Tề Thịnh vội vàng chìm đắm trong hưng phấn, không chú ý tới thần sắc Bùi Vận, sau khi ngồi xuống lại thật là tự nhiên xoa bóp cánh tay của đối phương "Đi thôi."
Bùi Vận hận không thể rét mà khẽ run lên, quét mắt nhìn hắn cười đến thoải mãn giống như đứa nhỏ được cho kẹo ăn, mím môi nói: "Dây an toàn."
Vì vậy Tề Thịnh rất nghe lời mà đóng dây an toàn vào.
Xe vững vàng mà khởi động, rời khỏi tiểu khu, không ngờ thời điểm đang di chuyển, bên phải cách đó không xa lại có một chiếc xe đột nhiên thoát ra, xông thẳng về phía bọn họ.
Đèn xe chiếu đến chói mắt, Bùi Vận theo bản năng giơ tay chặn ánh sáng khiến anh có chút hoa mắt, ấn còi xe hai tiếng hướng đối phương ra hiệu nơi này có xe, trái lại thấy chiếc xe kia giống như hướng bọn họ làm mục tiêu, tăng tốc đâm thẳng tới.
Tề Thịnh sắc mặt thay đổi, đột nhiên nói: "Mau hướng bánh lái về bên phải!"
Âm thanh rất thấp, lại quyết đoán kiên quyết, mang theo ma lực khiến ta nghe theo.
Bùi Vận ngạc nhiên, theo bản năng mà liền muốn nghe theo, trong đầu linh quang lóe lên, nhanh chóng phản ứng lại không đúng.
Sở dĩ ghế phó lái được đa số người ca tụng là vị trí nguy hiểm, chính là thời điểm bởi vì xảy ra sự cố, tài xế thường thường dễ dàng phản ứng đầu tiên tránh cho mình tách khỏi va chạm.
Một khi anh hướng bánh lái sang phải, dựa theo tư thế xe bây giờ, ngồi ở vị trí kế bên tài xế Tề Thịnh chỉ sợ khó thoát một kiếp.
Trong chớp mắt không kịp suy nghĩ nhiều, Bùi Vận nắm chặt bánh lái, không hề có điềm báo trước đánh xe sang bên trái.
Xe chếch đi đột ngột, Tề Thịnh thậm chí cũng không ngăn cản, trơ mắt mà nhìn hai chiếc xe đụng vào nhau, phát ra tiếng vang cực lớn, sau đó cả hai đều bị ép dừng lại.
May là có dây an toàn cùng khí nang che chở, Tề Thịnh mới không tiếp xúc thân mật với cửa kính, dù cho như vậy cũng bị va chạm đột ngột xuất hiện, cảm thấy được choáng váng đầu hoa mắt.
Dây an toàn ghìm chặt ngực đau đớn, cơ hồ không thở nổi, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều được, lấy lại bình tĩnh cuống quít đến xem chỗ ngồi tài xế so với hắn phạm vi va chạm lớn hơn rất nhiều, Bùi Vận nằm nhoài trên bánh lái không hề có phản ứng.
Tay run rẩy sờ lên mặt đối phương bị thủy tinh vỡ tung toé bắn đến mặt, đầu ngón tay cảm nhận được chất lỏng ấm áp, Tề Thịnh càng là hoảng hồn, ngay cả âm thanh cũng đang phát run: "Em sao rồi?"
Bùi Vận không hề trả lời.
Tề Thịnh tim đều sắp nhảy tới cuống họng, tay không khống chế được mà trực tiếp run rẩy, âm thanh không duy trì được vững vàng, không tự chủ được xen lẫn nghẹn ngào: "Bùi Vận?"
Lại hô vài lần rốt cục có tiếng yếu ớt mà trả lời rầu rĩ truyền đến: "... Không có chuyện gì."
Tề Thịnh cả người gần như trong nháy mắt bị rút sạch khí lực, sau đó không khỏi thở phào, liều mạng mà ôm chặt thân thể Bùi Vận, đem mặt vùi vào bên trong quần áo của đối phương.
"Anh..." Bùi Vận nửa ngày mới mở miệng lại, đầu mơ hồ đau đớn làm cho anh thực sự lười nói chuyện, âm thanh như trước rất nhẹ, lại mang theo chút bất đắc dĩ, "Có thể trước tiên gọi không?"
"..."
May là bởi vì nguyên nhân Bùi Vận lái xe tốc độ không nhanh, mặc dù đối phương tăng tốc độ xe, hai xe chạm vào nhau cũng chưa đến mức va chạm quá nghiêm trọng.
Cảnh sát cùng xe cứu thương rất nhanh nghe tin chạy tới, sau đó ba người bị thương trình độ không đồng đều cùng được đưa vào bệnh viện.
Nhẹ nhất tự nhiên là Tề Thịnh, ngoại trừ bị dây an toàn ghìm chặt khiến xảy ra tình trạng có mức độ khó thở nhẹ, bên ngoài, cơ hồ bình yên vô sự, chỉ cần an dưỡng có thể hồi phục.
Thứ yếu chính là Bùi Vận, trên mặt mấy chỗ đều có dấu vết trầy da nhẹ, não bộ bị chấn động, thế nhưng cũng không lo ngại. Mà bởi vì Bùi Vận ngồi chỗ tài xế, dù sao cũng chịu lực va chạm lớn nhất, tuy rằng kiểm tra lục phủ ngũ tạng vẫn chưa bị hao tổn, bác sĩ cũng như trước để cho anh ở bệnh viện quan sát một đêm.
Mà nghiêm trọng nhất, lại là chủ xe đối phương hôn mê bất tỉnh.
Cửa kính vỡ ra rất không khéo mà xuyên thấu mặt của người đó, vết thương máu thịt be bét, xương hàm gãy vỡ, lập tức liền bị đưa vào phòng giải phẫu.
Tề Thịnh lặng lẽ đứng tại chỗ nhìn xe đi vào phòng giải phẫu, chậm rãi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại thông báo người nhà đối phương, sau đó lưng quay về phía Bùi Vận ngồi xổm người xuống.
Nào nghĩ tới Bùi Vận vẫn chưa chịu tiếp nhận, chỉ là xoay chuyển người, đi về phía phòng bệnh.
Tề Thịnh đợi nửa ngày, vừa ngẩng mặt lên thấy người đã đi thật xa, liền nhanh chóng đuổi theo, cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, liền cẩn thận nâng lên cánh tay của đối phương.
Đi được hai bước thấy đối phương vẫn chưa từ chối, vì vậy tay Tề Thịnh liền được voi đòi tiên, thẳng thắn nắm tay Bùi Vận.
Bùi Vận cũng không tách ra, chỉ mặc cho hắn nắm tay mình.
Dọc theo đường đi hai người không nói thêm một câu.
Tề Thịnh không có mở miệng, Bùi Vận cũng là vẫn chưa hỏi nhiều, liên quan tới sự cố có mục đích kia, chủ xe đối phương cũng không phải người xa lạ gì, lực lượng cảnh sát điều tra nên trả lời như thế nào.
Vừa mới trải qua sinh tử, vào lúc này hoàn cảnh bình tĩnh lại hiện ra đặc biệt tốt đẹp an bình đáng quý, khiến người ta không đành lòng đánh vỡ.
Thân thể vừa tiếp xúc với giường chiếu càng thấy đặc biệt mệt mỏi, Bùi Vận cũng không có dự định cùng Tề Thịnh nói chuyện, liền dựa vào đầu giường thẳng thắn nhắm mắt lại.
Tề Thịnh ở bên giường tìm cái ghế ngồi xuống, suy nghĩ một chút liền từ từ đưa tay tới, lần thứ hai nắm chặt tay của đối phương: "Có muốn uống nước hay không?"
Bùi Vận lắc đầu.
Tề Thịnh vì vậy trầm trọng đè xuống bờ vai của đối phương, liền thuận thế đứng dậy ngồi lên giường: "Có muốn ăn chút gì không?"
Bùi Vận đại não hôn hôn trầm trầm, thực sự không có tinh lực gì cùng hắn dây dưa, tiếp tục lắc lắc đầu.
Nhìn sắc mặt Bùi Vận tái nhợt Tề Thịnh không tự chủ được ôm đối phương càng chặt hơn, đến nửa ngày mới thấp giọng nói: "Xin lỗi, lần sau sẽ không có chuyện như vậy..."
Sau đó thanh âm hắn nghẹn ngào, rốt cuộc nói không được.
Mỗi một lần đều là hắn và Ninh Nhật thị phi, khiến người vô tội trước mặt này gặp tai bay vạ gió.
Vừa một khắc kia hắn căng thẳng tuyệt vọng đến mức cho là đã mất đi người này, giờ khắc này nhớ tới, cũng vẫn còn sợ hãi.
Bùi Vận mơ mơ màng màng khoát tay áo một cái: "Không có quan hệ gì với anh."
Tề Thịnh không trả lời nữa.
Bùi Vận thở phào một cái, nghĩ thầm nhìn đối phương điệu bộ này, anh cần phải rốt cục có thể cẩn thận mà ngủ một giấc.
Nào nghĩ tới tại thời điểm ý thức của anh đã từ từ thoát ly sắp cùng Chu công gặp mặt, bên tai lại truyền tới giọng nói trầm trầm, mang theo một tia giọng mũi, không biết có phải cảm mạo hay không: "Em đối với tôi... Có phải là rất thất vọng không?"
Bùi Vận ấn ấn mi tâm, dù tính khí anh rất tốt, cũng đột nhiên có loại kích động trực tiếp đá tên này xuống giường.
Anh thật sự là mệt đến lợi hại, nhưng đối phương hiển nhiên là không có ý định để cho anh ngủ một giấc.
Mang theo một tia oán khí vì mộng đẹp bị quấy rầy Bùi Vận mở mắt ra, thời điểm lại nhìn thấy biểu tình của Tề Thịnh, anh không khỏi ngạc nhiên.
Người đàn ông này xưa nay núi Thái sơn sụp ở phía trước mà sắc mặt cũng không đổi, lúc này hai mắt đỏ chót, còn mơ hồ chứa đựng nước mắt.
Nhìn thấy ánh mắt Bùi Vận hắn cuống quít nghiêng đầu qua chỗ khác, qua loa lau mặt.
Bùi Vận tim không khỏi mềm nhũn.
Anh thực sự không cam lòng, khiến người trước mắt toàn tâm toàn ý thích mình, phải chịu oan ức.
Tay chậm rãi nhấc lên, Bùi Vận vuốt vuốt mặt Tề Thịnh, ôm lấy hắn, nhận mệnh mà thở dài.
Năm tháng tăng trưởng mang theo càng nhiều suy nghĩ cùng bất an, thuở thiếu thời kích động không để ý hết thảy dĩ nhiên không có cách nào tìm về.
Thế nhưng dù cho như vậy, dù cho vẫn có nhiều nhân tố không xác định như vậy, anh vẫn là muốn vững vàng nắm chặt, người trước mặt này vẫn là người mà anh trước sau như một yêu thích rất nhiều.
Đặc biệt là vụ tai nạn xe cộ đột nhiên xuất hiện, ngược lại làm cho anh bỏ đi hết thảy lo lắng.
Sau một khắc sẽ phát sinh chuyện gì đều không thể mong muốn, có thể nào không quý trọng từng giây từng phút trôi đi.
Đã quen chịu đựng đối phương thờ ơ, vào lúc này Tề Thịnh không khỏi thụ sủng nhược kinh mà nâng mặt lên.
Sau đó hắn rất là thông minh ôm thật chặt eo đối phương, một tư thế đừng hòng dễ dàng đẩy ra, rất cố chấp hỏi: "Vấn đề mới vừa rồi em vẫn chưa trả lời."
Bùi Vận mặt hơi đỏ lên, không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Có thể cùng người mình thích ở bên nhau đã cảm thấy được là ban ân lớn lao, lúc trước anh thậm chí chưa bao giờ ôm lấy hi vọng, làm sao lại có thất vọng đây.
"... Thôi, " Tề Thịnh cảm giác khó chịu đem mặt vùi vào bả vai đối phương, buồn buồn nói, "Thất vọng cũng không liên quan, tôi yêu thích em là đủ rồi."
Vừa dứt lời hắn mới ý thức được mình nói cái gì, ngay lập tức liền ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy mặt đều đang mơ hồ nóng lên.
Ý nghĩ trong lòng nói lên một cách tự nhiên như thế, thậm chí không cần suy nghĩ.
Chỉ có điều mặt giờ khắc này đỏ đến mức giống như nhóc con mới biết yêu, thực sự mất hết mặt mũi. May là Bùi Vận không nhìn thấy, mới để cho hắn hơi cảm giác an ủi.
Thân thể dựa vào đột nhiên hơi run lên.
Tề Thịnh cả kinh, cho là thân thể Bùi Vận không khỏe, vội vàng ngồi dậy: "Em sao... A..."
Sau đó ngay cả cơ hội hỏi cũng không có liền bị Bùi Vận cúi đầu mạnh mẽ chặn lại môi.
Hết chương .
Lời edit: Cuối cùng hai bạn trẻ cũng hoà rồi.