Edit: Lạc Thần
Ban đêm Tây Bắc theo thời gian ngày càng lạnh, cát chìm nổi trong gió, tiếng vó ngựa bộc phát dồn dập.
Tiếng vang trầm thấp "Oa ——" ở trong bóng đêm, quạ đen với cánh chim đen nhánh cùng với màn trời hoàn toàn hòa hợp, thoát khỏi những ngày uất ức tối tăm vừa qua, rốt cuộc hiện ra tư thái mạnh mẽ hiên ngang, bay lượn trong gió cùng với chủ nhân mang mặt nạ vàng làm người khác chú ý.
Tông Đình cưỡi ngựa rất nhanh, Vũ Viên ở phía sau liều mạng đuổi theo, nhưng thủy chung không cách nào chân chính đuổi theo kịp.
Trong lòng của thiếu niên khôi ngô cũng là xù xì, trong lúc nhất thời cũng không thể suy nghĩ ra vì sao Tông Đình phải giả bộ tàn phế. Nhưng bất luận như thế nào, rốt cuộc trong lòng hắn cũng rất vui mừng, dù sao từ nhỏ hắn đã ngưỡng mộ biểu ca, nghe nói biểu ca tàn phế, hắn thậm chí một lần muốn chết muốn sống, lần này thấy biểu ca đã khôi phục lại phong thái thường ngày, chính mình cũng không khỏi chấn phấn.
Túc Châu ngay trước mắt, nhưng cửa thành lại khép chặt, có thể thấy được bên trong thành thế cục khẩn trương.
Hai người Tông Vũ ở ngoài thành dừng lại tại một khách điếm nào đó, một con chim bồ câu trắng như nắng sớm đối nghịch với bóng tối bay vào trong khách điếm, dừng ở cửa sổ thầm thì khẽ gọi. Vũ Viên từ trên giường nhảy dựng lên, bắt con chim bồ câu này cởi xuống cuộn giấy liền lượn quanh đi ra sau tấm bình phong tìm Tông Đình, chỉ thấy Tông Đình đã đổi một thân đạo bào, nghiễm nhiên là một bộ dáng xuất trần.
Vũ Viên ngẩn người, đưa cuộn giấy tới, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ phải giả bộ thành đạo sĩ vào thành hay sao? Ta mới không cần!" Lời vừa mới nói xong, Tông Đình cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đổi cũng không giống, đàng hoàng đợi ở đây đi."
Tông Đình vừa nói chuyện vừa đọc xong nội dung trên cuộn giấy, Vũ Viên vội hỏi: "Có phải có tung tích của cữu cữu hay không?"
Phụ tử Hoàn Đào ở Túc Châu bị phản quân kèm hai bên, sau khi bị buộc bất đắc dĩ giao ra binh quyền, đến nay sống chết chưa biết. Mà thư ký cũng là từ trong thành Túc Châu đưa ra, chỉ thô sơ giản lược nói thế cục trước mắt bên trong thành, nhưng đối với an nguy phụ tử Hoàn Đào, không nói tới một chữ.
Thư ký: mẩu giấy ghi tin tức
Quân Quan Lũng đồn trú Tây Bắc, hàng năm đối kháng với dã tâm bừng bừng của người Thổ Phồn và người Đột Quyết. Lần này là nội bộ Quan Lũng tranh đấu trước, sau đó Thổ Phiền xâm phạm biên giới, từ nam hướng bắc công kích qua hai châu Sa, Qua. Ngọc Môn quan báo nguy, Hoàn Đào không thể không phái binh trợ giúp, ngay lúc Túc Châu lâm vào tình cảnh thủ bên ngoài hư bên trong, Đầu Mục của phản quân Vu Khác thiết kế bắt được Hoàn Đào con và cũng lấy đứa trẻ để uy hiếp, buộc Hoàn Đào cha giao ra quân quyền.
Mà dường như đám người Vu Khác cùng Thổ Phiền đã đạt thành ăn ý nào đó. Sau khi hắn khống chế Túc Châu, thế công Thổ Phiền lập tức yếu bớt, vả lại binh lực di chuyển về phía tây. Nhưng mà mặc dù Thổ Phiền thối lui ra khỏi Ngọc Môn quan, lại vẫn chiếm cứ ở Sa Châu. Mà Vu Khác vì duy trì thế cục ổn định, cũng không có truy kích đuổi Thổ Phiền hoàn toàn ra khỏi Sa Châu, ngược lại điều binh lực trợ giúp trở lại.
Nay Túc Châu và toàn bộ quân Quan Lũng đều ở dưới sự thống lĩnh của Vu Khác, toàn thành giới nghiêm tiến hành chỉnh đốn nội bộ, còn đối với tình huống của phụ tử Hoàn Đào lại giữ bí mật chặt chẽ nhất, thậm chí ngay cả người đưa ra phong thư này cũng không nắm rõ được hiện trạng của hai người họ.
Vũ Viên thấy Tông Đình không đáp, nhất thời gấp muốn chết: "Lão bất tử Vu Khác đó, thật muốn vọt vào trong thành làm thịt hắn ngay bây giờ!" Hắn căm giận nói xong lại chuyển hướng hỏi Tông Đình: "Thư này là ai đưa tới? Nội ứng của chúng ta là ai? Có biện pháp nào giết chết họ Vu đó không?"
Hắn trước sau như một thiếu kiên nhẫn, thậm chí có chút ngây thơ —— bằng hai người họ một người một ngựa, dù là trong thành có nội ứng, cũng không thể thay đổi cục diện này.
Tông Đình nói: "Trước khi Vu Khác xuất hiện trước mặt ta, sẽ không giết cữu cữu và A Ly." Dường như hắn am hiểu sâu thái độ làm người của Vu Khác, hết sức chắc chắc bổ sung nói: "Chỉ cần làm cho cữu cữu khoanh tay chịu trói, mục đích của hắn còn chưa đạt tới. Chỉ có giết chết ta, vị trí này hắn mới ngồi vững được. Cữu cữu cùng A Ly đều là con tin vô cùng tốt, sao hắn có thể dễ dàng giết đây?"
Vũ Viên vuốt vuốt mái tóc, dường như cảm thấy có chút đạo lý, lại cau mày nói: "Cho dù ngươi nói đúng, vậy bây giờ phải làm sao?" Hắn vừa nói vừa vỗ ngực một cái: "Dù sao ta giết người cũng rất thành thạo."
"Mãng phu chi dũng." Tông Đình nói: "Ngươi ở nơi này đợi thu lấy tin tức, nhìn chằm chằm bên trong thành gió thổi cỏ lay. Nếu Vu Khác đột nhiên trở quẻ, đến lúc đó ngươi lại vọt vào cùng hắn cá chết lưới rách, dù sao cũng gắng gượng được một hơi."
Mãng phu chi dũng hoặc là hữu dũng vô mưu: chỉ những người lỗ mãng dựa vào chút dũng khí để làm bừa.
Hắn rõ ràng là gạt Vũ Viên xuống, chính mình thu thập bọc quần áo mang theo mũ che mặt liền muốn ra khỏi cửa.
Vũ Viên tay cầm kiếm vắt ngang một đường, cản Tông Đình hỏi: "Ca ca, ngươi là muốn bỏ lại ta sao? Ngươi phải đi nơi nào?"
Người này thật sự quá phiền, Tông Đình nhịn xuống kích động muốn đánh hắn, ngắn gọn trả lời: "Ngọc Môn quan."
"Chỗ đó đang cùng Thổ Phiền giao chiến loạn muốn chết, ngươi đi đến đó làm cái gì?!"
"Ngu ngốc!" Tông Đình không thể nhịn được nữa khéo léo quật ngã hắn, chỉ chừa một câu "Hảo hảo đợi" liền nghênh ngang rời đi.
Mặt trời mọc lên chiếu sáng Túc Châu thành cả đêm ngủ say, hơi lạnh trong gió sớm dần dần yếu đi, cửa thành Túc Châu cũng đã mở ra.
Gác cổng sâm nghiêm, lữ khách lui tới đều phải tiếp nhận kiểm tra, Tông Đình giả dạng làm đạo sĩ cũng không ngoại lệ.
Binh lính hỏi hướng đi của hắn, hắn nói đi tới phía tây cầu tiên; lại bảo hắn mở túi quần áo ra kiểm tra một phen, trừ chút áo bào kinh thư bên ngoài cũng không có vật phẩm khả nghi khác, cộng thêm phía sau có người thúc giục, binh lính liền thả hắn đi về phía trước.
Túc Châu đi phía tây là Qua Châu, phía bắc huyện Tấn Xương của Qua Châu chính là Ngọc Môn quan, ra khỏi Ngọc Môn quan tức là Sa Châu mà binh lính Thổ Phiền đang chiếm cứ. Xa hơn về phía tây, là An Tây Đô Hộ Phủ.
Ngay lúc Tông Đình đi trên đường đến Qua Châu, đại bộ phận Kiều Ung bảo vệ An Tây Đô Hộ Phủ đều nhận được tin khẩn được Tông Đình gửi tới trước. Lá thư này phát ra trên đường, xin Kiều Ung xuất binh để xua đuổi vó sắt Thổ Phiền, tất cả đều có tính toán trước.
Lũng Tây gặp chuyện không may, Kiều Ung bàng quan đến bây giờ, vẫn không quyết định chắc chắn được. Đây là nội bộ Quan Lũng thay đổi quyền lực, hắn chặn ngang một cước, nếu xử lý không thoả đáng, quay đầu lại có thể rơi vào tình cảnh không phải là người trong tộc lẫn ngoài tộc; mà bây giờ Tông Đình là xin hắn đuổi ngoại tộc, vậy thì không thể coi như là hắn nhúng tay vào tranh đấu nội bộ Quan Lũng, ngược lại là vì chu toàn của quốc thổ, là cử chỉ đại nghĩa.
Huống chi mấy năm trước hắn thiếu Tông Đình một cái nhân tình, lần này vừa vặn có thể trả sạch.
Kiều Ung điều binh từ Tây Châu, một bên vây công Sa Châu ở hướng đông, bên kia lại đi về biên cảnh phía nam đánh Thổ Phiền, khiến cho binh lính Thổ Phiền chiếm cứ ở Sa Châu bị phân tâm.
Lúc này rốt cuộc Tông Đình cũng đến Ngọc Môn quan.
Tướng lĩnh bộ hạ cũ đóng ở Qua Châu vẫn còn hôn mê trong giấc mộng, Tông Đình cũng đã ngồi vào trước giường hắn. Tiểu tướng đó vừa mới mở mắt, lại giật mình tay chân không cách nào nhúc nhích, chỉ thấy trong ánh sáng lờ mờ ngồi một người, vẻ mặt không cảm xúc ở trước mặt nhìn mình.
Hắn chợt cả kinh, loáng thoáng phân biệt rõ mặt của Tông Đình. Hắn là tướng lĩnh mới vừa vinh thăng lên, ngày trước cấp bậc không đủ, chỉ rải rác gặp qua Tông Đình một, hai lần, thậm chí còn không nói chuyện qua. Lúc này hắn phảng phất tựa như thấy quỷ lắp bắp mở miệng: "Ngươi, vì sao, vì sao Tông tướng công ở nơi này?"
Trong mắt Tông Đình không có một chút gợn sóng, trong thanh âm lạnh nhạt lại lộ ra cảm giác áp bức thật lớn: "Vì sao ta sẽ ở đây? Nếu ta không tới, có phải ngay cả Qua Châu cũng muốn chắp tay tặng cho Thổ Phiền hay không?"
"Không không không!" Tiểu tướng đó cố sức ngồi dậy.
Có lẽ là do trúng thuốc mê, đầu óc của hắn còn chưa rõ ràng, vì thế nói năng lộn xộn trả lời: "Thuộc hạ cũng muốn bảo vệ thật tốt, nhưng đây đều là bị bắt buộc! Họ Vu một lòng muốn bên này nổi lên hỗn loạn, cùng với tiểu vương của Thổ Phiền đó sợ rằng sớm có đồng mưu. Dường như hắn quyết tâm muốn nhường lại Sa Châu, thậm chí ngay cả viện quân đánh Thổ Phiền cũng rút lui, làm cho chúng ta ở nơi này thế đơn lực bạc, muốn đoạt lại Sa Châu cũng là có lòng không đủ lực, cho nên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, thật sự không phải thuộc hạ sai lầm, kính xin tướng công minh xét."
Hắn đối với việc Vu Khác cấu kết người bên trong Thổ Phồn. Hết sức rõ ràng, trong lúc hoảng loạn lại khắp nơi không quên vì mình giải vây, thậm chí vội vàng phủi sạch quan hệ cùng Vu Khác, quả thật là kẻ bại hoại trong quân.
Tông Đình hoàn toàn không để ý hắn giải thích, ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn: "Hiện tại Qua Châu có bao nhiêu binh?"
Tiểu tướng đó bị ánh mắt của hắn làm sợ hết hồn, không thể làm gì khác hơn là nói thật: "."
Tông Đình trầm mặc không nói, như đang suy nghĩ chuyện quan trọng. Tiểu tướng kia một hơi đang muốn thả lỏng, Tông Đình lại bỗng nhiên đứng dậy, chợt túm hắn, tiểu tướng kia kinh ngạc kêu một tiếng vang vọng, hô to tha mạng nhưng bên ngoài lại xông tới hai binh lính, một người lính trong đó cầm khăn lau trên bàn dùng sức nhét vào trong miệng hắn, một người khác có bộ dáng hiệu úy khẽ khom người với Tông Đình nói: "Tướng công còn có phân phó gì không?"
Hiệu úy: sĩ quan cấp uý
Hiệu úy này hình như trước đây có quen biết với Tông Đình, rõ ràng cho thấy ngày trước Tông Đình an bài tai mắt, vả lại đối với Tông Đình hết sức trung thành, chỉ chờ hắn phát hiệu lệnh.
Trên mặt Tông Đình cũng không vui hay buồn, vẫn ấn tiểu tướng kia xuống, ngay sau đó dùng lực kéo mạnh, kéo hắn xuống giường.
Đồng thời hắn lạnh lùng phân phó hiệu úy này nói: "Lệnh cho mọi người tập hợp."
Hai binh lĩnh mệnh khẽ khom người, vội vàng lui ra ngoài.
Hừng đông Tây Bắc luôn luôn trễ hơn một chút so với Quan Trung, mặc dù lúc này đã không còn sớm, nhưng sắc trời vẫn tối đen. Gió rét cát lớn, mấy ngàn tên binh lính Qua Châu khoác bóng đêm tập hợp trước lầu, khắp nơi đen nghìn nghịt, có người thậm chí còn ngáp.
Bởi vì không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người có nhiều thấp thỏm, chờ thật lâu, chỉ thấy có người thong thả đi lên thành lâu, cả người mặc đạo bào màu đen đón gió mà đứng, trên mặt mang một chiếc mặt nạ vàng, chớp động dưới ánh lửa chiếu rọi.
Tất cả mọi người nín thở không nói, mấy phó úy, hiệu úy dường như cũng đã đoán được người tới là người nào, liền càng không dám vọng động.
Đúng lúc này, hai binh lính kẹp tướng lĩnh kia lên thành lâu. Tướng lĩnh đó mở mắt ra, nhìn thấy ở dưới kia vô số ánh lửa cùng binh lính, lập tức thở cũng không dám, bởi vì không biết Tông Đình sẽ xử lý hắn như thế nào, trong lòng kinh hãi tới cực điểm.
Trong lòng những thủ hạ ở dưới đều hỗn loạn, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, mặc dù đứng chỉnh tề, cũng là chia rẽ, không có chương pháp gì.
Mấy năm này quân Quan Lũng thiếu sửa trị, như vậy có thể thấy được đốm.
Đốm: mảng đốm trên mình con báo (ví với sự vật rất nhỏ)
Thậm chí trong quân có người bại hoại chờ đợi theo Vu Khác, hẳn là bởi vì ham muốn cá nhân tổn hại quốc thổ và an nguy của bách tính, thêu dệt chuyện ngoài, lại cam nguyện chắp tay đưa quốc thổ ra, ngu xuẩn đáng giận đến cực điểm!
Chân trời sắp sáng lên, thuộc hạ lần lượt nhận ra vị tướng lĩnh bị áp giải lên thành lâu, càng thêm hoảng sợ.
Đúng lúc này, trên cổng thành bắt đầu có động tác. Một người lính ôm một bó dây thừng đi lên trên cổng thành, thắt sợi dây thừng thô to bền chắc vững vàng trên cổng thành, một đầu có nút buộc, vừa lúc giữ lại một đầu lớn nhỏ.
Tiểu tướng bị trói sợ tới mức mắt trừng thật lớn, nghiêng đầu nhìn về phía Tông Đình cầu xin tha thứ, nhưng hắn nhìn thấy cũng chỉ có chiếc mặt nạ vàng lạnh lẽo.
Ánh mắt lạnh lùng sau chiếc mặt nạ, bên môi càng không có một chút vị tình người.
Tông Đình chỉ làm một cái thủ thế, một người lính đè đầu tiểu tướng kia xuống, một binh tướng khác buộc nút thắt vào đầu tiểu tướng đó, giữ chặt cổ sau đó đẩy xuống thành lâu.
Thuộc hạ trong đoàn đội chợt vang lên tiếng hút không khí.
Tiểu tướng kia giãy giụa chưa được mấy cái, hơi thở mỏng manh sau đó hắn liền bỏ mạng. Thi thể kia lắc lư trong gió, Tông Đình nắm ấn tín giọng nói khí phách thong dong mở miệng: "Người phá hoại Đại Chu Quốc thổ ta, tội không thể tha."
Tác giả có lời muốn nói: từ đông sang tây, căn bản theo phương vị địa lý thứ tự là: Cam Châu, Túc Châu, Qua Châu ( nơi này có Ngọc Môn quan), Sa Châu, An Tây Đô Hộ Phủ ( Trị Sở ở Tây Châu)
Như vậy hy vọng có thể dễ hiểu chút
Trong lịch sử Thổ Phiền kỳ thật giai đoạn trước cùng Đường triều thời gian dài bị vây vào một loại trạng thái hữu nghị tham khảo học tập, cho nên Thổ Phiền nơi này nhất định là hư cấu, các ngươi không cần để ý.