếp Tam Hoang thi triển ra kiếp lấy tên của hắn đặt cho.

Lời thốt ra, có tia chớp đỏ bay ra khỏi vòng tròn xoay tít, lao hướng bầu trời thế giới đỏ. Tiếng nổ kinh thiên động địa, đệ nhị kiếp, đệ tam kiếp, ngũ nhan, lục ý chớp mắt xuất hiện.

Trời đất chấn động, thế giới đỏ chớp mắt tan vỡ thành bốn năm mảnh, bóng đỏ hộc ngụm máu, huyết quang trên người ảm đạm một chút, thụt lùi ra sau, hai tay nhanh chóng ấn pháp quyết chỉ tới trước, phát ra tiếng rít thê lương.

- Thức thứ hai, luân hồi huyết hải!

Dứt lời, tiếng nổ ngập trời, chỉ thấy huyết giới tan vỡ bỗng nát tan, biến thành vòng xoáy to lớn ầm ầm chuyển động. Vòng xoáy có màu đỏ, như hình thành liên tiếp với vòng xoáy xung quanh bóng đỏ, biến thành huyết hải luân hồi như gã đã nói.

Vòng xoáy huyết hải cuồn cuộn lao hướng Tô Minh, khoảnh khắc vòng quanh hắn xoay tròn, nhấn chìm hắn. Giây phút vòng xoáy nhấn chìm Tô Minh, bóng đỏ nhe răng cười, nhưng gã mới cười bỗng nụ cười đông lại. Trong luân hồi huyết hải vang tiếng nổ điếc tai, đệ tứ kiếp, đệ ngũ kiếp của Tô Minh đánh tan huyết hải luân hồi.

- Chết tiệt, chết tiệt! Đệ tam thức, hằng cổ tồn tại, sinh ra từ kỷ ta tồn tại, mười tám Huyết Diêm, các ngươi hãy xuất hiện!

Bóng đỏ khàn giọng rít, trong huyết hải luân hồi xuất hiện mười tám pho tượng. Mười tám pho tượng có màu đỏ thẫm, hình dạng khác nhau, khi xuất hiện như hòa tan, chợt sống lại biến thành mười tám cái bóng lao hướng Tô Minh.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Đệ bát kiếp!

Tia chớp cuối cùng lấy Tô Minh làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán bốn phía, chớp mắt va chạm với tám cái bóng. Tiếng nổ ầm ĩ truyền khắp tám hướng, bóng đỏ ngửa đầu gầm lên.

- Thức thứ tư, huyết thần lâu!

Xung quanh bóng đỏ không còn chút huyết quang, thậm chí lộ ra người gã. Đó là một thanh niên mặt trắng bệch, mặc đồ đỏ, tóc dài màu đỏ, đôi mắt lộ ra điên cuồng cùng sát khí.

Tất cả huyết quang và vòng xoáy huyết hải đang tan vỡ, mười tám pho tượng bị đệ bát kiếp của Tô Minh đánh văng ra chớp mắt dung hợp lại. Theo huyết hải chuyển động, nó từ hàng ngang bỗng đứng thẳng, trở thành cái đầu to.

Ba pho tượng trở thành mắt trái, ba pho tượng thành mắt phải, ba cái là mũi, ba cái là miệng, sáu cái biến thành đôi tai, huyết hải luân hồi trở thành đầu lâu, màng Huyết Giới thành lớp da của đầu lâu, hợp thành một đầu huyết thần bắn thẳng ngập trời.

Khi đầu huyết thần xuất hiện, Tô Minh không cho cái đầu có thời gian, con ngươi co rút, lần đầu tiên cảm giác uy hiếp từ cường giả nhất kỷ trước. Tô Minh đạp bước tới trước, giơ lên tay phải. Ba ngàn vạn hồn Đại Man ngưng tụ, hóa thành tay phải cường tráng, ba ngàn vạn hồn Đại Man hình thành tay phải, bao gồm thân thể của hắn khi cất bước thì hoàn thành Man thần biến thuộc về Tô Minh.

Sau Man thần biến, tu vi của Tô Minh tăng vọt, thân hình khổng lồ hơn, đạp bước xuống, xuất hiện trước mặt đầu huyết thần, tay phải giơ lên dứt khoát đánh ra một đấm.

*Ầm!*

*Ầm!*

*Ầm!*

Trong thời gian ngắn Tô Minh liên tục đánh ram ấy ngàn cú đấm, từng nắm đấm liên tục, mỗi một đấm ẩn chứa ý chí, tu vi của Tô Minh, trong thời gian ngắn đánh tan sát chiêu của đối phương, đây là cách nghĩ của Tô Minh.

Chỉ mấy giây sau trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cái đầu huyết sắc vỡ thành nhiều mảnh dạt ra. Tô Minh lắc người, như tàn ảnh mắt thường khó thấy lao hướng thanh niên mặt tái nhợt không còn chút máu.

Khi đầu huyết thần tan vỡ thì thanh niên hộc bãi máu, liên tục lùi vài bước, ngẩng đầu lên, nắm đấm của Tô Minh đã tới trán gã.

Thanh niên vẻ mặt điên cuồng rít gào:

- Ngươi không giết ta được!

Thanh niên giơ hai tay lên bỗng vỗ vào trán.

- Huyết tế thiên hạ!

Thanh niên vừa dứt lời, hiên tôn của Minh Hoàng chân giới bên dưới chợt biến sắc mặt, máu đảo ngược trong người. Chớp mắt có ba mươi vạn tu sĩ toàn thân nổ tung, máu bay hướng thanh niên.

Mắt Tô Minh lóe sát khí, một đấm đánh vào trán thanh niên. ầm vang, thân hình thanh niên bị đánh văng ra, hộc máu, nhưng thân thể không tan vỡ.

Thanh niên nhe răng cười to:

- Ngươi không giết chết ta được!

Còn lại bảy mươi vạn tu sĩ dưới đất cùng nổ tung, dùng cái giá chết chóc ngưng tụ ra nhiều máu lao hướng thanh niên. Chớp mắt dung nhập vào, khiến thân thể của thanh niên lại xuất hiện huyết quang, khuôn mặt tái nhợt cũng đỡ hơn nhiều.

- Không giết ngươi được? Nhưng ta có thể phong ấn ngươi!

Mắt Tô Minh đầy sát khí, Man thần biến tan rã, giơ lên tay phải chỉ hướng bóng đỏ.

- Ý chí Đạo Thần!

*Ầm!*

Ý chí Đạo Thần giáng xuống bóng đỏ, khiến gã khựng lại nhưng vẫn cười càn rỡ.

Tô Minh hừ lạnh:

- Ý chí Tiên Tông!

Tay phải lại chỉ, lần này bóng đỏ ngừng cười, thân thể bỗng trầm xuống trăm mét. Nhưng chỉ có trăm mét, sau đó gã không trầm xuống nữa, tiếng cười càn rỡ vang vọng.

- Ngươi không có tư cách phong ấn lão phu, dù ngươi có là người mạnh nhất kỷ này, dù ngươi nắm giữ ưu thế kỷ này thì ngươi cũng không làm được điều đó!

Tô Minh cười nhạt:

- Ý chí Cương Thiên!

Tay phải lại đè xuống, tiếng nổ ngập trồi, tiếng cười của bóng đỏ ngừng bặt, vẻ mặt rung động, thân hình chớp mắt trầm xuống mấy ngàn mét, bị trấn áp dưới mặt biển, nhưng tới đây thì gã không trầm xuống nữa.

Mắt Tô Minh chớp lóe tia sáng lạnh băng, không chờ bóng đỏ nói gì, giơ lên tay phải hướng bầu trời như lật nắp chậu.

- Đổi Minh Hoàng chi thiên!

Giọng Tô Minh vang vọng khắp tinh cầu, trời sao, Minh Hoàng chân giới. Chớp mắt Minh Hoàng chân giới giãy dụa, chống cự yếu ớt bị trấn áp, giây lát xóa nhòa, khiến Minh Hoàng chân giới bị ý chí của Tô Minh chiếm cứ, khiến chỗ này thành Minh Hoàng chân giới của hắn. Tựa như Tô Minh đã nói, chốn này đúng là bị đổi thiên.

Tô Minh thốt lời:

- Ý chí Minh Hoàng!

Tay phải của Tô Minh đè xuống, bóng đỏ phát ra tiếng hét thê lương.

- Không thể nào, tuyệt đối không thể, ngươi... Ngươi chiếm ưu thế kỷ nguyên, là tính mệnh của nhất kỷ này cho nên biểu hiện ra ngoài mạnh hơn ta, nhưng chờ khi nhất kỷ của ngươi bị hủy diệt thì ngươi không còn ưu thế, ta chờ xem ngươi có phải là đối thủ của ta không! Ta... chờ ngày đó đến, chờ thấy mọi người bên cạnh ngươi chết đi, chờ nhất kỷ tới xuất hiện thì ngươi sẽ mất đi ưu thế, đó là lúc ngươi và ta tái chiến!

*Ầm!*

Thanh âm của bóng đỏ chói tai vang vọng, thân thể bị trấn chìm vào đáy biển, khe nứt, lại bị phong ấn bên trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio