Giây phút Tô Minh bước vào trận pháp, thần thức hắn tỏa ra nhìn đến toàn bộ Thiên Môn, cũngcamr nhận trên Thiên Môn vài dao động cường đại. Tử khí trên người hắn không cách nào che giấu, cuồn cuộn bốc lên trở thành khói đen. Khói đen hung tợn như cái bóng cắn nuốt bốn phía. Khuôn mặt Tô Minh trông không tính già giờ dần xuất hiện chút nếp nhăn, trông như biến thành trung niên.
Chín người xếp bằng trên chín cột đá quanh trận pháp cùng mở mắt ra, biểu tình lộ kinh ngạc. Ánh mắt họ rơi vào Tô Minh đứng giữa trận pháp. Khi thấy Tô Minh thì chín người cùng đứng dậy.
"Người đến là ai? Tự tiện xông vào Thiên Môn, đây là tội chết!"
Tô Minh ngẩng đầu lên, giây phút ánh mắt giao nhau với chín người, trong chín người có ba bước ra một bước lao hướng Tô Minh. Người chưa đến gần thần thông đã hiện, trong ngũ quang thập sắc tới gần Tô Minh.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhưng mắt thì đậm đặc sát khí. Hắn tiến lên một bước, phút chốc xuất hiện sau lưng một người, lướt qua thì tay chỉ vào trán người này.
Tốc độ của hắn quá nhanh, nên người xung quanh chưa thấy ra cái gì thì người đàn ông bị Tô Minh chỉ vào trán người run bần bật, đầu nổ tung. Tô Minh thuấn di, đứng giữa không trung, sau lưng khói đen cuồn cuộn. Trên đầu hắn, khói đen rống gầm khuếch tán bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại -
Hắn xuất hiện như trong không gian yên tĩnh dấy lên bão tố tận thế!
"Tô Minh đệ tử Cửu Phong, hỏi đám Thiên Môn một câu, các ngươi...có biết nguyên tắc giết chóc của Cửu Phong!?" Tô Minh bình tĩnh mở miệng, nhưng lời nói tựa sấm đánh chấn động trong Thiên Môn.
Thanh âm ầm vang, tai điếc vù vang, hóa thành vô số hồi âm vọng tám hướng.
"Đoạt vật của sư tôn ta, ngược thân sư huynh ta, mạt sát Cửu Phong tồn tại. Hôm nay Tô Minh ta, đệ tử Cửu Phong, thay thế sư tôn, thay Đại sư huynh, Nhị sư huynh khiến Thiên Môn trả lại!!!"
Hai chữ trả lại ầm ầm nổ vang, tám người dưới đất cắn răng lao ra. Nhưng khoảnh khắc chúng lao ra thì Tô Minh nâng lên tay phải mạnh chộp xuống dưới. Cú chộp này động đất, tám người đến đều là hạng Tế Cốt giờ thân thể bị đông lại, Man Cốt trong người như không cách nào chịu đựng, ầm ầm nổ tung. Khi tay phải Tô Minh chộp rồi nắm lại, thân hình tám người tan vỡ, có tơ khói trắng bay ra bị Tô Minh nắm trong tay. Tay hắn nắm lấy tơ trắng là dung hợp sự sống cùng lực tu vi của tám người. Tô Minh chưa tìm ra cách hấp thu lực lượng này, cưỡng ép thu sẽ khiến người người hắn có dấu hiệu bất ổn. Vậy nên lúc trước giết chóc hắn chưa từng thu nó vào người.
Giờ đây hắn nắm lấy đoàn tơ trắng sức sống, mắt chợt lóe, trong Thiên Môn và bầu trời cũng biến đị vang tiếng gầm gừ, cộng thêm lời Tô Minh nói, tất cả chấn động.
Từng đợt cầu vồng bay lên trời, từ bốn phương tám hướng lao về Tô Minh. Trong cầu vồng đều là người Thiên Môn, trên bầu trời, trong chín cung điện bềnh bồng cũngcó bóng người lao ra, rậm rạp đông nghịt. Phút chốc trong thế giới Thiên Môn vốn không lớn cầu vồng rợp trời dấy lên tiếng rít kinh thiên động địa.
"Kẻ xâm nhập Thiên Môn, giết không tha!!!"
"Thật to gan, dám xâm nhập Thiên Môn ta!!!"
"Cửu Phong? Tô Minh?"
Theo cầu vồng đến là từng tiếng rống. Đối mặt nhiều cầu vồng tới gần, bên trong cầu vồng ít nhất là hậu kỳ Khai Trần, trong đó đa phần là người Tế Cốt cảnh, thậm chí còn có ba cường giả Man Hồn, từ cung điện trên trời sắc mặt âm trầm lao đến. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, hắn nhìn đoàn tơ sự sống trên tay phải, mắt chợt lóe, thần thức dốc sức tản ra. Sau lưng ảo ảnh nguyên thần biến ảo, khi xuất hiện thì tay phải Tô Minh nguyên thần nâng lân, bấm ra một ấn quyết. Ấn quyết xuất hiện rồi Tô Minh nguyên thần thay đổi động tác tay, chớp mắt liên tục biến đổi chín lần, hình thành ấn quyết hoàn chỉnh.
"Ta giao cho đêm đen con mắt đỏ." Tô Minh lạnh nhạt nói, vung hướng bầu trời.
Khoảnh khắc vung tay, Tô Minh nguyên thần biến nhạt chút nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng.
Cái vùng này trên trời tử khí đn cuồn cuộn lna tràn xuất hiện hai ánh đỏ. Ánh đỏ như ngôi sao chớp lóe, khi chúng xuất hiện thì uy nhiếp cường đại khuếch tán trong khói đen, theo khói lan tràn phủ trùm mặt đất. Cầu vồng nào bị uy nhiếp tràn ngập thì ai nấy biến sắc mặt, thân thể bị cưỡng ép đông lại giữa không trung!
"Ta giao cho ban ngày sắc tím." Giọng Tô Minh không lớn, nhưng truyền vào tai mỗi người khiến tất cả tinh thần chấn động. Tay phải Tô Minh lại biến chín ấn quyết đẩy xuống đất.
Đất rung bần bật, đây vốn là một góc mảnh vỡ không gian, giờ đất rung động không xuất hiện khe nứt mà có tầng tầng sóng gợn tự hòn đá ném vào hồ nước, chớp mắt khuếch tán lan bốn phía. Cùng lúc đó, từng luồng sáng từ trong sóng gợn tỏa ra. Dưới ánh sáng, mặt đất biến trong suốt. Chỉ chớp mắt, nó...biến mất trong mắt mọi người!
Thay thế là đất thành bầu trời sáng như ban ngày!
Đất, trở thành trời!
Thi triển loại thần thông này khiến Tô Minh nguyên thần càng nhạt hơn. Đây vốn là thuật phong ấn thuộc về Hồng La, dù Tô Minh thi triển được nhưng chưa đến sức mạnh như Hồng La, có thể phong ấn Tuyệt Vu!
Dù là vậy nhưng lấy tu vi hiện giờ của Tô Minh, triển khai thuật phong ấn ban ngày đêm đen là có thể phong ấn tất cả dưới Man Hồn!
Nguyên mặt đất biến mất, trở thành bầu trời, khiến những cầu vồng xé gió bay đến bị kịch biến làm hoảng sợ. Họ chấn kinh sợ hãi phát hiện thân thể mình bị trời đông lại, ở giữa không trung chẳng thể nhúc nhích một chút!
Bây giờ đệ tử Thiên Môn cách Tô Minh gần nhất chưa đến trăm mét, nhưng trăm mét tựa khe rãnh trời đất làm họ không thể vượt qua một tấc!
Một thức thần thông, phong ấn thiên địa. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, nguyên thần về vị trí cũ, xung quanh hắn, bốn phương tám hướng có gần ngàn người đứng giữa không trung mặt tái nhợt, mang theo sợ hãi nhìn hắn.
Chính giây phút này, những đệ tử Thiên Môn bị đông lại còn có những người Thiên Môn chưa bay ra nhìn như biến mất kỳ thật bị ngăn cách ở không gian khác trên mặt đất, tất cả ánh mắt đều tập trung vào người Tô Minh.
Lời Tô Minh nói còn vang vọng trong đầu họ, giờ thấy bộ dạng của hắn, những đệ tử Thiên Môn từng gặp hắn đều đem cái tên Tô Minh dần chồng lên một người.
"Tô Minh..."
"Tô Minh Cửu Phong đó từng đấu một trận với Tư Mã đại nhân!!!"
"Ta đã nói Cửu Phong không thể chọc mà, bên trong mỗi tên đều là đồ điên!!!"
Các loại suy nghĩ nảy ra trong lòng mọi người, nhưng vì thân thể bị đông lại, ngay cả thì thở cũng chậm chạp, khiến những lời này chỉ vang trong lòng chứ không phát ra.
Phong ấn đệ tử Thiên Môn nhưng trong những cầu vồng có ba cường giả Man Hồn Thiên Môn. Họ cảm giác bốn phía biến dính đặc nhưng vẫn hành động được. Tuy nhiên, bây giờ có thể nhúc nhích không khiến ba người vui sướng gì mà vô cùng hoảng sợ. Họ không tiến lên mà vội vàng thụt lùi.
Loại thần thông này vượt qua sức tưởng tượng của họ, Cửu Phong trong trí nhơ trong giây phút này lại quay về!
Giây phút ba người thụt lùi, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh bước ra một bước. Bước chân đạp xuống, rõ ràng là đạp không khí, nhưng ba người thụ lùi tim rớt cái bịch, tựa như Tô Minh đang đạp trong ngực họ!
Một bước nhìn như bình thường nhưng giây phút Tô Minh đạp xuống, ba người lùi lại chợt khựng, cái khựng này là chết!
Tô Minh xuất hiện trước mặt một người trong số họ, vung tay áo. Nắm đấm tay phải của hắn đánh vào ngực cường giả Man Hồn này. Một đấm đánh ra, người đó hộc máu, người bắn ngược, biểu tình sợ hãi phát ra tiếng gào. Nhưng gã vừa phát ra tiếng, toàn thân phun máu thì tay phải Tô Minh lại đánh một đấm. Khoảnh khắc nắm đấm đánh xuống, trưởng lão Man Hồn cao cao tại thượng trong đệ tử Thiên Môn phát ra tiếng hú thê thảm, người bỗng nổ tung hóa thành sương khói!
Trước khi gã chết chịu đựng thống khổ vượt qua ý chí mình. Nắm đấm thứ nhất đánh nát xương cốt toàn thân, hóa thành vô số gai xương đâm trái tim gã nhưng còn giữ lại sự sống. Đến đấm thứ hai, khiến máu thịt toàn thân như đảo ngược. Tựa như một cái túi chứa đầy gai nếu bị đánh mạnh vào thì gai sẽ đâm thủ túi, khiến cường giả Man Hồn Thiên Môn bị gai xương vỡ vụn đâm xuyên da thịt, cái chết cực kỳ thê thảm.
Tuy rằng Tô Minh lạnh lùng giết chóc nhưng không phải loại thích ngược sát. Hắn làm như vậy là bởi vì, khi đánh ra đấm thứ hai, khoảnh khắc người đó chết, Tô Minh giật xuống cổ gã một chuỗi...vòng cổ xương!
Đó là một trong vật phẩm của Thiên Tà Tử!
Cầm vòng xương, Tô Minh quay đầu nhìn hai cường giả Man Hồn khác hoảng sợ bỏ chạy, chân tiến lên.
"Chủ thượng cứu ta!!!" Trong hai người bỏ chạy có một tinh thần run rẩy, thấy Tô Minh sắp tới gần thì phát ra tiếng hét tuyệt vọng.
Khi tiếng cầu cứu vang vọng, trên bầu trời chín cung điện bềnh bồng luôn im lặng thì tòa thứ ba phát ra thanh âm kiêng dè.
"Người là đệ tử Cửu Phong, cùng Thiên Môn chúng ta vốn là một nhà..."
"Một nhà?" Tô Minh cười nhạt.