Nhan Tử Mịch là đi đường tắt về nhà trọ.
Từ con đường nhỏ này đi ra, trái tim cậu cuối cùng cũng không đập loạn như thế nữa, nhưng ánh mặt trời này vẫn chiếu, cậu có chút nóng.
Lại đi thêm vài bước, cậu mới nhớ ra trong tay có chai nước.
Cậu vội vàng mở ra uống non nửa chai.
Điện thoại trong tay run lên một cái, Tiểu Cương gửi tin nhắn cho cậu.
"Lâm Thịnh nói họp lớp tối chủ nhật nhớ nộp phiếu báo danh"
"Thật là, thông báo trong nhóm không phải được à, chút chuyện muỗi này cũng bảo mọi người ở lại, chả trách không ai thích cậu ta"
Nhan Tử Mịch trả lời cậu: "Cảm ơn, đã biết"
Tiểu Cương là bạn cùng phòng cũ của Nhan Tử Mịch.
Vì sao nói là bạn cùng phòng cũ, bởi vì năm ngoái lúc Nhan Tử Mịch mới đến còn trọ trường, có điều cậu chỉ trọ 1 tháng rồi chuyển ra ngoài, bây giờ một mình thuê trọ đơn ngoài trường.
Thực ra Lâm Thịnh cũng là một trong những bạn cùng phòng cũ của cậu.
Nghĩ tới đây, Nhan Tử Mịch không nhịn được ghê tởm một trận.
Kí túc xá 4 người đã từng của bọn họ còn có một đàn anh cùng ngành.
Theo lời Tiểu Cương nói, về sau Lâm Thịnh bị đàn anh đuổi đi, đổi một người ngành khác vào ở.
Mà giường của Nhan Tử Mịch vẫn luôn trống không, thứ nhất tiền Nhan Tử Mịch ở trọ trường vẫn chưa rút, thứ hai, đàn anh và Tiểu Cương cũng hi vọng Nhan Tử Mịch có thể trở về.
Vì vậy chiếc giường đó của cậu từ đầu tới cuối vẫn sạch sẽ, không ai để đồ đạc linh tinh lên.
Trở về nhà trọ, Nhan Tử Mịch đặt một suất đồ ăn ngoài rồi bắt đầu vẽ bức tranh mai cần.
Thế nhưng lúc nhấc bút, ngòi bút cậu ngừng lại một chút trên giấy vẽ.
"Chúng ta quen biết à?"
Một giọng nói đâm vào lỗ tai cậu.
Xúc cảm lạnh giá trên cổ tay dường như lại tới lần nữa.
Nhan Tử Mịch có chút nóng.
Đừng nghĩ nữa.
Vẽ tranh.
Nhan Tử Mịch không biết là, ở một bên khác, tên của cậu liên tiếp được nhắc tới trong miệng một cậu con trai.
"Chính là Nhan Tử Mịch đó ấy, nói cái gì mà thi đấu đoạt hạng nhất, lên trang báo gì đó của Lam Thành, lúc cậu ta vừa tới trường, người đón tiếp cậu ta là một người khoa trương."
"Hình ảnh cậu ta từ trên xe bố cậu ta xuống bị truyền thành trăm ngàn phiên bản, càng truyền càng khoa trương, phóng đại."
Triệu Địch hỏi: "Mày chưa nghe tới chút nào à?"
Bùi Hoán bộ dạng không hề để ý nhìn điện thoại, thậm chí có thể chưa nghe lọt tai: "Không có."
Triệu Địch: "......"
Khoa toán học và viện mỹ thuật thực ra chả liên gì tới nhau, bắn đại bác cũng không tới, nhưng Triệu Địch hóng hớt thành nghiện, chuyện lớn chuyện nhỏ cùng loại như này trong trường cậu ta trên cơ bản biết hết.
Chỉ là chuyện từ trong miệng cậu ta ra luôn phải phóng đại gấp 10 lần so với sự thật.
Vì vậy bình thường cậu ta tám dưa trong kí túc xá, rất ít người để trong lòng.
Triệu Địch lại ba hoa vài câu về Nhan Tử Mịch, thấy Bùi Hoán không có trả lời cũng không nói nữa.
Bùi Hoán từ trước tới nay không có cảm xúc với chuyện của trai đẹp.
Tiếp đó, Triệu Địch bắt đầu nói hôm nay đánh bóng rất sướng, Bùi Hoán mày nên cho mấy người kiêu ngạo lớp hoá học biết tay nhiều vào, khiêu khích cái gì.
Không bao lâu sau hai người tới kí túc xá, mở cửa chính là 3 người cùng một tư thế ngồi chơi điện thoại, đang chơi ba.
"Nó chính là lẳng lơ, đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng như thế, ai cũng không để ý, thực tế ai mà biết ở bên ngoài làm cái gì."
"Bộ dạng dụ dỗ đó trên giường, ai nhìn dáng vẻ đó chả chậc một tiếng."
Theo lời quần áo xanh lá nói xong, trong kí túc xá đồng thời truyền tới 3 tiếng: "defeat".
Bạn cùng phòng như trút được gánh nặng, lúc này mới nhìn thấy Bùi Hoán.
"Bọn mày trở về rồi."
Bùi Hoán và Triệu Địch mỗi người mang một túi cơm đặt lên bàn.
Lâm Xương thu điện thoại lại lập tức sán lại gần: "Ô, có của tôi không?"
Bùi Hoán: "Không có."
Lâm Xương bộ dạng không để bụng: "Không sao, tôi cọ cơm chút."
Giọng nói Bùi Hoán không kiên nhẫn: "Đã nói không có, nghe không hiểu?"
Lâm Xương nuốt nước miếng, lại nghe Bùi Hoán nói: "Chúng tôi phải ăn cơm rồi."
Lời này vào lúc bình thường thì chả có gì, ở chỗ này chính là lệnh tiễn khách rõ ràng.
Không ai dám hé răng, Lâm Xương cũng xấu hổ đứng lên.
Bùi Hoán lại nói: "Về sau đừng có nghị luận người khác ở kí túc xá tôi."
Lâm Xương: "Ồ."
Đóng cửa lại, Triệu Địch ghét bỏ nói: "Nó sao lại tới rồi?"
Bạn cùng phòng vừa chơi game xong rất bất đắc dĩ: "Ai biết, cửa mở nên vào, ồn ào đòi chơi game, lại gà muốn chết."
Bạn cùng phòng khác: "Cả chiều thắng được có trận, cạn lời."
"Cạn lời sao không đuổi đi?"
"Đuổi thế nào được, bọn mày cũng không phải không biết."
"Chỉ sợ mỗi Bùi Hoán."
"Dong dài, cứ ồn ào."
"Bỏ đi, ăn cơm, rớt hạng tối lại đánh trở về với Bùi Hoán."
Bùi Hoán cười: "Tao rảnh thế à?"
Hai người đồng thanh: "Anh Hoán của chúng ta là tốt nhất."
4 người cùng nhau mở cơm ra, ngồi xuống xong, Triệu Địch hỏi: "Vừa nãy Lâm Xương nói ai? Cái gì lẳng lơ cơ."
Vu Nam nói: "Nói Nhan Tử Mịch."
"Ba."
Bùi Hoán đang tách mở đôi đũa dùng một lần cũng nâng mí mắt lên.
"Chắc chắn là em trai đó của nó lại làm sao với Nhan Tử Mịch rồi" Triệu Địch khinh thường "Cả ngày kiếm chuyện gây rối người khác."
Tiểu Đông đồng ý: "Đúng, lúc nào cũng nói thứ không đúng đắn, lại không ai tin."
Nói tới Nhan Tử Mịch, Triệu Địch ồ một tiếng: "Nói tới Nhan Tử Mịch, hôm nay Hoán chúng ta chạm phải cậu ta ở cửa hàng tiện lợi đấy."
Hai người bạn cùng phòng quay đầu nhìn Bùi Hoán, đồng thanh hỏi: "Đẹp trai không?"
Triệu Địch bị biểu cảm của hai người họ chọc cười: "Anh Hoán nói, chỉ thế thôi."
Vu Nam: "......"
Tiểu Đông: "......"
Bùi Hoán chính là Bùi Hoán.
Anh Hoán thẳng nam của chúng ta.
Ở trong mắt ba người bạn cùng phòng này, à không, nên là trong mắt rất nhiều người, không ai có thể ngầu hơn Bùi Hoán.
Thằng nhóc này thực ra là người nhỏ tuổi nhất trong kí túc xá, nhưng mọi người đều thích gọi anh là anh.
Lần gặp mặt đầu tiên đã bị nhan sắc chinh phục, về sau ở chung, năng lực mạnh, thành tích còn tốt, lười nhác không thích quản chuyện người khác lại quả quyết, đẹp trai ngầu lòi đẹp trai ngầu lòi.
Trọng điểm là bài tập nhóm có anh không đáng lo.
Con người nói ít làm nhiều, ở chung hai năm, cơ bản không phát hiện tật xấu gì, thế này ai chả yêu.
Đương nhiên, ở trong mắt bọn họ, cũng không có người thẳng hơn so với Bùi Hoán.
Anh không phải là loại người cần giải thích tôi là thẳng nam, anh là kiểu vừa liếc mắt đã cảm thấy là thẳng nam, ở chung rồi càng là thẳng nam thẳng không chịu được.
Không cần nói gì nhiều, đầu óc, tư duy sinh viên khoa học tự nhiên thuần chủng.
Càng huống hồ, trước đây còn từng xảy ra loại chuyện đó.
Kí túc xá lại mạnh ai người nấy chơi, có điều mới ăn được một lúc, Triệu Địch lại bắt đầu tò mò: "Đúng rồi Bùi Hoán, mày không phải nói chuyện với Nhan Tử Mịch ở cửa hàng tiện lợi sao, bọn mày nói gì đấy?"
Bùi Hoán vặn mở chai nước mang về: "Không có gì."
*
Ánh mặt trời buổi trưa ngày hôm sau không còn chói chang như thế nữa.
Nhan Tử Mịch cầm tranh tới chỗ bán hàng, mọi người trên cơ bản đã bày biện xong.
Thấy người tới, một đàn chị bên trong lập tức cười lên: "Em rốt cuộc tới rồi."
Đàn chị vội vàng bày tranh của Nhan Tử Mịch ở giữa, cũng nói với cậu: "Vô cùng cảm ơn, em đừng chạy đó."
Nhan Tử Mịch: "Không chạy."
Nói xong cậu liền đứng ở bên cạnh.
Hôm nay là hoạt động tuyên truyền của bọn họ gọi là "Phát hiện tế bào nghệ thuật trong mình", nói là nghệ thuật không có giới hạn, mời mọi người hăng hái tham dự.
Việc này thực ra chả liên quan gì tới Nhan Tử Mịch, chỉ là bởi vì lúc cậu năm nhất, đàn chị vừa nãy giúp cậu một lần, cậu hôm nay tới trả nhân tình.
Vì vậy hôm nay nhiệm vụ của Nhan Tử Mịch rất đơn giản.
Chính là đứng.
Quầy hàng bọn họ bày ở cửa nhà ăn có lượng người lớn nhất, bởi vì Nhan Tử Mịch đứng như thế, người tới hỏi thăm càng nhiều.
Nhưng Nhan Tử Mịch à.
Nói sao đây......
Đàn chị nhìn bộ dạng cậu cúi đầu nói chuyện, lắc đầu chậc một tiếng.
Thật ra là hỏi gì đáp nấy tuy lời ít ý nhiều, vẫn có khách sáo nhưng chính là khuôn mặt không có biểu cảm đó luôn khiến con người có một loại cảm giác bạn đang hỏi cái gì không phải đã được ghi rõ trên nền giấy trắng mực đen rồi à.
Cô chú ý mấy lần, mỗi một cô gái tới hỏi đều cẩn thận, sợ nhiều lời gì đó.
Sau khi bên phía Nhan Tử Mịch lại một cô gái cầm tờ rơi rời đi, đàn chị không nhịn được nữa.
Đúng lúc bên cô cũng kết thúc bèn đi qua.
"Tử Mịch."
Nhan Tử Mịch ngoái đầu.
Đàn chị làm mẫu hơi cười: "Em có thể cười một chút không?"
Nhan Tử Mịch hỏi: "Tại sao?"
Đàn chị: "......Thôi, em vẫn cứ đứng thế đi."
Cũng khá tốt.
Dù cho như thế vẫn có rất nhiều người tới hỏi.
Có điều sau đó, thế mà có người muốn wechat Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch đương nhiên không có ý muốn cho, vì vậy hoạt động đi tới muốn có wechat này đàn chị ôm đồm hết.
Lại sau đó, đàn chị đơn giản đứng bên cạnh Nhan Tử Mịch.
Em làm bình hoa là được, còn lại để chị lo.
Lúc Bùi Hoán từ nhà ăn đi ra nhìn thấy Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch đã đứng đó sắp hơn 1 tiếng rồi.
Quầy hàng dưới ô to vô cùng náo nhiệt, nam nam nữ nữ vây quanh, nhưng Bùi Hoán vẫn liếc mắt là thấy cậu.
Áo khoác ngoài màu trắng quần đen, bên dưới một đôi giày trắng.
Hình như cậu có riêng một khu vực, không cần biết người khác nói chuyện thế nào ồn ào ra sao, bản thân cậu một mình đứng đó.
Ngây ngốc......
Là một standee hình người có máu có thịt.
Bởi vì bước chân chậm lại của Bùi Hoán, 3 người bạn cũng phòng của anh cũng nhìn về bên đó.
Triệu Địch kích động đầu tiên: "Nhan Tử Mịch này! Đi, tới xem xem."
4 người vì vậy đi qua.
Một đoàn người phía trước đúng lúc cầm tời rơi rời đi, bọn họ tiện thể đứng vào.
Vừa vặn Bùi Hoán ở bên cạnh người Nhan Tử Mịch.
"A?"
Bùi Hoán bỗng nhiên xuất hiện, Nhan Tử Mịch hiển nhiên bị doạ.
Bùi Hoán nghe thấy âm thanh này, anh cũng nói theo: "A?"
Nhan Tử Mịch người này rất kì lạ, còn chưa nói gì đã đỏ mặt.
Đỏ bắt đầu từ lỗ tai, Bùi Hoán trơ mắt nhìn cậu đỏ tới mặt.
Bản thân anh không biết sao bật cười, cúi đầu cầm lấy tờ rơi: "Đây là cái gì?"
Nhan Tử Mịch vốn là đối mặt với đường cái, Bùi Hoán hỏi, cậu nghiêng người một chút, đối mặt với Bùi Hoán: "Đây là một hoạt động khoa chúng tôi."
Bùi Hoán hỏi: "Hoạt động gì?"
Đàn chị đứng bên cạnh nghe thấy xong muốn tới giải thích, nhưng Nhan Tử Mịch đã mở miệng trước cô.
"Hoạt động cho sinh viên phi nghệ thuật" Nhan Tử Mịch cũng cầm tờ tuyên truyền: "Bởi vì trừ chuyên ngành cũng có rất nhiều người khả năng hội hoạ rất mạnh, vì vậy bọn họ liền làm cái này, muốn để mọi người đều tham gia" Nhan Tử Mịch nghĩ chút lại nói: "Chính là một cuộc thi nhỏ."
Bùi Hoán gật đầu.
Nhan Tử Mịch giải thích một hồi, anh cũng xem xong tờ rơi.
Nhưng đáng tiếc: "Tôi không biết vẽ."
Nhan Tử Mịch lắc đầu: "Không sao."
Bùi Hoán liếc nhìn đám tranh phía sau, hỏi Nhan Tử Mịch: "Có của cậu không?"
Nhan Tử Mịch nói: "Bức to nhất."
Bùi Hoán gật đầu: "Ở chính giữa nhất."
Nhan Tử Mịch không biết lời này của Bùi Hoán có ý gì, trái tim cậu hình như lại đập nhanh rồi, và cũng bỗng nhiên ho một cái.
Chưa ho xong, gió thổi một chút vào cổ họng, cậu bịt miệng xoay đầu ho hai tiếng.
"Cảm cúm rồi?" Ngoái đầu lại, Bùi Hoán hỏi cậu.
Nhan Tử Mịch nghĩ: "Ừm."
Bùi Hoán nói: "Cảm cúm còn uống nước lạnh."
Nhan Tử Mịch chớp mắt, cũng ngừng lại một chút mới nói: "Xin lỗi."
Bùi Hoán có chút buồn cười: "Nói xin lỗi với tôi sao?"
Nhan Tử Mịch: "Ừm."
Bùi Hoán: "Tự nói với cậu đi."
Mặt Nhan Tử Mịch mắt thường có thể thấy càng ngày càng đỏ, có điều ban ngày âm u, người bên cạnh có thể không nhìn ra cái gì.
Bùi Hoán lại hỏi: "Hôm qua tại sao lại mua nước cho tôi?"
Nhan Tử Mịch hiển nhiên có chút co quắp, cúi đầu nhìn tờ rơi.
Sau đó cậu nói: "Một ngày làm việc thiện."
Bùi Hoán lại cười rồi: "Cái gì?"
Nhan Tử Mịch cũng cười.
Là có chút buồn cười.
Cậu lắc đầu: "Không có gì."
Bùi Hoàn lúc này mới chú ý tới nốt ruồi trên chóp mũi Nhan Tử Mịch, một nốt nhỏ xíu xìu xiu, cười lên mới bị anh phát hiện.
Có lẽ là khuyết điểm lạ của sinh viên mỹ thuật đi, Bùi Hoán không nghĩ nhiều.
Anh gật đầu, đặt tờ rơi xuống rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng đã xoay người rồi, anh lại quay đầu lại.
Nhan Tử Mịch: "Sao thế?"
Bùi Hoán cúi đầu cầm điện thoại của mình, thành thạo thao tác một phen, ấn mở mã QR Wechat.
Anh đưa điện thoại tới trước mặt Nhan Tử Mịch: "Tiện không?"
Nhan Tử Mịch cũng lấy điện thoại từ trong túi ra: "Tiện."
"Tích."
Âm thanh rất nhỏ bé truyền ra trong không khí.
Nhan Tử Mịch cầm điện thoại về: "Được rồi."
Bùi Hoán cũng cầm điện thoại về: "Cảm ơn."
Nhan Tử Mịch: "Không cho gì."