Trung tâm thương mại, do ngày nghỉ lễ nên nơi đây khá là đông người qua lại.
Minh Anh cùng Khánh Ngân vừa mua vé xem phim xong liền mua bỏng ngô.
Vừa ăn vừa hướng về phía rạp đi tới, trò chuyện vui vẻ.
"Lâu lắm mới đi xem phim thế này, háo hức quá đi!"
Minh Anh cười đáp: "Lại còn là phim mới của Nhật lệ nữa, xem trailer đã đỉnh của chóp rồi, không biết phim sẽ hay đến mức nào đây?"
Khánh Ngân gật đầu tán thành: "Nhật Lệ diễn đúng là đỉnh.
Ở cả mảnh truyền hình cùng với điện ảnh đều rất tốt, lại còn rất trẻ nữa.
Hâm mộ quá đi!"
"Trẻ vậy tiếc lại lấy chồng sớm quá."
"Đúng vậy, người kia cũng là đại gia có tiếng nữa.
Dạo này thấy minh tinh toàn lấy người giàu nhỉ."
"Nói thế cũng nói.
Mấy minh tinh nữ đều là người vừa có tài vừa có sắc.
Diễn xuất cũng chỉ là ở thời điểm tuổi trẻ tràn đầy sức sống, có tuổi rồi sóng sau xô sóng trước, họ đương nhiên phải tìm chỗ dựa cho mình rồi.
Kiếm đại gia cũng là phải thôi."
"Đáng tiếc ở chỗ sao không đợi vài năm nữa thì hẵng công bố, đang độ đỉnh cao của sự nghiệp vậy mà..."
"Cũng chịu, mà chúng ta quan tâm đến là những tác phẩm bọn họ mang đến, quan tâm đời tư cá nhân làm gì."
"Cũng đúng!"
"Mà sắp tới giờ rồi, vào rạp nhanh thôi!"
Cả hai kéo nhau đi vào lối vào của rạp chiếu phim.
Khánh Ngân lúc này bất ngờ dừng lại, kéo cả Minh Anh dừng theo: "Ấy ấy, dừng dừng lại chút đã!"
Minh Anh khó hiểu nhìn đứa bạn: "Sao thế!"
Ánh mắt Khánh Ngân vẫn nhìn về nơi xa, mở miệng: "Tao vừa nhìn thấy anh Sơn!"
Minh Anh: "..."
May cô là bạn của Khánh Ngân nhiều năm, nên giờ khi gặp tình cảnh này đã không còn bỡ ngỡ rồi.
Lúc nào cũng anh Sơn, anh Sơn!
"Thế mày cứ ngắm anh Sơn của mày đi, để tao vào trong trước."
Khánh Ngân vẫn nhìn về hướng xa đó, sau khi Sơn rẽ vào một hướng nào đó, một bóng hình khác cũng xuất hiện.
"Ê tao thấy ông sếp của mày kìa, lại còn đi với gái."
Minh Anh vốn đang chuẩn bị đi một mình, nghe vậy hai mắt sáng lên, quay ngoắt lại, nhìn theo hướng của Khánh Ngân: "Đâu đâu!"
Dĩ nhiên, điều cô quan tâm là cái vế sau, chứ vế trước hoàn toàn không để vào mắt.
"Kia kìa." Khánh Ngân chỉ tay cho Minh Anh, lúc này cô cũng nhìn thấy rõ hai đối tượng kia.
Hai bọn họ trong có vẻ rất thân thiết, người con gái rất tự nhiên khoác tay Hoàng Anh mà cười đùa.
Người phụ nữ kia ấy thế mà lại là Bảo Ngọc.
Khóe miệng Minh Anh giật giật, thật sự không ngờ sự trùng hợp này.
"Đúng là trăm nghe không bằng một thấy mà!" Minh Anh gật đầu cảm thán, khi hai kẻ kia cũng đã không còn xuất hiện trong tầm mắt nữa.
Lời đồn thổi của mọi người đâu phải là không có căn cứ, nhìn thế kia trông có khác gì đôi tình nhân không?
Nếu là bạn bè, chẳng lẽ lại thân đến thế à?
"Sao thế, sao lại trăm nghe không bằng một thấy?" Khánh Ngân thấy không hiểu hỏi lại cô bạn.
Minh Anh nheo đôi mắt đen láy nói: "Người phụ nữ đi cạnh kia thế mà lại là trưởng phòng của tao.
Ở công ty mọi người cũng đồn về mối quan hệ của hai người này, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến."
"Thế bọn họ đồn là gì, nhìn thế kia chắc là một đôi rồi!" Khánh Ngân suy đoán.
Minh Anh gật đầu: "Ừ, mọi người cũng đồn thế, nhưng mà hôm qua anh ta có lên tiếng phủ nhận, hai người họ chỉ là bạn bè cũ."
"Bạn bè á, vừa thấy khoác tay nhau cười nói thân thiết lắm.
Giống một cặp thì hơn."
"Cho dù là bạn bè hay người yêu, nhưng cách cư xử của anh ta không thể chấp nhận được.
Nếu là người yêu thật, bọn họ ôm ấp cũng chẳng gì lạ, nhưng lại đã nói dối trước bao nhiêu người, với người con gái sẽ cảm thấy thật ủy khuất.
Nếu không là người yêu, không biết giữ khoảng cách với người phụ nữ khác, cũng là một tên chẳng ra gì!"
Khánh Ngân gật đầu cái rụp, rất đồng tình với lời phân tích này: "Hợp lý, theo suy luận của tao, tên sếp đó của mày không là bin thái thì cũng là một tên tra nam!"
"Hắt xì!" Hoàng Anh vừa ngồi xuống ghế liền hắt xì.
Sơn ngồi đối diện thấy vậy phì cười: "Hoàng Anh, tôi thấy dạo này cậu hắt xì hơi nhiều đấy!"
Hoàng Anh liếc thằng bạn, vẻ mặt khó hiểu: "Thời tiết thay đổi, bị sổ mũi mà thôi!"
Bảo Ngọc cũng ngồi xuống, thấy vậy, liền khuyên: "Thời tiết dạo này thay đổi, cả hai anh cũng chú ý vào."
Sơn vuốt cằm, hiển nhiên không đồng ý với ý kiến của cậu bạn: "Anh lại nghĩ không phải thế đâu, chắc ai đang thầm nhắc tên cậu ta đó."
"Cậu bớt nói nhảm đi, nhắc tên cái gì mà nhắc tên." Hoàng Anh không vui trả lời.
Bị đáp trả bằng thái độ ghét bỏ, Sơn không sợ "bị lên thớt" mà tiếp tục suy đoán: "Không phải cậu từng kể có nhân viên trong công ty đang làm cậu đau đầu à.
Với tính cách của cậu thảo nào mà chả nghiêm khắc với người ta, khéo giờ người ta đang ghi thù mà chửi rủa cậu rồi."
Khóe miệng Hoàng Anh giật giật, nhíu mày nhìn Sơn: "Tôi thấy cậu nên sử dụng cái khả năng suy luận này của cậu vào phá án đi, có thể sớm được lên chức đấy."
Tại sao có thể phân tích đúng như này chứ? Đúng là thành viên của cảnh sát hình sự.
"Thời cơ chưa tới nên tôi chưa lên chức thôi.
Chuyện kinh doanh tôi không am hiểm cho lắm, nên Bảo Ngọc à, trong công ty đang có đối tượng như vậy phải không?"
Bảo Ngọc mỉm cười, giải thích tình hình hiện nay ở trong công ty: "Một nhân viên mới làm em với anh Hoàng Anh cũng hơi đau đầu, nhưng không đến mức đó đâu."
Không ngờ câu trả lười của Bảo Ngọc cũng giống ý tứ của Hoàng Anh, nhưng Sơn đâu chịu bỏ cuộc như thế, tiếp tục lên án đứa bạn: "Cái thái độ lúc trước của cậu ta, anh không dám chắc là điều anh nói sẽ không xảy ra đâu."
Hoàng Anh bị chọc đúng điều đang đau đáu trong lòng liền bực bội, không hề nể tình chút nào nhìn ai kia: "Chuyện công ty đã đủ đau đầu rồi, cậu làm ơn để cho đầu óc tôi được thư giãn chút không?"
Sơn biết giới hạn của anh ở đâu, liền dừng lại đúng lúc: "Được rồi, được rồi, không nhắc nữa.
Cuối tuần này cậu nhớ đi đón tôi đấy nhé!"
"Biết rồi!" tâm trạng nóng giận tạm giảm xuống, anh đáp.
Bảo Ngọc nghe vậy thấy khó hiểu liền hỏi: "Hai người tính đi đâu à?"
Sơn: "À, đi nhậu một bữa thôi!"
Bảo Ngọc không ngờ đến lại như vậy, liền hỏi ngay: "Ơ sao không nói với em, cho em đi cùng nữa, hai người tính bỏ em ra rìa à!"
Mọi lần tụ tập đều có mặt cô mà, sao lần này hai ông tướng này lại cố tình bỏ cô bên ngoài chứ.
Sơn biết rõ điều cô đang thắc mắc, lên tiếng dỗ dành: "Lần này anh với cậu ấy đi nhậu nói chuyện đàn ông với nhau, em đi cùng sao hợp được.
Lần sau thì đi đi."
"Bí hiểm thế, không cho em đi cùng được à!" Bảo Ngọc quyết không bỏ qua, hỏi cho tới cùng.
"Đã là chuyện của đàn ông thù sao em đi cùng được, lần khác sẽ cho em đi cùng!"
Hoàng Anh im lặng một hồi rồi cũng lên tiếng đồng tình với ý của Sơn: "Đúng rồi đấy, chuyện anh và cậu ta nói em không nên nghe đâu."
Chuyện này Bảo Ngọc nghe cũng không được.
Hai người đàn ông nói rõ với nhau, vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Bảo Ngọc bĩu môi, lầm bầm:_"Không cho đi thì thôi, lần sau không có chuyện cho em ra rìa đâu!".