Tô Minh quay về Cửu Phong, trên đường hắn ngừng lại hai lần.
Lần đầu dừng lại là vì thấy Hàn Phỉ Tử. Từ khi cô vào Thiên Hàn Tông thì hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp lại. Lần gặp gỡ này, hai người ở giữa không trung thoáng nhìn nhau.
Hàn Phỉ Tử không phải đi một mình, sau lưng còn có một nam một nữ. Tô Minh thấy mặt họ khá quen, chính là hai người Trần, Hứa. Họ cách Hàn Phỉ Tử mấy bước, bộ dạng cung kính hiển nhiên đã thành tùy tùng.
Hàn Phỉ Tử trước sau như một, vẫn là biểu tình lạnh lùng. Mặt tựa băng tuyết, dù nhìn động lòng người nhưng lạnh giá từ trong xương toát ra không phải ai cũng chịu đựng được.
Cô mặc đồ xanh, mái tóc xõa ngang vai, biểu tình bình thản, khi thấy Tô Minh cũng không có nhiều biến đổi.
"Kính chào Tô sư thúc."
"Kính chào Tô sư thúc."
Trần, Hứa hai người đứng sau Hàn Phỉ Tử trông thấy Tô Minh thì vẻ mặt biến phức tạp nhưng lập tức đổi thành cung kính. Trong lòng họ biết mình và Tô Minh cách biệt, càng rung động hắn tới Thiên Hàn Tông mới nửa năm mà nhanh chóng lớn mạnh như vậy.
Trận chiến với Tư Mã Tín, có thể nói khiến cái tên Tô Minh như bão tố quét qua đất Thiên Hàn Tông, không tới mức như sấm bên tai nhưng cũng gần là vậy.
Gật đầu với hai người Trần, Hứa, Tô Minh liếc Hàn Phỉ Tử một cái, thấy cô không có ý nói chuyện thì nhoáng người định rời đi.
Nhưng Tô Minh mới cất bước thì truyền đến giọng nói lạnh lùng của Hàn Phỉ Tử. Thanh âm kia rơi vào tai tựa như toàn thân bị đóng băng, thanh âm này vô tình vô tâm, lạnh lẽo dường như trời có nóng thì chớp mắt sẽ bị đông lạnh
Thanh âm như vậy có thể thấy tâm, thân, thần của cô ta lạnh lùng.
"Chẳng lẽ Hàn Phỉ Tử là rắn rết sao, vì sao Tô huynh tránh đi?"
Tô Minh quay đầu ẩn ý liếc Hàn Phỉ Tử. Tu vi của cô chẳng những tiến bộ, về mặt khí thế cũng có biến hóa khác với khi ở Hàm Sơn thành.
"Trần sư huynh, Hứa sư tỷ." Hàn Phỉ Tử không để ý ánh mắt của Tô Minh, nhìn hướng hai người cùng trong núi theo sau mình.
Trần, Hứa cúi đầu, hiển nhiên hai người đi theo Hàn Phỉ Tử không chỉ một, hai ngày. Biết ẩn ý trong lời của Hàn Phỉ Tử, nhanh chóng lùi ra sau trăm mét, xoay lưng chờ tại đó.
"Cô là cố nhân của ta, cần gì nói như vậy." Tô Minh bình tĩnh nói, nhìn Hàn Phỉ Tử.
Cô gái này là năm đó khi hắn đi tới đất Nam Thần, lần đầu tiên bước vào Hàm Sơn thành gặp gỡ tại khách sạn. Lúc ấy cô như bị sương mù che đậy, khiến Tô Minh chỉ có thể ngắm nhìn, dù là tu vi hay địa vị đều không thể sánh bằng.
Dù mấy lần sau đó cũng như thế. Ngay cả trận chiến khi ấy cũng khiến Tô Minh cực kỳ cẩn thận.
"Khi đó ta ở Tứ Phong bái kiến sư tôn xong luôn bế quan, ngẫu nhiên đi ra cũng chưa từng xuống núi." Hàn Phỉ Tử quay đầu nhìn dãy núi phía xa, lạnh giọng nói.
Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn ý bên trong chứa giải thích.
Tô Minh im lặng không lên tiếng.
"Ta đã thấy trận chiến của ngươi và Tư Mã Tín." Ánh mắt Hàn Phỉ Tử rơi trên người Tô Minh.
"Từ nay về sau ta lại lần nữa lựa chọn bế quan, chênh lệch với ngươi sẽ không bị kéo rộng ra!"
Tô Minh vẫn im lặng.
Hàn Phỉ Tử tạm dừng, không mở miệng nữa. Hai người yên tĩnh lát sau, Tô Minh xoay người đi hướng phương xa.
"Ngươi còn nhớ lúc ở đất bí mật Hàm Sơn, chúng có nói chuyện đó sao?" Hàn Phỉ Tử nhìn bóng lưng Tô Minh, thanh âm chẳng chút dao động, lạnh lùng.
"Còn nhớ." Tô Minh không quay đầu, bình tĩnh nói.
"Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ tiếp tục bế quan, tu hành công pháp sư tôn truyền thụ. Lần bế quan này kéo dài đến trước Thiên Lam Săn Vu ta mới đi ra. Khi Thiên Lam Săn Vu, ta muốn ngươi cùng ta đi một nơi."
"Có thể." Tô Minh hơi suy nghĩ một chút, không từ chối.
"Ngươi chắc chắn sẽ có hứng thú với chỗ đó. Chỗ đó có liên quan đến nước ngoài." Hàn Phỉ Tử nhẹ giọng nói, đang nói mắt vẫn nhìn bóng lưng Tô Minh khuất xa.
Nhưng bóng lưng kia chẳng chút biến đổi, vẫn bình tĩnh như vậy, dần biến mất trong mắt cô.
Trên đường quay về Cửu Phong, Tô Minh lần thứ hai tạm dừng, bên ngoài Cửu Phong, khi cất bước vào núi thì bước chân hắn tạm dừng.
"Cô muốn theo ta đến khi nào?"
"Nơi đây không chỉ thuộc về Cửu Phong, ngươi dựa vào cái gì nói ta đi theo ngươi?"
Một giọng con gái truyền ra từ sau lưng Tô Minh. Thanh âm kia không nhu hòa như Phương Thương Lan, không ưu nhã như Thiên Lam Mộng, cũng không lạnh lùng như Hàn Phỉ Tử, nhưng có loại thánh thót và khiêu khích mà ba người không có.
Tô Minh nhíu mày, xoay người, nhìn thấy cách mười mét đứng một cô gái mặc đồ tím. Cô gái có khuôn mặt rất đẹp, tràn ngập cảm giác dã tính, đặc biệt là giờ phút này nhìn chằm chằm hắn đầy cảnh giác và khinh miệt.
Đó là một khuôn mặt thường hay xuất hiện trong ký ức của Tô Minh, đây cũng là một khuôn mặt khiến mấy tháng trước hắn không muốn ức chế xúc động.
Đó là Bạch Tố.
Tô Minh nhìn Bạch Tố, nhìn khuôn mặt từng xuất hiện nhiều lần trong đầu hắn, nhưng giờ phút này hắn không muốn thấy. Tô Minh xoay người, thu lại tầm mắt nhìn cô. Sau khi ngừng lại, hắn tiếp tục bước lên Cửu Phong, đi trên bậc thang, mày lần nữa chau.
Nhưng hắn không tạm dừng mà đi thẳng tới động phủ của mình. Tử Xa ở ngoài động phủ trông thấy hắn vội vàng đứng bật dậy, cung kính cúi đầu, định mở miệng thì biểu tình bỗng biến đổi, ánh mắt nhìn phía sau lưng Tô Minh. Ở đó gã nhìn thấy ánh tím.
Giây phút thấy màu tím thì biểu tình của Tử Xa ngây ra.
Tô Minh cau mày đi lướt qua Tử Xa, trước khi vào động phủ thì quay đầu nhìn phương xa Bạch Tố từng một đi tới.
Áo tím, vẻ mặt cố chấp còn có khiêu khích trong đôi mắt, khiến bây giờ Bạch Tố càng lộ rõ cảm giác dã tính.
"Nơi này là Cửu Phong." Tô Minh bình tĩnh nói.
"Ta biết." Bạch Tố hếch cằm lên, đáp.
"Đuổi cô ta xuống núi!" Tô Minh mắt lạnh lẽo ra lệnh cho Tử Xa, xoay người đi vào động phủ.
"Ngươi không dám nhìn ta là bởi vì trong ký ức của ngươi có cô gái giống hệt như ta! Nếu ngươi cứ không dám nhìn thẳng vào ta thì trong lòng ngươi vĩnh viễn có một nỗi đau, ngươi không xóa được nỗi đau này sẽ vĩnh viễn không thể giữ bình tĩnh được nữa! Dù là giả bộ bình tĩnh thì rốt cuộc cũng là giả!" Bạch Tố đột nhiên mở miệng nói.
Khoảnh khắc cô nói ra lời này thì Tô Minh đã đi vào trong động phủ, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, dường như không nghe thấy.
"Bạch sư muội, xin đừng làm ta khó xử." Tử Xa cất bước ngăn cản Bạch Tố định xông vào động phủ Tô Minh, lạnh lùng nói.
"Ngươi rốt cuộc vẫn không dám nhìn ta, ta chính là hạt mầm trong tâm ngươi, dù ngươi không gặp thì ta vẫn còn đó! Ngươi thậm chí không muốn dính dáng với ta, nếu không thì cần gì để người khác đuổi ta đi, ngươi có thể tự mình ra tay! Không phải tu vi của ngươi có thể chiến đấu với Tư Mã đại ca sao? Tu vi của ta chỉ mới là Khai Trần, lấy tu vi như ngươi phẩy ta một cái thì có thể đuổi ta khỏi núi, sao ngươi không tự mình ra tay?" Bạch Tố lớn tiếng tuyên bố, mắt nhìn chằm chằm động phủ Tô Minh không xa, không thèm nhìn Tử Xa.
"Coi như là trục xuất ta khỏi Cửu Phong thì sao? Ta sẽ còn đến nữa, mỗi ngày đều đến!"
Tử Xa cau mày, khí thế hơi động, một lực lượng đẩy thân thể Bạch Tố khiến cô liên tục lùi ra sau. Trên mặt Bạch Tố lộ cố chấp, dường như không cam lòng thuận theo. Gã vung tay áo, nổi lên gió lốc cuốn lấy thân thể Bạch Tố ra khỏi Cửu Phong.
Trong động phủ, Tô Minh nhắm mắt, dường như mắt điếc tai ngơ, nhưng tâm hắn, chẳng biết vì sao có chút không bình tĩnh.
Thật lâu sau, Tô Minh mở mắt ra, nhìn bầu trời xanh ngoài động phủ.
"Tư Mã Tín, cô ta là ngươi dùng để tiến hành với ta, một trận chiến khác sao…" Tô Minh thì thào.
Hắn và Tư Mã Tín nói chính xác hơn thì đã tiến hành ba lần giao chiến. Lần đầu tiên tại Hàm Sơn thành, Tư Mã Tín bị vây trong thân thể Phương Mộc. Tại đó Tô Minh vừa thắng nhưng cũng thua.
Trận đó coi như ngang tay.
Trận thứ hai là trong Thiên Hàn Tông, chiến đấu kinh thiên động địa, xem như ngang tay nhưng kỳ thật Tô Minh vẫn thua, cùng lúc hắn cũng thắng.
Trận đó cũng là ngang tay.
Đợt thứ ba, lấy sống chết của gậy rắn làm dẫn, hai người tiến hành một trận chiến không thấy thiên động không thấy địa chấn, nhưng trình độ nguy hiểm thì không thua trận chiến tính kế nào.
Trận chiến này không có ngang tay, Tô Minh thắng!
Bây giờ Bạch Tố đến, để Tô Minh biết, cô ta là Tư Mã Tín và mình, tiến hành trận chiến đấu thứ tư. Tư Mã Tín thiên tài nếu ra tay thì hiển nhiên lần này đã có chuẩn bị cực kỳ toàn diện.
"Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp, thuật này cực kỳ huyền diệu, kết hợp hành vi của Tư Mã Tín, mục đích của ngươi không hề che giấu, nói rõ ràng với ta ngươi phải ở chỗ ta trồng Man Chủng." Tô Minh nhìn bầu trời ngoài động phủ, mắt lấp lóe.
"Nếu ta không nhận trận chiến này thì tức là thua. Trừ phi ta có thể quên được. Nếu nhận trận chiến này thì sẽ rơi vào tính toán của ngươi, không giải…" T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
Tô Minh nhắm đôi mắt, tay phải nâng lên, từng bút vẽ trước người, chậm rãi vẽ trên bàn vẽ.
Dần dần, trên bàn vẽ xuất hiện một bức tranh chỉ mình hắn thấy. Khi Tô Minh vẽ xong nét bút cuối, mở mắt ra thì trên bàn vẽ, hắn nhìn thấy mkình vẽ ra một bóng dáng mờ nhạt.
Bóng dáng ấy cúi đầu nhìn dưới chân, dưới chân có bãi cỏ, chân phải đang nâng lên bị một cọng cỏ quấn lấy. Cọng cỏ rất yếu ớt, nhấc chân sẽ nát, nhưng bóng dáng ấy lại cúi đầu nhìn thật lâu, thật lâu.
Bây giờ, Tô Minh ở trong động phủ nhìn tranh. Đỉnh núi ngoài động phủ, Thiên Tà Tử mở mắt ra, nhìn hắn.
"Phải trải qua lần đầu tâm biến ư…" Thiên Tà Tử lộ biểu tình lo lắng.