Đây thật sự là một cơn ác mộng. Đôi mắt Grant nhíu lại, nhìn Jane chằm chằm không dứt và sự căm hờn lấp láy qua đôi mắt anh khiến dạ dày cô xoắn chặt lại. Nhưng cô không cách nào có thể nói cho anh biết. Cô đang cố hết sức diễn vai kịch này, bám chặt lấy Turego và cứ lảm nhảm với hắn rằng cô thấy sợ hãi biết bao, gã điên này đã đánh rồi bắt cóc cô khỏi điền trang thế nào, trong lúc đó Jane cứ níu lấy áo của Turego như thể cô không thể chịu đựng việc phải rời xa hắn. Cô hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ biết rằng bằng mọi giá cô phải còn tự do, có như vậy cô mới có thể cứu Grant. Và để làm được điều đó, cô phải giành lại sự tin tưởng của Turego đồng thời xoa dịu lòng kiêu hãnh của hắn.
Toàn bộ tình huống này đang ở trên bờ vực sụ sống – chết, mọi chuyện có thể lệch về bất kỳ hướng nào. Sự cẩn trọng lấp ló trong đôi mắt đen của Turego, cũng như vẻ thỏa mãn hiểm ác trong việc dồn con mồi vào chân tường. Hắn muốn cô phải trả giá về việc bỏ trốn, Jane biết, nhưng tại thời điểm này cô vẫn còn an toàn, bởi vì hắn ta vẫn muốn cuộn vi phim. Mạng sống của Grant mới đang bị đe dọa, chỉ cần một từ của Turego, những gã đó sẽ giết anh ngay lập tức. Anh chắc chắn phải biết điều đó, nhưng không hề có một tia sợ hãi nào biểu lộ trên mặt, chỉ có sự lạnh lẽo, hận thù tột độ trong ánh mắt khi anh nhìn chằm chằm vào Jane.
Có lẽ nhờ vậy, cuối cùng, bằng cách nào đó Jane cũng đánh tan đi sự nghi ngờ của Turego. Hắn sẽ không bao giờ giải tán bọn lính gác quanh cô, nhưng Jane chỉ có thể lo lắng một điều duy nhất vào lúc này. Ngay bây giờ, cô phải bảo vệ Grant bằng bất cứ giá nào.
Cánh tay gã Turego quành quanh eo Jane, kéo cô dựa chặt vào mình. Hắn cúi đầu xuống và hôn cô, một nụ hôn vô cùng thân mật mà Jane phải gồng mình chịu đựng nó, dù cô rùng mình kinh tởm khi phải cam chịu sự động chạm và mùi vị của gã. Cô biết hắn ta đang làm gì, Turego đang cố chứng tỏ sức mạnh, sự kiểm soát của mình, và sử dụng cô như vũ khí chống lại Grant. Khi hắn buông cô ra, khuôn miệng đẹp đẽ nở nụ cười hiểm ác.
“Giờ ta tìm được em rồi, Chiquita()”, hắn đoan chắc với cô bằng chất giọng mượt mà. “Em hoàn toàn an toàn. Gã điên này, như em đã gọi, sẽ không làm phiền em được nữa, ta hứa. Ta bị ấn tượng đấy”, hắn tiếp tục nhạo báng, nghiêng đầu về phía Grant. “Tôi đã nghe danh anh, Senor(). Chắc chắn chỉ có thể có một người duy nhất với khuôn mặt sẹo và đôi mắt vàng, người có thể tan biến trong rừng như loài mèo lặng lẽ. Anh là một huyền thoại, nhưng tôi không nghe thấy bất cứ tin tức nào về anh.”
() “Chiquita” là một từ tiếng Tây Ban Nha thông dụng, được sử dụng với nghĩa tương đồng với “small/little girl – cô gái nhỏ” trong tiếng Anh.
() “Senor” trong tiếng Tây Ban Nha đồng nghĩa với “Mr/Sir” trong tiếng Anh. Ở đây có thể hiểu Turego cố tình dùng xưng hô này để nói mỉa Grant.
Grant vẫn yên lặng, bây giờ anh tập trung vào Turego, phớt lờ Jane như thể cô không hề tồn tại. Không hề nhúc nhích một chút nào, cứ như anh đã hóa đá. Anh thậm chí còn không thở. Sự yên lặng hoàn toàn của anh làm người ta có cảm giác bị uy hiếp, tựa hồ phải kiểm soát một sức mạnh to lớn đang bị kìm hãm, hệt như một loài thú hoang dã đang chờ đợi khoảnh khắc hoàn hảo để nhào tới con mồi. Mặc dù, anh đơn độc chiến đấu, nhưng những gã đàn ông đó như bầy cáo lảng vảng xung quanh một con hổ dũng mãnh. Những tên đang chĩa súng vào anh lộ rõ vẻ hốt hoảng trên mặt.
“Có lẽ sẽ thú vi lắm khi tra ra xem bây giờ anh đang thuê anh. Và có nhiều người khác rất muốn có cơ hội được tra hỏi anh, phải không nào? Trói hắn lại, và dẫn hắn vào trong xe”, Turego ra lệnh, vẫn quàng tay quanh Jane. Cô cố không nhìn Grant khi anh bị trói lại một cách thô lỗ và kéo lên về chiếc xe quân sự tải trong hai tấn với tấm vải bạt che phủ thùng xe. Thay vào đó, cô tươi cười rạng rỡ với Turego và dựa đầu vào vai hắn.
“Em thật sự đã rất sợ”, cô thì thầm.
“Dĩ nhiên là em phải sợ rồi, Chiquita. Có phải đó là lý do em chống cự lại người của ta khi họ tìm thấy em trong rừng hôm qua không?”
Jane đã hiểu vì sao Turego không dễ dàng tin mình ngay! Cô mở to đôi mắt hoài nghi. “Đó là người của anh sao? Sao họ không nói vậy chứ? Họ cứ xô xô đẩy đẩy em. Làm em sợ họ muốn… muốn tấn công em. Em đã xoay xở để thoát khỏi gã điên đó. Em có thể đã làm được, nếu không có tất cả những tiếng động mà bọn người của anh đã tạo ra! Họ đã dẫn hắn đến thẳng chỗ em nấp!”, giọng cô run run vì căm phẫn.
“Đã qua rồi. Giờ anh sẽ chăm sóc cho em.” Hắn dẫn Jane đến chiếc xe, giúp cô yên vị trong xe, rồi trèo vào ngay sau cô và ra lệnh cho tài xế.
Được Turefo chăm sóc chính xác là điều Jane sợ, nhưng bây giờ cô phải dắt mũi được hắn và bằng mọi cách cô phải làm cho hắn tin tưởng mình hoàn toàn vô tội trong việc trốn thoát ngay dưới mũi những tên lính gác. Turego không đến nỗi khờ khạo, cả tin, dù Jane đã lừa được hắn lần đầu nhưng lần này sẽ khó khắn hơn nhiều.
“Chúng ta đang đi đâu đây?”, cô ngơ ngác hỏi, dựa vào lòng hắn. “Trở lại khu điền trang ư? Anh có mang bộ quần áo nào cho em không? Gã ta đã đưa cho em cái áo này sáng nay”, cô nói, vuốt vuốt lớp vải trắng mềm mại. “Nhưng em muốn quần áo của mình cơ.”
“Thật ra thì, ta đã quá lo lắng cho em đến nỗi không hề nghĩ đến quần áo của em”, Turego nói dối ngọt xớt. Cánh tay rắn chắc của hắn vòng quanh cô, và Jane mỉm cười đáp lại. Hắn mang nét đẹp trai giả tạo, đường nét hoàn hảo giống một pho tượng hơn là con người, dù sao thì Turego cũng không hoàn toàn là một con người. Hắn ta không tiết lộ tuổi, nhìn qua như chỉ mới ngoài hai mươi, dù Jane biết hắn ít nhất cũng đã bốn mươi. Trên khuôn mặt hắn không bao giờ lộ ra cảm xúc, Turego không hề có nếp nhăn, thậm chí là quanh khóe mắt, chẳng có dấu hiệu của thời gian và cuộc sống tác động đến hắn.
Điểm yếu duy nhất của hắn là bản tính kiêu căng, hắn biết mình có thể cưỡng ép Jane bất cứ lúc nào. Nhưng hắn muốn quyến rũ cô, để cô sẵn sàng sà vào lòng hắn. Cô sẽ là niềm kiêu ngạo được thỏa mãn của Turego trong một khoảng thời gian, sau đó, một khi đã có đoạn vi phim, hắn có thể vứt bỏ cô mà không hề hối tiếc.
Cô chỉ có đoạn vi phim để bảo vệ bản thân, và chỉ có bản thân cô mới bảo vệ được Grant. Tâm trí Jane đang chạy đua, làm cách nào để cô có thể cởi trói và đưa cho anh một loại vũ khí nào đó. Tất cả những gì anh cần làn một lợi thế nhỏ nhoi nhất.
“Gã ta là ai vậy? Dường như anh biết gã?”
“Gã không giới thiệu bản thân cho em biết sao? Nhưng em cũng đã trải qua mấy ngày cùng hắn mà, em yêu. Chắc chắn em phải biết tên hắn chứ.”
Một lần nữa cô phản ứng thật nhanh chóng. Tên thật của Grant có thường được biết đến không? Hơn nữa Grant có phải tên thật của anh không? Cô không thể nhân cơ hội này rồi. “Hắn nói với em tên hắn là Joe Tyson. Đó có đúng là tên thật của hắn không?”, cô hoài nghi hỏi, ngồi thẳng lên chiếu đôi mắt nâu to tròn hướng về phía Turego, chớp chớp mắt như thể mình rất tò mò.
Kỳ quặc là Turego lại ngập ngừng. “Có lẽ là tên hắn tự đặt cho mình bây giờ. Nếu đúng là người mà ta nghĩ thì hắn từng được biết với biệt dang là Tiger.”
Turego có vẻ lo lắng! Grant đang bị trói và có mười tên đang chĩa súng vào anh nhưng Turego vẫn thấy lo lắn bởi sự hiện hiện của anh. Cái kiểu hơi ngập ngừng đó phải chăng vì Turego chẳng hề biết tên thật của Grant và không muốn cô biết mình không có thông tin này, hay là hắn không chắc chắn về một thứ gì đó lớn hơn?
Có phải hắn ta vẫn không chắc rằng Grant là Tiger? Turego không muốn biến bản thân thành thằng ngốc khi tuyên bố bắt được Tiger, rồi sau đó mới phát hiện rằng hóa ra tù nhân của hắn lại là một ai đó ít thú vị hơn nhiều.
Tiger ư? Cô có thể hiểu được Grant xứng đang với cái tên và cả danh tiếng đó như thế nào. Với dôi mắt mà hổ phách và vẻ hoang dã cheetd chóc, sự so sánh đó cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Grant cũng vẫn là một con người và cô đã ngủ trong vòng tay anh. Anh đã ôm chặt lấy cô nhiều giờ trong bóng tối, và chỉ cho Jane thấy một phần trong mình mà chính bản thân cô cũng không biết nó có tồn tại.
Vì có Grant, cô cảm thấy mình là một con người trọn vẹn, có khả năng yên đương và đam mê, và là một người phụ nữ ấm áp, dâng hiến. Dù có biết được anh từng là ai. Nhưng anh là con người, không phải một tạo vật siêu nhiên nào có thể tan biến trong những khu rừng rậm trên thế giới. Anh có thể chảy máu và bị thương. Anh có thể tươi cười, nụ cười trầm ấm làm rung động tim cô. Sau khi có Grant, cô cảm thấy như bị ô uế chỉ bởi việc ngồi cạnh Turego.
Jane cười khúc khích. “Nghe giống trong truyện trinh thám nhỉ! Ý anh là gã ta làm gián điệp sao?”
“Không, dĩ nhiên là không rồi. Không quá lãng mạn vậy đâu! Hắn ta thật sự chỉ là lính đánh thuê, được thuê là bất cứ loại việc bển thỉu nào, bởi bất cứ ai.”
“Giống như bắt cóc em ư? Sao hắn lại làm vậy nhỉ? Ý em là, đâu có ai trả tiền chuộc em đâu! Cha em thậm chí không thèm đếm xỉa tới con gái mình, mà em thì chắc chắn chẳng có món tiền nào.”
“Có lẽ gã muốn thừ gì đó khác từ em”, hắn gợi ý.
“Nhưng em không có gì hết mà!”, cô xoay xở cố làm ra vẻ mặt cùng giọng nói bối rối hoang mang, và Turego mỉm cười với cô.
“Có lẽ là chính em cũng không biết thôi.”
“Đó là cái gì nhỉ? Anh biết ư?”
“Vào lúc nào đó chúng ta sẽ tìm ra nó, cưng à.”
“Chẳng ai kể với em chuyện gì cả”, cô hờn dỗi bĩu môi. Jane cho phép bản thân giữ cái bĩu môi đó trong khoảng ba mươi giây, rồi thì nôn nóng hỏi hắn lần nữa như một đứa trẻ thiếu kiên nhẫn. “Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Chỉ chạy trên đường thôi cưng à.”
Họ đang ở bên rìa thị trấn, có một nhà kho bằng thiếc xiêu vẹo ở cuối con đường. Nó trông thật tệ hại, các bức tường thì lồi lõm, mai tôn thì cong vẹo ở vài nơi, có chỗ thì mất hoàn toàn. Cánh cửa xiêu vẹo treo lơ lửng trên bản lề. Nhà kho này là điểm đến của bọn chúng, và khi xe dừng bên cạnh cánh cửa, Turego giúp cô xuống xe, giờ Jane đã hiểu tại sao. Nơi này rất ít người sinh sông, và những người sống lân cận thì cả nhìn cũng không dám và bỏ chạy không kịp thở.
Grant bị lôi ra khỏi chiếc xe rồi đẩy mạnh mẽ về phía cánh cửa, anh vấp chân và chỉ vừa kịp lấy lại thăng bằng trước khi đâm sầm vào ngôi nhà. Tên nào đó cười khoái trá, khi Grant đứng thẳng lại, trừng trừng nhìn bọn chúng, Jane thấy dòng máu nhỏ đã khô lại trên khóe môi anh. Môi anh bị nứt và sưng phồng lên. Tim cô lảo đảo và hơi thở nghẹn lại. Có kẻ nào đó đã đánh anh trong lúc anh bị trói tay lại sau lưng. Ngay lập tức trong lòng Jane bùng lên những luồng sóng căm phẫn run rẩy, mạnh mẽ. Cô rùng mình, nỗ lực che đậy cảm xúc trước khi quay sang Turego. “Chúng ta định làm gì ở đây?”
“Ta chỉ muốn hỏi một vài câu với anh bạn của chúng ta. Chẳng quan trọng gì đâu.”
Jane bị hộ tống một cách kiên quyết vào ngôi nhà và cô phải thở gấp khi bị luồng nhiệt ập vào khiến cô choáng váng. Nhà kho bằng thiết y hệt cái lò lửa, nung nóng trong không khí cho đến khi không thể nào thở được. Mồ hôi ngay lập tức lấm tấm trên da Jane, cô cảm thấy hoa mắt, không tài nào kiếm đủ ô xy để thở.
Hiển nhiên Turego dùng cái kho này như một kiểu căn cứ, bởi vì bên trong được trang trí đầy đủ đồ đạc. Để Grant lại với bọn lính gác, Turego dẫn cô ra đằng sau, nơi này có một vài căn phòng thông với nhau, chắc trước đó là phòng làm việc. Ở đây cũng nóng, nhưng có một cái cửa sổ nhỏ đang mở để không khí mát mẻ lùa vào. Căn phòng mà hắn dẫn Jane vào thật bẩn thỉu, giấy tờ chất đống, mốc meo và giăng đầy mạng nhện. Một cái bàn gỗ cũ kĩ gãy mất một chân, lệch hẳn về một phía và có mùi chuột chết không thể nhầm lẫn. Jane nhăn mũi khịt khịt kiểu cách. “Eo ôi”, cô nói với vẻ kinh tởm thật sự.
“Ta rất tiếc vì căn phòng này”, Turego nói nhỏ nhẹ, nở nụ cười như hình quảng cáo kem đánh răng của hắn với cô. “Ta hy vọng mình sẽ không ở đây lâu. Alfonso sẽ ở lại đây với em trong lúc ta hỏi chuyện với anh bạn của chúng ta về hành động của hắn, và ai đã thuê hắn bắt cóc em.”
Turego có ý gì khi cho người canh gác cô? Jane không phản kháng, không muốn làm hắn nghi ngờ hơn nữa cô chợt sởn gai ốc. Cô rất sợ cái công việc “hỏi chuyện” mà hắn sẽ làm. Cô phải nghĩ ra thứ gì đó thật nhanh chóng! Nhưng Jane chẳng nghĩ ra được điều gì, và Turego ngước cằm cô lên hô lần nữa. “Ta sẽ không lâu đâu”, hắn thì thầm, “Alfonso, trông chừng cô ấy cẩn thận, ta sẽ cực kỳ khó chịu nếu có ai đó bắt cô ấy lần nữa.”
Jane nghĩ Alfonso là một trong những gã lính gác ở khu điền trang. Khi Turego rời đi, hắn khéo cửa lại. Jane chậm rãi chớp mi, mỉm cười đầy cám dỗ với Alfonso. Anh ta rõ ràng còn trẻ và khá ưa nhìn. Anh ta chắc chắn đã được cảnh báo về Jane, nhưng vẫn không thể không đáp lại nụ cười của cô.
“Anh là lính gác ở điền trang phải không?”, cô hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha.
Anh to do dự gật đầu.
“Em nghĩ em nhận ra anh. Em chưa từng quên anh chàng đẹp trai nào cả.” Cô cố nói cho thật hăng hái hơn là nói đúng, phát âm của cô có chút ngọng ngịu đủ để Alfonso thấy buồn cười. Cô tự hỏi anh ta có biết Turego đang mưu tính gì không, hay là anh ta đã bị lừa rằng đang bảo vệ cô.
Dù có được biết điều gì đi nữa thì anh ta cũng không có khuynh hướng thích trò chuyện cho lắm. Jane mò mẫm quanh phòng, cố gắng tìm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí, nhưng cố không tỏ ra quá lộ liễu. Cô căng tai lắng nghe bất cứ tiếng động nào từ nhà kho, cô lo lắng quá mức. Turego đang làm gì? Hắn ta có hại Grant…
Đã bao lâu rồi? Năm phút? Mười phút? Hay ít hơn thế? Jane không biết, nhưng đột nhiên cô thấy không thể chịu đựng thêm nữa và bước về phía cánh cửa. Alfonso giơ tay ngáng đường cô.
“Tôi muốn gặp Turego”, cô nói một cách nôn nóng. “Đợi ở đây nóng quá đi mất.”
“Cô phải ở lại đây”
“Không, tôi sẽ không ở đâu! Đừng ngớ ngẩn vậy, Alfonso, anh ấy sẽ không phiền đâu. Anh có thể đi với tôi nếu anh không thể để tôi ra khỏi tầm mắt của anh.”
Jane hụp đầu xuống dưới cánh tay Alfonso và mở cánh cửa trước khi anh ta kịp chặn cô lại. Cố nén lại tiếng nguyền rủa, anh ta chạy theo sau, lưng Jane đã lao qua cánh cửa và các căn phòng nối liền. Ngay khi vào đến khu nhà kho chính, Jane đã nghe thấy tiếng nắm đấm nện vào da thịt và mặt cô xanh mét không còn chút máu.
Có hai gã đang tóm chặt lấy Grant, giữ hai cánh tay để anh đứng thẳng trong khi một gã khác đứng trước mặt, xoa xoa nắm đấm. Còn Turego đang đứng một bên, mỉm cười tàn bạo. Đầu Grant gục xuống, máu đọng lại từng giọt bên dưới chân anh.
“Sự im lặng của mày chẳng được gì ngoài thương tích nhiều hơn đâu, anh bạn à!”, Turego nói, “Nói xem ai đã thuê mày, đó là tất cả những gì tao muốn biết”.
Grant không nói câu nào, một trong những gã đó túm tóc anh giật ngược ra sau. Ngay trước khi Alfonso tóm lấy cánh tay mình, Jane đã nhìn thấy mặt Grant, cô giật mạnh tay lại.
“Turego”, cô kêu thét lên, kéo mọi sự chú ý dồn vào mình. Turego nhíu mày. “Em dang làm gì ở đây. Alfonso, dẫn cô ấy về.”
“Không đi!”, cô hét lên, đẩy Alfonso ra. “Ở đó nóng lắm. Em sẽ không ở lại đó đâu! Thật sự không thể chịu nổi. Em đã khổ sở trong rừng, cứ tưởng khi anh đến cứu em sẽ được thoải mái chứ, nhưng mà không phải thế… Anh lôi em vào cái đống khốn khổ này và bỏ em lại trong cái phòng nhớp nhúa, bẩn thỉu. Em muốn anh thuê khách sạn cho em cơ!”
“Jane, Jane, em không hiểu gì cả”, Turego nói, bước về phía Jane và nắm lấy tay cô. “Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ khai ra những gì ta muốn biết. Em không muốn biết kẻ nào đã thuê hắn sao?” Hắn xoay người Jane, dẫn cô về lại căn phòng. “Hãy kiên nhẫn nào, em yêu.”
Jane dịu lại, ngoan ngoãn để hắn dẫn đi. Cô mạo hiểm liếc nhìn Grant và những kẻ bắt giữ anh. Cô biết rằng chúng đang đợi Turego quay lại để tiếp tục cuộc tra khảo. Grant vẫn gục đầu, lả đi trong tay bọn chúng, thậm chí còn không thể đứng thẳng được.
“Em ở yên đây nhé”, Turego nghiêm khắc nói khi họ đến cửa căn phòng đó. “Hứa đi nào?”
“Em hứa mà”, Jane nói, mỉm cười ngoảnh lại nhìn hắn. Turego không bao giờ có thể nhìn thấy cú đấm của cô vụt tới. Cô đấm thẳng vào sống mũi đẹp đẽ của hắn, đầu hắn giật ngược ra sau và máu bắn phụt ra. Trước khi hắn có thể có thể hét lên vì đau và kinh ngạc, Janr thúc mạnh vào khuỷu thái dương và Turego gập người xuống với tiếng kêu đau đớn. Cứ như đang múa ba lê, cô lên gối đập trúng cái cằm không được che chắn của hắn va Turego gục ngã hệt như con búp bê vải. Jane thầm cảm ơn cha mình vì đã khăng khăng bắt cô học các lớp tự vệ, sau đó cúi xuống và nhanh chóng giật khẩu súng ra khỏi bao súng của Turego.
Ngay khi Jane bắt đầu chạy xuyên qua cánh cửa, tiếng súng nổ dội khắp nhà kho, và cô sợ chết điếng. “Không”, cô rên lên, sau đó lao mình về phía âm thanh phát ra.
Khi Jane lao vào vòng tay Turego, Grant giận dữ điên cuồng đến nỗi mắt anh đỏ rực một màn sương, nhưng anh đã được huấn luyện để kiểm soát bản thân, và khả năng kiềm chế đó đã kìm anh lại, dù anh đã trông chờ điều gì nào? Jane là kẻ rất giỏi sống sót. Đầu tiên, cô mê hoặc Turego, sau đó bị Grant cướp từ tay Turego và cô cũng đã quyến rũ anh quá dễ dàng y hệt như khi cô bỏ bùa mê Turego. Giờ Turego đã trở về và bởi vì hắn đang ở thế thượng phong nên tình cảnh này cũng thường thôi, Sullivan. Anh thậm chí còn cảm thấy cay đắng, ngưỡng mộ cái cách Jane đã nhanh chóng nhận diện tình hình một cách chính xác. Sau đó, xác định chính xác giọng điệu nào mình cần để khiến Turego mê muội trở lại.
Chết lặng với cảm giác bị phản bội khuấy đảo trong Grant, không có điều gị làm anh hạnh phúc nhiều như khoảnh khắc tay anh bắt được cô. Cô ả khốn kiếp đó đáng chết vì đã lừa dối, phụ bạc anh như con hồ ly nhỏ! Lẽ ra anh nên biết, lẽ ra nên biết, lẽ ra nên nghi ngờ cái vẻ ngây thơ trong đôi mắt to tròn đó chỉ là vở kịch đã được tập dượt rất kỹ.
Bản năng xưa đột nhiên trỗi dậy mạnh mẽ. Quên ả hồ ly đó đi! Anh phải lo cho bản thân mình trước, sau đó mới tính đến cô ta. Cô ta đang xoắn xuýt trong tay Turego như một con mèo, trong khi Grant biết rằng tương lai của mình sẽ không tồn tại trừ khi anh suy nghĩ thật nhanh.
Anh đã suy tính xong cho mình khi Turego lắp ghép các dữ kiện lại với nhau và suy luận chính xác nhận dạng của Grant. Một năm qua là quãng thời gian quá ngắn để người ta lãng quên anh, thậm chí là chỉ mới bắt đầu quên thôi. Sau khi Grant biến mất, danh tiếng của anh vì thế mà phát triển đến mức trở thành huyền thoại. Ồ, cứ để Turego nghĩ rằng anh cũng đang truy lùng cuộn vi phim đi. Grant không cảm thấy chút hối tiếc nào về việc sử dụng Jane theo bất cứ cách nào có thể. Cô ta không chỉ lợi dụng anh, khiến anh nhảy múa như một con rối theo cách của mình.
Nếu không phải vì đã nhận lời đưa Jane ra khỏi Costa Rica, anh sẽ chúc phúc cho cô ta với Turego, và trốn thoát bằng mọi cách có thể. Nhưng Grant đã nhận công việc này, vì vậy anh sẽ phải hoàn thành nó, nếu anh có thể sống sót thoát ra khỏi đây. Khi anh bắt được Jane lần nữa, cô ta sẽ nhận ra rằng mình không còn được đối xử tử tế nữa. Turego đang tò mò. Với đôi tay bị trói sau lưng và bị hai bên tay sai giữ chặt, Grant nhận ra hắn đang tò mò muốn biết điều gì.
“Ai thuê mày? Hay là bây giờ mày hành động độc lập?”
“Không, tao vẫn chỉ là tín đồ Tin lành”, Grant nói, mỉm cười, Turego gật đầu, giáng cú đánh đầu tiên vào mặt Grant, môi anh nứt ra và máu chầm chậm chảy. Cú đấm tiếp theo nện vào bụng, anh sẽ gập người xuống nếu không bị hai gã kia giữ chặt cánh tay một cách thô bạo.
“Thật sự, là tao không có thời gian cho chuyện này”,Turego thì thầm. “Mày là huyền thoại mà người ta vẫn gọi là Tiger và mày chẳng bao giờ làm việc không công cả.”
“Chắc chắn là vậy rồi, tao đang làm từ thiện.”
Hắn nẹn nắm đắm vào gò má Grant làm đầu anh ngoẹo sang bên. Gã này đúng là tay đấm bốc thật sự, hắn ra đòn thật chuẩn xác. Vài lần vào mặt, sau đó là vùng xương sườn và thận. Khắp người Grant đau xoắn đến nỗi bụng anh gập lại. Anh thở hổn hển, mắt mờ đi mặc dù đầu óc vẫn tỉnh táo, Grant cố ý dồn toàn bộ trọng lượng mình vào tay hai gã đang giữ chặt anh, đầu gối khuỵu xuống.
Sau đó anh nghe thấy giọng Jane, hờn dỗi và đòi hỏi, giọng điệu mà anh chưa từng nghe trước đây, theo sau là cái giọng đoan chắc mượt mà của Turego. Mấy gã tay sai đang không chú ý đến anh. Anh cảm giác được điều đó, y hệt loài động vật hoang dã, nhạy bén với mọi sắc thái xung quanh. Anh chùng người xuống hơn nữa, cố ý kéo căng hết sức dây trói ở cổ tay, và sự thỏa mãn mãnh liệt bùng lên khi Grant cảm thấy chúng trượt khỏi tay phải của mình.
Grant sở hữu đôi tay mạnh khủng khiếp, có thể phá hủy nhiều thứ. Anh dùng sức mạnh đó bứt đứt sợi dây thừng đang quấn lấy mình. Hơi duỗi tay tới chỗ dây trói chặt nhất và căng nó ra, sau đó thả lỏng, để hai sợi dây trói lùng nhùng rớt xuống những ngón tay anh.
Hé mở đôi mắt liếc nhìn qua, Grant nhận thấy không ai chú ý đến mình, thậm chí cả cái gã đấm anh, gã đang lơ đãng chà xác khớp ngón tay và đợi Turego trở lại bất kỳ lúc nào. Cả Jane cũng không thấy đâu. Giờ chính là lúc hành động.
Hai gã giữ anh đang lơ là. Grant ném chúng ra xa như những thứ đồ chơi bỏ đi. Lập tức, tất cả bọn chúng hoảng loạn, đó là tất cả thời gian anh cần. Grant túm lấy khẩu súng và giật báng súng lên cằm một gã đang giữ nó, khiến gã bật lùi lại phía sau. Anh xoay người lại, đá bay khẩu súng.
Những tên lính này thật sự không có nhiều cơ hội, chúng không được huấn luyện dù chỉ bằng một phần nhỏ mà anh học được, chúng cũng không có những năm kinh nghiệm của Grant. Chúng không biết làm sao để phản ứng với kẻ tấn công và ra đòn chớp nhoáng trước khi bất cứ ai có thể động thủ. Chỉ duy nhất một gã xoay xở nâng khẩu súng lên, và điên cuồng nhả đạn, viên đạn bắn vút cao phía trên đầu Grant.
Đó là tên cuối cùng còn đứng vững, Grant hạ gục hắn nhẹ nhàng đầy khinh bỉ. Sau đó, anh ngập ngừng trong giây lát xem có gã nào còn cử động không nhưng chẳng có tên nào cả. Ánh mắt của Grant nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở cuối nhà kho, đôi môi bị thương và vương máu cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo. Anh đi tìm Jane.
Jane chưa từng khiếp sợ đến vậy trong đời, thậm chí chứng sợ bóng tối cũng không là gì khi so sánh với cảm nhận bây giờ. Cô không thể chạy đủ nhanh, chân cô như thể đang ì ạch trượt qua lớp nhựa. Ôi, Chúa ơi, nếu như bọn chúng đã giết Grant thì sao? Cô không thể chịu đựng ý nghĩ quá khủng khiếp đó, bây giờ nó xoắn chặt lấy ngực Jane cho đến khi cô không thở được. Không, cô nghĩ, không, không, không thể nào!
Jane xông qua cánh cửa với khẩu súng lục trong tay, gần như phát điên vì sợ hãi và sẵn sàng chiến đấu vì người đàn ông của mình, vì cuộc đời mình. Cô trông thấy một quang cảnh lộn xộn, những tên tay sai đang nằm bẹp dí và tâm trí cô quay cuồng, không tài nào lĩnh hội được tại sao có quá nhiều người nằm đó. Không thể nào chỉ với một phát súng?
Sau đó, một cánh tay cuốn quanh cổ kéo giật Jane lại phía sau, khóa chặt dưới cằm cô. Một cánh tay khác vươn ra, những ngón tay dài kẹp chặt quanh bàn tay đang cầm súng của cô và lấy nó ra khỏi tay cô.
“Vui thật, em yêu, nhưng tôi cảm thấy an toàn hơn khi em bị tước vũ khí”, một giọng nói trầm rít lên trong tai cô.
Ngay khi nhận ra âm thanh giọng nói đó, mắt Jane khép lại trong sự nhẹ nhõm và hai dòng nước mắt trào ra trên mi. “Grant”, cô thì thầm.
“E là vậy. Cô có thể nói ‘thật vui khi gặp lại anh’ sau, chúng ta phải đi ngay lập tức.”
Anh thả cánh tay đang khó cổ Jane ra, nhưng khi cô cố quay lại nhìn, Grant đã tóm lấy tay phải cô và vặn ra sau lưng, không quá cao để làm cô bị đau, nhưng đủ cao để cô phải khóc hết nước mắt nếu anh dịch lên dù chỉ một centimet.
“Đi”, anh gào lên, đẩy mạnh cô về phía trước, Jane trượt chân vì bị thúc bước đi, giật lại cánh tay và rít lên phản đối.
“Anh đang làm đau em”, Jane khóc thút thít, vẫn còn sửng sốt và cố gắng để hiểu chuyện gì xảy ra. “Grant, đợi đã!”
“Đừng nhiều chuyện nữa”, Grant cho lời khuyên, đá bay cánh cửa và đẩy mạnh Jane ra ngoài, về phía ánh mặt trời chói chang. Chiếc xe tải vẫn đang còn nằm đó, và anh không hề do dự. “Vào trong, chúng ta lái chiếc xe này đi.”
Anh mở cửa, nửa đẩy nửa ném Jane vào trong xe, khiến cô nằm bẹp trên ghế. Cô khóc nấc lên, tiếng khóc yếu ớt như lưỡi dao cắt xuyên qua tim Grant, nhưng anh tự nhủ rằng mình không phải thằng ngốc, Jane không cần bất cứ ai chăm sóc mình cả. Cô ta luôn luôn có thể tự lo cho mình y như loài mèo.
Jane bò lên chỗ ngồi, đôi mắt đen của cô nhòe nước khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thương và bê bết máu của Grant, vừa cảm thấy đau đớn vừa thấy khiếp hãi. Cô muốn trấn an Grant, nói với anh rằng tất cả chỉ là một vở kịch, một ván cược mạo hiểm để cứu mạng sống của cả hai, nhưng anh dường như không muốn nghe.
Nhất định là anh sẽ không dễ dàng quên mọi thứ mà họ chia sẻ, mọi thứ mà họ có với nhau! Hơn nữa, cô không thể từ bỏ. Khi Jane đưa tay vươn về phía anh thì một chuyển động ở cánh cửa phía bên kia đập vào mắt, và cô hét lên cảnh báo.
“Grant!”
Grant quay phắt lại, khi anh làm vậy Turego giơ súng lên và bắn. Tiếng súng bắn vào không khí, vậy mà Jane vẫn nghe, ý thức và cảm nhận được tiếng càu nhàu đau đớn của Grant khi anh khuỵu gối xuống rồi nhấc súng lên. Turego dạt sang một bên tìm chổ ẩn nấp nhưng viên đạn đã bắn trúng hắn, trên vai phải của Turego có một bông hoa nở rộ, khiến hắn ngã nhà qua cửa.
Jane nghe thấy tiếng ai đó hét lên, những âm thanh giận dữ vang đến từ xa, cô lao mình qua cánh cửa mở của chiếc xe tải, ngã bò ra nền đất nóng và gồ ghề. Grant đang khuỵu gối dựa vào thành xe, tay phải giữ chặt bắp tay trái, máu đang chảy thấm qua kẻ tay. Grant ngước nhìn cô, đôi mắt màu vàng rực sáng và hừng hực lửa chiến đấu, thậm chí còn mãnh liệt hơn trên khuôn mặt sưng phồng và nhợt nhạt của anh.
Lúc đó Jane gần như phát điên. Cô níu áo kéo Grant đứng lên, dùng sức mạnh mà cô không biết mình có được từ đâu. “Vào trong xe đi!”, cô hét lên, đẩy mạnh anh vào trong cánh cửa. “Chết tiệt, vào trong xe! Anh tính tự sát hả?”
Người Grant co rúm lại khi thành ghế va mạnh vào chỗ xương sườn bị thương. Jane đang xô đẩy anh, la hét như nữ thần báo tử, nước mạnh tuôn xối cả trên khuôn mặt cô. “Cô không im đi được hả?”, anh hét lên và đẩy mình vào trong một cách đau đơn.
“Đừng có bảo em im miệng!”, cô gào lên, đẩy cho đến khi anh vào chỗ. Cô quệt những giọt nước mắt ra khỏi gò má và tự trèo vào trong xe. “Tránh ra đã để em khởi động cái xe này. Có chìa khóa không? Chìa khóa xe đâu rồi? Ôi, chết tiệt thật!” Jane liều lĩnh bổ nhào xuống bên dưới bánh lái, mò mẫm và điên cuồng kéo các sợi dây kim loại.
“Cô đang làm gì vậy?”, Grant rên rỉ, đầu óc anh vất váng vì vết thương.
“Cô đang giật tung mấy sợi dây chết tiệt này ra đấy chứ!” Nếu Jane đang cố gắng phá hỏng phương tiện duy nhất mà họ có thì cô đang làm rất tốt. Anh định kéo cô ra từ bên dưới bánh lái thì Jane đột ngột tự ngồi dậy, ấn mạnh chân côn và nối hai sợi dây dẫn lại với nhau. Động cơ gầm lên khởi động, Jane đóng sầm cánh cửa phía mình lại, vào số và thả chân cô. Chiếc xe lao về phía trước một cách dữ dội, giật ngược Grant va vào cửa.
“Cài số thấp”, anh hét lên, ngồi thẳng người và bắt đầu giữ chặt ghế.
“Em không biết số thấp ở đâu. Em chỉ làm cài số mình có thể tìm thấy.”
Grant chửi thề, với tay tới hộp số, vết thương trên cánh tay như con dao nóng cứa qua da thịt khi anh khép ngón tay trên núm điều khiển. Không thể làm gì với vết thương, nên anh lờ tịt nó đi. “Đạp chân côn xuống”, anh ra lệnh. “Tôi sẽ sang số. Jane, đạp cái chân côn chết tiệt đó xuống.”
“Anh đừng quát tháo nữa đi”, cô hét trả, ấn mạnh chân côn. Grant cài số và Jane thả chân côn ra, lần này thì chiếc xe tải chuyển động êm hơn. Cô nhấn chân ga, đạp mạnh xuống sàn khiến chiếc xe phóng mình góc cua, bánh sau rít lên trên nền sỏi.
“Rẽ phải”, Grant chỉ đường và cô làm theo.
Chiếc xe đang lao đi dưới nỗ lực nặng nề của Jane, bộ số của nó rền rĩ khi cô giữ chân ga.
“Sang số!”
“Anh tự làm đi!”
“Đạp chân côn!”
Cô đạp chân cô và anh cài số lên. “Khi tôi bảo thì đạp chân côn, tôi sẽ sang số, hiểu chưa?”
Jane vẫn còn đang khóc, thỉnh thoảng phải quệt nước mắt đi. Grant nói, “Rẽ trái”. Cô cua xe ở đoạn rẽ khiến một chiếc bán tải phải lách sang phía bên kia đường để tránh họ.
Con đường dẫn ra khỏi thị trấn, nhưng chỉ còn một vài dặm nữa là qua thì Grant nói ngắn gọn, “Tấp vào lề”. Jane không hỏi anh lý do, cô đánh xe về bên đường và dừng lại.
“Được rồi, ra ngoài!”, một lần nữa cô tuân theo mà không hỏi gì cả, nhảy ra ngoài và đứng đó lóng ngóng khi Grant nặng nhọc tự mình xuống xe. Tay trái anh vằn vện máu, nhưng nhìn sắc mặt thì Jane biết rằng anh không để tâm đến nó. Grant nhét khẩu súng lục vào thắt lưng và quàng súng trường qua vai. “Đi thôi!”
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Trở lại thị trấn. Gã người yêu của cô sẽ không ngờ chúng ta quay ngược lại. Cô có thể ngừng khóc được rồi đấy”, anh thêm vào một cách thô lỗ, “Tôi đã giết hắn đâu”.
“Hắn không phải bạn trai em”, Jane hét lên, quay phắt lại với anh.
“Từ những gì tôi thấy thì chắc chắn là thế.”
“Em đang cố gắng đánh lừa hắn. Một người trong chúng ta phải được tự do.”
“Kiệm lời đi”, anh khuyên, giọng nhàm chán. “Tôi đã tin cô một lần, nhưng sẽ không có lần thứ hai. Bây giờ cô có đi không?”
Jane quyết định sẽ không cố gắng giải thích với anh bây giờ. Khi Grant đủ bình tĩnh để lắng nghe và cô đủ bình tĩnh để giải thích mạch lạc, lúc đó họ sẽ dàn xếp chuyện này. Khi quay mặt đi, cô nhìn vào cửa xe đang mở và thoáng thấy gì đó bị nhét trong góc sàn. Ba lô của cô! Jane bò vào trong xe và nghiêng người xuống kéo lấy cái túi từ dưới ghế ngồi. Trong lúc náo động, cô hoàn toàn quên mất nó.
“Bỏ cái thứ chết tiệt đó lại!”, Grant quát.
“Em cần nó”, Jane hét trả. Cô kéo dây đeo ngang thắt lưng lần nữa.
Anh rút súng ra và Jane nuốt nước miếng, mắt cô mở to.
Một cách bình tĩnh, Grant bắn một phát vào mặt trong chiếc xe, sau đó nhét súng trở lại thắt lưng.
“Tại sao anh lại làm vậy?”, cô hỏi và nuốt khan một lần nữa.
“Làm vậy để trông như thể chúng ta bị cưỡng ép rời bỏ xe.”
Grant nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra khỏi con đường. Hễ nghe thấy tiếng động cơ tiến đến gần, anh lại ép cô nhào xuống đất và họ nằm yên cho đến khi âm thanh mờ đi.
Chiếc áo của Jane chỉ mới hơn một giờ trước còn trắng sạch và đẹp đẽ, bây giờ đã lấm tấm bùn và rách toạc ở những chỗ gai nhọn sượt qua. Cô liếc nhanh rồi sau đó quên nó đi.
“Khi nào thì Turego sẽ đuổi đến chỗ chúng ta?”, cô hổn hển.
“Sắp rồi. Không đợi được rồi à?”
Jane nghiến chặt răng lại, phớt lờ anh. Khoảng hơn hai mươi phút sau họ đã tới vùng ven thị trấn lần nữa và anh quan sát xung quanh. Cô muốn hỏi Grant đang tìm gì, nhưng thấy cái cách mà anh phớt lờ nên Jane đành tiếp tục giữ im lặng. Cô muốn ngồi xuống rửa sạch vết thương trên khuôn mặt anh, băng bó vết thương trên tay anh, nhưng có lẽ cô sẽ không làm được những điều đó. Anh không muốn cô làm gì cho mình từ bây giờ.
Cô còn có thể làm được gì khác đây? Làm sao cô biết được anh có thể trốn thoát, Jane phải tận dụng kế hoạch tốt nhất mà cô có thể có vào lúc ấy.
Cuối cùng, họ cũng vào trong một kho hàng cũ nát đằng sau một ngôi nhà cũng xập xệ không kém, nằm xiêu vẹo trên khu đất tương đối mát mẻ. Người Grant co rúm lại khi anh vô ý rụt cánh tay trái, nhưng khi Jane bắt đầu tiến về phía mình, ánh nhìn trừng trừng, lạnh lùng khiến cô phải dừng chân. Cô ngồi bệt xuống đất, và co gối lên để tựa trán. “Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chúng ta sẽ ra khỏi đất nước này bằng mọi giá”, anh dứt khoát. “Bố cô đã thuê tôi đưa cô về nhà, và đó là những gì tôi đang làm. Giao cô lại cho ông ấy sớm chừng nào tốt chừng đó!”