Theo lí mà nói, tiết trời mùa đông này có rất ít người sẽ lựa chọn ra biển chơi, nhiệt độ ngày đêm khác biệt lớn, gió cũng rất to.
"Vậy thì tại sao lớp chúng tôi muốn đi biển chứ?"
Bí thư chi đoàn cầm lấy micro khuấy động không khí trong xe bus.
"Đương nhiên là bởi vì không ai đi nữa, ông chủ muốn kpi, vì vậy vô cùng rẻ!"
Một nhóm người bật cười.
"Không phải tiết kiệm tiền cho mọi người à" Bí thư chi đoàn lại nói: "Có điều hôm nay khá nắng, cũng không phải vô cùng lạnh" Cô cười một cái: "Hơn nữa tôi phát hiện gia quyến lần này nhiều hơn so với lần trước, đều là trai xinh gái đẹp, lớp chúng ta độc thân mà" Cô nhướn mày hai cái: "Không cần tôi nói nhiều nhỉ!"
Triệu Địch đang chơi điện thoại bỗng nhiên cười một cái, quay đầu nhỏ giọng nhắc Nhan Tử Mịch: "San San là người ngồi cùng với bí thư chi đoàn."
Bọn họ là hàng cuối, phóng tầm mắt chỉ có thể nhìn được đầu của mỗi người, hơn nữa Nhan Tử Mịch thật sự không hứng thú.
Vì vậy cậu nói: "Ồ."
Biển không xa, đi xe bus khoảng một tiếng là tới.
Như bí thư chi đoàn nói, thời tiết hôm nay thật sự không tồi, hơn mười giờ mặt trời ấm áp.
Hôm nay Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán đều mặc áo hoodie, Nhan Tử Mịch là xanh lá nhạt và trắng, Bùi Hoán là xanh lam nhạt có hình đám mây, là Nhan Tử Mịch cố ý hỏi.
Sau khi xuống xe, mặt trời lặn nghiêng một phía, hình bóng kéo dài, cả con đường cái đều là hơi thở thanh xuân.
"Mùi tanh của biển" Đi về phía trước vài bước, Nhan Tử Mịch hỏi Bùi Hoán: "Anh ngửi thấy không?"
Bùi Hoán: "Ngửi thấy."
Tâm trạng Nhan Tử Mịch không tệ: "Lâu rồi không ra ngoài chơi" Cậu hạ thấp giọng: "Hơn nữa Lâm Xương không đi."
Bùi Hoán cười: "Tôi hỏi rồi, biết cậu ta không đi mới gọi cậu."
Nhan Tử Mịch càng vui vẻ: "Thật à."
Bùi Hoán: "Biết cậu không thích cậu ta."
Nhan Tử Mịch được voi đòi tiên: "Vậy anh cũng không được thích anh ta."
Bùi Hoán: "Tôi vốn dĩ không thích cậu ta."
Nhan Tử Mịch đắc ý nghiêng đầu cười một cái.
Kiểu hoạt động tụ họp lớp như này rất dễ dàng hình thành cục diện nam riêng nữ riêng.
Lần này cũng không ngoại lệ, mọi người tự động tụ thành một đoàn, nữ đi chơi hoạt động trong nhà, nam thì đánh bóng chuyền, chèo thuyền bên ngoài.
Nhan Tử Mịch bị Bùi Hoán kéo lên thuyền ngồi.
Người trên thuyền Nhan Tử Mịch đã gặp gần hết, hơn nửa đều là cùng chơi bóng rổ với Bùi Hoán, vài lần gặp mặt, Nhan Tử Mịch ở đây cũng có thể chơi đùa cùng mọi người, nô đùa trong khu vực có thể chơi.
Về sau chơi đủ rồi, mọi người đều mệt liền ngồi trên thuyền chơi bài.
Là một trò chơi đoán bài mà gần đây mọi người thường chơi, không cần biết có bao nhiêu người tham gia, chủ yếu là xem năng lực lừa gạt của mỗi người.
Lúc xáo bài, một bạn học đối diện nói với Nhan Tử Mịch: "Đàn em, anh trai bên cạnh cậu chơi cái này vô cùng giỏi."
Nhan Tử Mịch xoay đầu nhìn Bùi Hoán.
Một bạn học khác nói tiếp: "Đúng vậy, quá biết lừa người, chơi với nó nhiều như vậy nó không phải người đầu tiên chạy thì cũng là người thứ hai."
Lại có người tiếp nối: "Lần trước bọn tôi muốn hợp tác tiêu diệt nó, cuối cùng tất cả bị nó tiêu diệt."
Nói tới chuyện này, người muốn tiêu diệt Bùi Hoán lúc đó đều bật cười.
"Mẹ nó, tôi tới cuối mới biết bị Bùi Hoán lừa vào tròng, tôi còn không biết lúc nào tôi bị đừng cùng một tuyến với nó."
Một người khác nói: "Có mỗi mày dốt nhất, bị Bùi Hoán lừa không biết trời trăng gì."
......
Lúc mọi người nhớ lại thì bài đã được chia xong, Bùi Hoán cầm lên xong hỏi Nhan Tử Mịch: "Từng chơi chưa?"
Nhan Tử Mịch lắc đầu: "Đã từng xem người khác chơi rồi."
Bùi Hoán: "Từng xem ai chơi?"
"Chương trình tạp kỹ trực tuyến, bọn họ có chơi cái này" Nhan Tử Mịch nắm một chút không khí: ""Hiểu một ít."
Lập tức có người nhắc Nhan Tử Mịch: "Vậy cậu phải cẩn thận Bùi Hoán, chúa lừa."
Trò chơi này quả thật là kỹ năng diễn và kế sách, còn có một điểm rất quan trọng, gan bé chết đói.
Nhan Tử Mịch là cánh dưới của Bùi Hoán, Bùi Hoán có lừa người hay không chủ yếu xem có lừa Nhan Tử Mịch hay không.
Mấy vòng trước là chơi thử, Nhan Tử Mịch không có khai Bùi Hoán, theo bài, không nảy sinh tranh đấu với Bùi Hoán, đều là người khác đấu.
Lại thêm hai vòng, mắt thấy bài trên tay Bùi Hoán chỉ con vài cây, Nhan Tử Mịch nguyện ý bỏ qua Bùi Hoán, những người khác thì không nguyện ý, hơn nữa cũng không quá tốt.
"Đù má mở đi đàn em, cái này cũng không mở, không mở thì nó sắp đi rồi." Có người kêu to.
Nhan Tử Mịch mím môi, cậu nhìn vào mắt Bùi Hoán, hỏi: "Thật là 3 con 2 không?"
Bùi Hoán chỉ kiên trì được một giây, bỗng nhiên bật cười: "Cậu thấy sao?"
Nhan Tử Mịch cảm thấy mình có thể nhìn được ra: "Em cảm thấy không có, mở đi."
Quả nhiên Bùi Hoán mở bài ra, bên trên là một con ba một con hai.
"Đù má hahahaha" Bạn học vẫn luôn kêu ầm ĩ bỗng bật cười: "Không nghĩ rằng mày thế mà dễ dàng bị đánh bại dưới tay đàn em."
"Không phải chứ anh Hoán" Một bạn học khác cũng trêu đùa: "Mày hôm nay kỹ năng biểu diễn sao lại vụng về tới thế?"
Có người nói theo: "Đúng vậy, tao mẹ nó cũng có thể nhìn ra mày lừa người."
Trên tay Bùi Hoán vốn chỉ còn lại 3 cây, hạ cái là được, Nhan Tử Mịch cứ thế vừa hạ, tất cả bài trên bàn đều bị cậu ăn, lại đầy.
Ván này của Bùi Hoán hiển nhiên mọi người đều rất vui vẻ, vừa khen Nhan Tử Mịch trâu bò, vừa nói Nhan Tử Mịch sau này chính là người của mình.
Nhan Tử Mịch xoay đầu ngượng ngùng cười với Bùi Hoán, Bùi Hoán không nói gì cả, cũng cười, dùng tay nhéo gáy cậu, dường như đang nói không sao đâu, tuỳ tiện mà chơi.
Bùi Hoán bài nhiều, ván đấu liền buông lỏng hơn, mọi người cũng không cùng một chiến tuyến nữa, cũng sẽ chơi với nhau, thi thoảng vẫn còn cần Bùi Hoán phá đám đối phương.
Lại sau vài ván, Bùi Hoán ném hai con 6.
Là một con số rất an toàn, bài trên bàn cũng không đủ, bình thường vào lúc này không dễ bị mở.
Nhưng sao nhỉ, bởi vì Nhan Tử Mịch ngẩng đầu lên, cậu đối mắt với Bùi Hoán.
Vậy nên anh cảm thấy kì quái.
"Em muốn mở anh." Nhan Tử Mịch mắt cong cong nói.
Nhan Tử Mịch vừa nói, người trong trận đều hoài nghi, thế nhưng đồng loạt nhất trí trưng ra vẻ mặt hóng hớt.
Bùi Hoán cười, hỏi Nhan Tử Mịch: "Tại sao?"
Nhan Tử Mịch chỉ Bùi Hoán: "Anh chắc chắn lừa người."
Lần này không chỉ Bùi Hoán, một vài bạn học khác đồng thanh nói: "Tại sao?"
"Làm sao nhìn ra được?"
Nhan Tử Mịch chỉ là cảm giác, vì vậy cậu hỏi Bùi Hoán: "Lừa em hả?"
Bùi Hoán bất đắc dĩ cười một cái, thế mà không diễn tiếp: "Mở không?"
Nhan Tử Mịch gật đầu: "Mở."
Bùi Hoán mở bài ra, quả nhiên hai lá đều không phải là 6.
"Giỏi ghê á."
"Đù má!"
"Đàn em lợi hại."
"Hai chúng mày sao vậy."
.........
Bùi Hoán cũng rất bất đắc dĩ, anh thu bài trên bàn lại, nói: "Thật sự nằm trong tay cậu."
Ván này Bùi Hoán thua vô cùng nhẹ nhàng.
Xét thấy người này là lần đầu tiên xếp hạng thấp vậy, mọi người đều vô cùng vui vẻ.
"Không ngờ không ngờ, khắc tinh của Bùi Hoán thế mà là đàn em." Bạn học xáo bài vui vẻ rạo rực nói.
Nhan Tử Mịch lập tức quay đầu cười với Bùi Hoán.
Bùi Hoán: "Còn dám cười."
Nhan Tử Mịch lập tức cười càng vui vẻ.
Bùi Hoán dùng sức nhéo một cái lên má Nhan Tử Mịch.
Tiếp đó bọn họ lại chơi thêm vài ván, mọi người cảm kích vì có Nhan Tử Mịch ở đây, Bùi Hoán không còn hung hăng càn quấy như trước, cũng không còn tiện tay ném cái là thắng như trước.
Nhưng hình như có hiện tượng kì quái.
Trông thì có vẻ đàn em cũng không làm cái gì, hình như cũng chỉ cười với Bùi Hoán, sau đó hỏi anh "Thật không?" "Anh lừa em" "Em có thể tin anh không", Bùi Hoán cứ như vậy hạ vũ khí đầu hàng.
Cái này là đạo lí gì?
Không qua bao lâu, bí thư chat trong nhóm nói có thể ăn trưa rồi.
Mọi người thu dọn một lát, từ trên tàu rời đi.
Cả buổi sáng này, quan hệ của Nhan Tử Mịch với người trên thuyền này tăng vụt vượt bậc, còn hi vọng mỗi lần Bùi Hoán ra ngoài chơi có thể mang theo Nhan Tử Mịch.
Cho tới lúc này vẫn vô cùng vui vẻ, bắt đầu sau bữa buffet hải sản, Nhan Tử Mịch vẫn giống vật trang sức treo phía sau Bùi Hoán.
Nhưng lúc pha nước chấm, mọi việc hơi chút không thích hợp.
Cũng không thể nói là sự việc không đúng, chỉ có Nhan Tử Mịch khác lạ.
Nhan Tử Mịch bên này thường học pha theo Bùi Hoán, bỗng nhiên một cô gái chui ra đứng bên cạnh Bùi Hoán.
Cô gái trước tiên gọi Bùi Hoán một tiếng, sau đó hỏi: "Nghe bọn họ nói nước chấm cậu pha vô cùng ngon, cho tôi copy cái đi."
Nhan Tử Mịch xoay đầu nhìn sau đó thu hồi tầm mắt lại rất nhanh.
Trên bàn gia vị, cậu thấy Bùi Hoán chỉ vài loại gia vị trước mặt: "Cái này cái này cái này nhiều hơn chút, cái này cái này ít hơn, tỷ lệ 2:1."
Cô gái ngọt ngào cười: "Dễ thế hả? So với cái bình thường tôi pha thì kém một chút mà thôi, thật sự rất ngon?"
Bùi Hoán: "Không biết, cậu thử xem."
Cô gái hỏi: "Nếu như không ngon thì sao?"
"Thế thì tôi cũng hết cách" Bùi Hoán đi về phía Nhan Tử Mịch: "Cậu pha lại thứ cậu thích đi."
Cô gái thất vọng nói: "Được rồi" Tiếp đó nói: "Bọn họ còn nói cậu đi rừng rất giỏi, tôi mới học."
Khoé môi Nhan Tử Mịch mím lại.
Hơi chút hiểu rõ về người bạn học này.
"Khá được." Bùi Hoán trả lời.
Cô gái hỏi: "Buổi chiều cậu có lịch gì không?"
Bùi Hoán quay đầu hỏi: "Buổi chiều cậu muốn chơi cái gì?"
Nhan Tử Mịch múc một thìa giấm lớn lên: "Cũng không thể tới đây chơi game được chứ."
Nói xong Nhan Tử Mịch liền hối hận, cậu cảm thấy bản thân rất vô vị, cũng rất kích động.
Vì vậy nghĩ ngợi, cậu bổ sung thêm câu: "Bắn cung đi."
Cô gái cười một cái, chen lời: "Buổi sáng tôi chơi rồi, khá xa khá khó đó."
Bùi Hoán ừ một tiếng với cô gái rồi hỏi Nhan Tử Mịch: "Cậu đã từng chơi chưa?"
Nhan Tử Mịch: "Trước đây từng chơi."
Bùi Hoán: "Cậu giỏi không?"
Nhan Tử Mịch: "Không giỏi, trùm bắn trượt."
Nói rồi Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch liền rời đi, Nhan Tử Mịch cho rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc, nào ngờ sau khi ăn xong, cậu chỉ là đi vệ sinh về thì nhìn thấy cô gái đó đang ngồi cạnh Bùi Hoán.
Bạn bè vừa nãy ăn cơm cùng cũng chạy ra ngoài chơi rồi, giờ phút này bên đó chỉ có hai người họ, từ đằng xa nhìn lại, hai người cúi đầu xem điện thoại.
Nếu như không đoán nhầm, là đang dạy chơi đi rừng.
Màn hình điện thoại bé, cô gái còn đang thao tác, cô càng dựa gần vào Bùi Hoán, trong miệng hỏi này hỏi kia.
Dù cho Bùi Hoán bảo trì khoảng cách, lời từ trong miệng nói ra đều là chuyện liên quan tới game, nhưng Nhan Tử Mịch chính là hết cứu, cậu thật ghen không chịu được.
Dường như đi cũng không được, lại gần cũng không xong, bên trái không phải chuyện Nhan Tử Mịch sẽ làm, bên phải không phải chuyện một người bạn nên làm.
Phần lớn thời gian cậu đều ngồi cạnh Bùi Hoán, đều chỉ có hai người cậu và Bùi Hoán, nhiều hơn nữa cũng chỉ là bạn của Bùi Hoán, mắt thường có thể thấy toàn bộ là tình bạn.
Hôm nay không giống, Nhan Tử Mịch nhìn thấy được một hiện tượng khác xung quanh Bùi Hoán.
Mà loại hiện tượng này vừa vặn là kiểu bình thường nhất, dễ xảy ra nhất.
Nhan Tử Mịch cũng không thể phủ nhận, ở rất nhiều nơi mà cậu không nhìn thấy cũng sẽ có rất nhiều người giống như cô gái này, bắt chuyện với Bùi Hoán, tìm chủ đề, hỏi bài tập, cười đùa với anh.
Bùi Hoán anh sẽ giải thích, sẽ trả lời cũng sẽ tiếp chuyện, càng có thể là sẽ ở một thời điểm đặc biệt nào đó nảy sinh tâm tình với một cô gái nào đó anh nói chuyện......
Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng hít một hơi, nói với mình rằng không cần nghĩ tiếp nữa.
Đằng đó không biết Bùi Hoán nói cái gì, cô gái bịt miệng cười rất nhẹ một cái.
Có điều Bùi Hoán không cười, anh dường như muốn nói cái gì nhưng lại không thốt ra lời, mà là đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch không biết rằng bản thân đã đứng nguyên một chỗ rất lâu cho tới khi Bùi Hoán bốn mắt nhìn nhau với cậu, thần kinh cứng đờ đã lâu của cậu mới dần dần sống lại, cũng mới hiểu ý cười với Bùi Hoán.
Bùi Hoán đứng lên, đi về phía cậu: "Không phải rửa tay à, đi lâu thế."
Nhan Tử Mịch không biết tại sao lắc đầu, lại cũng không biết tại sao gật đầu, trả lời một câu: "Không có."
Bùi Hoán thấy cậu như thế này, cúi đầu nhìn mắt cậu: "Sao thế?"
Nhan Tử Mịch cũng hỏi: "Làm sao?"
Bùi Hoán: "Cậu có gì đấy không thích hợp."
Nhan Tử Mịch: "Không có mà."
Bùi Hoán không có nhiều hoài nghi mà lại nói: "Đi thôi, chúng ta đi bắn cung."