Mấy ngày kế tiếp, Bùi Vận đều đang tìm việc làm... đá chìm biển lớn... thì cũng có một ngày phải ngoi lên mặt nước.
Tuy nói ở trong nhà chờ tin tức tuyển dụng, nhưng anh vẫn như cũ không rõ quy luật nghỉ ngơi cùng công việc của người bạn cùng phòng.
Khi thì đi sớm về trễ, khi thì đi muộn về sớm, khi thì thẳng thắn đóng cửa không ra...
Thế nhưng chỉ cần Tần Lê ở nhà, dù cho cửa phòng đóng chặt, thời điểm anh làm xong cơm nước đối phương đều sẽ đúng giờ mở cửa xuất hiện, mang theo một mặt biểu tình miễn cưỡng ăn hết phần thức ăn thuộc về mình.
Điều này làm cho Bùi Vận thỉnh thoảng hoài nghi khứu giác của đối phương quả thực được trời cao chăm sóc.
Mãi mới chờ đến thứ sáu, thành phố A mở ra một cuộc tuyển chọn công nhân viên lớn.
Bùi Vận ở trong một đám sinh viên mới tốt nghiệp cấp thiết tìm việc làm, tiến vào nơi tuyển dụng, buổi họp tuyển dụng rộn ràng làm cho anh cảm thấy được bọn họ tựa như thịt heo treo lơ lửng chờ người khác tới mua, được đơn vị tuyển mộ lựa chọn tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng liền mệt mỏi đi về nhà.
Lúc vào cửa đã sắp đến một giờ trưa, Tần Lê đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, thấy anh trở về ngay cả đầu cũng không động đậy: "Lại thất bại?"
Bùi Vận lúng túng gãi gãi đầu: "Đúng a, tay trắng trở về."
Tần Lê lúc này mới nghiêng người sang, nhìn anh chằm chằm một chút, giơ tay ở giữa không trung miêu tả diện mạo của anh:"Bộ dạng quá mức bình thường."
"..."
"Còn ăn mặc quê mùa như thế."
"..."
"Đáng đời không tìm được." Tần Lê mạnh mẽ mà tổng kết.
"Tôi cũng không phải đi làm người mẫu." Bùi Vận cúi đầu nhìn một chút áo sơ mi đang mặc trên người, tốt tính mà cười cười, cũng không tính toán với đối phương, cởi áo khoác treo lên, "Anh đã ăn cơm chưa? Tôi đi làm cơm."
Tần Lê nhìn phản ứng của anh không lên tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị.
Chờ Bùi Vận bưng cơm nước bỏ lên trên bàn, mới vừa quay người lại, chỉ thấy một bộ âu phục đón đầu đập tới.
Anh sững sờ, theo bản năng mà tiếp được, đối diện Tần Lê biểu tình cứng rắn"Tôi tìm được trong tủ quần áo, mặc cũng lâu rồi, cậu cầm lấy đi, lần sau đi phỏng vấn thì mặc cái này."
Bùi Vận đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vội vàng khéo léo từ chối: "Không cần không cần. Anh có ý tốt tôi nhận, thế nhưng e sợ không thích hợp..."
"Thích hợp?" Tần Lê cười lạnh, "Cậu muốn làm sao thích hợp? Tôi đi Paris đặt may cho cậu một bộ nhé? Quần áo của tôi cậu còn ghét bỏ hay sao?"
Bùi Vận nhìn bảng mặt của người này, không khỏi cũng cùng giương lên khóe miệng.
Anh thực sự cảm thấy được, cái tên trước mặt này tuy rằng bộ dạng luôn cao cao tại thượng, giống như loài khổng tước kiêu ngạo, thế nhưng bên trong lại ôn nhu ấm áp xen lẫn một chút biệt nữu.
(Biệt nữu: nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ)
Phản ứng này khiến Tần Lê không giải thích được lườm anh một cái, tự mình ngồi vào trước bàn bắt đầu ăn phần cơm của mình, sau đó theo thường lệ lưu lại một bàn tàn tạ cho anh thu thập.
Ngày thứ hai anh vẫn là mặc âu phục Tần Lê đi tuyển mộ.
Không thể không nói, ánh mắt Tần Lê thật là không tệ. Quần áo mặc ở trên người tuy rằng anh luôn cảm thấy xa lạ một chút, mà hình thức cùng phong độ, xác thực khác xa âu phục không có nề nếp lúc trước của anh.
Xí nghiệp tuyển mộ cơ bản vẫn là mấy công ty lần trước, liền tại thời điểm Bùi Vận không tìm được nhà nào thích hợp, dự định đơn giản rời đi sớm, đột nhiên có âm thanh hô to: "Sư phụ!"
Bùi Vận cảm thấy được thanh âm này có chút quen tai, dừng lại bước chân nhìn xung quanh bốn phía, không thấy người quen, vì vậy vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Không ngờ bả vai anh bị người nào đó dùng lực vỗ một cái, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, lại gọi: "Sư phụ!"
Bùi Vận ở trong não tìm tòi, mới nhớ tới người này thật giống như là vị khách hàng xe bị chìm ngày ấy, hai người đã từng có cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Đồng Dược.
"Sư phụ tại sao anh lại ở chỗ này?" Đồng Dược hưng phấn nói, "Chuyện lần trước còn chưa tới cảm ơn anh! Gần đây thế nào? Có bận bịu lắm không?"
Bùi Vận cảm thấy đến vấn đề của đối phương thực sự không cần phải trả lời, chỉ đơn giản khách khí nói: "Không có gì, tôi đã nghỉ việc."
"Ồ..." Đồng Dược lộ ra biểu tình vạn phần đáng tiếc, "Vậy hôm nay anh là đến tìm việc làm?"
Bùi Vận gật đầu một cái.
"Vậy đi công ty chúng tôi thử xem?" Đồng Dược nói xong, nhiệt tình lôi kéo anh liền đi.
Đến địa điểm Bùi Vận ngược lại thật sự là lấy làm kinh hãi, chuyên khu VIP, sân bãi thuê vị trí rất lớn, bảng hiệu to lớn lóe sáng rực rỡ cực kỳ nổi bật, so với khu vực các công ty nhỏ khác quả thực không có cách nào đánh đồng, có thể thấy được công ty này ra tay thật sự xa hoa. Ngay cả TV màn hình lớn bên cạnh đang phát phảng phất tuyên dương một chủ đề:
Lão tử có tiền, lão tử rất có tiền!
Lúc trước anh còn thử nghiệm đi vào xem, nhưng lại bị sức mạnh quá to lớn đánh gãy không dám tiếp tục tiến lên.
"Đến đến đến, " Đồng Dược lôi cánh tay của anh, chen qua đám người nóng lòng muốn thử, đi thẳng tới đằng trước một người ngồi ở đó là một người phụ nữ phục trách tuyển chọn, "Chị Hình, đây là anh em của tôi, chị nhẹ tay chút nha."
"Cậu từ đâu tới nhiều anh em như vậy?" Người được Đồng Dược xưng là chị Hình, nguýt hắn một cái, "Cả ngày nhẹ tay nhẹ tay, nghĩ cũng không nghĩ đến bộ phận nhận sự của chúng tôi cũng rất khó khăn a."
Lời tuy nói như vậy, người phụ nữ vẫn là dời ghế dài lại đây đưa cho Bùi Vận, "Cậu ngồi xuống trước."
"Chị Hình " Đồng Dược cười hì hì cười, "Người anh em này của tôi là người tốt, chị xem vị trí trợ lý giám đốc..."
Chị Hình không để ý đến hắn nữa, chỉ là hướng về Bùi Vận đưa tay ra: "CV đâu để tôi xem một chút."
CV của Bùi Vận kỳ thực rất là đơn giản, không có hoa lệ trang trí, chỉ đơn giản là một bản viết tay hết sức bình thường.
Chị Hình nhìn xuống, đột nhiên nói: "Cậu có một phần CV rất đẹp."
Lần đầu tiên trong đời được người ta tán dương như vậy, Bùi Vận nhất thời thụ sủng nhược kinh.
"Tốt nghiệp đại học A, " Chị Hình nhíu mày lại, "Tốt nghiệp trường đại học trọng điểm như vậy, tại sao mấy năm trước công tác từng trải đều là làm việc vặt, chưa từng làm công tác chuyên nghiệp sao?"
Bùi Vận gãi gãi đầu, ngoan ngoãn mà đáp: "Lúc trước không có bằng tốt nghiệp, rất nhiều công ty không cho vào."
"Kì thi tốt nghiệp không thông qua?"
"... Không phải, " Bùi Vận do dự một chút, "Bằng tốt nghiệp gửi lại ở trường học. Học phí không đóng đủ, hai năm trước mới..."
"Đại học A, đối với sinh viên khó khăn, không có chính sách trợ giúp hoặc là quyên góp sao?"
Bùi Vận thân thể cứng đờ, mới hơi có chút khó khăn đáp: "... Không liên quan tới trường học, là nguyên nhân của tôi."
Chị Hình cũng không truy hỏi nữa, liền thay đổi đề tài: "Lúc trước làm việc vặt cũng có thể làm tới mấy năm, thế nhưng công việc gần đây chỉ làm được nửa năm, tại sao nghỉ việc?"
Bùi Vận liền cứng đờ, cảm thấy được người phụ nữ trước mặt này thực sự là lợi hại đến cực điểm.
Nhìn qua ngược lại là dịu dàng lễ độ, thế nhưng những câu hỏi đặt ra lại đơn giản đi đúng vào trọng tâm.
Nhận mệnh mà thở dài, anh vẫn là chân thực mà nói: "Công việc xảy ra sai sót."
"Sai lầm gì?"
"...Trong lúc làm việc xảy ra tranh chấp với người khác."
"Vậy theo hợp đồng công ty quy định, xác thực cần phải khai trừ."
"... Đúng."
Bên cạnh Đồng Dược lại phút chốc trợn to mắt, không thể tin hỏi: "Sư phụ, tính khí anh tốt như vậy, còn có thể cùng người khác đánh nhau?"
Bùi Vận đành phải lúng túng cười cười.
"Tôi nói chị Hình, chị đừng làm khó anh ấy!" Đồng Dược vỗ bộ ngực bảo đảm, "Anh em của tôi là người rất có trách nhiệm. Khẳng định có hiểu lầm gì! Tôi..."
Bùi Vận đôi môi khẽ nhúc nhích, kéo ống tay áo của hắn một cái ra hiệu không cần vì mình nói chuyện, trầm thấp nói: "Cảm ơn."
Nhìn dáng dấp này phỏng vấn e sợ lần thứ hai vô vọng, cũng không đáng gây thêm phiền phức cho Đồng Dược. Đồng Dược chỉ gặp mặt anh một lần, thế nhưng lại tin tưởng anh không có lý do như vậy, anh đã cảm thấy vô cùng cảm kích.
"A? Cái gì?" Đồng Dược không nghe rõ, cúi người dùng tai phải để sát vào bên miệng anh, "Sư phụ, anh muốn nói cái gì?"
Kết quả hắn mới vừa cúi người xuống, một người đàn ông hào hoa phong nhã đeo kính mắt đi tới phía sau chị Hình: "Đồng quản lý."
Tuy rằng người đàn ông nhìn qua ôn hòa lại khiêm tốn, Đồng Dược lại nghiêm túc đứng thẳng lên, mang ra một tia đề phòng: "Nhâm quản lý, anh tới làm cái gì?"
"Đang phỏng vấn?" Nhâm quản lý nói, thuận lợi cầm lấy CV trên tay chị Hình lật qua lật lại.
"Đúng a, " Chị Hình nhún nhún vai, "Xem điệu bộ của Đồng quản lý, tựa hồ rất muốn tuyển dụng cậu thanh niên này."
"Phía tôi bên này vừa vặn thiếu người có thể tin được, " Đồng Dược cười hắc hắc, "Trùng hợp lại đụng phải..."
"Nếu tin cậy thì đừng chọn, " Nhâm quản lý khép lại CV, hướng Bùi Vận ra hiệu, "Cậu theo tôi lại đây, bộ ngành của tôi có thi vòng hai."
"Cái gì?" Đồng Dược suýt chút nữa nhảy ra cao ba thước, "Nhâm Tuyên anh lại cùng tôi cướp người?!"
"Người quen không được làm đồng nghiệp, Đồng quản lý đừng quên quy định của công ty." Nhâm Tuyên bỏ lại một câu như vậy, cũng không phản ứng Đồng Dược tức giận thở phì phò, liền ra hiệu Bùi Vận đuổi tới.
Bùi Vận không nhúc nhích.
Nhâm Tuyên nhìn hành động của anh, trong mắt chợt loé lên tán thưởng, lại ôm cánh tay lành lạnh hỏi: "Làm sao? Không muốn công việc này?"
Bùi Vận vẫn là không nhúc nhích, chỉ đứng tại chỗ nhìn Đồng Dược.
Tuy nói có thi vòng hai khiến anh không khỏi kích động, thế nhưng dù sao anh là do Đồng Dược mang đến, bỏ lại đối phương cùng người khác đi phỏng vấn như thế, tựa hồ luôn có điểm không còn gì để nói.
"Sư phụ anh mau đi cùng anh ta đi!" Đồng Dược đẩy Bùi Vận một cái, "Tên kia tuy là người thất đức, thế nhưng rất có năng lực."
Trên miệng tâm lý nói tới rộng lượng cuối cùng là có chút không cam lòng, hắn liền hung tợn lầm bầm một câu: "Năm xưa bất lợi, oan gia ngõ hẹp!"
Kết quả Nhâm Tuyên cũng không để ý tới hắn, cũng không quay đầu lại rời đi, lưu lại Đồng Dược đứng tại chỗ đầy bụng tức giận, chỉ ném cho hắn cái bóng lưng lạnh như băng.
Ở một bên phòng nghỉ ngơi hai người vừa ngồi xuống, Nhâm Tuyên đơn độc phỏng vấn, trong nháy mắt liền rút đi đối chọt gay gắt vừa nãy cùng Đồng Dược, ở trong mắt Bùi Vận xem ra quả thực ôn nhu thiện lương giống như thay đổi gương mặt khác.
"Cảm tạ cậu ngày hôm nay thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến đây nhận phỏng vấn."
"... Nhâm quản lý khách khí."
"Cạu cảm thấy năng lực của cậu, trong công việc lúc trước có phát huy được toàn bộ hay không?"
Bùi Vận tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: "Năng lực là không có cực hạn."
"Không sai. Công việc trợ lý này, rất nhiều chuyện hỗn tạp, sẽ liên lụy tới rất nhiều người. Cậu cảm thấy cậu có thể thích ứng khi làm phụ tá cho tôi hay không."
"Tôi sẽ dốc hết toàn lực."
Nhâm Tuyên đẩy kính mắt một cái, "Thế nhưng từ khi cậu tới đến bây giờ, cậu không dám nhìn thẳng con mắt của tôi, mặt luôn hướng về phía bên phải, là cảm thấy được vết sẹo trên mặt không thích hợp đối diên với người khác sao? Như vậy tôi làm sao tin tưởng, cậu có năng lực giao tiếp với người khác."
Đột nhiên xuất hiện vấn đề bén nhọn Bùi Vận lần thứ nhất thống hận thói quen nhỏ mấy năm này của bản thân, đồng thời cảm giác ý nghĩa trong nháy mắt lúc nãy sai vô cùng.
Vị Nhâm quản lý trước mặt này, đại khái ôn nhu chỉ có bề ngoài mà thôi.
"Nơi này, " Bùi Vận thẳng tắp nhìn về phía đối phương, chỉ chỉ mặt của mình, bình tĩnh nói, "Là tai nạn xe cộ tạo thành, tôi chỉ theo bản năng phòng ngừa, sợ lần thứ nhất nói chuyện đối phương sẽ sản sinh kinh hãi, cũng chi là theo thói quen tránh đi."
Nhâm Tuyên cho tới giờ khắc này, đôi môi mới chậm rãi câu lên: "Liên quan tới đãi ngộ, cậu có yêu cầu, hoặc là vấn đề gì hay không?"
"... Không có."
"Cậu trở về đi thôi, " Nhâm Tuyên đứng lên, cùng anh lễ phép nắm tay, "Quay lại tôi sẽ cùng phòng nhân sự thương lượng một chút lương bổng, sau đó liên hệ với cậu.
Bùi Vận ngẩn ra: "Tôi có thể coi là, tôi đã được nhận không?"
Nhâm Tuyên khẽ mỉm cười, biểu tình lại khôi phục lại lúc trước không lộ ra vẻ gì: "Cậu có thể chờ điện thoại của tôi."
Thời điểm đi ra Bùi Vận vẫn có chút hoảng hốt.
Nhân sinh kỳ ngộ vĩnh viễn không hề có điềm báo trước, không nghĩ tới lại gặp phải tình huống bất ngờ như vậy, đã từng trong lúc lơ đãng nhận thức một người, người đó lại giúp mình khó khăn lớn như vậy.
"Anh ta nói thế nào?" Chờ ở cửa Đồng Dược vội vàng chào đón.
"Nói tôi chờ điện thoại của anh ta."
"OK!" Đồng Dược vỗ tay một cái, hiển nhiên đối với phương thức nói chuyện của Nhâm Tuyên hiểu rõ vạn phần, "Đó chính là đã chấm anh!"
Dứt lời còn nhiệt tình ôm anh một cái: "Hoan nghênh đồng nghiệp mới!"
Hết chương
Lời edit: Tần Lê lạnh lùng như vậy, cũng là do quá khứ gây ra. Chuyện của Tần Lê sẽ được nói đến trong phiên ngoại nhé. Đây là nhân vật tôi thích nhất sau cặp đôi chính.
Hint của Đồng Dược và Nhâm Tuyên bay ngập trời, oan gia ngõ hẹp a.