"Thanh âm gì thế?" Ông lão xấu xí trừng, nâng tay phải tát một cái vào đầu gã đàn ông.
"Ngươi nói tiếng gì, tiếng gì, còn không câm miệng cho ta!" Ông lão mạnh vỗ, khiến gã đàn ông vội co đầu nhưng không dám tránh né.
Ông lão hừ lạnh, không thèm để ý gã đàn ông nữa, mặt âm trầm, nhoáng người lao nhanh xuống dưới hướng tới sơn mạch có động phủ Tô Minh. Sáu người sau lưng lão vội vàng theo sau, bảy người hóa thành bảy vệt sáng lao xuống đất.
Nhưng khi chúng vừa bay ra chưa tới gần sơn mạch thì đột nhiên lại là tiếng chuông vang lên. Chuông ngân ù ù khiến không gian xuất hiện tầng sóng gợn mắt thường có thể thấy, khuếch tám tám hướng.
Trong tiếng chuông, sóng gợn, tinh thần ông lão lại chấn động, biến sắc. Còn sáu người sau lưng lão thì thân thể lắc lư, biểu tình hoảng sợ. Text được lấy tại
"Đó là thanh âm Nhiếp Hồn, A Công, hay là…hay là chúng ta đi thôi. Đối phương chính là Nhiếp Hồn Ương Vu!" Trong tiếng chuông vang vọng, lại một người sau lưng ông lão lên tiếng khuyên. Người này mặt tái nhợt, tu vi chỉ là Sơ Vu. Tiếng chuông khiến người dấy lên ù ù, đứng không vững.
"Bậy bạ!" Ông lão xấu xí trừng mắt, nâng lên tay phải vỗ mạnh đầu người lên tiếng.
"Lão tử nói cho các ngươi đó là tiếng gì. Đây đúng là tiếng Nhiếp Hồn, các ngươi không nghĩ tới tại sao chúng ta tới thì sẽ có tiếng đó? Bởi vì hắn sợ, biết không? Hắn sợ, cho nên mới phát ra thanh âm này. Biết nó phát ra làm sao không? Là vỗ vào tảng đá ra âm thanh. Âm thanh như vậy đã hù dọa các ngươi không ra gì rồi!" Ông lão xấu xí hừ lạnh nói.
"Vẫn là A Công sáng suốt, kiến thức rộng, thì ra là tiếng gõ đá!" Sáu người kia vội gật đầu, ánh mắt nhìn ông lão có sùng kính.
"Nếu hắn không ra tiếng thì thôi, bây giờ lên tiếng ta liều biết, thằng nhãi Nhiếp Hồn không biết từ đâu ra đang sợ." Không biết ông lão xấu xí từ đâu có mà có suy đoán như vậy. Lão nâng lên tay phải vỗ đầu sáu người.
"A Công, đau!" Trong đó gã đàn ông sớm nhất lên tiếng lại co đầu, lầm bầm.
"Các ngươi chờ tại đây cho ta, xem coi lão tử làm sao xử thằng nhãi Nhiếp Hồn đi. Bà nội nó, dám chiếm chỗ bộ lạc của lão tử!" Ông lão xấu xí trừng mắt, không thèm để ý sáu tộc nhân nữa mà xoay người xé gió lao hướng sơn mạch có Tô Minh.
Nhưng khoảnh khắc lão tới gần sơn mạch trăm mét thì bỗng nhiên tiếng chuông càng mãnh liệt vang dội, truyền khắp bốn phonwg, dấy lên nhiều sóng gợn hơn. Thậm chí bốc lên gió mạnh, cuốn tóc ông lão.
Ông lão hít ngụm khí. Đừng nhìn mới rồi lão tự tin nói với tộc nhân, kỳ thực chính lão cũng không biết đó là tiếng gì, nghe mà run sợ. Nhưng lão là Vu Công của Bạch Ngưu bộ lạc, ở trước mặt tộc nhân, lão quyết không thể lộ ra sợ hãi.
Giờ lão cắn răng, lầm bầm, lại vọt lên.
Sáu tộc nhân sau lưng lão ai cũng lùi lại. Chúng nhìn bóng lưng A Công lao lên, nghe tiếng ù ù càng kịch liệt, nhìn lẫn nhau.
"Vẫn là A Công sáng suốt, sao biết tiếng này là đối phương sợ nhỉ?"
"Nếu không như vậy thì ông ấy chẳng phải A Công mà là ngươi rồi. A Công nói không sai, ngươi xem, ông ấy càng tới gần thì thanh âm càng mãnh liệt, rõ ràng là sợ."
"Nhưng ta cứ thấy không giống."
"Đúng mà, đây rõ ràng là sợ."
Đang lúc sáu người nhỏ giọng xì xầm, ông lão xấu xí đã cách sơn mạch năm mươi mét, mắt thấy sắp đạp trên núi. Lão hít một hơi, rống to.
"Núi này…"
Nhưng chưa đợi lão nói xong thì trợn to mắt, thanh âm ngừng bặt. Khí thế khiến da đầu lão tê dại từ trong sơn mạch truyền ra.
Theo khí thế tỏa ra, phía trước ông lão, một ảo ảnh khổng lồ cỡ trăm mét huyễn hóa ra. Ảo ảnh là hình chuông, khi nó xuất hiện thì áp lực kinh thiên động địa khiến bầu trời gió mây biến đổi.
Ông lão xấu xí bị áp lực trùng kích, cộng thêm bị cái chuông khổng lồ đột nhiên xuất hiện rung động, nhanh chóng rút lui.
Trong lúc lão rút lui thì tiếng chuông vô cùng rõ ràng từ trong ảo ảnh ầm ầm truyền ra. Thanh âm rõ ràng hơn mới rồi rất nhiều, rơi vào tai ù vang.
Ông lão xấu xí vội vàng rút lui, trở về bên cạnh mấy tộc nhân.
"Bà nội nó, đây là cái gì?" Gã đàn ông sau lưng lão lần nữa thất thanh kêu.
"Tiếng này không phải gõ đá, là cái quỷ gì?" Những người sau lưng ông lão lần lượt hít ngụm khí.
"Cái gì cái gì, các ngươi biết cái gì!" Ông lão thẹn quá thành giận, ngoái đầu hung tợn trừng mấy người, nâng tay lên lại đánh.
"Để lão tử nói cho các ngươi, đây là gì, đây là cái bát to!"
Ông lão vừa dứt lời, lập tức chuông lại ngân vang. Chỉ thấy trên sơn mạch, cái chuông hư ảo chợt ngưng tụ, hoàn chỉnh lộ ra ngoài.
Toàn thân màu xanh đen tỏa ra tang thương năm tháng, bềnh bồng giữa không trung, hình thành áp lực mãnh liệt, khiến ông lão và mấy người sau lưng đều không thể chịu đựng đáp xuống đất.
"A Công, cái này…không phải là bát…"
"A Công, đây thật không phải là bát, là cái gì?"
Mấy tộc nhân mặt tái nhợt, người run rẩy, bị uy áp khiến tu vi đông lại, từng người run rẩy vẻ mặt ngơ ngác.
"Hừ, để lão tử nói cho các ngươi, đó chính là một cái bát, là thằng nhãi Nhiếp Hồn sợ nên lấy ra bát này hù chúng ta. Ngươi, còn có ngươi, hai đứa đi bắt thằng nhãi Nhiếp Hồn cho ta!" Ông lão xấu xí lòng căng thẳng, cắn răng nói ra những lời đó, chỉ vào hai tộc nhân bên cạnh. Chỉ thấy hai người không dám đi lên, lão liền trừng mắt, nâng tay lên.
Hai tộc nhân sợ hãi cắn răng lao ra, định tới gần sơn mạch. Nhưng chúng vừa đi ra hơn mười mét thì bỗng Hàm Sơn Chuông trên trời phát ra tiếng gầm kinh người.
Tiếng gầm chấn nhiếp tinh thần hơn cả chuông ngân, khiến hai gã đàn ông hộc búng máu, thân thể mềm nhũn trên mặt đất. Ngoái đầu nhìn, thấy bốn đồng bạn sau lưng A Công của chúng cũng hộc máu, ngã xuống.
Chỉ mình ông lão xấu xí vẫn đứng đó, nhưng thân thể run rẩy.
"Đừng tưởng lão tử không biết các ngươi đang giả chết, các ngươi chờ, đợi lão tử giải quyết thằng nhãi Nhiếp Hồn xong trở về xử các ngươi!" Ông lão giậm chân, đôi tay duỗi ra, cắn đầu lưỡi hộc búng máu, khí thế hùng mạnh. Sau lưng lão xuất hiện sương khói trắng to lớn, sương cuồn cuộn vẽ ra hình dạng con trâu.
Ông lão nâng lên tay phải, bỗng dưng trong tay xuất hiện cái bát to, bên trong chứa nước trong. Cầm cái bát, lão sải bước tới trước, lòng thầm kêu khổ. Lão là Vu Công của Bạch Ngưu bộ lạc, một bộ lạc nhỏ, mấy ngày trước nghe tộc nhân báo lại chỗ này xuất hiện một Vu tộc Nhiếp Hồn thì vẫn luôn chần chờ.
Đợi mấy ngày, lão phái người dò tìm trở về nói chỗ đó đã hồi phục bình thường, Nhiếp Hồn Ương Vu không còn nữa, thế là lão quyết định dẫn tộc nhân tới đây, làm bộ làm tịch. Ai dè mới đến thì đã gặp thanh âm chấn nhiếp tâm thần.
Mới mấy lần lão còn cứng rắn chống, nói bậy lai lịch thanh âm. Nhưng khi cái chuông khổng lồ xuất hiện thì lão đã sợ vỡ mật. Tuy nhiên cứ thế rời đi thì lão khó thể làm Vu Công được nữa, chỉ có căn răng liều mnạg, làm sao cũng phải xông tới đấu với Nhiếp Hồn Ương Vu một trận.
Lão cho rằng dù mình không tu Nhiếp Hồn nhưng dù sao cũng là đỉnh Ương Vu, trận chiến này thắng bại chưa biết.
Giờ lão xông lên, biểu tình nghiêm túc, nước trong bát đá xuất hiện gợn sóng, ở ngoài người lão hình thành hơi nước, khiến lão chống lại tiếng chuông.
Khi lão tiến lên thì hai gã đàn ông ngã dưới đất lập tức mở mắt ra, vội bò dậy trở về chỗ đồng bạn hộc máu.
Giây phút hai người trở về thì bốn đồng tộc ngã gục cũng mở mắt ra, nhìn lẫn nhau, ăn ý không nói gì vội vàng lùi ra sau.
Chỉ mình ông lão là còn lao nhanh, tới gần sơn mạch. Ông lão không để ý sáu tộc nhân bên dưới giả chết, chân phải giẫm mạnh mặt đất, người thẳng tắp vọt lên không trung, hướng tới đỉnh sơn mạch, lão lại phát ra tiếng rống.
"Núi này là…"
Khi lần thứ hai lão nói ra câu này thì trên bầu trời, bên ngoài Hàm Sơn Chuông khổng lồ đột nhiên gió nổi mây phun, xuất hiện một mảnh mơ hồ. Trong mơ hồ có mãnh thú khổng lồ không thể hình dung lộ ra bóng dáng.
Mãnh thú như chín con rồng sinh trưởng cùng nhau, vô cùng khổng lồ. Chín cái đầu tản ra chiếm cả bầu trời. Chính vì con thú xuất hiện khiến lời nói của ông lão lần nữa ngừng bặt. Lão trợn to mắt, lộ ra hoảng sợ và kinh khủng, vọt ra sau, da đầu mát mạnh.
Áp lực mạnh mẽ ập xuống, chín cái đầu có năm cái nhắm mắt, như là ngủ say, còn lại bốn cái đầu mở to mắt lộ tia sáng lạnh lẽo. Trong con ngươi bốn cái đầu xuất hiện bóng dáng Tô Minh.
"Núi này là cái gì?" Giọng Tô Minh phát ra từ miệng bốn cái đầu, ầm ầm truyền ra.
"Núi này là của ngươi." Ông lão xấu xí có khó ló cái khốn, không dám lùi tiếp, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.