"Làm bộ làm tịch, thật là biết giả bộ!!!"
Mười ba chiến thuyền lao nhanh trong trời sao, trong một chiến thuyền to nhất, hạc trọc lông vẻ mặt hâm mộ không ngừng lầm bầm.
"Hạc bà nội nó, chuyện khoe mã như thế này nên là ta làm mới đúng, ài..." Hạc trọc lông gục đầu ủ rũ.
Minh Long ở bên cạnh mắt trợn trắng, thật tình là nó không muốn đả kích đối phương, không muốn chỉ ra mấy ngày trước khi bầy Đề Đào Thú xuất hiện thì hạc trọc lông bị hù không dám ra khỏi cửa phòng.
"Ngươi tưởng tượng xem, trong huyết hải ngập trời, hạc trọc lông tuấn tú phong lưu tẩm trong huyết hải, phất tay gãi lưng, những Đề Đào Thú đã chết mười vạn, phất tay gãi ngực, Đề Đào Thú còn lại quỳ lạy, khì khì, thật là rất khoe mã! Tưởng tượng liền cảm thấy cái tên này không trong sáng gì cả, bên trái có Miêu Nữ, bên phải có cô gái kia, sau lưng có chín lão già, trước mặt có mấy ngàn tử sĩ..." Hạc trọc lông nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng ganh tỵ.
"Nếu như Hạc gia gia ta có thể giống như vậy thì lập tức yêu cầu mọi người đưa ra hết tinh thạch, còn hắn thì sao? A? Hắn đó, hắn không nhắc tới chuyện tinh thạch, này này này... Quá lãng phí, thật đáng xấu hổ, vô dụng. Không được, ta phải đi tìm hắn lý luận. Minh Long, ngươi đừng cản ta, hôm nay Hạc gia gia nhất định phải đi!" Hạc trọc lông mắt đỏ lên, tức giận định ra khỏi phòng, nhưng không bước được vài bước thì nhìn lại Minh Long nằm trên mặt đất.
"Ngươi đừng cản ta!!!" Text được lấy tại
"Ta không cản ngươi." Minh Long thở dài, vội chuyển chỗ, bộ dạng vô tội.
"A...Thôi thôi, ngươi nói cũng đúng, ta không nên hẹp hòi như vậy, thôi." Hạc trọc lông con mắt xoe tròn, vội ngồi xuống, dáng vẻ như mình rất rộng rãi.
"Ta nói cái gì?" Minh Long ngây ra, gãi đầu.
"Ủa, ngươi không phải mới vừa kêu ta đừng đi sao?"
"A? Ta có nói đâu?"
"Ngươi có nói..."
"Ta thật sự không nói..."
Một rồng một hạc ở trong gian phòng vì vấn đề này mà tranh cãi gay gắt, người bên ngoài không nghe thấy giọng của chúng nhưng Tô Minh ở trên sàn tàu chiến thuyền không xa, mối liên kết giữa hắn và hạc trọc lông khiến hắn nghe rõ ràng.
Không để ý đến hạc trọc lông, Tô Minh cúi đầu sờ ngực, chỗ đó không có mảnh đá đen nhưng hắn đã thói quen nó tồn tại. Mặc dù mảnh đá đen đã ở trong linh hồn của Tô Minh nhưng hắn vẫn tiềm thức cảm thấy nó treo trên cổ.
Tình hình mấy ngày trước hiện ra trong óc Tô Minh, sau khi bầy Đề Đào Thú rời đi, huyết hải ngập trời kia, giây phút Tô Minh bước ra thì nó ngưng tụ lại lao hướng hắn, cuối cùng biến mất quanh hắn. Tô Minh cảm giác được những huyết hải không biến mất mà là bị mảnh đá đen hút đi.
"Diệt sinh chi chủng..." Tô Minh nhắm mắt lại, hồi lâu sau lại lần nữa mở ra.
Tô Minh buông xuống bàn tay ấn ngực. Chuyện liên quan đến diệt sinh chi chủng, Ách Thương phân thân, còn có hạc trọc lông, Tô Minh đã đoán ra chút ít nhưng không phải toàn bộ.
Tuy nhiên, hôm nay không phải là lúc kiểm chứng, hắn phải đi thần nguyên tinh hải tìm kiếm Liệt Sơn Tu, nếu tìm ra được thì tốt nhất, nếu không có manh mối thì Tô Minh chuẩn bị theo đội Đạo Thần Tông rời khỏi Thần Nguyên Phế Địa.
Rời khỏi đây, quay về Đạo Thần chân giới, quê nhà cũ của hắn!
Nếu như có thể quay về Đạo Thần chân giới, Tô Minh quyết định hắn phải lấy cách khác trả thù Đạo Thần chân giới, cách này không phải ngay mặt đối kháng mà là âm thầm ăn mòn.
"Ta muốn trở thành đứng đầu trong tộc nhân họ Đạo Đạo Thần Tông, chậm rãi khống chế Đạo Thần Tông, cho đến khi nắm trong tay cả Đạo Thần chân giới. Ta, phải trở thành kiếp chủ của Đạo Thần chân giới, ta, phải trở thành Đạo Thần! Đến lúc đó, tiên tộc cũng tốt, ý chí đất Âm Tử cũng thế, đều sẽ tan thành mây khói. Chỉ có cách này mới khiến Đế Thiên không thể phát hiện ra, ta có thể lấy lại thân thể của mình!!!" Mắt Tô Minh chợt lóe tia sáng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh.
Tô Minh không còn là thiếu niên ngây ngô, có thể nói hắn cáo già mưu tính sâu xa.
Cách này chắc chắn Đế Thiên không thể tưởng tượng ra.
Tô Minh nhìn xung quanh, tất cả tu sĩ trên mười ba chiến thuyền đều là thuộc hạ của hắn. Lúc trước bọn họ kính sợ Đạo Không, hiện tại cũng vậy, nhưng Tô Minh chính là Đạo Không, vậy là những người này là thành viên tổ chức của hắn!
Qua sự kiện Đề Đào Thú, Tô Minh cảm giác rõ rệt dù thái độ của họ với hắn vẫn như cũ nhưng trong mắt tăng thêm sự cuồng nhiệt.
Cuồng nhiệt này không phải vì Đạo Thần Tông mà là chính Tô Minh!
Thậm chí Minh Ân Cửu Lão dù biểu tình như thường, không lộ quá nhiều khác lạ nhưng Tô Minh từ chút chuyện nho nhỏ cảm giác ra thái độ của chín ông lão với hắn có sự cung kính không dễ phát hiện, và thêm sự vui mừng giống trưởng bối nhìn vãn bối trưởng thành.
Trừ những người đó còn có Miêu Nữ cũng thay đổi, tất nhiên biến đổi nhiều nhất là Hứa Tuệ, cô không che giấu trong không khí nữa mà ở trên chiến thuyền khác, thỉnh thoảng ánh mắt tập trung vào Tô Minh. Trong ánh mắt kia có do dự, phức tạp và chút kỳ dị.
Tô Minh nhắm mắt, mặc kệ xung quanh, hắn cảm nhận tu vi của mình, hiện tại đã là trung kỳ vị giới, còn thân thể thì có thể so với hậu kỳ vị giới, nếu thêm vào lực thần nguyên thì hắn có thể đấu với viên mãn vị giới một trận. Nếu dùng thêm lực lượng Ách Thương phân thân, hoặc là Ách Thương phân thân đích thân đến dung nhập vào phân thân khác, thế thì sức chiến đấu của Tô Minh dù vẫn không cách nào đối kháng cùng chưởng duyên sinh diệt nhưng với kiếp nguyệt cảnh thì không nói chơi. Dù là đối đầu kiếp dương lão quái thì Ách Thương phân thân Tô Minh có thể chiến đấu.
Loại tu vi này Tô Minh chưa từng tưởng tượng đến lúc mới rời khỏi Man tộc, nhưng hôm nay hắn đã nắm giữ. Tô Minh im lặng, sờ túi trữ vật, bên trong còn có Thái Bình Hữu Tượng báu vật thần nguyên, và Đạo Quỳ sơn hoàn toàn triển khai, chúng đều là đòn sát thủ của hắn.
Quan trọng hơn Tô Minh có độc phong. Độc phong sở hữu Phong Thần mật hoa là nguồn suối cho tu vi của Tô Minh không ngừng tăng cao. Nghĩ đến đây, Tô Minh cúi đầu nhìn ngón trỏ tay phải của mình.
Ngón trỏ trông bình thường nhưng chỉ mình Tô Minh biết, trong đầu ngón tay của hắn ẩn chứa Phong Thần mật hoa. Những Phong Thần mật hoa là vào phút cuối hắn lựa chọn giữ lại, mặc dù sẽ dẫn đến nguy hiểm, nhưng chỉ cần khống chế nó không tản ra ngoài thì có thể tránh được. Đặc biệt là khu vực Tô Minh khoanh chân ngồi tồn tại mười ba tầng sáng, đó là phòng hộ của mười ba chiến thuyền ngưng tụ một chỗ, cộng thêm tu vi, phong ấn của bản thân Tô Minh, có thể khiến cho mùi hương Phong Thần mật hoa không tỏa ra ngoài.
Lúc tiếp tục hòa tan Phong Thần mật hoa, Tô Minh hoàn toàn hiểu hết ký ức của Đạo Không, cũng biết sự kỵ dị và cách sử dụng tinh thần thánh bào.
Tinh thần thánh bào này có thể làm vật mà tất cả đệ tử dòng chính Đạo Thần Tông mới có thì đương nhiên nó có chỗ cường địa, qua mấy ngày tìm hiểu cộng thêm ký ức của Đạo Không, Tô Minh đã nắm giữ được nó.
'Người bị nô dịch càng nhiều thì uy lực thánh bào càng lớn, xem Đạo Không của đạo không, cộng với ký ức của hắn thì ở Đạo Thần Tông hắn có gần mười vạn phó tòng. Tu vi của mười vạn phó tòng đều không tầm thường, hắn còn có bốn thị vệ, mỗi người có thực lực hậu kỳ vị giới. Tuy nhiên vì Thần Nguyên Phế Địa đặc biệt, họ không thể đi theo, đành ở bên ngoài chờ.' tay phải của Tô Minh sờ bộ đồ, khóe môi cong lên.
"Tinh thần thánh bào có ba công hiệu, một là phòng hộ. Kích phát lực phòng hộ thì căn cứ thánh bào khác nhau mà có điểm mạnh khác biệt. Thánh bào của Đạo Không có thể chống lại một kích hết sức từ kiếp nguyệt. Điều này mạnh hơn tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông lúc trước ta giết, năm đó bộ áo kia không thể đối kháng ba lão già phong ấn trong hồn ta, có thể thấy nó yếu cỡ nào.'
Mắt Tô Minh hồi ức lại chuyện năm xưa, bây giờ nhìn lại thì ba người phong ấn trong hồn của hắn chỉ cỡ như Xích Hỏa Hầu.
"Thứ hai là thần thông phong ấn. Thánh bào này cường đại như vậy cũng vì có công dụng quan trọng này. Có thể phong ấn thần thông của người ngoài, tự mình suy ngẫm nhưng muốn thi triển thuật này thì cần có đủ tu vi, và cần đủ phó tòng mới kích phát được. Thứ ba là hóa thân tinh thần! Nhưng muốn làm được điều này cần thiêu đốt linh hồn của nô bộc mới được, hóa thân tinh thần, nắm giữ nguyên lực một giới. Coi như là đối diện kiếp dương cảnh cũng có thể miễn cưỡng chống lại một kích hết sức. Thánh bào càng cường đại thì chắc cuối cùng có thể hóa thân tinh thần hải, vậy là uy lực nó mạnh mẽ có thể lay động kiếp dương. Đáng tiếc hóa thân tinh thần không hề nhẹ nhàng, thánh bào này cũng không đạt đến đẳng cấp đó. Bộ đồ hiện tại chỉ là thánh bào bốn tầng, cách chín tầng còn rất xa. Hơn nữa trong ký ức của Đạo Không, dường như nếu tinh thần thánh bào đến chín tầng thì còn có thần thông ẩn giấu nào khác, màu sắc cũng sẽ biến đổi, thành màu bạc. Trong ký ức của hắn thì tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông những tồn tại cổ xưa có người bộ đồ là màu bạc. Trong tộc nhân cùng thế hệ với họ thì trước khi Đạo Không tới Thần Nguyên Phế Địa chưa ai đạt đến trình độ màu bạc.'
Tô Minh xoa trán, nhắm mắt lại, yên lặng tĩnh tọa, điều dưỡng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lần này mười ba chiến thuyền tiến tới một đường suôn sẻ, không còn gặp giống như bầy Đề Đào Thú, dù ngẫu niên gặp một ít mãnh thú rải rác thì hoặc là tránh đi, hoặc là tiêu diệt, xem như gió êm sóng lặng.
Mãi đến ba tháng sau.
Hành trình của Tô Minh rốt cuộc tới bên ngoài rìa thần nguyên tinh hải, chỗ đó có tầng thiên thạch bềnh bồng vô biên vô hạn, nghe nói là vòng quanh nguyên tinh hải. Nó là tiêu chí bước vào chỗ này, đại biểu đã tới ngoài rìa thần nguyên tinh hải.
Bùm bùm, bùm bùm.
Mười ba chiến thuyền tới gần tầng thiên thạch này, lập tức có thanh âm kia vang lên, có tiết tấu, dường như mỗi lần vang lên là khoảng cách thời gian giống y như đúc.
Tô Minh đã sớm mở mắt ra, bao gồm cả hắn, tất cả tu sĩ nhìn thấy một viên thiên thạch không xa có một người đàn ông gầy yếu biểu tình chết lặng, ngồi xổm trên đá vụn, tay phải giữ quy luật, đang...đào hầm.