Cầu Ma

chương 355: mảnh vỡ lóe sáng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi đợt thứ hai Vu nhân xé gió lao đến, rất nhiều người không đoán trước đợc, sau lưng Tô Minh hơn một trăm Man tộc có Tử Xa và Diên Bác dẫn dắt nhanh chóng lùi ra sau.

Giây phút họ lùi ra sau, Chu Đức chiến khu nam bộ lập tức biểu tình không vui, nhíu mày.

Còn Thiên Lam U thì lạnh lùng trong mắt có khinh thường. Đang lúc cô thu lại tầm mắt không nhìn nữa thì bỗng nhiên, con ngươi co rút.

Bởi vì cô trông thấy khi hơn một trăm người rút lui hết, có một người vẫn đứng đó, đứng giữa Man tộc và Vu tộc. Người này tựa như khe rãnh thiên địa, cắt đứt giữa lùi và tiến!

Tô Minh, không có lùi Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Đây là một đợt biểu diễn, lần biểu diễn đẫm máu. Nếu ngươi đã muốn xem, nếu các ngươi đều muốn xem như thế nào chết nhiều như vậy, thì ta, sẽ biểu diễn cho các ngươi xem!" Tô Minh đứng đó, ngoái đầu lại nhìn hướng chiến khu nam bộ. Hắn như trông thấy nơi ấy có một người đang nghiêm túc nhìn mình.

"Ta lựa chọn tham gia vào trận chiến, vậy sẽ làm tốt bổn phận của mình. Sẽ tuân theo mệnh lệnh, nhưng là…dùng cách của ta phục tùng!" Ánh mắt Tô Minh dời đi, nhìn hướng Thiên Lam thành.

"Hành vi của ta, ý chí của ta, đều thuộc về chính ta! Người khác, bất cứ ai, không thể can thiệp, không thể áp đặt. Trong hố đen Đế Thiên không thể, Chu Đức chiến khu nam bộ không thể, Thiên Lam thành…nếu ta không muốn cũng không được!" Trong mắt Tô Minh trừ tia đỏ và lạnh lùng ra còn có cuồng ngạo.

Loại cuồng ngạo này là không khuất phục bất cứ ý chí nào trong thiên địa, là ánh sáng không khom lưng trước bất cứ lực lượng nào!

"Tu vi của ta đã đến hoàn thành Khai Trần, cách Tế Cốt chỉ một chút, nhưng một chút này vẫn không thể đột phá. Chuyện mới xảy ra tuyệt không phải ảo giác. Có lẽ tại đây là cơ hội cho ta đột phá Khai Trần đạt đến Tế Cốt! Nếu có thể khiến khối Man cốt trong người ta hòa tan hết, có lẽ ta có thể trùng kích Tế Cốt cảnh!"

Trải qua nhiều chuyện như vậy, từ Ô Sơn mãi đến trận chiến Vu Man này, Tô Minh rốt cuộc trưởng thành. Hắn không còn là thiếu niên mà là người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.

Trưởng thành không chỉ là thân thể hắn mà còn có tâm hồn. Bởi vì ý chí xuất hiện khiến Tô Minh như thay da đổi thịt, có sự cứng cỏi như rối gỗ luôn bị sợi chỉ trói buộc, khoảnh khắc này, sợi chỉ có dấu vết đứt rạn.

Hắn có suy nghĩ của mình, có ý niệm của mình, và có gan quyết đoán thực hiện!

Quay đầu lại, xoay người, Tô Minh nhìn hướng Thiên Lam thành. Sau lưng hắn cách hơn bảy trăm mét là hơn một trăm Vu nhân xé gió lao đến, thủ lĩnh là mấy Săn Giả Vu tộc hùng mạnh, trong mắt đậm đặc sát khí.

Bầy Vu tộc này khí thế như thiên quân vạn mã, dấy lên bụi đất không bị nhiều máu tươi nhiễm. Khi bụi bay lên ở giữa không trung hóa thành cái mồm dữ tợn cuốn vòng, như muốn cắn nuốt Tô Minh chặn trước mặt chúng.

Tô Minh đưa lưng hướng Vu nhân, trước mặt hắn mấy trăm mét là hơn trăm người Man tộc rút lui. Đám người này rút lui, ai cũng phát hiện Tô Minh không đi theo. Dần dần, họ chậm bước chân, có nhiều người quay đầu thấy Tô Minh đứng phía sau.

Khi thấy bóng dáng Tô Minh, họ cũng thấy sau lưng hắn bụi mù bốc lên và Vu nhân khí thế hung thần.

"Không được quay lại, quay về chiến khu cho ta!" Tô Minh rống to.

Trong tiếng rống tồn tại ý chí. Có lẽ ý chí này đối với Man tộc khác không có quá nhiều tác dụng, nhưng đối với hơn một trăm người đi theo Tô Minh cùng nhau giết chóc, ý chí này đến từ lời nói của Tô Minh, là thanh âm mạnh mẽ nhất trong đời họ!

"Quay về chiến khu, ở đó chờ ta!" Tô Minh nói xong mạnh xoay người lại.

Bây giờ sau lưng hắn, Vu tộc đã tới cách chưa được bốn trăm mét, có thể thấy rõ mặt mũi đối phương.

[Khi ngươi đối diện một cường giả thì lao ra là một loại can đảm, khi ngươi đối diện hàng trăm ngàn cường giả lao ra thì càng là can đảm. Có lẽ sẽ có một ngày ngươi có thể hiểu đó là cảm giác gì.]

Tô Minh cúi đầu, bên tai vang vọng lời của A Công.

Vu nhân đến ngày càng gần, chớp mắt đã chưa tới ba trăm mét!

Hai trăm mét, một trăm năm mươi mét, một trăm mét!

Khoảnh khắc bầy Vu nhân cách Tô Minh chỉ còn một trăm mét, Tô Minh mạnh ngẩng đầu. Miệng hắn phát ra tiếng gầm, thân thể vọt tới trước.

"Nguy hiểm sống chết có thể khiến khối Man cốt trong thân thể hòa tan. Mình cần nguy hiểm càng mãnh liệt, thử thách sống chết càng lớn hơn nữa. Chỉ có như vậy mới khiến Man cốt hòa tan hết, mới khiến mình…trùng kích Tế Cốt!"

Tốc độ của hắn, trong khoảnh khắc này, đạt đến cực hạn nhanh nhất từ trước đến nay trên chiến trường!

Gió mạnh thét gào, tốc độ của Tô Minh rất nhanh, chớp mắt mấy chục mét, cách bầy Vu tộc cực kỳ gần.

"Đây là nhiệm vụ rất khó hoàn thành, dù mọi người chết hết thì vẫn khó thực hiện. Chỉ có một cách, đó là mình tự tay, trong tốc độ cực hạn, đi vào mảnh đất đó cắm vào cái chùy này. Lấy tốc độ của mình không phải không làm được điều đó. Mình có thể trở về, nhưng người khác không được! Huống chi trước nguy hiểm như thế thì Man cốt của mình chắc chắn hòa tan!"

"Nhanh, nhanh hơn chút nữa!" Trong lòng Tô Minh thét gào, người hắn phát ra tiếng bùm bùm. Tốc độ của hắn, trên chiến trường, với ý chí, rèn luyện đặc biệt, oành một tiếng, lần nữa bùng nổ. Cùng lúc đó, hắn cảm nhận rõ ràng bởi vì tốc độ tăng lên, Man cốt trong người hắn lại tan ra một chút.

"Vẫn không đủ, vẫn rất chậm! Chỉ có nhanh hơn chút mới hòa tan càng nhiều!!!" Tô Minh phấn chấn. Hắn biết suy nghĩ của mình không sai, bây giờ trong đầu tồn tại chỉ có ý niệm cực nhanh.

Ý niệm muốn tốc độ càng nhanh dung hợp với suy nghĩ của hắn, trở thành ý chí. Với ý chí đó, mảnh vỡ đen kỳ lạ trên cổ hắn đột nhiên tỏa ra tia sáng âm u.

Vật này lai lịch bí ẩn, bây giờ tỏa ra tia sáng âm u, như là cảm nhận được ý chí của Tô Minh. Như năm đó khi hắn Man Khải đối mặt tượng Ô Sơn thì, bởi vì khát vọng Man Sĩ mà mảnh vỡ đen xuất hiện tia sáng âm u, lừa được thần tượng thừa nhận huyết mạch của Tô Minh. Bây giờ tia sáng âm u cho Tô Minh cảm giác hệt như năm đó.

Tia sáng âm u chợt lóe, Tô Minh bỗng có cảm giác thân thể hóa thành gió. Loại cảm giác này đến rất đột ngột. Ngay sau đó, cả người hắn đau đến tê dại, tốc độ bùng nổ tăng vọt, cùng phía trước Vu tộc lao đến để lại tàn ảnh, cuồng phong thét gào. Trong bầy Vu tộc phát ra tiếng hét, có vài người thân thể bỗng nổ tung. Cuồng phong lớn như bão tố.

Chớp mắt, thân thể Tô Minh đã xuất hiện đằng sau hơn một trăm Vu tộc. Hắn chẳng hề tạm dừng, lao thẳng tới con thú khổng lồ ngàn mét, nơi bị một số Vu tộc bảo vệ.

Tốc độ cực hạn, trừ gió thét gào bên tai Tô Minh thì không còn thanh âm nào khác. Cảm giác bản thân biến thành gió càng mãnh liệt.

Nhưng Tô Minh biết đây không phải tốc độ mình có thể làm được, là mảnh đá đen này dùng cách giống như lúc tại Ô Sơn, chẳng biết làm sao mà khiến hắn, trở thành gió!

Hắn, chính là gió, ngay cả tinh thần đều chìm đắm trong trạng thái thành gió!

Không cần kháng cự, không cần để gió xuyên qua người, bởi vì hắn là một phần của gió. Ý chí của hắn là ý chí của gió. Hắn đi qua đâu là nơi gió thổi.

Bây giờ hắn cách mục tiêu cuối cùng có ba ngàn năm trăm mét. Khi hóa thành gió thì Tô Minh không chú ý thân thể của mình đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng màu xanh biếc như bầu trời ban ngày!

Hắn cũng không để ý, khi thân thể tỏa ra ánh sáng xanh thì trong người, khối Man cốt đến từ tổ tiên Hàm Sơn đang dùng tốc độ khó thể tưởng tượng nhanh chóng hòa tan.

Khối xương cốt này thuộc về một cường giả Tế Cốt. Nó tồn tại khiến sợi máu của Tô Minh đạt tới gần ngàn sợi, nó tồn tại, khiến khi Tô Minh Khai Trần thì tốc độ tu vi tăng nhanh hơn người thường nhiều.

Bây giờ khối xương cốt chỉ bằng một nửa trước kia, đang nhanh chóng hòa tan, chớp mắt đã hoàn toàn tan rã!!!

Theo nó hòa tan, lực lượng cường đại tràn ngập toàn thân Tô Minh, khiến tu vi của hắn không ngừng bùng nổ, tốc độ của hắn càng nhanh hơn.

Nếu chỉ là vậy thì đành thôi. Theo tốc độ Tô Minh tăng lên, theo cảm giác của gió ngày càng khắc sâu, trong người Tô Minh, xương cột sống của hắn đang nhanh chóng hấp thu lực lượng. Ánh sáng xanh ngoài thân thể rõ ràng là xương cốt này phát ra.

Càng bởi vì Tô Minh có cảm giác biến thành gió, kỳ thật trong người hắn đích thực có gió. Gió vốn xuyên thấu qua người hắn, bây giờ theo xương cốt Tô Minh tỏa ra ánh sáng xanh, hấp thu lực lượng trong cơ thể, gió như là bị hút lấy, đi vào người Tô Minh, không xuyên thấu qua mà nhanh chóng bị xương cột sống của hắn tựa như hố đen điên cuồng hấp thu.

Hắn càng không trông thấy, bây giờ trên bầu trời sương khói xanh như là sóng dữ kịch liệt cuồn cuộn, bên trong tiếng chấn như có lực lượng từ bốn phương tám hướng trên trời rít gào đè ép cường giả tồn tại trong sương xanh, như sắp tan vỡ.

Tiếng nổ truyền đến từ bầu trời, tiếng nổ chấn động mặt đất, chấn động khung trời, trở thành âm thanh lớn nhất trên chiến trường, khiến ánh mắt nhiều người từ thân thể Tô Minh chuyển lên bầu trời.

Nhìn một cái khiến mọi người lấy làm kinh ngạc, hoảng sợ, trừ Man tộc ra, còn có Vu tộc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio