Cậu Ôm Tôi Một Chút

chương 10: phòng vẽ tranh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Lâm Sam, tôi đi vệ sinh một chút, lát nữa thầy giáo đến giúp tôi xin nghỉ một ngày."

"À, được, cậu đi đi."

Trong thời gian lên lớp, toàn bộ hành lang không có một bóng người.

Tạ Gia Nhiên đi vào đóng cửa lại, mở vòi nước tối đa, nước lạnh không ngừng cọ rửa mu bàn tay, mang nhiệt độ vốn không có bao nhiêu trên cánh tay cậu đi.

Đầu tiên là muốn gọi điện cho Lương Túc Niên.

Nhưng rất nhanh lại nhớ ra hôm nay là thứ sáu, nếu như cậu nhớ không lầm, chiều thứ sáu Lương Túc Niên có full tiết, không có thời gian rảnh chạy đến xem cậu.

Cũng không thể để hắn trốn học tới, cậu đã làm phiền hắn rất nhiều rồi.

Hơn mười phút sau, bệnh trạng mới hơi giảm bớt.

Tạ Gia Nhiên rửa mặt xong liền trở lại phòng học tiếp tục luyện tập, bút chì cầm không chắc, vẽ cũng ngập ngừng, tốc độ so với bình thường chậm hơn gấp đôi.

Lâm Sam đã vẽ xong một bức kí hoạ, quay đầu phát hiện ra Tạ Gia Nhiên vẫn đang tô viền, chà chà than thở: "Gia Nhiên, tốc độ tay của cậu hôm nay không ổn rồi ."

Ánh mắt trêu ghẹo lướt đến trên mặt cậu, nụ cười bỗng hơi thu lại: "Không đúng, sao sắc mặt cậu khó coi vậy, không thoải mái sao, có muốn xin nghỉ một ngày, tôi đưa cậu đến bệnh viện khám không?"

"Không cần."

Tạ Gia Nhiên lắc đầu, tật xấu của cậu bệnh viện không chữa được: "Tôi không sao, chỉ là tối hôm qua ngủ quá muộn, trưa hôm nay không nghỉ ngơi, có hơi mệt."

Lâm Sam không nghi ngờ cậu: "Vậy hôm nay cậu nhớ nghỉ sớm một chút nhé, ngày mai là cuối tuần, còn có thể ngủ thêm một lát, bù lại là tốt rồi."

Tạ Gia Nhiên: "Ừm."

Thời gian tự do luyện tập trôi qua rất nhanh, sáu giờ rưỡi chuông tan học vang lên, bạn học trong phòng học lục tục thu dọn đồ đạc rời đi.

"Gia Nhiên, muốn cùng đi ăn tối không?"

Lâm Sam rủ cậu: "Bên cổng phụ mới mở một tiệm bánh ngọt, nghe nói ăn cực kỳ ngon, chúng ta ăn tối xong có thể qua đó nếm thử."

"Không cần." Tạ Gia Nhiên từ chối: "Tôi không có khẩu vị gì, hơn nữa tôi muốn vẽ xong bài tập này mới đi, lần sau nhé."

Lâm Sam tiếc nuối: "Cũng được, tôi tới đó ăn thử trước, ăn ngon thì lần sau sẽ rủ cậu đi cùng."

Cậu ta vừa đi, trong phòng học cũng chỉ còn lại một mình Tạ Gia Nhiên.

Ngừng tay đặt bút lên bàn, cậu nhắm mắt lại thở dài một hơi, cầm điện thoại lên, lần đầu tiên gọi điện thoại cho người kia.

"A lô?"

Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hơi chút lười nhác lại thư lãng, vang lên rõ ràng trong bối cảnh có hơi ầm ĩ: "Tạ Gia Nhiên, làm sao vậy?"

"Cậu chưa về ký túc xá sao?"

Tạ Gia Nhiên nghiêm túc nghe đoán xem hắn ở đâu, cảm giác khó chịu như sóng biển dâng trào khiến âm cuối của cậu hơi run lên.

Lương Túc Niên cực thính tai, nhạy cảm nghe được có chỗ không đúng.

"Có phải cậu thấy không thoải mái không ?" Hắn hỏi.

Tạ Gia Nhiên nhắm mắt, rầu rĩ ừ một tiếng.

Lương Túc Niên nói câu chờ chút, hẳn là đi tới chỗ cách xa đám người, âm thanh ầm ĩ nhỏ đi rất nhiều: "Bây giờ cậu đang ở đâu, phòng vẽ tranh sao?"

Tạ Gia Nhiên gật đầu, nhớ ra hắn không nhìn thấy, mới bồi thêm một câu: "Ừ."

Lương Túc Niên lại hỏi: "Tan lớp chưa?"

Tạ Gia Nhiên cực lực nhẫn nhịn chuyện vì nghe thấy giọng của hắn mà càng thêm thấy không thoải mái: "Tan rồi, mọi người đều đã đi hết, chỉ có tôi ở đây."

"Được, Tạ Gia Nhiên, cậu gửi cho tôi tòa nhà, số phòng, tôi tới ngay."

Lương Túc Niên trật tự rõ ràng nói: "Đừng về ký túc xá, Lê Đường và Thẩm Học Hào trốn học, bây giờ đều đang ở ký túc xá chơi game, chúng ta trở về đó sẽ không tiện."

"Cậu tới có tiện không ?" Tạ Gia Nhiên sợ quấy rầy hắn, thấp giọng hỏi: "Cậu đang bận sao?"

"Có gì mà tiện hay không tiện." Lương Túc Niên thản nhiên nói: "Không bận, ra ngoài ăn cơm với bạn học, cũng sắp ăn xong rồi."

Hắn liếc nhìn điện thoại: "Bây giờ là sáu giờ bốn mươi bảy phút, khó chịu thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhiều lắm là bảy phút nữa, tôi nhất định sẽ đúng giờ xuất hiện trước mặt cậu."

Tạ Gia Nhiên theo lời hắn cũng liếc nhìn đồng hồ, nhẹ đáp lại một tiếng "Được", mơ hồ lộ ra mấy phần ngoan ngoãn không giấu được.

Khóe miệng Lương Túc Niên cong lên, trong lòng còn nói đúng thật là một anh bạn nhỏ .

Ra hiệu tạm biệt với bạn học phía xa, hắn bước nhanh về phía cổng trường, lúc điện thoại sắp ngắt lại nghĩ tới cái gì, hỏi anh bạn nhỏ ở đầu bên kia: "Đúng rồi, cậu chưa ăn tối đúng không?"

-

Phòng vẽ tranh không thể so với phòng học, có thể gục xuống bàn mà ngủ.

Tạ Gia Nhiên cảm thấy bảy phút đồng hồ sẽ trôi qua rất nhanh, định nhân lúc này nhanh chóng tô màu.

—— hai phút sau, cậu tì trán lên khung tranh, nhắm mắt ngẩn người.

Lần đầu tiên cảm thấy bảy phút lại có thể dài dằng dặc như vậy.

Mãi đến tận khi đỉnh đầu bị xoa nhẹ một cái rất quen thuộc, Tạ Gia Nhiên nhếch đầu quay lại xem, phía sau không có ai, Lương Túc Niên đã vòng tới ngồi xuống vị trí của Lâm Sam.

"Đây, cái này cho cậu."

Lương Túc Niên đưa một cái túi in hình dễ thương cho Tạ Gia Nhiên: "Cổng phụ có một cửa hàng đồ ngọt mới mở, có rất nhiều người tới mua, mùi vị chắc là cũng không tệ lắm."

"Bánh ngọt sao?" Tạ Gia Nhiên nhớ tới vừa rồi Lâm Sam hẹn cậu cùng đi tới cửa hàng đồ ngọt, hình như cũng là ở bên cổng phụ.

"Ừm." Lương Túc Niên động tác tự nhiên nắm tay trái của Tạ Gia Nhiên, dùng lòng bàn tay khô ráo bao phủ hoàn toàn mu bàn tay của cậu.

"Tôi hỏi nhân viên cửa hàng, bọn họ nói loại bánh ngọt này bán chạy nhất nhưng không có nguyên vị, tôi liền mua cho cậu vị dâu tây, trên mặt còn trang trí dâu tây mới cắt."

Phát hiện ra bạn học Lương rất thích ăn dâu tây nha.

"Cảm ơn cậu." Tạ Gia Nhiên nói.

Lương Túc Niên: "Cám ơn cái gì, tôi cũng tiện đường."

Dáng người Tạ Gia Nhiên giống con mèo nhỏ, tính cách như con mèo nhỏ, ngay cả lúc ăn cũng giống, từng miếng từng miếng, ung dung thong thả, có đói bụng cũng sẽ không mất quy củ.

Bạn bè của Lương Túc Niên tên nào cũng ăn như heo bị bỏ đói, như hùm như sói tiêu diệt đồ ăn, ăn đến vui tai vui mắt như Tạ Gia Nhiên thật sự là chưa từng được thấy.

Hắn cảm thấy thú vị, điện thoại cũng không thèm chơi, nhìn chằm chằm người ta ăn mà hứng thú dạt dào.

Tạ Gia Nhiên bị hắn nhìn có chút không thoái mái, yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn.

Ăn bánh ngọt xong rồi, những vấn đề mới cũng theo nhau mà tới.

Bức họa của cậu còn một nửa chưa xong, Lương Túc Niên lại nắm một tay cậu như vậy, cậu không thể cầm bảng pha màu vẽ được .

Để ở bên cạnh bôi bôi chấm chấm rất phiền phức, tốn thời gian, hơn nữa cũng rất không tiện tay.

Động tác ngốc nghếch của cậu quá rõ ràng, mặc dù không nói nhưng Lương Túc Niên cũng phát hiện ra: "Có phải như vậy sẽ không tiện không?"

Tạ Gia Nhiên im lặng hai giây, mạnh miệng nói: "Vẫn ổn."

"Còn khách khí với tôi sao?"

Lương Túc Niên buông tay cậu ra đứng lên, tay Tạ Gia Nhiên bỗng nhiên nhẹ bẫng, theo bản năng đuổi theo nắm lấy ngón tay của hắn.

Hắn không nhịn được cười khẽ một tiếng, truyền vào trong tai, Tạ Gia Nhiên chưa kịp phản ứng đã bị người ta bế lên dễ như ăn cháo.

Lương Túc Niên cướp chỗ của cậu, đặt cậu ngồi trong lồng ngực của hắn.

"Đừng nóng vội, tôi sẽ không đi."

Lương Túc Niên tinh ý mà đưa bảng pha màu cho cậu: "Ầy, như này có phải là thuận tiện hơn không?"

"..."

Xưa nay cậu chưa từng bị người dùng tư thế thân mật như vậy ôm lấy, Tạ Gia Nhiên bất giác cứng đờ cả người, đại não trống rỗng ba giây.

"Ngồi không thoải mái sao?"

Lương Túc Niên hơi hơi điều chỉnh vị trí một chút, càng đem cậu lùi sâu vào trong lồng ngực của mình: "Như vậy thì sao? Có tốt hơn chút nào không?"

Lúc này Tạ Gia Nhiên mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, hầu kết trượt xuống nuốt ngụm nước miếng, giãy dụa muốn xuống: "Không cần, tôi rất nặng, ngồi như vậy cậu sẽ bị tê chân."

Chút sức lực này trong mắt Lương Túc Niên gần như bằng không, thoáng nắm chặt cánh tay liền dễ dàng áp chế cậu: "Thôi nào, cậu như vậy mà nặng nỗi gì, ôm cậu như ôm một con gà con vậy."

Nam sinh thật sự rất gầy.

Nhẹ thì không nói, eo nhỏ đến mức hắn dùng một cánh tay ôm còn thừa, tuy lần trước ở phòng thay đồ đã nhìn thấy rồi nhưng đến lúc thực sự ôm ở trên vẫn không khiến hắn ngừng cảm khái.

Tạ Gia Nhiên bị hắn không biết là vô tình hay cố ý dùng cánh tay ôm như muốn đo vòng eo của cậu.

Như bị cái gì đột nhiên chiếu sáng, cả người đều tê rần, lòng bàn tay và cẳng chân đều như nhũn ra, suýt nữa thì không thể nắm chặt cọ vẽ.

Người trong ngực yên tĩnh lại bất động.

Lương Túc Niên nhíu mày nhìn vành tai lặng yên nhiễm một tầng ửng đỏ, ý cười nơi đáy mắt dần dần tăng lên.

"Ăn nhiều một chút." Hắn nói: "Quá gầy không tốt, dễ sinh bệnh."

Bây giờ cả gười Tạ Gia Nhiên đều không thoải mái, nghe thấy lời này cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng nghèo nàn nặn ra một chữ "Được" .

Có chút khô khan.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh tà dương từ bên ngoài cửa sổ chênh chếch chiếu vào.

Chỉ có hai người, phòng vẽ tranh vô cùng yên tĩnh.

Lương Túc Niên ôm Tạ Gia Nhiên trong ngực, không thể nghịch điện thoại di động, nhìn chằm chằm vải vẽ tranh sơn dầu một lát, bắt đầu nói chuyện phiếm với cậu.

"Nhiều tổ hợp màu sắc như vậy đều nhớ được sao?"

Lương Túc Niên là học sinh khối khoa học tự nhiên từ đầu đến cuối, luôn cảm thấy tay Tạ Gia Nhiên như có ma lực của người học nghệ thuật, chỉ dùng một vài loại màu sắc cũng có thể biến thành nhiều màu sắc tuyệt diệu khác.

Hắn mắc bệnh lười, lười biếng đặt cằm dưới lên bả vai Tạ Gia Nhiên, lúc nói chuyện hơi thở sẽ không ngừng phả lên cổ và trên má cậu, gây ra một trận ngứa nhè nhẹ.

Nhưng mà với chứng khát da thịt thì khác, sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu, thậm chí đối với cậu mà nói còn có thể có chút thoải mái khó giải thích được.

"Cũng không tính là quá nhiều." Tạ Gia Nhiên từ tốn giải thích cho hắn: "Chỉ cần nhỡ kĩ màu bổ sung sẽ rất dễ nhớ những cái khác."

"Vậy cũng lợi hại." Lương Túc Niên khen người chưa bao giờ keo kiệt, lưu loát nói: "Hồi cấp một lần đầu tôi xem thầy giáo dạy hóa làm thí nghiệm chính là cảm giác này, thần kì, trâu bò, tuyệt không thể tả."

Đây có lẽ là sự giao lưu điển hình nhất giữa học sinh khối nghệ thuật và học sinh khối khoa học tự nhiên.

Tạ Gia Nhiên đã sớm quên mất màu gì với màu gì trộn lại sẽ đổi màu nhưng Lương Túc Niên lại rất nghiêm túc muốn khen người, từ ngữ thiếu thốn cũng không biết nói chữ gì tốt hơn chữ "ừ".

Thế nhưng thắng ở chỗ có tác dụng rõ ràng.

Ban đầu không thoái mái, sau khi nói chuyện phiếm câu được câu chăng, cậu cũng dần dần quen với sự ôm ấp của Lương Túc Niên.

Tạ Gia Nhiên lúc vẽ tranh có một cái tật không biết coi là tốt hay xấu, chỉ cần cầm cọ lên, sẽ không tự chủ được mà hoàn toàn chìm đắm vào trong bức tranh.

Mãi đến tận khi vẽ tranh xong mới nhận ra người bên cạnh đã yên tĩnh khá lâu, ngoài cửa sổ cũng sớm bị bóng tối bao trùm.

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn, Lương Túc Niên nghiêng đầu trên vai phải của cậu, nhắm mắt, lông mi dài rủ xuống, không biết đã ngủ bao lâu rồi.

Cậu cẩn thận từng li từng tí cất bức tranh đi, cố gắng không phát ra âm thanh, trong lúc vô tình cúi đầu, bị một chấm đỏ trên mu bàn tay Lương Túc Niên thu hút lực chú ý.

Chấm màu nằm trên phần hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ), có lẽ là do lúc cậu đổi cọ vẽ không cẩn thận vẩy lên tay hắn.

Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ một chút, khô rồi, cọ không đi.

Bệnh sạch sẽ tái phát, Tạ Gia Nhiên không thoải mái mà nhìn chằm chằm chấm màu đỏ suy tư một lúc lâu.

Sau đó cầm bảng pha màu chuẩn bị đem rửa lên lần nữa, chọn loại cọ vẽ nhỏ mảnh nhất, pha màu xong liền nhẹ tay bắt đầu phác hoạ đường nét quanh chấm đỏ kia.

Chỉ qua hai ba nét, một quả dâu tây đáng yêu đã dần hiện ra.

Cậu vẽ rất nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới ở cửa phòng học có một bóng người đã đứng lặng tại chỗ một lúc lâu, mắt chó ngốc mở to.

Tác giả có lời muốn nói:

Tất cả mọi người không được giục dưới bình luận , ngày mai tôi sẽ bị người ta giục đăng bài đó QAQ

Nhờ Tiểu Tạ để ngủ thêm một ngày ~

________________

Editor: Lương Túc - nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của - Niên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio