Cầu Ma

chương 1422: tiểu tử, ở lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh sao nhấp nháy dần lu mờ, trời đêm chậm rãi nhạt nhòa biến thành ban trưa, người nguyên Cổ Táng quốc tỉnh táo lại theo bầu trời biến đổi. Tựa như chín âm đ*o linh đối với đám người là vô hình, như chỉ là bỗng nhiên thiếp ngủ.

Bên ngoài Thất Nguyệt tông, trên bầu trời, Tô Minh nhẹ nhàng đáp xuống đất, tu vi đã thu lại. Giờ phút này, những tu sĩ vây quanh Thất Nguyệt tông nhìn Tô Minh bằng ánh mắt kinh sợ, quay về tông môn. Những ánh mắt đó có đệ tử nội môn, cũng có những trưởng lão, trong số đó có Lan Lam.

Cùng lúc đó, âm đ*o linh và những đại trưởng lão khác hóa thành cầu vồng tới bên cạnh Tô Minh, trong số họ vẻ mặt của Hứa Trung Phàm là kích động nhất. Những người khác tôn trọng nhìn Tô Minh. Bọn họ tôn trọng cường giả, dù cho giờ phút này Tô Minh chỉ là đạo tiên cảnh, nhưng hắn gõ âm đ*o linh thứ chín, điều này đại biểu cho có một ngày hắn sẽ bước vào cảnh giới đại đạo tôn mà họ tha thiết mơ ước.

Tương tự, Bọn họ có thể tưởng tượng ra không lâu sau tu sĩ tông môn khác đến tìm Thất Nguyệt tông bàn chuyện kết minh, dù sao tranh đoạt là đường tắt cho tu sĩ mỗi một tông môn đột phá tu vi. Mặc dù sẽ phải trả giá rất đắt, thậm chí có nguy cơ chết đi nhưng đủ để nhiều người cam tâm tình nguyên. Có sống lâu hơn vẫn không bằng đột phá tu vi. Bởi vì những người không thể thật sự trường sinh thì khát vọng có được nó, còn những người đã chạm tới lại khao khát bước ra một bước trên đường tu luyện.

Bởi vì đạo nặng hơn mệnh, chỉ có thái độ như vậy mới có thể đi đến cảnh giới hiện tại của họ. Còn về những tu sĩ quý sinh mạng, cảm thấy mệnh quan trọng hơn đạo thì đã định trước đời này không thể bước vào cảnh giới như họ.

Từng có người nói sáng sinh chiều chết là tốt rồi. Câu này đặt ở chỗ nào cũng là một thế giới, chỉ cần chỗ này tồn tại tu sĩ thì nó sẽ trở thành một loại thái độ.

Bởi vậy bao gồm Cổ Thái đại trưởng lão, mọi người vẻ mặt tôn kính nhìn Tô Minh. Giống như lúc trước Tô Minh phát ra thanh âm mệnh cách, các cường giả Tu La môn xung quanh từ bỏ ra tay. Thái độ tôn trọng đạo này thật đáng kính.

Cổ Thái đại trưởng lão nhìn Tô Minh, lát sau thanh âm tang thương vang lên:

- Lão phu không ngờ ngươi có thể gõ ra tiếng thứ chín.

Cổ Thái đại trưởng lão không ngờ Tô Minh thật sự làm được, các đại trưởng lão khác thì chưa từng nghĩ đến Tô Minh lựa chọn gõ tiếng thứ chín. Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn nhìn Tô Minh, giờ đây gã chợt hiểu tại sao Cổ Thái đại trưởng lão để ý Tô Minh như vậy, có lẽ lão để ý không chỉ vì phân thân tam hoàng tử của hắn mà đơn giản vì hắn là hắn.

Tô Minh lắc đầu không nói, nhìn chân trời. Người ngoài vĩnh viễn không hiểu tiếng thở dài tiếng thứ chín, nó không có gì huyền diệu cả. Tô Minh hy vọng hắn sẽ không phát ra thanh âm mệnh cách nữa, vì như thế sẽ không còn bi thương, không còn bi thương đại biểu Cửu Phong, A Công, tất cả khuôn mặt quen thuộc đều còn bên hắn. Nhưng thế giới này không có nếu.

Cổ Thái đại trưởng lão nhìn Tô Minh, biểu tình dứt khoát nói:

- Lão phu mang ngươi đi gặp một người, nếu y chấp nhận ngươi thì chỉ cần tìm đến Tinh Thần Tiên, ba trăm năm sau cuộc tranh đạo này ngươi nắm chắc lớn hơn.

Cổ Thái đại trưởng lão nhắc đến một người dù là lão cũng không muốn quấy rầy. Cổ Thái đại trưởng lão trầm trọng nói chứng minh người này không tầm thường.

- Nếu y thừa nhận ngươi thì ngươi có thể ở bên cạnh y, nguyên Cổ Táng quốc chỉ có hai người bị thương ngươi trước mặt y. Nhưng người này tính tình quái dị khó đoán, có thể khiến y chấp nhận ngươi hay không thì phải xem tạo hóa của chính ngươi. May mà ngươi gõ ra tiếng thứ chín, nhiều ít y sẽ chú trọng.

Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn phương xa chuyển hướng sang Cổ Thái đại trưởng lão:

- Người đó là ai?

Cổ Thái đại trưởng lão im lặng một lúc sau chậm rãi nói:

- Chờ khi y chấp nhận ngươi thì ngươi sẽ đoán được.

Tô Minh không lên tiếng.

Cổ Thái đại trưởng lão lên tiếng:

- Đi, nếu ngươi có thể ở lại đó thì không cần quan tâm sự vụ trong Thất Nguyệt tông. Nơi này có lão phu quản lý, tìm chỗ Tinh Thần Tiên ở cho.

Tô Minh trầm ngâm, giơ tay phải lên. Trong tay Tô Minh xuất hiện một ngọc giản, hắn bóp chặt, nhắm mắt lại, lát sau mở ra đưa ngọc giản cho Cổ Thái đại trưởng lão.

- Chỗ này là manh mối ta tìm được từ chỗ Tinh Thần Thượng Nhân.

Cổ Thái đại trưởng lão nhận lấy ngọc giản, cất kỹ, nhìn chằm chằm Tô Minh. Cổ Thái đại trưởng lão vung tay áo, hóa thành cầu vồng đạp không mà đi. Tô Minh biểu tình như thường, xoay người nhìn bốn phía. Khi thấy Hứa Trung Phàm, Tô Minh chắp tay cúi đầu, khiến gã cười toe toét. Sau đó Tô Minh lắc người hóa thành cầu vồng theo Cổ Thái đại trưởng lão lao ra xa. Lan Lam cũng tốt, Đức Thuận hay Bối Khung cũng thế, Tô Minh không muốn có liên hệ nhiều với họ. Tô Minh cảm thấy Bọn họ là người của thế giới này, không quen thuộc.

Hai người đi xa, sương khói dưới chân Cổ Thái đại trưởng lão cuồn cuộn xuyên qua hư vô mang theo Tô Minh phút chốc biến mất, không lâu sau xuất hiện ở hướng tây bắc Cổ Táng quốc.

Giữa dãy núi, bên mép rừng rậm, thân hình Cổ Thái đại trưởng lão hiện ra từ hư vô, sau lưng lão là Tô Minh. Trên đường đi Tô Minh không nói tiếng nào, Cổ Thái đại trưởng lão cũng im lặng. Cổ Thái đại trưởng lão biểu tình nghiêm túc đi đằng trước, mãi kh ỉa khỏi rừng rậm. Tô Minh thấy Cổ Thái đại trưởng lão hiện lên vẻ cung kính từ tận đáy lòng đối với người sắp gặp mặt, nếu không thì lấy tu vi, phân thận của lão sẽ không bay mà đi bằng chân trong khu vực của đối phương.

Ra khỏi rừng cây, Tô Minh thấy giữa dãy núi có thôn xóm, thôn không lớn, chỉ gần trăm gian, khoảng mấy trăm người.

Lúc này là giữa trưa, khói bếp mờ mịt, có tiếng con nít chơi đùa ầm ĩ khiến chỗ này tràn ngập tường hòa, như rời xa phồn hoa, trút bỏ mọi màu sắc lộ ra mộc mạc.

Con đường nhỏ trong thôn, đá vụn trải đầy trông rất bình thường, nhưng hoa cỏ ven đường đặc biệt xinh đẹp khiến chốn này tràn ngập sự sống.

Trong thôn hiếm có ai đến, Cổ Thái đại trưởng lão, Tô Minh đi tới khiến đám con nít đang chơi đùa chú ý. Bọn họ vui cười chạy tới sau lưng Tô Minh, tò mò nhìn Bọn họ.

Quần áo của Tô Minh, Cổ Thái đại trưởng lão dường như khác biệt với chỗ này, làm đám người trưởng thành trong thôn cảnh giác vội kêu con cái trở về.

Mãi khi Cổ Thái đại trưởng lão đứng lại bên ngoài một gian nhà ở phái đông thôn, trong sân vang tiếng bùm bùm như đốn củi.

- Vãn bối tên Cổ Thái, lúc trước tiền bối từng nói trong đời vãn bối có thể tùy ý đến cầu kiến một lần. Bây giờ vãn bối dùng cơ hội này đây!

Thanh âm của Cổ Thái đại trưởng lão vọng vào, tiếng đốn củi dần ngừng lại, sân tĩnh lặng. Thật lâu sau, cửa sân két một tiếng mở ra. Tô Minh thấy một đám người tóc hoa râm, hơi khòm lưng đứng trong cửa. Tay đám người tràn đầy vết chai, mắt khàn đục, người gầy gò như gió thổi qua liền bay đi, trông cực kỳ già nua. Cố tình ông lão còn có sức mạnh, nếu không thì đã không đốn củi được.

Cổ Thái đại trưởng lão biểu tình cung kính chắp tay cúi gập đầu hướng ông lão:

- Bái kiến tiền bối, đã quấy rầy, xin tiền bối đừng trách.

Tô Minh im lặng không lên tiếng nhưng chắp tay, cúi đầu.

- Chỗ này không có tiền bối gì hết, khách tới chơi thì vào đi.

Đôi mắt đục của ông lão không nhìn Cổ Thái đại trưởng lão, Tô Minh, mở cửa xong xoay người đi vào sân, ngồi trên ghế gỗ.

Cổ Thái đại trưởng lão nhỏ giọng vâng dạ cất bước đi vào sân, không ngại đất dơ ngồi bên cạnh ông lão. Tô Minh đi theo ngồi trên mặt đất.

Tô Minh, Cổ Thái đại trưởng lão ngồi xuống xong ông lão nhặt tẩu hút thuốc để dưới đất gõ trên mặt đất cộc cộc, đặt bên miệng hút một hơi, không nói tiếng nào, giống như hai người kia không tồn tại.

Cổ Thái đại trưởng lão không có vẻ gì mất kiên nhẫn, bình tĩnh ngồi, không nói một lời.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi khi trời hoàng hôn, ánh trăng chiếu xuống mặt đất. Ông lão đặt tẩu thuốc xuống, chậm rãi đứng dậy xoay người đi vào nhà.

Cổ Thái đại trưởng lão khé thở dài, đứng lên chắp tay, cúi đầu hướng ông lão lại nhìn Tô Minh.

- Đi.

Cổ Thái đại trưởng lão xoay người đi hướng cửa sân. Vẻ mặt Tô Minh bình tĩnh như thường, hắn ngồi nửa ngày tại chỗ lòng không chút dao động, giờ đứng dậy, không vì ông lão không chấp nhận biến sắc mặt. Hai người sắp ra khỏi sân thì sau lưng vang giọng già nua.

- A? Sao đi rồi? Già đi đi, nhỏ thì... Buổi chiều chưa đốn củi xong, củi lửa đặt ở đó, ta già rồi không làm được việc, ngươi còn trẻ sao không đi đốn củi?

Khi giọng ông lão vang lên, Cổ Thái đại trưởng lão lộ vẻ mừng rỡ, lập tức xoay người cách cửa sân nhìn Tô Minh vẫn chưa ra khỏi sân.

Cổ Thái đại trưởng lão chậm rãi nói:

- Trong lòng ngươi đã có đáp án.

Cổ Thái đại trưởng lão cười tủm tỉm xoay người đạp ánh trăng đi hướng trời đêm.

Tô Minh đứng ở nơi đó giây lát, biểu tình bình tĩnh đóng cửa lại. Dưới ánh trăng, trong sân, tiếng đốn củi cả buổi không vang lên tiếp tục hòa cùng ánh trăng.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio