Nào nghĩ tới sáng ngày thứ hai Bùi Vận mới vừa mở mắt ra, liền cảm thấy gương mặt có chút biệt nữu.
Trước một đêm trên mặt xanh tím sưng tấy, trải qua một đêm triệt để phát huy, làm cho anh muốn có biểu cảm cũng khá là khó khăn.
Vì vậy anh đành phải kiên trì gọi điện thoại cho tổ trưởng xin nghỉ.
Tổ trưởng không có nhận, nửa ngày mới gủi tới tin nhắn: "Đang có cuộc họp, cậu ở văn phòng chờ tôi."
Bùi Vận đột nhiên cảm thấy không ổn.
Anh mang gương mặt sứt mẻ chạy tới công ty, tổ trưởng đã ngồi ở trong văn phòng chờ anh ở đó.
Hai người mới vừa gặp mặt liền nghe đến tiếng hét phẫn nộ của tổ trưởng: "Bùi Vận! Tôi vẫn cảm thấy cậu ở bên trong những nhân viên mới, xem như là người không sai, thế nhưng ngày hôm qua cậu phát thần kinh cái gì vậy?"
Bùi Vận sững sờ, theo bản năng liếc nhìn Triệu Tiểu.
Đối phương đang hướng anh hung hăng mà xua tay.
"Đang tiếp khách hàng còn cùng người khác đánh nhau, cậu cho rằng cậu bao nhiêu tuổi?! Nhờ ơn cậu ban tặng ngày hôm nay tôi bị lãnh đạo mắng suốt một buổi sáng, thành tích của tổ cũng vì cậu chịu ảnh hưởng, ngay cả đầu tôi cũng không nhấc lên được."
Bùi Vận tự biết đuối lý, đành phải cúi đầu không lên tiếng.
"Khách hàng trách cứ cậu, yêu cầu cần phải xử lý cậu nghiêm chỉnh, còn nói tận mắt nhìn thấy là cậu động thủ trước!" Tổ trưởng càng nói càng kích động, "Chuyện này quả thật là hành vi cực đoan ác liệt! Quá không ra gì rồi!"
Bùi Vận không lên tiếng, nửa ngày mới miễn cưỡng nói: "Là lỗi của tôi."
"Nhận sai cũng vô ích, " Thấy đối phương cuối cùng cũng coi như thái độ hài lòng tổ trưởng khẩu khí cũng hòa hoãn chút, "Xe của khách hàng bị tổn thất, trừ vào tiền lương của cậu, cụ thể xử lý kỷ luật lãnh đạo còn đang thương lượng. Ngày hôm nay cậu đừng đi ra ngoài, nhiệm vụ tôi giúp cậu sắp xếp cho người khác."
Vì vậy Bùi Vận ngồi một chỗ không hề động đậy mà ngồi một ngày, sự tình ở giữa đám đồng nghiệp dồn dập truyền ra, đánh giá anh đủ loại ánh mắt đều có, anh chỉ làm như không thấy.
Mãi đến tận khi gần lúc tan việc, tổ trưởng vẫn chưa xuất hiện, người của bộ nhân lực lại cầm xấp tài liệu tìm tới: "Rất xin lỗi, căn cứ hợp đồng lao động pháp quy xác định, nhân viên vi phạm nghiêm trọng điều khoản, công ty có thể bất cứ lúc nào giải trừ hợp đồng lao động."
"Xin đem thẻ công tác của cậu, điện thoại di động cùng vật phẩm tương quan khác, giao đến phòng nhân sự."
Tuy rằng cũng ôm tâm lý may mắn, mà kết quả như thế cũng ở trong dự liệu, Bùi Vận bình tĩnh mà nghe xong, cũng không tranh luận, chỉ đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Ngoại trừ tiền bồi thường cho khách hàng, lương còn lại của cậu công ty vẫn đúng hạn trả cho cậu."
Đối phương từng bước nói xong, liền ôm đồ vật rời đi.
Bùi Vận vác ba lô lên, nhìn xung quanh.
Triệu Tiểu hôm nay làm ca tối, giờ khắc này đang là thời gian bữa tối ở bên ngoài đi ăn cơm. Đối với việc chia tay đồng nghiệp, nhóm công nhân viên kỳ cựu lạnh lùng không thèm để ý, ngay cả một người chào hỏi cũng không có.
Bên ngoài trời u u ám ám, rồi lại cố tình đèn đường lại không bật, thời điểm hoàng hôn ngột ngạt tối tăm, ngay cả tầm mắt cũng không rõ ràng.
Bùi Vận chết lặng từng bước một xuống lầu, mãi đến tận khi một cơn gió thổi tới, cảm giác mát mẻ làm cho anh co rúm lại hạ, mới nhớ tới áo khoác của mình thật giống như nhét vào ghế dựa công ty.
Kỳ quái, làm sao phảng phất đột nhiên liền trở giời rồi, lạnh thành như vậy.
Dù sao cũng là vì bị khai trừ, luôn cảm thấy lên lầu không có mặt mũi gì. Bùi Vận chà xát tay, theo thói quen sờ túi, nghĩ đến điện thoại di động công việc đã phải giao nộp, liền móc điện thoại di động của chính mình ra, gọi cho Triệu Tiểu.
Cố tình không có người nghe.
Bùi Vận mất mặt mà sờ mũi một cái, đành phải buồn bực ngán ngẩm mà nghe tiếng chuông nhạc chờ vang lên.
Thời điểm nghe đến một câu khiến anh ngẩn ra, bỗng nhiên cúp điện thoại, lại lần nữa gọi trở lại, lần thứ hai giống như tỉ mỉ xác nhận mà nghe lại một lần.
Sau đó anh không khỏi nở nụ cười.
"A lô? Anh Bùi?" Triệu Tiểu mới vừa nhận điện thoại, lớn giọng ồn ào, "Vừa nãy tôi đi vệ sinh! Không kịp nhận. Làm sao vậy? Có chuyện gì? Lãnh đạo nói thế nào?... Anh Bùi? Nói chuyện với anh a!..."
Âm thanh ở bên tai dần dần mơ hồ, Bùi Vận lui hai bước, vô lực dựa vào trên cột điện.
Trên mặt đột nhiên có cảm giác ướt nhẹp, anh giơ tay lên, lung tung lau một cái ——
Bàn tay dính đầy chất lỏng lạnh lẽo.
"Chỉ nguyện có trái tim một người, bạc đầu không phân ly."
"Lời này rõ ràng đang cười nhạo chính mình cô đơn."
Hết chương .