Cuộc sống của nó trôi qua bình yên lắm, nay nó tuổi rồi, nó học được loại ngôn ngữ, nó học được máy vi tính, rồi nó sẽ xin bà đi làm. Có tiền nó sẽ trả cho bà.
- Tặng em nè.
Nó đang miên man nghĩ về việc nó sẽ xin làm, Gia Hy đưa đến trước mặt nó món quà. Gì vậy nhỉ, sao nó được nhận quà.
- Ngốc, ko lẽ sinh nhật mình mà e cũng ko nhớ.
- Dạ???
Đúng rồi hôm nay sinh nhật của nó mà. Nó tháo nhẹ nhàng chiếc nơ để mở quà ra, nhưng hầu như những món quà của Gia Hy tặng nó đều rất trân trọng.
- Thích ko.
- Dạ có, đẹp lắm a.
- Để a đeo cho e.
Gia Hy cuối sát vào người nó, đeo cho nó sợi dây chuyền có hình hoa hướng dương. Hơi thở của Gia Hy phả vào tai nó.Gần quá, gần quá rồi, làm cho nó ngượng ngùng quá, má nó đỏ hồng. Tim nó rộn ràng.
- Đẹp đó.
Nói rồi Gia Hy lại xoa đầu nó, hỏi nó sinh nhật muốn đi đâu, anh mời.
.....
Từ lâu rồi họ xem nó như người trong nhà, nên bữa cơm của gia đình họ có thêm nó.
- Hướng Dương, ta có món quà dành cho con.
- Dạ ko đâu bà chủ, bà chủ cho con nhiều quá rồi ạ.
- Ta cho con thêm món quà nữa. Ta, ta muốn nhận con làm con gái.
Nó sững sốt.
- Bà, bà muốn nhận con sao.
- Đúng vậy. Con có đồng ý ko.
- Dạ con... con...
Gia Hy chen ngang, đồng ý đi em, anh lại có thêm em gái nhỏ.
Câu từ chối của Gia Khang lại ko làm nó đau lòng bằng câu đồng ý của Gia Hy. Thực ra anh ấy chỉ xem nó là em gái nhỏ thôi sao. Nó cuối gầm mặt buồn bã. Bà Như Hoa cũng chỉ muốn thử xem phản ứng của thằng con trai bà như thế nào.
Bữa ăn kết thúc, nó về phòng nằm cuộn mình trong chăn, nó suy nghĩ mãi về câu nói của Gia Hy. Bao nhiêu tình cảm bấy lâu nay nó chỉ dành cho Gia Hy, nó chỉ hy vọng Gia Hy nghĩ về nó chút. Nhưng anh chỉ xem nó là em gái, chỉ là em gái thôi.
Còn cái người đang đứng trước phòng nó có vẻ hênh hển, chắc bùn lắm rồi chi, vỡ mộn mà.
.....
Nó mệt mỏi quá chẳng muốn làm gì, lại ra ngồi ngay bên cạnh hồ cá, nhìn đàn cá tung tăng bơi lôi, trong đầu nó trống rỗng, cứ thả hồn theo ao cá.
- Làm gì như người thất tình vậy.
Nó lườm lên nhìn Gia Khang, lúc nào rồi mà còn moi tâm can của nó ra. Lườm vậy thôi chứ nó cũng ko buồn nói chuyện với ai hết.
- Cô nên chọn người khác đi, người nào mà quan tâm cô, yêu thương cô ấy.
Biết ngay mà, nó nghĩ hắn sợ nó làm chị dâu hân đây mà. Nó cũng ko thèm nói chuyện với hắn.
Hắn móc trong túi ra cái lắc tay định tặng cho nó nhưng lại thôi, lại cất vào túi. Hắn cũng ở đó ngồi nhìn nó buồn miên man.