Cầu Ma

chương 303: bao che!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Y hối hận, vô cùng hối hận!

Y hối hận tại sao lúc trước mình không trả giá tất cả trước tiên giết chết Tô Minh, để hắn không kịp tiến vào Thiên Hàn Tông!

Y hối hận, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nhiều lần đấu với Tô Minh, chỉ có lần này cho y cơ hội hối hận. Trừ lần này ra, không ngờ y chẳng tìm thấy một chỗ phản kích Tô Minh.

Lần đầu gặp tại Thiên Hàn Tông, hai người đấu pháp đạt đến đỉnh điểm. Coi như y muốn giết thì sẽ bị ngăn cản. Dù y miễn cưỡng ra tay, chỉ sợ không thành công ngược lại dẫn đến mầm họa lớn!

Điều này khi ấy y không thấy được, nhưng bây giờ theo y hiểu biết Cửu Phong thì cảm nhận cực kỳ khắc sâu. Dù sao việc Bắc Cương bộ lạc, y là trong số ít người biết rõ quá trình. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tư Mã Tín, huynh làm đau ta."

Khi Tư Mã Tín điên cuồng thì bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng.

Thanh âm này đến từ Bạch Tố. Bạch Tố lạnh lùng nhìn Tư Mã Tín, cô thật sự đã nhìn thấu người này. Kỳ thật cô vốn nên nhìn thấu, nhưng cô không muốn nhìn, cô bị tấm màn gọi là tình che mắt.

Mãi đến khi cô gặp Tô Minh, tiếp xúc từng chút một, tấm màn che đậy biến sắc, chậm rãi khiến cô trở lại là mình, chậm rãi khiến cô thức tỉnh khỏi Tư Mã Tín.

Chỉ là cô lúc đó còn đang nửa mê nửa tỉnh, có chút do dự, không biết làm sao, không nắm chắc. Mãi đến khi cô rời khỏi Tô Minh, đứng trước mặt Tư Mã Tín, cô mới triệt để thức tỉnh.

Theo thức tỉnh là đau khổ trái tim bị xé nát, khiến mặt cô tái nhợt, giấu dưới lạnh lẽo Tư Mã Tín trông thấy là vô cùng hối hận.

Tô Minh và Tư Mã Tín, hai người khác nhau, hai trải qua khác nhau.

Tư Mã Tín có thể trở thành thiên tài, có thể kiêu ngạo nhiều năm tuyệt không phải người bình thường. Dù lúc này trong nỗi điên cuồng giận dữ không thể thốt thành lời nhưng trong chớp mắt đè ép xuống. Dù rằng nỗi tức giận này không tán đi, càng ngày càng nhiều thêm. Bởi vì nếu không trồng Man Tử thì y chưa chắc có hậu hoạn, nhưng một khi chủng rồi xuất hiện tình huống như Tô Minh, đối với Tư Mã Tín không thua gì tai nạn.

Man Chủng phản phệ, thậm chí ngược lại khiến y trở thành Man Chủng của đối phương. Dù đối phương không biết Man Chủng Vu Tâm Đại Pháp, nhưng vẫn có thể đạt được duy nhất một phần cuộc đời này, Man Chủng!

Đối với Tô Minh, một phần Man Chủng duy nhất này chỉ là cơn gió trong cuộc sống của hắn. Nhưng đối với Tư Mã Tín, nếu việc này là thật thì là tất cả trong đời y!

Đây chỉ là một khả năng, rốt cuộc xuất hiện biến hóa gì, Tư Mã Tín không biết. Chính vì không biết nên y mới sợ. Y sợ rồi mới phát cuồng.

"Tố Tố, là ta thất thố." Tư Mã Tín thả lỏng tay bóp vai Bạch Tố, mặt tái nhợt.

Nhớ lại hành động mới rồi của mình, y lần nữa hối hận. Dù Bạch Tố thất bại nhưng cô vẫn còn tác dụng với y, thậm chí có thể nói là cọng cỏ cứu mạng không nhiều lắm trong giờ phút này.

"Tố Tố, mang ta đi gặp phụ thân muội, để ông ấy giúp đỡ ta…" Tư Mã Tín mới mở miệng, nhìn lạnh lùng trong mắt Bạch Tố thì tim rớt xuống.

"Tố Tố! Mới nãy là lỗi của ta. Nhưng muội không biết ta vì sao như thế đâu. Bởi vì lần này tu vi Tô Minh tăng lên, khi hắn đi ra thì là lúc ta mất mạng! Lần đầu tiên ta thất bại đại pháp Man Chủng, hậu quả không thể tưởng nổi. Có lẽ…từ nay về sau, ta chỉ có thể là con rối của Tô Minh. Tố Tố, bởi vì mấy chuyện này cho nên ta mới thất thố…"

Bạch Tố im lặng, hàng mi khẽ run, mắt nhắm chặt.

Khi cô nhắm mắt lại, mắt Tư Mã Tín lóe sát khí, nhưng lập tức bị che giấu, mạnh xoay người nhìn hướng chỗ Tô Minh, đó là chỗ truyền đến áp lực mãnh liệt nhất.

"Còn có một cách là nhân cơ hội này giết Tô Minh, giết chết hắn là giải quyết tất cả!"

Nhưng Tư Mã Tín do dự. Trước khi xảy ra việc Bắc Cương bộ lạc thì y còn có nắm chắc giết Tô Minh. Nhưng việc Bắc Cương bộ lạc khiến y biết rõ, giữa mình và Tô Minh có chênh lệch!

Y không tự tin chiến thắng Tô Minh!

Đặc biệt là trước mặt Hải Đông Tông, trước mặt Thiên Hàn Tông, tại đây nội đấu, chờ đợi y là trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Giết Tô Minh, trừ trừng phạt nghiêm khắc ra còn có điên cuồng đến từ Cửu Phong!

Trừng phạt và điên cuồng như vậy, dù Tư Mã Tín có phản bội Thiên Hàn Tông, ở đất Nam Thần cũng không có chốn dung thân. Trừ phi y…trốn hướng Vu tộc.

"Làm sao đây, làm sao đây…" Người Tư Mã Tín run bần bật, ánh mắt lộ tuyệt vọng.

"Cầm nó, quay về Thiên Hàn Tông, dưới Thiên Môn lấy ra, môn nhân phụ thân ta sẽ đến đón ngươi. Tư Mã Tín, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi. Từ nay về sau đừng đến dây dưa ta nữa." Bạch Tố mở mắt ra, lấy một khối mộc giản ném xuống đất, xoay người đi hướng phương xa. Bóng lưng cô tiêu điều, cô độc, ẩn chứa vô cùng hối hận và cả giải thoát.

Cô muốn nhìn Tô Minh, nhưng cắn môi dưới, dù cắn nát chảy ra máu cũng không có can đảm đối diện, chỉ có buồn bã lựa chọn rời đi.

Lúc đến thì cười vui rộn rã, đôi khi liếc Tô Minh thì vẻ mặt trêu chợt. Khi trở lại thì buồn bã thất thần, mất tâm, mất hồn, như con thú nhỏ bị thương. Cô chỉ muốn một mình một người, yên lặng liếm vết thương.

Cô biết mình đã làm sai. Một sai lầm sẽ không được tha thứ, may là, sai lầm này không khiến bóng dáng hiện trong tâm cô tạo thành tổn thương không thể chuyển đổi.

Trong gió tuyết, cô cúi đầu rời đi.

Sau lưng cô, trên trời, Ô Sơn, bộ lạc hình thành rung động thị giác. Ở trong bão tố vòng xoáy hình thành trên tuyết nguyên, giọng Tô Minh vang vọng.

"Huyết Nguyệt."

Khi bầu trời sắp sáng, nên là tối đen, nhưng có tuyết chiếu rọi chỉ mơ hồ chứ không tối. Theo lời Tô Minh thốt ra, bên trên Ô Sơn, như là tận cùng khung trời, một vầng Huyết Nguyệt huyễn hóa ra!

Theo Huyết Nguyệt xuất hiện, cảm giác nặng nề bỗng tăng không ít, khuếch tán, hình thành bão tố kinh thiên động địa!

Khí thế này ngày càng mạnh, ngưng tụ từ người Tô Minh, không ngừng tăng lên, không ngừng tăng mạnh!

Tử Xa cách Tô Minh mấy trăm mét, chịu đựng áp lực, không ngừng lùi ra sau. Gã buộc mình lùi chậm chút, gã phải ở đây bảo vệ Tô Minh hiện giờ.

Dù gã không thấy Bạch Tố, dù không biết xảy ra chuyện gì khiến Tô Minh biến hóa như vậy, nhưng gã biết, gã là người của Cửu Phong, Tô Minh là đệ tử Cửu Phong!

Thế là đủ rồi.

Trong bộ lạc tạm thời hội đấu giá Hải Đông Tông, theo khí thế Tô Minh ngày càng mạnh, thần niệm giữa mười mấy chiếc thuyền lại quanh quẩn.

"Tên này có Man Văn như vậy, coi như là thiên tài. Nhưng ở ngoài bộ lạc Hải Đông Tông ta đột phá, trừ phi cho rằng Hải Đông Tông ta không dám ra tay!"

"Hải trưởng lão, đừng hành động thiếu suy nghĩ, tên đó là đệ tử của Thiên Tà Tử!"

"Thiên Tà Tử? Cái tên điên điên khùng khùng, lão phu chưa từng gặp hắn. Nếu ngươi không nói thì thôi, nếu đã vậy thì ta muốn xem Thiên Tà Tử đó có tu vi cỡ nào!"

Thần niệm âm trầm biến đổi, hóa thành sắc bén, có tiếng rít ít người nghe thấy lao ra bộ lạc này, như sấm chớp đánh hướng bão tố do Tô Minh biến thành.

Thần niệm tựa kiếm sắc bén muốn chém bão tố thành hai nửa, đem Tô Minh ở bên trong một nhát chém chết!

Gần như khi thần niệm của người này xé gió lao ra, trong bộ lạc có ít người phát hiện được.

Ở trong lều bình thường mà người áo đen lặng lẽ đứng, lão già đầu bạc ngồi bên chiếc bàn chậm rãi nói với thanh niên đối diện.

"Bởi vì, hắn là người của Cửu Phong…" Lão vừa nói đến đây bỗng biến sắc mặt, mạnh ngẩng đầu.

Cùng lúc đó, thanh niên đối diện cũng nhướng mày. Y cau mày, bỗng chốc lộ ra uy nhiếp!

Gần như khoảnh khắc hai người phát hiện, thần niệm biến thành mũi tên nhọn vô hình xuyên qua tuyết nguyên, xuất hiện bên ngoài bão tố Tô Minh biến thành. Bỗng chém hướng bão tố!

Nhưng ngay lúc đó, một thanh thần niệm kiệt ngạo truyền ra từ hư vô, như đến từ chân trời, từ trong Cửu Phong đất Thiên Hàn, như sóng thần ập đến.

"Bà nội nó, thằng nhóc con nào dám động đồ nhi ta! Giết hết tộc ngươi, giết sạch tông ngươi, giết ngươi đời đời kiếp kiếp luân hồi!"

Thanh âm kia tràn ngập bá đạo không thể hình dung. Giây phút xuất hiện, khiến thần niệm kiếm sắp chém xuống run bần bật, *oành* một tiếng tan vỡ, như là bị thanh âm này trùng kích. Khi vỡ ra thì mảnh vụn thần niệm đảo tròn, bên trong lộ ra khí thế cực kỳ kinh khủng.

Thanh âm kia tồn tại sát khí, kinh thiên động địa, vang vọng thì thần niệm vỡ nát xoay tròn bị sát khí cuốn lấy, triệt để thành bụi phấn.

Mơ hồ có tiếng hét thảm thê lương truyền ra. Cùng lúc đó, trong một chiếc thuyền trong bộ lạc, một ông lão tóc đỏ người run bần bật, mạnh mở mắt ra, hộc bãi máu, mặt biến trắng bệch, thậm chí mái tóc nhanh chóng héo úa, chớp mắt trụi lủi. Càng kinh khủng là sau khi tóc rụng, máu thịt toàn thân nhanh chóng rút đi, thời gian ngắn biến thành da bọc xương.

Nếu không phải ngực lão có khối ngọc bài điêu khắc mặt trời mọc trên biển vào lúc này đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lòa thì lão chết chắc rồi!

Tiếng két két quanh quẩn, ngọc bài triệt tiêu lực lượng ập đến đã tan vỡ. Ông lão lần nữa hộc máu, đôi mắt lộ ra thở phào suýt chết, biểu tình tràn ngập kinh khủng và hoảng sợ. Mới nãy trong khoảnh khắc lão đã bước nửa bước vào hoàng tuyền.

"Thiên Tà Tử…" Ông lão run lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio