Tôn Sơn ngây ngốc nhìn Tô Minh, lòng rung động. Là đệ tử Tàng Long Tông tất nhiên gã biết ấn ký trên tám cửa đá, nhưng giờ thấy Tô Minh ngồi khoanh chân ở ngoài cửa đá thứ nhất, xem bộ dạng như đang cảm nhận phù văn phong thì vẻ mặt lộ ra khó tin, trong lòng trào phúng cười khẩy.
"Mặc dù người này tu vi cao nhưng hơi không biết lượng sức. Muốn cảm ngộ phù văn Tàng Long Tông ta, việc này xưa này hơi hiếm có người làm được, ta không tin hắn có thể thành công!" Trong lòng Tôn Sơn nghĩ vậy nhưng ngoài mặt không dám biểu lộ mảy may.
Thời gian từng chút một trôi qua, bên ngoài trời sáng ngời. Khi trời sáng có tiếng mưa từ trên trời rơi xuống đầy đất, tẩy rửa máu ở Thiên Thủy Cốc.
Có tiếng sấm sét vang ngoài động phủ, Tô Minh nhìn phòng kín thứ nhất, ngón tay phải nâng vạch một cái viết ra phù văn.
Phù văn viết ở không trung, xem hình dạng giống y đúc ấn ký trên cửa. Đây là phong ấn, bản thân Tô Minh có chút hiểu biết không bình thường về phong nên hiểu ra nhanh nhất. Khi ấn ký phù văn bị viết ra thì trên ngón trỏ tay trái hắn dần xuất hiện một phù văn. Phù văn xuất hiện rồi thì ầm một tiếng, cửa đá phòng kín thứ nhất từ từ mở ra lộ bên trong căn phòng. Nhưng trong gian phòng trống rỗng không có gì cả.
Tô Minh vẻ mặt bình thường không chút dao động. Đối với hắn trong phòng kín có tồn tại báu vật hay không đã không còn quan trọng, hắn tìm thấy vật quý giá nhất đối với hắn rồi.
Tám phù văn!
Cố Nguyên Hải không ngờ rằng lão tính kế âm mưu lợi dụng Tô Minh ngăn cản truy binh cho lão có thời gian bỏ chạy, không trả cái giá gì lớn, chỉ là vật phẩm ít ỏi trong túi cùng với ngọc giản mở ra động phủ giấu kho báu. Ngọc giản bình thường có thể xem như báu vật quan trọng, vì nó là tín vật duy nhất mở ra động phủ, vì trong động phủ lưu trữ tích góp nhiều năm của Tàng Long phân tông bọn họ, nhưng hiện giờ lão thấy ngọc giản không có tác dụng gì nữa, động phủ đã trống rỗng, tất cả vật phẩm bị lão giấu ở vị trí khác rồi.
Nhưng gã không dự đoán được tám ấn ký trên cửa đá phòng kín sẽ trở thành thu hoạch lớn nhất cho lần này Tô Minh đến Tàng Long Tông!
Tám phù văn là vật cố định của Tàng Long Tông, mỗi một phân tông đều có, bình thường tác dụng là phong ấn. Có tin đồn nếu đủ ngộ tính có thể từ tám phù văn cảm ngộ thiên địa biến đổi
Bởi vì tám phù văn là tổ tiên Tàng Long Tông để lại.
Trong Tàng Long Tông mấy năm qua chỉ có ít ỏi vài người có thể từ tám phù văn đạt được tạo hóa, còn lại nhiều người nhìn nó không chút cảm giác. Cố Nguyên Hải bản năng bỏ qua, cho rằng đồ trong phòng kín bị chuyển đi mới là kho báu. Nếu lão biến biến chuyển hiện nay của Tô Minh thì e rằng sẽ rất rung động.
Tô Minh chỉ liếc gian phòng thứ nhất trống rỗng một cái rồi đi tới gian thứ hai, tập trung nhìn.
Tô Minh tập trung tinh thần vào phù văn phòng kín thứ hai, không chú ý đến Tôn Sơn trợn to mắt và biểu tình khó tin, kinh sợ. Tôn Sơn hít thở dồn dập, gã luôn quan sát Tô Minh, thấy ngón trỏ tay trái đối phương xuất hiện phong phù văn, thấy cửa gian phòng thứ nhất mở ra. Hình ảnh này biến thành trùng kích mãnh liệt làm tim gã đập nhanh, khiến gã không thể tin tất cả điều mình đã thấy.
"Chỉ bốn tiếng đồng hồ! Hắn cảm ngộ được phong phù văn!!! Mặc dù tám phù văn nơi này là nhị phẩm chứ không là chân phẩm tông môn tiên tộc, nhưng có thể mất bốn tiếng đã thành công cảm ngộ, cái này..." Tôn Sơn hít ngụm khí, qua một lúc mới bình tĩnh lại.
Đặc biệt là gã thấy Tô Minh không hề nghỉ ngơi cảm ngộ vũ phù văn trên cửa gian phòng thứ hai, gã hồi hộp hơn, căng thẳng không vì an toàn bản thân mà là hành động của Tô Minh đảo ngược suy nghĩ của gã.
Mười hai tiếng sau, khi sắc trời bên ngoài lại tối, Tô Minh nâng lên ngón giữa tay phải, mắt lóe tia sáng, ở trước mặt vẽ ra vũ ấn ký phù văn trên cửa đá. Khi vẽ ra vũ phù văn thì đầu ngón giữa cũng xuất hiện phù văn cùng loại với ngón trỏ.
Cùng lúc đó, gian phòng thứ hai ầm ầm mở ra.
Tô Minh không thèm nhìn nó, đứng dậy đi hướng gian phòng thứ ba, ngồi xếp bằng, nhìn lôi phù văn, ánh mắt sáng ngời.
Tôn Sơn ngây ngốc nhìn gian phòng kín thứ hai bị mở ra, đầu óc trống rỗng, đặc biệt là gã ngơ ngác không lâu sau thì cửa phòng thứ ba cũng mở. Ánh mắt gã nhìn Tô Minh lại lộ ra sợ hãi.
Gã sợ không là bản thân sống chết mà là ngộ tính khủng khiếp của Tô Minh!
"Đây là ngộ tính gì vậy!!! Hắn là ai???" Tôn Sơn cảm thấy điều mình nhìn thấy nếu truyền ra ngoài, bị Tàng Long Tông biết chắc sẽ khiến toàn tông, thậm chí là tông môn tiên tộc đều rung động.
Hai ngày sau, vẻ mặt Tô Minh hơi mỏi mệt, ngón út tay trái vẽ ra điện phù văn, đem ấn dừng ở đầu ngón tay, bốn gian phòng kín bên tay trái đã mở hết.
Tô Minh không nhìn phòng kín mà nâng lên tay trái, ánh mắt rơi vào bốn ngón tay. Dần dần mặt hắn lộ nụ cười, hắn có cảm giác mãnh liệt rằng tay trái của mình như là nắm giữ phong vũ lôi điện, mặc dù chỉ là hơi khống chế nhưng tựa hạt mầm chôn sâu vào!
Tôn Sơn qua hai ngày rung động dần chết lặng, gã nhìn Tô Minh, lòng trừ cười khổ chính là cay đắng. Đối phương dù là khuôn mặt hay tu vi đều vượt rất xa chính mình, ngay cả ngộ tính cũng khiến gã thấy khủng khiếp, rồi còn tâm kế, mặc dù chỉ đơn giản là một phong ấn nhưng khiến gã càng nghĩ càng thấy đằng sau nối liền, khắp nơi là bẫy, chỉ cần gã không cẩn thận một cái là sẽ vạn kiếp bất phục.
'Lão quái này hoặc chính là người không biết tu hành bao lâu, hoặc là thiên tài tông môn. Ài, so sánh với họ mặc dù ta không bằng nhưng lấy xuất thân có được tọa nghệ hôm nay không phải họ bằng được!" Tôn Sơn chỉ có nghĩ như vậy mới thấy an ủi.
Tô Minh thì không tiếp tục cảm ngộ bốn phù văn xuân hạ thu đông mà khoanh chân nghỉ chốc lát, đợi sự mệt mỏi giảm thấp thì mắt mở ra, nhìn cửa phòng kín thứ nhất bên tay phải, cũng chính là xuân phù văn!
"Xuân là dạt dào sức sống, vạn vật thức tỉnh..." Tô Minh thì thào.
Hắn nhìn xuân phù văn liên tục vài ngày!
Mấy ngày đối với hắn chỉ là chớp mắt mà thôi, nhưng hắn không thể hoàn toàn chìm đắm vào trong xuân phù văn, không thể như cảm ngộ phong vũ lôi điện phỏng theo nó.
Trong mấy ngày này đôi mắt Tô Minh lại lộ vẻ mệt mỏi càng đậm. Hắn không đắn đo bên ngoài, tập trung hết sức cảm ngộ, phỏng theo. Cho dù bây giờ Thiên Thủy Cốc bị Tà Linh Tông diệt môn chiếm cứ, trở thành Tà Linh phân tông khiến chỗ này thành phòng tuyến phía đông Đông Hoang, là nền móng xâm nhập vùng đất Đông Hoang.
Mấy ngày nay có vô số cầu vồng ở bầu trời tới lui, chẳng những người Tà Linh Tông chiếm cứ nơi đây mà người tà tông khác cũng lần lượt đến, khiến Thiên Thủy Cốc phút chốc náo nhiệt.
So với bên ngoài nhộn nhịp thì động phủ Tô Minh ở hoàn toàn tĩnh lặng. Tiếng hô hấp của Tô Minh không nặng nề, dù đôi mắt có chút tơ máu nhưng hắn vẫn định cảm ngộ xuân phù văn.
Lần này Tô Minh gian nan cảm ngộ khiến Tôn Sơn thở ra, gã cảm thấy như vậy thì đối phương còn hơi bình thường chút, nếu thật sự thành công cảm ngộ hết tám phù văn, đối với Tàng Long Tông bọn họ chính là vô cùng nhục nhã.
'Lão quái này mặc dù ngộ tính không tầm thường nhưng tám phù văn Tàng Long Tông ta đâu dễ dàng bị hiểu ra. Cho dù chỗ này là nhị cấp nhưng tuyệt đối không dễ!" Tôn Sơn liếc Tô Minh, lòng lại cười nhạt.
Thời gian chớp mắt lại qua ba ngày, Tô Minh cả người mệt mỏi, tơ máu ngày càng nhiều, nhìn chằm chằm xuân phù văn. Mấy ngày nay mặc kệ hắn cảm ngộ cỡ nào cũng không cách nào chìm đắm vào trong. Dường như trong phù văn ẩn chứa sức sống ngăn cách với hắn!
"Đất Âm Tử." Mấy ngày qua lần đầu tiên Tô Minh nhắm mắt thật lâu, trong đầu hiện ra là lúc ở trên cổ kiếm thanh đồng rời khỏi đất Âm Tử thì thân hình nhanh chóng già đi tan biến. Hình ảnh đó qua đi, lại hiện ra trong đầu hắn là ngón tay Phương Thương Lan, máu hắn thành tử khí rồi biến mất.
'Xuân là sức sống vạn vật thức tỉnh, hạ là sức sống đạt tới mức tận cùng, thu là sức sống ảm đạm tử vong mới tỉnh, đông tức là lạnh giá vạn vật tĩnh mịch!'
Đôi mắt Tô Minh bỗng mở ra, không nhìn xuân phù văn mà nhìn hướng cửa đá phòng kín thứ bốn, đông phù văn đại biểu vạn vật tịch diệt! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Ta ở đất Âm Tử, Chúc Cửu Giới linh từng nói ta đã chết, thêm vào việc ta đã gặp có thể thấy ra mặc dù không muốn thừa nhận nhưng việc này đúng là thật! Nếu là người đã chết thì đương nhiên không thể cảm nhận sức sống của xuân. Nhưng nếu ta cảm nhận được đông tịch diệt, đảo ngược xuân hạ thu đông, thứ tự là đông thu hạ xuân đi ra một con đường từ chết đến sống lại!'
Mắt Tô Minh tỏa ánh sáng rực rỡ, hắn mê mang nhiều năm như vậy vẫn thấy không rõ con đường trước mặt, dựa vào ý niệm tiến lên. Mãi đến giờ phút này, trong Tàng Long Tông, ở ngoài phòng kín động phủ, cơ duyên xảo hợp hắn lần mò đến con đường từ chết tới sống!
Con đường này đảo ngược thiên địa, đảo ngược bốn mùa, con đường này bắt đầu từ mùa đông đi hướng xuân, con đường chết sống!
Nếu trời đất trước hết có đông, ngủ say trong mùa đông tịch diệt, vậy thì khi mùa thu đến, băng tuyết hòa tan, hơi thở tử vong cùng sự sống yếu ớt luân phiên. Đến mùa thu thì tử khí tán đi cùng sự sống bùng nổ, khiến người thành công mượn đó đi đến ngày xuân. Trong mùa xuân sống lại, thức tỉnh!
Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn hướng đông phù văn, trong lòng hiểu rõ con đường sống chết, nâng lên ngón ủi tay phải ở trước mặt vẽ ra đông phù văn!
*Ầm!* một tiếng, cửa đông phù văn mở ra!