Tề Thịnh đúng một tuần không đi công ty.
Nói là ở nhà suy nghĩ, thế nhưng kỳ thực hắn cũng không nghĩ ra lý do để rời khỏi nhà.
Rõ ràng năm đó quen biết người kia, thậm chí chưa từng để người đó vào trong mắt, rõ ràng chỉ cùng người đó ở chung chỉ hơn hai tháng, khởi đầu còn từng là người không để ý, làm sao lại không giải thích được chiếm cứ toàn bộ đầu óc?
Cái người kia kỳ thực có bao nhiêu nghiêm túc hắn hiện tại tự nhiên biết rõ, càng là như vậy hắn ngược lại càng giẫm chân tại chỗ, thậm chí mơ hồ có loại e ngại ——
Rõ ràng nhìn qua là người hiền hoà như vậy, thế nhưng ở chung liền phát hiện người kia mặt ngoài ôn hoà bên trong lại dũng khí mạnh mẽ việc nghĩa chẳng từ nan.
Một khi lựa chọn, liền nhất định phải đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.
Phía trước là vách đá vạn trượng, đạp lên sẽ không có đường rút lui, mà phía sau lại là con đường cô độc chỉ một mình hắn làm sao có thể bước tiếp.
Hắn thực sự không dũng khí đi tới đó, thế nhưng lại cố tình không nghĩ quay đầu lại, đành phải nhu nhược mà đứng tại chỗ.
Cuối cùng hắn nằm ở trên giường mệt mỏi, dáng dấp như vậy ngay cả Tiền thẩm đều nhìn không được, một bên dọn dẹp căn phòng, một bên nhắc nhở: "Tiền Thẩm nói cho con, Tiểu Bùi là đứa trẻ chuyên cần như vậy, con cũng cam lòng đuổi cậu ấy đi... Giờ có khoẻ không, bên cạnh không có người chăm sóc con, con nhìn lại con xem, có giống lúc trước không?"
Tề Thịnh chậm rãi nhắm chặt mắt lại.
Thời điểm cái người kia ở bên cạnh hắn thực sự cảm thấy rất ấm áp thậm chí còn có ý ỷ lại, sau khi người kia rời đi hắn mới phát giác được không thích ứng xen lẫn thất lạc, ngay cả Tiền Thẩm là người ngoài cuộc, cũng nhìn ra rồi?
Sàn nhà truyền đến tiếng vang ma sát của vật gì đó, hắn miễn cưỡng mở mắt, thấy Tiền thẩm từ trước cửa phòng hắn đi qua, cố hết sức kéo cái va ly nhìn quen mắt.
Tề Thịnh giật mình một cái nhảy người lên: "Đây là cái gì?"
"Sách Tiểu Bùi lưu lại a." Tiền thẩm thở dài, "Đặt ở phòng sách sợ vướng chỗ, ném đi lại sợ đứa bé kia muốn trở về lấy. Trước tiên để vào phòng chứa đồ đi."
"... Tiền thẩm!" Tề Thịnh theo bản năng mà cầm lấy valy, "Dì đi nghỉ ngơi trước đi, cái này...Đặt ở trong phòng con là được."
Tiền thẩm lắc đầu mang theo chút biểu tình không hiểu mà nhìn hắn, ở trên tạp dề xoa xoa tay, tự mình đi bận bịu chuyện khác.
Tề Thịnh cúi người, tùy tiện từ trong va ly lấy ra quyển sách, như có như không mà lật lên xem ——
Bùi Vận đọc sách rất dụng tâm, rất nhiều nơi đều tinh tế làm bút ký.
Chữ của Bùi Vận rất đẹp, ngay ngắn lại đoan chính mạnh mẽ, viết ngoáy lại càng thanh thoát.
Bùi Vận đối với sách vở rất bảo vệ, cho dù sách giáo khoa mười năm trước, ngoại trừ vết tích thời gian mang tới, cơ hồ không có tổn hại.
Có thể tưởng tượng được đã từng là học sinh tốt nghiêm túc cỡ nào.
Vốn là tùy ý lật biến thành từng tờ từng tờ cẩn thận từng li từng tí một, rõ ràng chỉ là sách giáo khoa thời đại học của Bùi Vận, hắn lại xem đến vô cùng chăm chú.
Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy có có cái gì không đúng.
Bùi Vận cùng Ninh Nhật cùng phòng ngủ lại không cùng lớp, theo một ý nghĩa nào đó cũng xem như là học đệ của hắn.
Đại học A là trường đại học trọng điểm, phần lớn học sinh sau khi tốt nghiệp lựa chọn xuất ngoại du học, hoặc nhập cư ở bên ngoài.
Cũng có nhóm lớn học sinh ở lại trường tiếp tục nghiên cứu khoa học.
Sinh viên tốt nghiệp trực tiếp tiến vào công tác xã hội, đa số đều tiến vào công ty có danh tiếng thu nhập không ít.
Nhưng vì cái gì thời điểm hai người gặp lại, Bùi Vận chỉ ở công ty bảo hiểm làm một nhân viên điều tra? Ngành nghề không hề liên quan đến ngành học.
Vẫn chỉ là viên chức tân tiến.
Tuy nói nghề, chọn nghề nào cũng được, thế nhưng làm cái nghề này so với làm ở văn phòng cao cao tại thượng phong quang vô hạn đối với sinh viên tốt nghiệp đại học A mà nói, quả thực có mùi vị đại tài tiểu dụng.
(Đại tài tiểu dụng: Tài cao làm việc nhỏ)
Tề Thịnh tay cầm sách lại hơi run lên.
Đây là vấn đề hắn chưa từng nghĩ qua, cũng chưa từng lưu ý.
Hắn đột nhiên ý thức được, hắn thậm chí chưa bao giờ hiểu qua cái người kia.
Từ đây Tề Thịnh không giải thích được dưỡng thành thói quen trước khi đi ngủ phải đọc một quyển sách.
Tuy rằng mỗi ngày đọc những quyển sách khác nhau thế nhưng cũng không phù hợp hứng thú của hắn.
Chỉ là nhìn chữ của người kia hắn liền không tự chủ nhớ tới đối phương, làm chuyện gì nói cái gì đều chân chân thật thật.
Xem nhiều một chút, thật giống như đến gần người kia hơn một ít.
Mãi đến tận mấy ngày sau hắn lại nằm dài trên giường, thuần thục cúi người lấy ra một quyển sách giáo khoa mở ra.
Sau đó hắn cảm thấy được có chút kỳ quái ——
Trong sách có hơn phân nửa trống không, về sau bút ký cũng đứt quãng, hoàn toàn không phù hợp phong cách lúc trước thường thấy.
Mười năm trước... Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là do vụ tai nạn xe cộ, ảnh hưởng tới việc học của Bùi Vận.
Trực tiếp đi hỏi Bùi Vận con đường này không thể nghi ngờ rất khó thành công, chuyện năm đó Ninh Nhật cũng là không muốn nói thêm, bạn học cũ khác hắn cũng ít liên hệ, huống hồ những người kia cùng Bùi Vận giao tình không nhiều, chỉ sợ càng là không biết gì cả.
Còn có ai biết đến đây?
Tề Thịnh trong đầu linh quang lóe lên, đột nhiên nhớ đến một người.
Thời điểm Diệp Minh đi vào văn phòng Tề Thịnh, chỉ cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Cậu tự nhận vẫn luôn cẩn trọng, tuy không có đại công, cũng không lỗi lớn, coi như thời gian thử việc đến khi tuyển chính thức sắp tới, cũng không đến nỗi lướt qua phòng nhân sự một chuyến trực tiếp bị thủ trưởng gọi đi nói chuyện.
Nghĩ như thế nào đều không giống như là có chuyện tốt gì.
Đặc biệt là nhìn thấy Tề Thịnh mang theo tâm tình đánh giá không rõ nhìn mình, cậu càng thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
Hẳn là đêm đó nhìn thấy bộ dạng lãnh đạo uống say chật vật, sợ cậu ở công ty truyền bá ra cho mọi người, cho nên muốn đuổi cậu ra ngoài, khiến cho cậu triệt để cấm khẩu?
Diệp Minh càng nghĩ càng là run sợ trong lòng, không dám có chút lỗ mãng, cẩn thận từng ly từng tí nói: "Tề tổng."
Tề Thịnh vẻ mặt ôn hòa chỉ chỉ ghế xoay đối diện: "Mời ngồi."
Diệp Minh lần đầu tiên cảm thấy được ghế dựa thư thích mềm mại này giống như mọc đầy gai.
Đúng như dự đoán, Tề Thịnh tới liền hỏi: "Cậu tới công ty đã bao lâu?"
Diệp Minh vọt đứng lên: "Gần nửa năm."
"Ở bên trong xí nghiệp của chúng ta, quan trọng nhất là cái gì?"
Diệp Minh còn kém không chỉ thiên lập địa chính mình có bao nhiêu phù hợp tiêu chuẩn này: "Thành thực."
"Đúng, " Tề Thịnh hài lòng gật gật đầu, "Mười năm trước cậu và Bùi Vận xảy ra tai nạn xe cộ, là bất ngờ?"
Diệp Minh đầu óc xoay chuyển nửa ngày không hiểu cái gì, chỉ có thể giật mình há miệng.
Tề Thịnh cũng không giục, kiên nhẫn nhìn đối phương chờ đáp án.
"A cái kia..." Diệp Minh rốt cục hồi thần, nhanh chóng thức thời gật đầu, "Đúng a."
"Lúc đó là tình huống thế nào?"
Diệp Minh chỉ lo Tề Thịnh là đang hưng binh vấn tội, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, có sao nói vậy không dám có chút che giấu: "Khi đó tôi mới vừa lên sơ trung, tan học trên đường về nhà, nhìn thấy anh Bùi đang băng qua đường."
"Một chiếc xe taxi chở tre sợi tổng hợp rất nhanh mà lái tới, nhưng dáng vẻ của anh Bùi lúc ấy thất hồn lạc phách, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vẫn cứ cúi đầu đi về phía trước."
Tề Thịnh căng thẳng trong lòng: "Sau đó thì sao?"
"Anh ấy sắp bị đụng phải, " Diệp Minh cười khan gãi gãi đầu, "Tôi đương nhiên muốn đi cứu anh ấy a."
"... Kết quả?"
"Khụ, " Diệp Minh ngượng ngùng liên tục gãi đầu, "Kết quả chiếc xe kia đúng lúc xoay chuyển bánh lái, trái lại va về phía tôi. Anh Bùi lần này thấy được, liền xông lại đem tôi đẩy ra..."
Nói đến đây thanh âm Diệp Minh hạ thấp xuống, cả người trầm mặc, hiển nhiên cảnh tượng lúc đó để lại cho cậu bóng tối không nhỏ: "Nhưng bởi vậy, anh ấy bị xe đụng phải văng ra xa... Trên mặt lại bị cây tre xẹt qua, tất cả đều là máu."
Tề Thịnh nhắm mắt, mới hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Chúng tôi lập tức đem anh ấy đưa đi bệnh viện, nhưng là trên người anh ấy không có tiền nộp tiền viện phí, cũng không chịu nói phương thức liên hệ của người nhà. Tôi nhanh chóng gọi cha mẹ tôi đến, nộp tiền viện phí cho anh ấy."
Diệp Minh nói, liền bổ sung: "Thế nhưng sau khi anh ấy tốt nghiệp, rất kiên trì trả lại tiền cho nhà chúng tôi một phần cũng không thiếu.
Tề Thịnh đột nhiên nhớ tới Bùi Vận biểu tình muốn nói lại thôi khi nói về cha mẹ mình, hỏi, "Nhà cậu ấy... Có phải là điều kiện rất khó khăn?"
"... Tôi cũng không biết, anh Bùi xưa nay chưa từng nói với tôi." Diệp Minh mờ mịt lắc đầu, "Thế nhưng mấy ngày sau tôi đi tìm anh ấy, gặp người nhà của anh ấy một lần, không biết đang cùng anh ấy ồn ào cái gì, sau đó liền giận đùng đùng rời đi. Về sau trong lúc nằm viện thật giống như... Không có bất kỳ người nào khác đến thăm anh ấy, thời điểm tôi đi học anh ấy cũng chỉ có một người, cuối cùng xuất viện là ba mẹ tôi đi đón anh ấy."
"Sau đó..." Tề Thịnh âm thanh không biết làm sao có chút nghẹn, cơ hồ có thể nghĩ ra một người bị thương còn lẻ loi nằm ở trong phòng bệnh tuyệt vọng như thế nào, "Sau này thân thể cậu ấy khôi phục thế nào?"
"Chủ yếu chính là trên mặt để lại vết sẹo, Tề tổng ngài cũng biết đến." Diệp Minh suy nghĩ một chút, "Còn có lúc đó anh ấy bị thương là vai trước tiên đập xuống đất, vì tiết kiệm tiền lại vội vã vội vã xuất viện, an dưỡng không đủ, cho nên vai vẫn không hoàn toàn hồi phục, đến bây giờ mưa dầm hoặc là mệt nhọc còn giống như sẽ đau đớn."
Tề Thịnh đột nhiên nhớ tới, lúc trước Bùi Vận giúp hắn làm bữa ăn khuya, thỉnh thoảng sẽ tình cờ xoa vai.
Việc này bị hắn coi như việc nhỏ không đáng để ý, đến cùng có bao nhiêu chuyện hắn không biết.
"Vậy cậu có biết hay không..." Tề Thịnh hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi hỏi, "Tại sao sau khi tốt nghiệp công việc cậu ấy làm, đều không cách nào ổn định?"
"Chuyện này a, " Diệp Minh biết gì nói nấy, "Bởi vì anh Bùi khi đó học phí không đóng đủ, cho nên bằng tốt nghiệp vẫn luôn để ở trường học anh ấy cũng không lấy được, thẳng đến khi về sau trả sạch học phí mới cầm được tới tay. Ngành học của anh ấy là ngành kỹ thuật, chỉ nói miệng không bằng không chứng rất nhiều công ty không thừa nhận. Hơn nữa mặt của anh ấy...."
"Không thể để cho trường học trước tiên trả lại bằng tốt nghiệp sao?"
"Chuyện này..." Diệp Minh ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, "Sau khi anh Bùi xuất viện, liền chuyển ra khỏi ký túc xá thuê phòng, còn tự mình tìm việc làm. Ngoại trừ thời gian lên lớp cùng kì thi, anh ấy rất ít khi về trường học, cho nên đại khái phòng giáo vụ không liên lạc được với anh ấy."
Tề Thịnh cau mày, nhớ tới lúc trước trong ấn tượng mới vừa lên đại học, Bùi Vận luôn đi theo sau lưng Ninh Nhật, tựa hồ cũng không quẫn bách như vậy: "Gia đình cậu ấy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Cho nên mới có thể đứt đoạn mất nguồn kinh tế của cậu ấy?"
Diệp Minh lắc đầu một cái: "Tôi cũng không rõ lắm. Anh Bùi không đề cập với tôi bất kỳ chuyện trong nhà anh ấy, mỗi lần đều là tôi đi tìm anh ấy, nhà tôi anh ấy cũng không nguyện ý đến, ba mẹ tôi muốn cho anh ấy tiền, anh ấy cũng không chịu nhận. Sau đó ba mẹ tôi xuất ngoại, tôi đưa ra ý kiến muốn anh ấy đến nhà tôi sống, anh ấy cũng nói không đồng ý, chỉ nói đã quen sống một mình..."
Tề Thịnh đột nhiên cảm thấy lồng ngực nhức nhối khó chịu.
Còn nhớ tới thời điểm lúc trước hắn đưa ra ý kiến để Bùi Vận chuyển tới, đối phương thần sắc do dự cuối cùng không có chút nào dị nghị gật đầu.
Lần đầu tiên vào đêm đó hắn ảo não như vậy, hiếm thấy đơn giản hỏi ra tình huống trong nhà Bùi Vận, thế nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không thể đi sâu vào hỏi kỹ đối phương.
Quả thực hắn quá vô tâm!
"Tề tổng, tôi không biết giữa các người có cái gì không vui. Thế nhưng những năm này tôi chưa từng ở bên cạnh anh Bùi gặp qua những người bạn khác, cũng rất ít nhìn thấy anh ấy vui vẻ như vậy.. Anh ấy cần phải... rất coi trọng anh."
Hết chương .