Bị Tề Thịnh trì hoãn một hồi như thế, thời gian của Bùi Vận vốn là thừa sức ung dung không vội, đến cuối cùng chỉ so với thời gian hẹn đến sớm hơn mấy phút, ở phía trước quầy chỉ dẫn tìm đến phòng hội nghị.
Nhâm Tuyên đang ở nơi đó chờ anh, thời điểm anh tiến vào, Nhâm quản lý ngoài cười nhưng trong không cười mà ngoắc ngoắc khóe miệng: "Thực sự là tôi tuyển đúng người rồi, rất có quan niệm thời gian."
"Này anh có ý gì a!" Một người khác vỗ bàn đứng dậy, không ai khác chính là Đồng Dược, "Anh đang trào phúng anh ấy?"
"Tôi đang khen cậu ta." Nhâm Tuyên không nhanh không chậm nói, "Đồng quản lý, bây giờ đang là giờ làm việc sao cậu không về bộ ngành của mình đi, tới đây làm gì?"
"Tôi nhắc nhở anh a, không cho anh bắt nạt anh ấy"
"Cậu ta là phụ tá của tôi, " Nhâm Tuyên xa xôi mà nói, "Liên quan gì đến cậu?"
"Anh..." Đồng Dược giận dữ, "Anh chính là muốn đối địch với tôi?"
Nhâm Tuyên đẩy kính mắt, gật đầu một cái dứt khoát.
"Họ Nhâm!" Đồng Dược oán giận, "Tôi không để yên cho anh!"
Nhâm Tuyên mí mắt cũng không nhấc một chút: "Ồ."
"..." Đồng Dược dùng sức trừng anh ta nửa ngày, kết quả phát hiện đối phương ở dưới ánh mắt của hắn không chỉ chưa chịu ảnh hưởng, còn bình thản nhấp ngụm trà.
"Sư phụ, anh không cần sợ anh ta." Đồng Dược dáng dấp không thèm so đo, quay người lại vỗ vỗ vai Bùi Vận, "Có chuyện gì cậu liền đến nói với tôi!"
"Các bộ ngành không can thiệp chuyện của nhau, " Nhâm Tuyên vừa đúng ném ra một câu, "Hội nghị sắp bắt đầu, còn không nhanh đi về?"
"Nhâm Tuyên anh định đối địch tôi đến cùng sao?"
"Ừm."
"..."
Vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện, Bùi Vận đứng một bên thở dài, đứng tại chỗ không hề động đậy mà nhìn hai người ở chung, chỉ cảm thấy hơi có ước ao.
Trong đầu không tự chủ được, mơ hồ hiện lên một chút trí nhớ ngày trước.
Mới vừa lên đại học hồi đó anh không có bạn bè gì, từ quê nhà hao hết nỗ lực thi đậu vào đại học có tiếng trong thành phố, mới tới thành thị phồn hoa này, tất cả đều hiện ra mới mẻ nhưng lại có gì đó đáng sợ.
Bạn cùng phòng của anh là Ninh Nhật, là một người sinh động rộng rãi, đối với anh khá là thân mật, thậm chí đến chỗ nào cũng không ngại mang theo anh đi cùng.
Tuy nói phần lớn thời gian đều là sai khiến anh làm cái này làm cái kia.
Nhưng cũng là từ đó trở đi, anh cũng quen biết những người bạn bên cạnh Ninh Nhật, bao gồm cả Tề Thịnh.
Mọi người thường thường trêu ghẹo anh, quay đầu ngẫm lại những câu nói kia bên trong cũng không thiếu trào phúng xen lẫn xem thường, nhưng hồi đó anh lại cảm thấy được bọn họ tiếp nhận chính là may mắn.
Tuy rằng những người kia, đa số đều không thân thiết với anh, anh đều rõ ràng.
Bao gồm cả Ninh Nhật ở bên cạnh nhìn anh bị mọi người trêu chọc cười đến vui vẻ.
Trong đám người kia người có quan hệ tốt nhất với Ninh Nhật, chính là Tề Thịnh so với bọn họ lớn hơn một năm.
Tề Thịnh cùng Ninh Nhật ở chung đa số cũng là như thế, giống như Nhâm Tuyên cùng Đồng Dược ở trước mắt, tự nhiên bình đẳng, xen lẫn cảm tình cãi nhau tìm niềm vui, còn không có dấu vết chăm sóc.
Quan hệ đó làm cho anh ước ao, nhưng không cách nào với tới.
Tề Thịnh đối với anh vẫn luôn khách khí bên trong lại mang điểm xa cách, thỉnh thoảng trêu đùa hai câu, thế nhưng không quá phận. Thấy anh bị đám bạn bè của Ninh Nhật trêu chọc, còn có thể đúng lúc tới ngăn lại. Thấy một mình anh vì mọi người mà bận rộn, cũng sẽ đúng lúc thích hợp ra tay viện trợ.
Tuy rằng cảm tình ít ỏi, cũng đã là thứ anh rất muốn nỗ lực quý trọng.
Đối một người từ cảm ơn đến chú ý, từ chú ý tới nhìn kỹ, lại chậm rãi đi vào tâm lý chiếm cứ một vị trí, quá trình này vẫn là tiến hành lặng lẽ lại không hề có điềm báo trước.
Anh coi Ninh Nhật là anh em, lại trong lúc vô tình, thời điểm nhìn thấy Tề Thịnh bắt đầu phát giác tình huống khác thường của bản thân.
Nhìn thấy liền cảm thấy mừng rỡ, trò chuyện liền cảm thấy cảm kích, đối phương một câu nói một động tác, đều đủ để làm cho anh lòng sinh ấm áp.
Dù cho biết rõ đối phương cùng anh giới tính tương đồng, cũng không cách nào ngăn cản loại cảm giác đó.
Thế nhưng khi đó anh chưa bao giờ nhìn thấu, Tề Thịnh săn sóc ôn nhu như vậy chỉ là một loại thói quen.
Cũng không phát ra từ trái tim, cũng không nhằm vào anh.
Mãi đến tận khi ở trong xã hội lăn xả nhiều năm như vậy, thời điểm gian nan nhất nghĩ lại chuyện năm đó, tuy có không cam lòng, tuy có mê hoặc, nhưng cũng mơ hồ có thể nghĩ thông suốt mấy phần.
Dù cho như vậy, dù cho đạo lý gì đều hiểu, được gặp lại Tề Thịnh, vẫn khiến cho anh đâm đầu vào.
Sau đó nhận được một đoạn tình cảm ngắn ngủi đến buồn cười, giống như trộm được từ Ninh Nhật.
Mà càng tồi tệ hơn chính là, đã đến trình độ như vậy, nghĩ đến người đang sinh bệnh nằm ở nhà, anh vẫn cứ cảm thấy hồi hộp xen lẫn nhớ mong.
Chỉ cần đối đầu cái người kia, anh liền nhất định thất bại thảm hại.
Thời điểm Nhâm Tuyên nói cho anh biết, ngày thứ nhất đi làm chỉ là làm quen một chút hoàn cảnh, ngày kế mới chính thức bước vào công việc, Bùi Vận không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhâm Tuyên nhạy cảm phát hiện tâm tình của anh: "Có việc phải xử lý?"
"Ây..." Bùi Vận ngoan ngoãn mà nói, "Có một chút."
"Vậy trở về giải quyết đi." Nhâm Tuyên bình thản nói, "Ngày mai đến làm."
Bùi Vận liền vội vàng gật đầu.
Vội vàng ký xong hợp đồng, được sự cho phép rời đi, chuyện thứ nhất Bùi Vận làm chính là chạy về nhà, xem xét tình huống Tề Thịnh.
Tủ đầu giường tất cả mọi thứ không hề bị di chuyển, duy trì bộ dạng buổi sáng. Mà Tề Thịnh đang gắt gao bao bọc chăn mền co rúc ở kia, tựa hồ là ngủ say.
Bùi Vận thả nhẹ bước chân đi tới, sờ trán Tề Thịnh.
Tuy rằng nhiệt độ vẫn cứ cao hơn so với nhiệt độ bình thường, mà so với buổi sáng ngược lại là giảm xuống một chút.
Bùi Vận lúc này mới cảm giác được yên tâm, nào ngờ tới đang chờ rút tay về, lại bị Tề Thịnh đột nhiên giơ tay vững vàng nắm chặt.
Bùi Vận giãy giụa hai lần, cuối cùng dưới lực tay của Tề Thịnh vẫn là thua cuộc, ở bên giường ngồi xuống, thất bại mà thở dài: "Anh đến cùng tới làm cái gì?"
Tề Thịnh như trước siết tay của anh không tha, trầm thấp mà nói: "Vốn là nghĩ đến hỏi em một vấn đề."
"Cái gì?"
"... Không quan trọng, " Tề Thịnh nhắm hai mắt không nhúc nhích, nửa ngày lại hỏi, "Chúng ta bây giờ... Đã không có khả năng đúng hay không?"
Bùi Vận há miệng, không biết nên làm sao trả lời, nhìn Tề Thịnh bởi vì phát sốt mà hai má ửng hồng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Sáng sớm thời điểm nhìn thấy Tề Thịnh trong lòng anh không phải là không có dao động, nhìn dáng dấp người đàn ông ở dưới lầu đợi anh suốt cả đêm. Trên thế giới này ngoại trừ Tề Thịnh, e sợ không thể có người khác vì anh làm đến nước này.
Chỉ là ——
"Tôi không bỏ xuống được." Ngay tại thời điểm Bùi Vận còn đang khiêu chiến bản thân, Tề Thịnh liền buồn buồn bổ sung một câu như vậy.
Bùi Vận bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Có cái gì không bỏ xuống được? Đừng để ý."
Tề Thịnh hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đối với lời của anh rất là xem thường.
"Huống hồ..." Bùi Vận chần chừ một lúc, vẫn là nói ra băn khoăn của mình, "Ninh Nhật cũng đã trở về."
Tề Thịnh lúc này mới mở mắt ra.
Hắn sắc mặt có chút trắng bệch, một lúc lâu mới khẽ nói: "Quá khứ của tôi, tôi chính xác không có cách nào phủ nhận."
"..."
"Thế nhưng tôi và Ninh Nhật, đã không thể nào."
Ngữ khí trầm thấp nhu hòa, mặc dù dẫn theo vẻ ảm đạm, lại kiên định đến cực điểm.
Nguyên lai là bởi vì như vậy.
Bùi Vận ấn ấn thái dương của chính mình, quả thực không biết nên khóc hay cười.
Lần trước là cùng Ninh Nhật náo loạn mâu thuẫn, để cho anh thành người thay thế lấp đầy vị trí chỗ trống đó.
Lần này là cùng Ninh Nhật chia tay, liền lùi lại mà quay đầu lại tìm anh.
Bùi Vận thật dài thở ra một hơi, từ trong tay hắn chậm rãi rút tay mình ra: "Tôi đi chuẩn bị chút thức ăn, anh đỡ rồi thì nên về nhà đi."
"Ngày đó em hỏi tôi, ban đầu không phải là bởi vì yêu thích mới cùng với em."
Tề Thịnh không có ngăn cản, lại đột ngột mở miệng, ổn định bước chân Bùi Vận muốn chạy, "Vậy em thì sao?"
"..."
"Lúc đáp ứng tôi, có phải bởi vì em thích tôi không?"
Bùi Vận quay đầu lại, chỉ cảm thấy đáy lòng hơi lạnh cả người.
Anh lúc trước đồng ý xác thực quá bất cẩn, thậm chí quên mất đối phương không biết gì cả, không tốn chút sức lực nào lại dễ dàng đồng ý, đối phương không hiểu được cũng là chuyện đương nhiên.
Bước từng bước một lần nữa đi về bên giường, Bùi Vận nhìn chằm chằm đối phương, hít một hơi thật sâu mới yếu thế mà mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, dường như không nghe thấy được: "Tề Thịnh, tôi yêu anh."
Hết chương .