Bắt đầu từ khi Tô Minh bước chân vào mật thất thì đã trôi qua mười bảy ngày.
Mật thất không ở trên mặt đất mà là bên dưới các lầu các của Ngọc gia, địa cung mênh mông. Địa cung này xây dựng mấy vạn năm, thuộc bí ẩn chỗ tối của Ngọc gia.
Bây giờ sâu trong địa cung, ngoài mật thất của Tô Minh có hai cánh cửa đá to lớn giao nhau cùng một chỗ, hình thành một cánh cửa sâm nghiêm cỡ vài chục mét.
Trên cửa có nhiều phù văn màu đỏ, những phù văn lúc sáng lúc tối tỏa ra dao động mạnh mẽ, thậm chí dù là hậu kỳ vị giới dốc sức xuất kích cũng khó thể phá hư cửa đá một chút.
Bây giờ bên ngoài cửa đa, mười ba ông lão Ngọc gia ai nấy cung kính khoanh chân tĩnh tọa, như là hộ pháp. Bọn họ cuồng nhiệt với lão tổ Ngọc gia đến nỗi có thể vì lần thủ hộ này trả giá sinh mệnh. Nếu có ai dám xâm nhập vào lúc này thì sẽ đối mặt mười ba ông lão điên cuồng đánh trả.
Trừ mười ba người này ra còn có Ngọc Nhu ngồi bên cạnh, ánh mắt của cô luôn bình thản, yên lặng ngồi đó, đối lập rõ ràng với mười ba ông lão. Sắc đẹp của cô càng ngăn cách với mười ba người âm u, mục nát.
"Lão tổ đã bế quan mười bảy ngày...sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? "
Qua mười mấy ngày chờ đợi, mười ba ông lão kiềm không được sốt ruột, dù sao trước khi bế quan Tô Minh đã nói chỉ là mấy ngày.
" Câm miệng, tu vi của lão tổ thông thiên, sao người có thể xảy ra vấn đề gì. Chắc là lão tổ đang hấp thu sự sống của sứ đồ đó, để có được thân hình càng tốt đẹp." Bên cạnh liền có người trách mắng.
Rõ ràng người mắng có thân phận khá cao, làm ông lão mới nãy thốt lời lo âu cúi đầu không nói.
" Chưa chắc!" Một thanh âm tang thương chậm rãi truyền ra từ ông lão giống như xương khô.
" Các ngươi có từng nghĩ hậu quả nếu lão tổ đoạt xá thất bại? "
" Cái này không thể nào, lấy tu vi của lão tổ và chuẩn bị mấy vạn năm, tuyệt đối sẽ không thất bại. "
"Đúng vậy, đời thứ bảy cũng nói là nếu, vậy nếu thất bại thì sao? "
" Nếu thất bại thì xuất hiện trước mặt chúng ta không phải lão tổ mà là sứ đồ trước dó! "
Trong mười ba người có nhiều người mắt chợt lóe, truyền thần niệm cho nhau.
Chỉ có Ngọc Nhu ở phía xa là yên tĩnh như không nghe thấy gì.
Trong chờ đợi dài dòng, sinh ra do dự và suy đoán, lại qua đi ba ngày.
Tô Minh bước vào mật thất đã tròn hai mươi ngày. Ngày hôm nay, bên ngoài địa cung trời đã hoàng hôn, gió nhẹ thổi khiến cây cối lắc lư, trong địa cung bỗng có tiếng nổ trầm đục.
Thanh âm này xuất hiện liền khiến mười ba ông lão vụt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa mật thất, từ ngồi xếp bằng đứng dậy, biến thành quỳ lạy.
Tiếng gầm rút đó phát ra từ cánh cửa mật thất, cửa đang từ từ bị đẩy ra phát ra tiếng vang. Tiếng nổ ngày càng ầm ĩ, dần dần chính giữa cánh cửa hé ra khe hở. Khe hở càng lúc càng lớn, lát sau cửa đá hoàn toàn mở ra. Mặc kệ trong lòng mười ba ông lão có suy đoán như thế nào thì lập tức cung kính nói.
" Chúng ta, kính bái lão tổ!"
Ầm một tiếng, cửa đá hoàn toàn mở ra, bên trong tối đen. Ngọn đèn trong địa cung dường như muốn len vào bóng đêm đằng sau cửa đá, nhưng bị cản ngoài cửa, dường như có lực lượng vô hình ngăn cản tất cả ánh sáng đến.
Trong bóng đêm có tiếng bước chân dần truyền đến, vang vọng toàn địa cung. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, vài giây sau bóng dáng Tô Minh xuất hiện trong cửa đá, lộ ra trước mặt mọi người. Tô Minh dừng bước, không đi ra. Hắn đứng trong bóng tối, ngoài một bước là ánh sáng xanh u ám bao phủ bốn phía, khiến Tô Minh thấy rõ bên ngoài. Nhưng người bên ngoài nhìn Tô Minh thì chỉ thấy bóng dáng mơ hồ.
Nghe mười ba ông lão nói, Tô Minh không hề đáp lại. Tô Minh đứng trong bóng tối, ánh mắt lướt qua mười ba người, xung quanh vào khoảnh khắc này tĩnh lặng. Dường như tiếng hít thở cũng biến mất, khiến chỗ này tĩnh lặng dần xuất hiện áp lực khiến người bức bối, mười ba ông lão cảm nhận rõ ràng, họ quỳ lạy không dám ngẩng đầu. Họ cảm giác lỗ chân lông trên người co rút, đó là bản năng trước nguy hiểm. Chính vì không ngẩng đầu nên cảm giác càng mãnh liệt, họ cảm nhận trong cửa đá truyền ra hơi thở tà ác vô cùng, bá đạo và âm nhu hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ.
Hơi thở này biến ảo đa đoan, khiến người không đoán ra. Bá đạo dường như có thể phá hủy chúng sinh, âm nhu thì lại như vòng xoáy nước bùn, khiến người bước vào rồi không thể bò ra, càng khiến mười ba ông lão do dự suy đáon, không thể khẳng định.
Mười ba người hồi hộp, chỉ mình Ngọc Nhu ở một bên vẻ mặt thản nhiên, nhưng đó chỉ là bề ngoài, sự thật là người cô khẽ run, nhưng không rõ ràng.
Mãi đến mười giây sau, luồng hơi thở này dần tán đi, mười ba ông lão thầm thở ra. Chính lúc đó, Tô Minh bước ra một bước cuối cùng, từ trong bóng tối đi vào ánh sáng.
Thân thể Tô Minh hoàn toàn lộ ra, tóc dài màu xám, áo dài màu trắng, khuôn mặt đẹp trai gần như yêu dị mang theo tang thương không thể bôi xóa. Dường như tang thương không thuộc về hắn mà vì một vài nguyên nhân ngắn ngủi còn sót lại trên người của hắn. Hơi thở tang thương này không phải cố ý làm ra, nếu không có đủ năm tháng lắng đọng, không thể nhìn thấu tất cả ảo ảnh thì chắc chắn không thể tồn tại trên thân thể người chưa từng có kinh nghiệm.
Tang thương này khiến mười ba ông lão tinh thần rung động, mục nát trên người họ dường như ở trước hơi thở tang thương của Tô Minh thì quá mỏng manh, thậm chí không xứng gọi là già nua.
Trong lúc mười ba ông lão rung động thì Tô Minh lạnh nhạt liếc qua, đôi mắt hắn tựa hồ nước, một mảnh bình tĩnh. Nhưng nếu có ai nhìn kỹ sẽ bị lạc trong đôi mắt này, đáy mắt sâu thăm thẳm ẩn chứa một tia khiến người không tự chủ được tín phục. Bị ánh mắt này nhìn chăm chú, tất cả lời đối phương nói đều làm cho người ta tin tưởng.
Đây là lực lượng chỉ cần tin liền tồn tại, đây là Tô Minh cảm ngộ từ câu nói kia trong Tam Môn Đạo Thiên. Cảm ngộ này dung hợp với Nhật nguyệt tinh thần huyễn của Tô Minh, trở thành thuật thần thông có thể nói là mạnh nhất, cũng bí ẩn nhất của hắn. Thuật này nếu mà sử dụng thì gió mây biến đổi, trời đất tối tăm.
" Các ngươi, tin tưởng ta không?" Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
Giờ phút này hắn mới tỉnh dậy khỏi hình ảnh kỳ lạ trong não, trên người còn sót lại tang thương. Trong tinh thần của hắn còn sót lại bóng dáng người đàn ông tóc bạc, thậm chí trong mắt hắn còn vương bi ai khi người đàn ông tóc bạc nhìn lên trời.
Tang thương này, bóng dáng này, bi thương này, tất cả còn sót lại trên người Tô Minh tùy theo câu hắn hỏi vô hình bùng phát, khiến không khí địa cung vặn vẹo, dao động khuếch tán bốn phía, khoảnh khắc phủ lên toàn địa cung. Thanh âm mang theo lực lượng kỳ lạ, lan tỏa, khiến ngọn đèn xanh lắc lư dữ dội.
Thậm chí trong khoảnh khắc này bộ dạng của Tô Minh thay đổi, khiến người thấy mơ hồ, hình như hắn biến thành một người tóc bạc chắp tay sau lưng, đứng trong trời đất tang vỡ, nhìn xuống khung trời.
Đây không phải lực lượng của Tô Minh, đây là còn sót lại trong cảm ngộ của hắn. Có thể nói đây là Tô Minh mượn người đàn ông tóc bạc để lại một câu nói thể ngưng tụ ra lực lượng thần thông khủng bố. Text được lấy tại
Loại mượn này chỉ có hiện tại là Tô Minh làm được, trừ lần này ra, xem như hắn lại cảm ngộ cũng không thể thực hiện điều này. Bởi vì mới nãy cảm ngộ kết thúc thì câu nói kia biến mất trong Tam Môn Đạo Thiên, tan biến trong trời đất, trở lại năm tháng thuộc về nó.
Trừ phi Tô Minh hoàn toàn hiểu ra, nếu không thì hiện tại hắn thực hiện thần thông mạnh nhất trong chớp mắt.
Mười ba ông lão tu vi đều là hậu kỳ vị giới, tinh thần của họ trong giây lát nổi lên tiếng nổ mãnh liệt khó tả. Trong tiếng nổ, bên tai, đầu óc, linh hồn của họ quanh quẩn giọng của Tô Minh.
Thanh âm mang theo ý không tha nghi ngờ, khiến dù là trời đất cũng phải khuất phục, kiêu ngạo dù là khung trời cũng phải cúi đầu, tất cả chúng sinh ở trước mặt nó nếu dám không tuân theo, dù là tu vi cũng lập tức tan thành mây khói.
Trong tiếng nổ mười ba ông lão đều hộc máu, miệng mũi chảy máu, người dạt ra sau, liên tục lùi ra mấy trăm mét, ai nấy mặt trắng bệch, biểu tình hoảng sợ và ẩn chứa một đoàn lửa.
Đây là một loại lửa màu tím, một loại lửa còn cuồng nhiệt hơn cả lão tổ Ngọc gia.
Ngay cả Ngọc Nhu cũng trong khoảnh khắc này bị hơi thở còn sót lại trên người Tô Minh bùng phát làm hộc máu, không ngừng thụt lùi. Ngọc Nhu không còn sự bình tĩnh, trang nhã biến mất, trong tinh thần cô bị tê liệt, bị cưỡng ép dung nhập vào một ý niệm.
Đây là ý niệm tuân theo Tô Minh!
Trong đôi mắt của Ngọc Nhu cũng xuất hiện ngọn lửa màu tím!
"Tin tưởng..." Ngọc Nhu thở hổn hển, thì thào.
Mười ba ông lão khoảnh khắc phát ra tiếng hét cuồng nhiệt.
"Tin tưởng!!! "
"Tin tưởng!!! "
Mười ba thanh âm vang vọng khiến địa cung này dấy lên vô số hồi âm, không ngừng khuếch tán, có loại địa cung run rẩy.
Theo lời họ thốt ra, đôi mắt Tô Minh từ từ khép, trên người còn sót lại hơi thở cũng biến mất, thân hình không còn mơ hồ.
'Lực lượng của ngươi khiến người ta tín phụng từ tận đáy lòng, lực lượng này ở trong tay ta, ta lựa chọn là khiến người không thể không khuất phục!" Tô Minh mở mắt ra, biểu tình yêu dị, ánh sáng trong mắt cho người cảm giác sâu thẳm vô tận.