Chín giờ bốn mươi phút.
Tạ Gia Nhiên để điện thoại di động xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một buổi tối ngồi suy nghĩ về chủ đề muốn vẽ, màu vẽ chưa dùng đến chút nào, bớt phải làm việc phiền toái nhất mỗi cuối ngày là rửa bảng pha màu và cọ vẽ. Cẩn thận cầm lấy tập tranh phác thảo, ôm một cuốn sách tổng hợp tranh đoạt giải hiếm khi dùng đến, trong đầu vẫn còn muốn bắt lấy một tia linh cảm cuối cùng.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy người chẳng biết đã đến từ lúc nào, đang thảnh thơi dựa vào cửa phòng học chờ cậu, Lương Túc Niên.
Đầu óc trống rỗng, khuôn mặt trông có hơi ngơ ngác: "Sao cậu lại tới đây?"
Lương Túc Niên nói: "Ăn tối xong no quá nên đi dạo cho tiêu cơm, chẳng biết thế nào đã đi tới dưới lầu tòa nhà nghệ thuật, liền thuận tiện tới đón cậu."
Tạ Gia Nhiên bước nhanh tới: "Chờ tôi lâu chưa? Sao không gọi tôi?"
"Quấy rối nghệ thuật gia đang suy nghĩ sáng tác là tội lớn." Lương Túc Niên nghiêm túc nói: "Tôi là thanh niên ba tốt, không thể phạm tội."
Tạ Gia Nhiên nhất thời không biết nên nói gì.
Lương Túc Niên bị bộ dạng "hết lời với cậu" của cậu chọc cười: "Đùa cậu thôi, tôi cũng vừa đến không bao lâu, không có gì đâu."
Nói xong, hắn cất điện thoại di động đi, đứng thẳng: "Đi thôi, về nào."
Tạ Gia Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chuyển sách sang một tay để chuẩn bị tắt đèn, đi chưa được mấy bước Lương Túc Niên chợt nhớ tới cái gì, quay người, ánh mắt đảo vài vòng trên mặt cậu.
Tạ Gia Nhiên bị nhìn thấy khó hiểu: "Làm sao vậy?" Cậu dùng mu bàn tay cọ cọ mặt: "Dính phải màu vẽ rồi sao?"
Lương Túc Niên thuận thế chỉ vào một nơi sạch sành sanh trên sống mũi của cậu: "Ừ, chỗ này dính một chút."
Tạ Gia Nhiên không thấy mà cọ cọ hai lần, ánh mắt hướng về Lương Túc Niên với ý hỏi, người sau tiếc nuối lắc đầu: "Lau không sạch, thôi cậu đừng động, để tôi giúp cậu."
Lương Túc Niên nhịn cười, cong ngón trỏ tay phải lên, giả vờ cọ cọ trên mũi cậu mấy lần.
Anh bạn nhỏ thật thà Tạ Gia Nhiên không nghi ngờ gì hắn, mặc hắn động tay, chỉ là không quen bị người khác chạm lên mũi, không kìm được mà hơi nghiêng đầu lại gần, híp mắt.
Giống quá.
Lương Túc Niên cố gắng đè khóe mắt cong cong xuống.
"Nhìn cậu có vẻ không khỏe lắm."
Trước khi Tạ Gia Nhiên mở mắt hắn đã điều chỉnh xong vẻ mặt của mình, khua bàn tay trước mặt cậu, có "lòng tốt" mà nghiêm túc dò hỏi: "Có muốn nắm tay đi về không?"
Một số thời khắc thật sự là không thể dùng não để khống chế động tác.
Cũng giống như lúc này, Tạ Gia Nhiên rõ ràng không hề cảm thấy không thoải mái, nhưng nhìn thấy lòng bàn tay mở ra của Lương Túc Niên, đầu còn không chưa phản ứng kịp thì tay đã theo bản năng nắm lấy.
Lòng bàn tay bị bóp nhẹ mấy cái, cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Lương Túc Niên sắp tràn ra ngoài, rốt cuộc không nhịn được mà trầm thấp cười thành tiếng.
Tay bị buông ra, nhiệt độ quen thuộc chuyển lên trên đỉnh đầu, cậu lại bị Lương Túc Niên tự ý xoa đầu.
"Tạ Gia Nhiên, tôi có thể khen cậu một câu không ?" Lương Túc Niên cười hỏi.
"... Gì cơ?" Tạ Gia Nhiên nhìn bàn tay vừa bị người bóp nhẹ, không tự chủ mà nắm lại một chút, cảm xúc ấm áp hình như vẫn còn chưa biến mất.
Lương Túc Niên cong khóe môi, cười híp mắt: "Cậu so với mèo còn đáng yêu hơn."
Thích sạch sẽ, không thể rời bỏ người, bị sờ mũi sẽ nhắm mắt lại, thích bị người nắm nắm móng vuốt...
Chỉ là không biết lúc thể hiện sự yêu thích với người khác, có phải cũng sẽ giống như mèo nhỏ, thích gặm cằm người ta không?
-
Vừa về tới ký túc xá, Lương Túc Niên liền bị Lý Đường và Thẩm Học Hào bị gϊếŧ cả một buổi tối ép đi cứu vớt thế giới.
Tạ Gia Nhiên từ chối lời mời của bọn họ, đặt đồ đạc xuống rồi cầm quần áo sạch đi vào nhà tắm.
Rửa mặt xong, cậu nhìn chằm chằm bản thân trong gương một chốc, như có quỷ thần xui khiến mà học theo bộ dáng của Lương Túc Niên cọ cọ mũi mình một chút.
Không có cảm giác gì.
Hoàn toàn khác với khi Lương Túc Niên cọ lên.
Tay cậu ấy, hình như nóng hơn một chút, nhẹ nhàng hơn một chút.
... Thôi.
Cậu đang nghĩ linh tinh cái gì vậy.
Cậu tắm xong đi ra, Lê Đường đang ôm cánh tay Lương Túc Niên, không cần mặt mũi mà oa oa gọi bố.
Thẩm Học Hào cười cậu ta: "Vì lên cấp mà da mặt cũng không cần luôn."
Lý Đường làm tư thế "mời": "Cậu muốn da mặt đúng không, mời out ra khỏi đội."
Thẩm Học Hào đẩy đẩy mắt kính khẽ mỉm cười, hướng về phía Lương Túc Niên: "Ba ba, bảo trì trạng thái, tiếp tục xông lên."
Lý Đường kính nể tặng cho cậu ta một ngón tay giữa.
Lương Túc Niên: "Đừng, tôi không nuôi nổi hai thằng con to xác như các cậu đâu."
Tạ Gia Nhiên xem náo nhiệt xong thì trở về chỗ ngồi, điện thoại di động liên tiếp thông báo có vài tin nhắn đến, cậu vốn tưởng là Lâm Sam lại tới oanh tạc, mở ra xem mới phát hiện không phải wechat mà là tin nhắn từ weibo.
Một fan hâm mộ có ID là Mai Tử Tương Tửu nhắn hỏi cậu có nhận vẽ tranh không, cô muốn đặt cậu vẽ một bức tranh chân dung cho bạn trai.
Đây là tài khoản lúc trước khi cậu học vẽ kí họa lập nên, khi không có linh cảm sẽ chọn nhận đơn vẽ tranh để luyện tập.
Vì tranh có phong cách vẽ tinh tế, độc đáo, màu sắc tươi tắn sắc sảo nên thu hút được một lượng fan đông đảo, lại được nhiều tài khoản nổi tiếng share về nên cậu cũng có chút tiếng tăm trong giới.
Mai Tử Tương Tửu rất thích phong cách của cậu, cũng biết giá thị trường của tranh cậu vẽ, giá rất cao, một bức tranh chân dung ra giá tệ vẫn chưa phải là đắt.
Nhưng Tạ Gia Nhiên đã không nhận đơn từ rất lâu rồi.
Gần đây lại vì tham dự thi đấu mà bận bù đầu, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối, "Thật ngại quá" chữ gõ xong đã chuẩn bị gửi đi, cậu lại nghĩ đến cái gì, đầu ngón tay do dự một chút trên nút gửi, cuối cùng cũng không nhấn xuống.
Hoặc là Lâm Sam nói đúng, vì cậu quá tập trung vào một cái ngõ cụt nên mới dẫn đến việc không sinh được linh cảm, vẽ thứ khác để thay đổi dòng suy nghĩ, có lẽ sẽ khá hơn.
Không suy nghĩ nhiều liền ra quyết định.
Xóa câu từ chối đã gõ xong, viết lại một câu khác rồi mới gửi đi:
Gia Dĩ Vi Nhiên: 【 Được, bạn muốn tranh như thế nào, gửi cho tôi yêu cầu đi. 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 a a a a a a a a có thật không! ! ! 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 Tốt quá! Nghĩ đến việc đại thần đã lâu rồi không nhận vẽ, tôi cứ tưởng là không có cơ hội cơ 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 có thấp quá không, đại thần muốn ra giá bao nhiêu, tôi có thể tăng tiền lên! 】
Gia Dĩ Vi Nhiên: 【 Không cần, như vậy là được rồi. 】
Gia Dĩ Vi Nhiên: 【 Bạn muốn tranh vẽ như thế nào, là tranh chữ hay hình ảnh? 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 Hình ảnh! 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 Nhưng mà bạn trai tôi hơi kiểu cách, vừa muốn một bức tranh siêu cấp đẹp trai lại không muốn mất đi đặc điểm của anh ấy, nên tôi muốn gộp hai bức ảnh lại, dung hợp hình ảnh của hai người vào trong cùng một bức tranh, có được không? 】
Gia Dĩ Vi Nhiên: 【 Đem hai người kết hợp lại thành một sao? 】
Yêu cầu này rất mới lạ, cậu còn chưa gặp bao giờ.
Mai Tử Tương Tửu: 【 Đúng! Là một bức tranh kết hợp giữa một nam thần siêu cấp đẹp trai và bạn trai tôi! Chỉ để làm ảnh đại diện, không để anh ấy dùng! 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 chủ yếu là bạn trai tôi quá sĩ diện, tôi cũng không biết sao anh ấy lại chấp nhất với một chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa nhỏ giọng trách cứ】
Gia Dĩ Vi Nhiên: 【 Tôi có thể thử xem, nhưng trước đây tôi chưa từng vẽ kiểu tranh này, không bảo đảm có thể vẽ được. 】
Mai tử tương tử: 【 Được! ! ! ! ! Đại thần cứ tùy ý vẽ! Tôi tin tưởng cậu! Cậu vẽ cái gì tôi cũng thích! 】
Gia Dĩ Vi Nhiên: 【 Được, phiền bạn gửi ảnh cho tôi. 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 hình ảnh 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 Đại thần, đây là bạn trai của tôi, còn ảnh của nam thần có lẽ sẽ phải chờ thêm mấy ngày nữa, vì bạn trai tôi vẫn chưa chọn được ai, có được không? 】
Gia chấp nhận: 【 Được. 】
Cuối cùng do Tạ Gia Nhiên không nắm chắc với yêu cầu mới lạ này nên chỉ lấy giá một nửa so với ban đầu, tiền đặt cọc là một phần ba.
Phía sau hai tên "con trai" được "ba ba" dẫn dắt vẫn ôm điện thoại mà gào thét không thôi.
Tạ Gia Nhiên bị ồn đến có hơi đau đầu, day day huyệt thái dương chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Lúc thoát weibo chuẩn bị để tắt điện thoại đi ngủ, ánh mắt lơ đãng quét đến app diễn đàn ở một góc.
Đầu ngón tay vô thức nhấp hai lần lên màn hình.
Cậu quen tay vào diễn đàn làm nhiệm vụ bỏ phiếu, lại đi vào topic hot nhất trên đầu trang, lấy hai phiếu vừa mới có được bầu cho người ta.
Khoảng cách giữa Lương Túc Niên và người thứ hai đã lên đến năm nghìn phiếu.
Hoàn toàn nghiền ép đối thủ để giành thắng lợi, trừ phi bạn học trong toàn trường đồng loạt làm phản, bằng không tuyệt nhiên sẽ không có khả năng rớt xuống.
Tạ Gia Nhiên nhìn dữ liệu một cái, mím khóe miệng yên lặng cất di động đi.
Cảm giác thật kỳ diệu.
Còn sinh ra hương vị thỏa mãn khó giải thích được.
-
Lương Túc Niên đi đón cậu không biết mệt.
Kể từ sau ngày đó, hắn đều không có ngoại lệ mà mỗi ngày sau chín giờ sẽ đến phòng vẽ tranh đón cậu cùng trở về ký túc xá.
Tạ Gia Nhiên cảm thấy như vậy quá làm phiền hắn.
Huống hồ cậu cũng không còn là trẻ con, có vài bước chân từ tòa nhà nghệ thuật về đến ký túc xá như thế mà vẫn cần người tới đón mỗi ngày.
Đáng tiếc là Lương Túc Niên hoàn toàn không coi chuyện cậu từ chối là to tát, vẫn làm theo ý mình như cũ, mỗi ngày đúng chín giờ đến phòng vẽ tranh điểm danh, so với lên lớp còn đúng giờ hơn.
Còn không hỏi được lí do là gì.
Có trả lời cũng chỉ là vì ăn tối xong quá no, phải đi dạo cho tiêu cơm, đón cậu là chuyện dễ như ăn cháo, tiện đường mà thôi.
Tạ Gia Nhiên cảm thấy lý do này có chút. . . Có chút không hình dung được.
Cậu cũng không tìm được lí do nào thích hợp hơn, do dự một hồi xong vẫn chịu tin.
Người ta tự nguyện đi dạo buổi tối, chẳng lẽ cậu có thể ngăn cản sao?
Đổi một góc nhìn khác, tâm thái cũng sẽ thay đổi theo.
Một quãng thời gian sau, tự nhiên cậu cũng quen dần với những ngày có người đến đón như vậy.
Thậm chí có lúc vẽ xong tranh rồi, nhìn thời gian còn chưa tới chín giờ, cậu cũng sẽ tìm chút chuyện để làm kéo dài đến chín giờ, sau đó chờ Lương Túc Niên tới đón.
Nhưng hôm nay lại có ngoại lệ, cậu cũng không báo trước là đã vẽ xong, Lương Túc Niên "mỗi ngày đúng giờ đến phòng vẽ tranh điểm danh" lại đến sớm hơn nửa tiếng.
"Ai, tranh này đẹp quá, là hoa hướng dương sao?"
Ngữ điệu khẽ nâng cao xuýt xoa sát bên tai, có người nào đó quen thuộc mà khom lưng đưa cánh tay chống lên ghế cậu ngồi, động tác khom người xem cậu vẽ như đang nửa ôm lấy cậu trong bóng tối.
"Ừ, là cánh đồng hoa hướng dương."
Cọ vẽ của Tạ Gia Nhiên rời khỏi mặt giấy.
Mơ hồ ngửi được một mùi vị ẩm ướt sạch sẽ, cậu theo bản năng nghiêng đầu ngẩng mặt lên, dưới hàm dưới và cái cổ Lương Túc Niên đưa tới gần tỉ mỉ ngửi một cái.
"Cậu tắm trước khi đến sao?" Cậu hỏi hắn.
Hình như là đổi loại sữa tắm mới, so với mùi cũ còn dễ ngửi hơn, chỉ là hương vẫn rất nhạt, ở khoảng cách gần như vậy mới có thể thoáng ngửi thấy được.
Khoảng cách quá gần, lúc Tạ Gia Nhiên quay đầu chóp mũi như có như không mà cọ qua hàm dưới của hắn, cảm giác nhẹ nhàng, lại ẩn chứa chút ngứa ngáy nho nhỏ.
Lương Túc Niên không khỏi rũ mắt xuống, đối diện với một đôi đồng tử đen nhánh, dưới ánh đèn chiếu rọi, thanh lãnh lại mềm mại.
Như có một dòng điện nhỏ bé chạy qua, khiến lời khen bên môi hắn biến mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Giơ một khuôn mặt đáng yêu muốn bình luận ~