Tề Thịnh đứng tại chỗ cách bọn họ không xa, quét mắt về phía Đồng Dược đứng ở bên cạnh, thanh âm ôn hoà gọi: "Bùi Vận, đi."
Thần thái tự nhiên, thong dong lại ôn nhu.
Bùi Vận tim đập nhanh hơn nhiều lần.
"Ồ?" Đồng Dược tò mò hỏi, "Đó là anh em của anh a? Đầy nghĩa khí! Vậy tôi đi trước, sau này lại liên hệ, hai người chậm rãi tán gẫu!"
"Anh..." Bùi Vận âm thanh có chút nghẹn, "Làm sao anh lại tới đây?"
"Không có việc gì, muốn tới thăm em một chút." Tề Thịnh nghiễm nhiên hoá thành hình tượng tình nhân hoàn mỹ, "Trở về đi, xe của tôi dừng ở bên kia."
Dọc theo đường đi Bùi Vận một lời chưa nói, Tề Thịnh chuyên tâm lái xe cũng không nói chuyện, mãi đến tận khi đưa anh vào trong nhà, mới nói: "Tôi đi trước."
Bùi Vận hơi run: "Anh..."
"Nhanh chóng thay quần áo, đừng để bị lạnh." Tề Thịnh khẽ mỉm cười, "Công ty còn có chuyện, tôi phải trở về xử lý."
"Tề Thịnh." Bùi Vận đột ngột mở miệng.
Tề Thịnh nghi hoặc mà ừ một tiếng, một giây sau bả vai hắn bị đối phương đè lại. Một đạo bóng tối phủ tới đây, chuẩn xác không có sai sót dán lên môi của hắn.
Tề Thịnh sửng sốt, hai tay suýt chút nữa không phản ứng lại nên đặt ở nơi nào.
Cửa bộp một tiếng đóng lại.
Rốt cục lấy lại tinh thần Tề Thịnh giơ tay ôm chặt eo chặt đối phương, cấp tốc đổi khách làm chủ, nhắm mắt lại cúi đầu hung hăng hôn trở lại.
Môi lưỡi dây dưa hai người lảo đảo cùng ngã ở trên ghế sa lon, mãi đến tận khi hôn toàn bộ môi của đối phương, Tề Thịnh mới hài lòng buông anh ra, thấy Bùi Vận bởi vì hô hấp không kịp đỏ cả mặt mà thở dốc, tiến lên trước chặn lại cái trán của đối phương trầm thấp mà cười, ánh mắt nhu hòa sủng nịch, giống như đang nói chuyện với người trân quý nhất trên đời: "Sao lại không có kỹ xảo như vậy?"
"..."
"Còn như vậy tôi thật là muốn trở về không được." Tề Thịnh xoa xoa đầu đối phương, rất nhanh điều chỉnh biểu tình ôn hoà thanh minh, dáng dấp không nhìn ra vừa mới lúc nãy còn đang đắm chìm trong tình dục, "Nghỉ sớm một chút."
Mãi đến tận khi Tề Thịnh đi một lúc lâu, Bùi Vận vẫn như cũ cảm thấy được tim ầm ầm nhảy lên, thậm chí có chút thất vọng mất mác.
Anh ngồi dậy dựa vào trên ghế sa lon, từ đâu đó móc ra điếu thuốc lúc trước Đồng Dược cố gắng nhét vào tay anh, ở trên khay trà sờ soạng bật lửa đốt thuốc bỏ vào trong miệng, thở ra vòng khói tự giễu cười cười.
Rõ ràng đều là người sắp ba mươi tuổi, làm sao còn giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới biết yêu, rung động không khống chế được như vậy, không thể ức chế mà sa vào.
Thế nhưng ngược lại từ trước đến bây giờ vẫn là như thế, đối phương từ trước đến giờ săn sóc chu đáo không thể xoi mói, mà anh, định sẵn nhất định là thất bại thảm hại.
Sau đó Bùi Vận liên tục bận rộn một tuần lễ, mới rốt cục có cơ hội nghỉ ngơi, ngẫm lại mấy ngày nay bởi vì nguyên nhân công tác cùng người nào đó rất có xa cách khiến anh cũng có chút băn khoăn, sau khi tan tầm liền theo bản năng mà bấm dãy số thuộc lòng ——
Tắt máy.
Tuy nói đó là dãy số cá nhân, lại cũng chưa từng có thời điểm gọi không được. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Bùi Vận chần chờ chốc lát, vẫn là bấm điện thoại công tác của đối phương.
Qua hồi lâu điện thoại mới được kết nối, bên kia hoàn cảnh rất là ầm ĩ, Tề Thịnh âm thanh xa xa truyền đến, hàm hàm hồ hồ nghe không rõ: "Ừm... Tôi ở bên ngoài... Có chuyện gì?"
Bùi Vận mơ hồ có thất vọng, phỏng chừng đối phương đang có xã giao, không nhắc nhở chính mình ngày kế nên nghỉ ngơi, đơn giản quan tâm vài câu liền cúp điện thoại.
Vừa vặn rốt cuộc dùng có thời gian rảnh nghỉ ngơi các đồng nghiệp nháo muốn buổi tối liên hoan, Bùi Vận muốn trở về nghĩ lại bản thân dù sao cũng không có việc gì, liền không chịu nổi nhiệt tình của mọi người, cũng là đơn giản cùng nhau đi.
Sau khi cơm nước no nê đã đến mười một giờ đêm, vì nguyên nhân bão mới vừa đi, tòa thành thị vứt bỏ không khí khô nóng lúc trước, không khí buổi tối đặc biệt dễ chịu, còn có một tia mát mẻ.
Bùi Vận uyển chuyển từ chối lời đề nghị của đồng nghiệp đưa anh về nhà, tự mình một người thản nhiên tự đắc mà đi về nhà.
Chỗ ở của anh cách nhà hàng nói gần không gần, nói xa ngược lại cũng không tính quá xa, bước đi khoảng chừng cũng chỉ cần hơn nửa canh giờ.
Mắt thấy chung cư quen thuộc ở trong tầm mắt càng ngày càng gần, Bùi Vận giơ giơ lên khóe miệng, ngay cả tâm tình đều trở nên tốt lên, không khỏi nhẹ giọng ngâm nga một giai điệu quen thuộc ——
"Chỉ nguyện có trái tim một người, bạc đầu không phân ly."
Ca khúc nghe qua rất nhiều lần, nhưng là sẽ hát, muốn hát, chỉ có câu này.
Đèn cảm ứng ở khu chung cư đã hỏng rất lâu, lại gặp đêm hôm khuya khoắt đa số mọi người đều đã ngủ, hàng hiên đen thui đến hù người. Bởi vì anh sống ở lầu một, Bùi Vận cũng không tập trung lực chú ý, chỉ lo vùi đầu lấy ra chìa khóa.
Sau đó anh liền bị một vật gì đó ngáng chân một chút, cả người suýt chút nữa trực tiếp ngã xuống tiếp xúc thân mật với đất.
Thật vất vả đỡ tường đứng vững, Bùi Vận sợ hãi không thôi lấy điện thoại di động ra nhìn xem.
Mà đối phương cũng bởi vì động tĩnh này ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau ——
Gia hoả ôm chân cuộn mình ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà giống như thần giữ cửa, không phải Tề Thịnh còn có thể là ai?
"Tôi chờ em thật lâu, em, em rốt cục đã trở về rồi, " Tề Thịnh nheo mắt lại quan sát anh nửa ngày, lộ ra nụ cười trẻ con, giơ tay ôm cổ anh, "Tôi nhớ em..."
Bùi Vận tim đập một chút lọt nửa nhịp.
Sau khi Tề Thịnh dựa sát vào trong mũi truyền đến mùi rượu rõ ràng nồng nặc, Bùi Vận không khỏi nhíu nhíu mày: "Anh uống nhiều rồi?"
"Còn... tốt..." Tề Thịnh lẩm bẩm, "Ngược lại... Còn có thể... Lái xe... Tới đây..."
Hắn nói tới ngược lại không hề tự giác, Bùi Vận nghe được nhưng là một thân mồ hôi lạnh, cúi người dùng sức kéo hắn lên: "Đều như vậy còn dám lái xe? Anh không bị cảnh sát bắt sao?"
"Ừm... Tôi số may..." Tề Thịnh cười hắc hắc, theo lực muốn đứng dậy, sau đó cả người liền trực tiếp đặt ở trên người Bùi Vận.
"Anh quả thực..." Nhìn bộ dạng này của đối phương, dáng dấp không hề có tâm ý hối cải, Bùi Vận không khỏi giận dữ, cùng con ma men giảng đạo lý cũng không thể chiếm tiện nghi, đành phải một tay cố hết sức ôm eo đối phương, một tay kia lấy chìa khoá mở cửa.
Thật vất vả sờ soạng đem Tề Thịnh kéo vào căn phòng ném ở trên giường, Bùi Vận mở đèn, cúi đầu liếc nhìn người đàn ông vừa dính vào giường liền yên lặng ngủ không nhúc nhích.
Tề Thịnh vốn rất đẹp, vào lúc này khuôn mặt bởi vì chất rượu tác dụng hơi ửng hồng, lông mi thật dài khẽ run, đôi môi môi mím thật chặt, ngủ say giống hệt như đứa nhỏ ngây thơ vô hại, so với thường ngày đoan chính nhã nhặn, nhiều hơn phần mê người không dời nổi mắt.
... Không thể không nói, xác thực vui tai vui mắt.
Nếu như quên đi tư thế ngủ chỏng vó lên trời kia. =)))
Đợi Bùi Vận tắm rửa sạch sẽ lau tóc đi ra, chỉ thấy Tề Thịnh thay đổi một loại tư thế nằm ở nơi đó ——
So với lúc trước hơi thu liễm chút, mà vẫn như cũ chướng tai gai mắt.
Bùi Vận nhìn cái giường vốn cũng không lớn đã không hề còn đất dung thân của mình đành phải thở dài, nhận mệnh mà dự định đi ra ngoài ngủ ghế sô pha.
Thời điểm tắt đèn anh dừng một chút liền quay đầu lại, quỷ thần xui khiến thả nhẹ bước chân đi về, ở bên cạnh Tề Thịnh ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ đối phương.
Ngón tay ở giữa không trung di chuyển miêu tả một chút gương mặt đẹp đẽ của đối phương, thấy đối phương vẫn không có động tĩnh chắc là do đã ngủ say, đại não Bùi Vận hoảng hốt, liền không tiếp tục nghe chủ nhân sai khiến, không tự chủ được ngừng thở áp sát tới.
Chỉ là đôi môi đơn giản đụng chạm anh vẫn như cũ cảm thấy được bên tai nóng lên, luôn có loại cảm giác chột dạ thừa dịp người gặp nguy, đang chờ rời đi, không nghĩ lại bị đối phương dùng lực kéo một cái, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà trực tiếp đặt ở trên người Tề Thịnh, đôi môi ngược lại dán càng chặt hơn.
Bùi Vận thất kinh mà muốn thoát ra, đối đầu với ánh mắt Tề Thịnh, trong mắt đối phương vẫn có mấy phần say rượu vẩn đục mờ mịt, lại rõ ràng dẫn theo tia tiếu ý, mơ hồ không rõ mà mở miệng: "Em.. em vừa đang làm gì?"
"..."
"Em cưỡng hôn tôi?"
"..." Bùi Vận cảm giác mình vô cùng uất ức.
Anh nhiều nhất cũng chỉ là là lén lén lút lút muốn ăn chút đậu phụ, làm sao bị đối phương vừa nói như thế, liền thành ý đồ cưỡng gian bất chính.
"Em... Yêu tôi." Câu cuối cùng đã không giống với ngữ điệu lúc trước cao lên, dẫn theo tâm ý muốn xác định.
Bùi Vận nhắm mắt, nhìn thần sắc đối phương hiển nhiên say đến lợi hại, cắn răng, trầm thấp ừ một tiếng.
Cũng chỉ có thời điểm này, anh mới có can đảm nói ra suy nghĩ trong lòng.
Thoải mái thừa nhận đánh đổi, anh đã trả giá quá nhiều.
Quá khứ cùng hiện tại giống nhau, Bùi Vận tâm tư nhất thời có chút loạn, không chú ý tới Tề Thịnh trong nháy mắt có vẻ phức tạp.
Sau một khắc anh bị ôm chặt lấy, người dưới thân trở mình, đem anh đặt dưới thân hắn.
"Anh..." Bùi Vận ngược lại không nghĩ phản kháng, chỉ thân thủ nghi hoặc mà tại trước mắt hắn quơ quơ, "Anh uống say?"
"Ừm..." Tề Thịnh âm thanh dẫn theo say rượu trầm thấp khàn khàn ở vào thời điểm này trái lại nhuộm một tia gợi cảm, "Cho nên tôi nghĩ muốn tỉnh rượu..."
Muốn dùng phương thức gì tỉnh rượu, không thể nghi ngờ.
Bùi Vận không lên tiếng, chỉ là quay đầu lấy tay cánh tay che khuất mặt, buông lỏng thân thể.
Ở phương diện này anh tuy rằng biết rõ, nhưng cũng vẫn luôn chỉ là lý luận suông không hề có kinh nghiệm thực chiến, dù cho có tâm lý chuẩn bị, thân thể bản thân không tự nhiên vẫn là không cách nào che giấu.
Cảm nhận được anh cứng ngắc cùng căng thẳng, Tề Thịnh giương mắt, gương mặt khiếp sợ cùng khó mà tin nổi: "Ninh Nhật... Ninh Nhật không phải nói em yêu thích đàn ông sao... Em làm sao..."
Bùi Vận nhịn xuống thân thể truyền đến hàng loạt cảm giác khó chịu, thấy Tề Thịnh khắp cả mặt mũi đều là mồ hôi, nhấc cánh tay giúp hắn xoa xoa lung tung, tức giận nói: "Em cũng yêu thích chó, chả lẽ em lại muốn cùng chó làm chuyện đó à?"
"Ừm..." Tề Thịnh cảm thấy được lời này cũng quá kì quái, tác dụng của rượu làm cho đại não hắn luôn luôn sáng tỏ lúc này quả thật có chút hồ đồ, lại ngoẹo cổ nghĩ một hồi, mới đột nhiên ghé vào lỗ tai anh cắn một cái, mơ hồ oán giận, "Em mắng tôi?"
Đối với hành vi xuyên tạc của đối phương, Bùi Vận thực sự có chút bất đắc dĩ, không thấy động tác nhỏ của hắn, đột nhiên hỏi: "Anh biết em là ai không?"
Tề Thịnh không giải thích được nhìn anh, tựa hồ cảm thấy được vấn đề anh hỏi tương đối ngớ ngẩn, lại ác ý mà cắn rái tai của anh: "Bùi Vận, lẽ nào em cũng uống say?"
Bùi Vận khẽ thở dài một cái, vững vàng nhìn chằm chằm con mắt của hắn, rốt cục chủ động nhấc thân lên tiếp nhận.
Tiếng thở dốc tận lực nhẫn nhịn dần dần không nhịn được tăng thêm, cuối cùng biến thành rên rỉ suy tư lôi kéo người ta, phối hợp với tiếng hô hấp ồ ồ, cùng tiếng va chạm của thân thể, ở trong phòng dần dần lan tràn ra.
Chưa bao giờ trải qua kịch liệt như vậy, Bùi Vận dường như đã tiêu hao hết tinh lực, sau khi tất cả bình phục lại anh cũng không đoái hoài tới, chỉ cảm thấy uể oải vạn phần, cứ như vậy duy trì động tác cùng đối phương ôm nhau ngủ say.
Hết chương .
Lời edit: Nước thịt thôi =)))