Lúc Bùi Hoán nói chuyện với Nhan Tử Mịch, vị đàn anh Tiểu Đông ngồi cạnh Bùi Hoán này tai đều dựng thẳng lên.
Cắt đồ vật tí thì cắt vào tay.
Cậu ta có lúc nào thấy Bùi Hoán nghe điện thoại như thế đâu, quá chìm đắm đi.
Rõ ràng một đống bài tập ở trước máy tính lại chỉ nhìn không làm, đeo tai nghe, tay sờ bàn phím, gõ từng chút từng chút.
Trọng điểm là giọng điệu này......
Không biết bên kia nói cái gì, Bùi Hoán lại cười.
Đợi tới lúc Bùi Hoán gọi tên Nhan Tử Mịch, cơ bắp căng chặt của Tiểu Đông mới hạ xuống, cũng không chú ý tới Bùi Hoán nữa.
Haiz, hoá ra là Nhan Tử Mịch.
Cuộc điện thoại này của Bùi Hoán gọi rất lâu, Tiểu Đông cắt đồ xong rồi, ăn hoa quả lại mở máy tính, Bùi Hoán vẫn đang sờ bàn phím.
Hình như là nói rất nhiều câu được câu chăng, còn hỏi lúc nào tan làm, nói cái gì mà trở về lại giảng cho cậu được không?
Sau đó thì cúp.
"Gọi điện thoại với đàn em à."
Bùi Hoán vừa thả điện thoại xuống, Tiểu Đông bèn nói một câu.
Bùi Hoán sờ lên con chuột, để máy tính lại sáng lên lần nữa: "Ừ."
Tiểu Đông hỏi: "Cậu ta có bạn gái chưa?"
Bùi Hoán: "Không có."
Tiểu Đông ồ một tiếng cười lên: "Gọi điện với đàn em dịu dàng như thế làm gì."
Bùi Hoán: "Cái gì?"
Tiểu Đông: "Tao nói mày dịu dàng như dỗ trẻ con, còn cười như thế" Cậu ta cười một cái: "Đỉnh, tao lúc đầu còn tưởng là em gái nào đó."
Bùi Hoán một nửa suy nghĩ đặt lên trên máy tính: Cậu ấy đọc hiểu sai rất nhiều."
Tiểu Đông gật đầu: "Đề đọc hiểu quyển ôn thi đó của mày hơi khó."
Bài tập tối nay hơi nhiều, qua mấy hôm nữa có bài kiểm tra, vì vậy Triệu Địch và Vu Nam ở ngoài cũng không ham chơi, mua đồ xong thì sớm trở về.
Kí túc xá biến thành cái thư viện cỡ nhỏ, mọi người đều bận rộn.
Lúc hơn 9 giờ, Bùi Hoán nhìn điện thoại một lúc.
Vu Nam thấy thế xoay đầu hỏi: "Nói thế nào Bùi Hoán, tới một trận?"
Bùi Hoán không động, Tiểu Đông ngược lại lập tức cầm điện thoại lên: "Tới tới."
Nhưng Bùi Hoán nói: "Không được, có việc."
Tiểu Đông đặt điện thoại xuống, ồ một tiếng: "Nó hẹn đàn em."
Vu Nam ngạc nhiên: "Mày hẹn đàn em là có ý gì? Nhan Tử Mịch á? Chúng mày chơi đôi?"
Bùi Hoán: "Không phải, việc khác."
Vu Nam ồ một tiếng, lại quay đầu đi tiếp tục làm bài.
Bùi Hoán lại liếc nhìn thời gian.
Bây giờ 9h20', nếu như Nhan Tử Mịch 9 giờ tan làm, có lẽ......
Anh còn chưa phỏng đoán xong, điện thoại bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn.
Nhan Tử Mịch: [Em về nhà rồi]
Bùi Hoán trả lời cậu: [Nhanh thế]
Nhan Tử Mịch: [Muốn nghe giảng mà]
Bùi Hoán cười một cái: [Thái độ khá tốt]
Nhan Tử Mịch: [Đàn anh giảng cho em mà, muốn nhanh một chút để được nghe]
Bùi Hoán đang muốn trả lời, Nhan Tử Mịch bên kia lại thu hồi tin nhắn này.
Nhan Tử Mịch cảm thấy cậu bây giờ gan có chút to, đây là lời gì vậy, cậu thế mà dám nói.
Còn khiến bản thân khẩn trương.
Nhưng Bùi Hoán lại hỏi: [Sao thế?]
fire: [Lại không thích tôi giảng cho cậu?]
Nhan Tử Mịch cười: [Không phải]
Cậu nói: [Thích]
Bùi Hoán không gõ chữ với Nhan Tử Mịch nữa, đeo tai nghe lên gọi điện thoại qua.
Quả thực là thật sự tới giảng đề, Nhan Tử Mịch vừa mới nhận điện thoại thì nghe thấy Bùi Hoán nói với cậu: "Chụp đề qua đây."
Nhan Tử Mịch ồ một tiếng, chụp đề bài chia làm hai bức ảnh gửi qua.
Bùi Hoán đầu bên kia không có âm thanh, đại khái là đang nhìn đề.
Nhan Tử Mịch không quấy rầy, lúc này mới rảnh đặt balo xuống, đơn giản thu thập bàn học một chút rồi ngồi ngay ngắn.
"Chúng ta trước tiên nhìn đề bài."
"Dạ."
......
Nhan Tử Mịch cắn bút nghiêm túc nghe, Bùi Hoán giảng đề so với giáo viên Tiếng Anh của cậu tốt hơn.
Tốt quá nhiều ý.
Có lẽ còn có thứ gì đó tác động đi, cậu nghe hiểu, thế mà cũng cảm thấy bản thân đã biết, có thể thử thách đề đọc hiểu.
"Câu cuối cùng này" Bùi Hoán bên kia bút cũng không mở nắp chỉ vào hình ảnh trên máy tính: "involved có nghĩa là gì biết không?"
Nhan Tử Mịch đọc lại: "involved."
Bùi Hoán đang muốn tiếp tục nói thì ngừng lại trong cổ giọng.
Anh cười một tiếng, giơ bút lên: "Cậu đọc lại lần nữa."
Nhan Tử Mịch không hiểu, nhưng vẫn nghe lời đọc: "in, volve, d" Cậu nói: "Em tra một chút."
Bùi Hoán lại đặt bút lên từ đơn trên màn hình máy tính, ý cười bên môi rất sâu: "Tra được chưa?"
Nhan Tử Mịch: "Dạ tra được rồi, ý là cuốn vào."
Bùi Hoán hỏi: "Nó có liên quan gì tới đoạn văn này không?"
Nhan Tử Mịch: "Không có."
Bùi Hoán: "Không có thì sao lại chọn nó?"
Không đợi Nhan Tử Mịch trả lời, Bùi Hoán giúp cậu nói: "Lại bời vì cậu đọc không hiểu, chọn cái đọc không hiểu thì là đúng?"
Nhan Tử Mịch bị Bùi Hoán chọc cười: "Không phải" Cậu gõ cằm: "3 từ khác em cũng đọc không hiểu."
Bùi Hoán lập tức cười ra tiếng: "Bạn học Nhan Tử Mịch, cậu sao lại đáng yêu tới thế."
Nhan Tử Mịch: "Ai da, làm bừa, anh đừng cười."
Cậu nói xong lại bổ sung thêm: "Về sau sẽ làm tử tế."
Cuộc điện thoại này kết thúc được 18 phút 32 giây.
Sau khi điện thoại cúp một thời gian dài, Nhan Tử Mịch nhìn chằm chằm cuộc trò chuyện của Bùi Hoán ngây người.
Điện thoại tối thì ấn một cái.
Tối rồi lại ấn một cái.
*
Mấy ngày tiếp theo, Nhan Tử Mịch nghiêm khắc tuân thủ kế hoạch học tập Bùi Hoán quy định.
Đương nhiên cũng không có gì đặc biệt, có lẽ vẫn là Bùi Hoán từ đâu chép lại, từ đơn, nghe, đề thật, mỗi ngày đan xen nhau.
Nhan Tử Mịch làm rồi thì đi điểm danh với Bùi Hoán, Bùi Hoán bình thường bận, anh có bài tập của mình, tiết của mình, anh còn phải thi, vì vậy Nhan Tử Mịch bên này tự mình có thể giải quyết thì giải quyết, thật sự xem không hiểu mới đi tìm Bùi Hoán.
Bùi Hoán đối với câu hỏi của cậu, mỗi một câu đều có thể giải thích rõ ràng, lúc không tiện thì gửi voice chat cho cậu, tiện hơn chút thì gọi điện thoại cho cậu.
Nhan Tử Mịch từ trước tới nay nghị lực mạnh như thế, lúc đầu nói chuyện thì thật sự vô cùng nghe lời.
Một tuần rất nhanh qua đi, qua ngày chủ nhật, Bùi Hoán cho cậu nghỉ hai ngày.
Nghỉ thì thật sự là nghỉ, tới liên lạc cũng không.
Chạng vạng ngày chủ nhật, Nhan Tử Mịch ăn cơm xong ở dưới tầng, cực kì dùng lực chọc ava Bùi Hoán vài lần.
Trong lòng nghĩ nhỡ đâu, Nhan Tử Mịch ăn cơm xong không về nhà trọ, trực tiếp tới trường học đi dạo.
Ông trời thật sự tốt với cậu, thế mà thực sự đụng phải Bùi Hoán.
Ba người kí túc xá bọn họ đúng lúc xuống nhà ăn, vừa lúc quẹo vào, đúng lúc không thấy Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch thấy bọn họ trong nháy mắt biến mất, trong lòng nghĩ, nếu như cứ như vậy theo đuổi thì có chút kì quái không nhỉ.
Cậu ở tại chỗ xoay nửa vòng, nhìn thấy một bông hoa nở một cách cô đơn dưới cây.
Vì vậy Nhan Tử Mịch chụp gửi Bùi Hoán, lại không kèm theo bất cứ dòng chữ nào.
Vài giây sau, cậu nhận được tin nhắn trả lời của Bùi Hoán.
fire: [Sao thế?]
Nhan Tử Mịch: [Cho anh xem bông hoa nhỏ cô đơn ngoài nhà ăn số 3]
fire: [Cậu ở nhà ăn số 3?]
Nhan Tử Mịch mím môi cười một cái: [Dạ]
fire: [Xuống chơi bi-a? Tôi ở bên dưới]
Muốn.
Đương nhiên muốn.
Toà này tuy rằng được gọi là nhà ăn, nhưng thực ra chỉ có tầng 1, tầng 2 là ăn, tầng 3 và tầng hầm toàn bộ là khu vui chơi.
Lúc Nhan Tử Mịch đi xuống, bọn họ còn chưa vào, đang đi chầm chậm trên đường.
Là Bùi Hoán quay đầu lại trước, anh nhìn thấy Nhan Tử Mịch xong thì dừng bước chân, hai người còn lại cũng theo sau dừng lại.
Đại khái là Bùi Hoán đã đánh tiếng trước, Nhan Tử Mịch đi tới phía trước Triệu Địch liền gọi cậu.
"Tử Mịch tới à."
Nhan Tử Mịch gọi vài tiếng đàn anh xong thì đứng cạnh Bùi Hoán, đồng thời theo sau mọi người.
Nhan Tử Mịch: "Còn một đàn anh đâu?"
Bùi Hoán: "Kí túc xá."
Triệu Địch cười: "Làm bù bài tập."
Nhan Tử Mịch ừm một tiếng, nghe thấy Triệu Địch lại nói: "Hôm nay không đeo kính à."
Nhan Tử Mịch còn chưa mở miệng, Bùi Hoán đã giúp cậu trả lời: "Không cận thị, cậu ấy mang chơi."
Nhan Tử Mịch gật đầu, cười một cái với Triệu Địch.
Triệu Địch còn muốn nói gì đó, bị Nhan Tử Mịch cười một cái nuốt xuống dưới.
"Tử Mịch cười lên đẹp biết bao" Cậu ta hất cằm với Nhan Tử Mịch: "Cười nhiều vào."
Bùi Hoán nghe xong đặt tay lên đầu Nhan Tử Mịch, xoay đầu nhìn gò má Nhan Tử Mịch: "Thích cười rồi."
Nhan Tử Mịch xoay đầu cười với Bùi Hoán, hì.
Bùi Hoán thu tay lại: "Hai ngày này không cho cậu nhiệm vụ, câu hai ngày cũng không tìm tôi."
Lời nói có chút đột ngột không kịp chuẩn bị, Nhan Tử Mịch sững sờ.
Cái này sao lại có chút ý vừa ăn cướp vừa la làng.
Nhan Tử Mịch giọng điệu oán giận: "Anh cũng không tìm em."
Bùi Hoán: "Hôm qua tôi thi cử, hôm nay thi đấu."
Cằm Nhan Tử Mịch hơi ngửa lên: "Được, coi như em sai."
Bùi Hoán bị chọc cười, vươn tay bẹo má Nhan Tử Mịch: "Thái độ gì thế."
Bởi vì cuối tuần, quán bi-a rất náo nhiệt, lúc đi vào thế mà chỉ còn lại 1 bàn trống.
Tới bên bàn, Triệu Địch là người đầu tiên đưa gậy cho Nhan Tử Mịch: "Cậu đánh trước đi, đánh một trận với Bùi Hoán."
Nhan Tử Mịch xua tay: "Em không biết."
Triệu Địch vẫn đưa: "Không biết thì học, rất dễ lên tay."
Nhan Tử Mịch vẫn lắc đầu: "Anh chơi trước đi, em quan sát một chút."
Triệu Địch gật đầu: "Vậy quan sát Bùi Hoán đi, nó chơi khá giỏi."
Bùi Hoán đã cầm gậy, vừa chọc bi trắng ra, viu một tiếng lực đạo vô cùng đủ.
Hôm nay Nhan Tử Mịch lại nhận biết thêm một Bùi Hoán mới.
Hai người này mày tới tao đánh, cậu đứng ở bên cạnh, sự chú ý đều trên người Bùi Hoán.
"Đánh với mày chả vui gì cả." Không qua bao lâu, Triệu Địch nói.
Trên bàn bi-a cách biệt rất lớn, Triệu Địch lắc đầu nói: "Mày hôm nay sao thế, đánh hung ác vô cùng."
Bùi Hoán cầm gậy lắc đầu: "Nay có người" Giọng nhỏ lại, anh lại vào một bi: "Phải thể hiện một chút."
Nhan Tử Mịch nửa giây mới phản ứng lại Bùi Hoán nói là cậu, trong nháy mắt ngẩng đầu lên.
Triệu Địch cười: "Còn không khen một chút?"
Ánh mắt Nhan Tử Mịch cong lên, cổ vũ cho Bùi Hoán: "Thật giỏi."
Bùi Hoán đang đứng bên cạnh, thuận tay vân vê cái bím tóc nhỏ của cậu: "Đổi tới cậu chơi?"
Nhan Tử Mịch nghĩ ngợi: "Anh lại vào vài cái nữa cho em đi."
Bùi Hoán: "Được."
Bùi Hoán còn chưa đánh, cách đó không xa một âm thanh truyền tới.
"Này, thật sự là các cậu à."
Bốn người đồng loạt nhìn, cũng đồng thời lộ ra vẻ mặt không sao lạc quan nổi.
Triệu Địch quay đầu về hỏi: "Cậu sao lại tới."
"Ầm."
Bi này của Bùi Hoán không vào.
Lâm Xương tới chỉ là tới, không ai chào hỏi với cậu ta, cậu ta chỉ có thể tự mình nói: "Có việc, tới đánh bi-a."
Cậu ta nói rồi bèn đứng sang một bên, Nhan Tử Mịch cách cậu ta gần nhất lập tức vòng hướng sang bên kia bàn.
Bầu không khí lập tức không đúng, mọi người toàn bộ đều không nói chuyện.
Tới lượt Triệu Địch, một gậy này của cậu ta không vào, lắc đầu chậc một tiếng.
Lâm Xương: "Không được nha Triệu Địch, thế này không vào được."
Triệu Địch không vui: "Liên quan gì tới cậu?"
Lâm Xương cười: "Chơi gà còn không cho nói."
Triệu Địch không quan tâm tới cậu ta.
Lượt tiếp lại là Bùi Hoán, anh vừa cúi rạp người xuống thì vào một bi.
Có điều bi tiếp theo anh thu tay lại.
"Tới đây."
Bùi Hoán đưa gậy cho Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch dạ một tiếng, đi về phía Bùi Hoán.
Nhưng cậu mới vươn tay, bỗng nhiên một sức lực đẩy cậu một cái, trọng lực của cậu không vững, bổ nhào vào người Bùi Hoán.
Bùi Hoán đại khái cũng không nghĩ tới màn này, Nhan Tử Mịch va vào anh cũng không đứng vững, chỉ theo bản năng lùi về sau, kết quả bị một cái bậc thang nhỏ vướng ngã.
Hai người đồng loạt ngồi trên đất, trán Nhan Tử Mịch đập vào ngực Bùi Hoán, hai tay cũng nắm lấy quần áo Bùi Hoán.
Càng không ổn là......
"A......"
"Àii......"
Tiếng hít khí lạnh của bạn cùng phòng và tiếng rên của Bùi Hoán đồng thời truyền vào tai Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch cảm nhận được cũng vội vàng dịch chuyển đầu gối mình, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi."
Bùi Hoán nói không sao thì thấy mặt Nhan Tử Mịch dùng một tốc độ nhanh nhất đỏ lên.
Người vẫn còn vùi trước ngực.
Bùi Hoán mang ý cười: "Không đứng dậy?"
Nhan Tử Mịch vội vàng ngẩng đầu, nhưng Vu Nam và Triệu Địch lúc này đi tới.
Nhan Tử Mịch lại vội vàng cúi đầu xuống, nghiêng đầu đi.
"Bọn mày không sao chứ?"
"Đâm phải rồi à?"
Bùi Hoán giơ tay ép đầu Nhan Tử Mịch xuống một chút, dùng tay che khuất: "Không có gì."
Triệu Địch vừa nãy còn quan tâm, cũng có chút lo lắng, nhưng cảnh tượng trước mắt......
Tư thế của Bùi Hoán giống như ôm Nhan Tử Mịch vào trong lòng, Nhan Tử Mịch còn ôm lấy Bùi Hoán.
Triệu Địch nhướn lông mày: "Sao lại ngã tốt thế."
Bùi Hoán như an ủi vỗ vai Nhan Tử Mịch, tự mình đứng dậy trước.
Sau đó anh giơ cây gậy trong tay lên, vụt qua chuẩn xác ấn vào yết hầu Lâm Xương.
Lâm Xương nháy mắt cứng đờ, rất lâu sau mới cười một cái: "Anh Hoán làm gì vậy?"
Bùi Hoán tiến lên trước, Lâm Xương lùi về sau, không tới mấy bước Lâm Xương đã dựa vào tường.
Bùi Hoán: "Mày có ý gì?"
Lâm Xương vẫn là vẻ mặt tươi cười: "Haha, tôi không cẩn thận, không cẩn thận đụng phải cậu ta."
Bùi Hoán: "Không cẩn thận?"
Nhan Tử Mịch cũng đứng lên, cậu phủi phủi tay không nhìn Lâm Xương, trong miệng lại nói: "Xin lỗi tôi."
Đồng thời lúc đó, tay Bùi Hoán cũng tăng thêm lực.
Lâm Xương cảm thấy không ổn ho hai tiếng, lập tức nói: "Xin lỗi xin lỗi."
Bùi Hoán lại đè gậy vào thêm chút, Lâm Xương nghẹn tới mức đỏ bừng, liên tục ho vài tiếng.
"Xin khụ khụ, lỗi, thật sự khụ khụ xin lỗi."
Bùi Hoán không có biểu cảm gì rút gậy về, nhưng lập tức lại vung về phía Lâm Xương.
Ầm một tiếng, đánh lên tường cạnh đầu Lâm Xương.
"Cút."