"Anh thấy thế nào "
Lạc Du Nguyên ngồi trong xe nhắn tin với Yến Tri Mộ.
Hôm nay cậu có buổi chụp hình, đã chụp xong từ lâu đang đợi anh Vương làm mấy việc còn lại thì về, trong lúc chờ đợi thì lấy ảnh chưa chỉnh sửa vừa chụp gửi tin nhắn với Yến Tri Mộ.
Tuy chỉ là phông trắng, nhưng cậu thanh niên trong ảnh lại toát lên vẻ quý phái và cực kỳ cuốn hút.
Cậu mặc một bộ suit màu đen, tóc được nhuộm nâu, trên tay đeo đồng hồ tinh xảo, chạm chắc thiết kế tỉ mỉ.
Từng chi tiếc là các tiểu hành tinh đang xoay vô cùng cuốn hút.
"Nhìn thật đẹp.
"
"Là em đẹp hay đồng hồ đẹp "
"Em đẹp" Yến Tri Mộ nói lời thật lòng.
"Vậy chẳng phải bỏ công rồi sao,em đang quảng cáo đồng hồ mà " Cậu vui gẻ cười khúc khích.
"Em đẹp đồng hồ mới đẹp"
Thật sự sau khi quen cậu miệng của Yến Tri Mộ ngày càng dẻo ngọt, học được rất nhiều câu khen bạn trai.
Lạc Du Nguyên còn đang muốn nhắn trả lời lại liền thấy có người đi đến cứ tưởng là anh Vương nhưng lại là một người đàn ông tóc vàng ngoại quốc xa lạ.
Cậu nhận ra người này,lần trước ở chỗ của anh đã gặp qua, nhưng lại không hiểu sao người này lại đến đây còn đang tìm cậu.
"Cậu Lạc ông chủ của chúng tôi, ngài Đặc A Tư Dĩ hy vọng có thể gặp cậu trò chuyện một chút " Giọng điệu của Jan không thạo ngôn ngữ lắm nhưng cũng không đến mức khó nghe.
Ngài Đặc A Tư Dĩ, Lạc Du Nguyên lục trong đầu cuối cùng đoán có thể là người đàn ông còn lại hôm đó.
Nhưng sao lại tìm cậu.
"Anh, em có chút việc em bắt xe đi trước rồi, anh xong việc cứ về trước nha ".
truyện xuyên nhanh
Cậu nhắn tin cho anh Vương xong thì cùng người đó rời đi.
Lý do chủ yếu là bởi vì cậu không biết người kia có liên quan ảnh hưởng gì đến Yến Tri Mộ không, nói không chừng giúp ít được gì đó.
Điểm mà họ hẹn gặp là một quán cafe đơn giản nằm ở gần khu đó.
Đối diện với con sông Tương Y thơ mộng.
" Chào ngài " Lạc Di Nguyên đến thì Đặc A Tư Dĩ đã ở đó đợi.
Người đàn ông cao lớn này, khí chất lại càng thành thục ổn trọng cũng đang quan sát Lạc Du Nguyên.
"Nếu ngài chỉ gọi tôi đến chỉ để uống cafe thì tôi cũng không muốn mất thêm thời gian nữa " Lạc Du Nguyên uống một hớp capuchino lạnh nhạt nói.
Vốn dĩ cậu cũng không có ấn tượng xấu về ông ta nhưng ánh mắt ông ta từ lúc cậu vào cứ làm cậu cảm thấy có gì đó không đúng.
"Cậu có quan hệ gì với Lạc Du Nguyên" Giọng người đàn ông rất thấp lại trầm phải nói là hơi khó nghe.
Lạc Du Nguyên nhìn thẳng vào mắt ông ta muốn tìm kiếm gì đó nhưng cậu không nhìn ra ông ta che giấu tốt quá.
"Nói cho tôi biết em ấy đang ở đâu "
"Tôi không hiểu ông nói gì " Lạc Du Nguyên đứng dậy muốn rời đi.
"Cậu và em ấy rất giống nhau, đặt biệt là khuôn mặt, cực kỳ giống, nhưng tính cách hai người lại trái ngược hoàn toàn.
Không cần phải giả vờ làm em ấy "
"Vậy ông nói người kia là là người thế nào " Cậu quay lại hỏi.
"Em ấy là một người ôn nhu dịu dàng nhưng không có ý kiến càng không có mục tiêu gì cả.
Là một người tự tại tùy duyên " Giữa dòng người em ấy sẽ lạc mất trong đó, nhưng lại có thể khiến một người đi lướt qua phải ngoái đầu nhìn lại.
Khí tức thanh thuần sạch sẽ lại đạm nhiên ấy.
"Ông thật hiểu người đó " Lạc Du Nguyên ngồi xuống cười khổ nhìn ông ta.
"Phải, hiểu đến đánh mất em ấy, em ấy đang ở đâu hy vọng cậu có thể nói cho tôi biết " Ông đã tìm kiếm rất lâu, lâu đến mức quên cả thời gian, lần này ông không muốn bỏ lỡ nữa.
Đến tối khi về đến nhà Lạc Du Nguyên vẫn không hiểu sao cậu lại có thể trở về được, tâm trạng rối bời, vừa đau lòng lại vừa bi thương.
Trời bên ngoài đã tối nhem nhưng cậu vẫn không bậc đèn ngồi co trên ghế suy nghĩ về bản thân, về câu chuyện mà cậu chưa bao giờ được biết
"Lạc Lạc, em làm sao thế " Yến Tri Mộ về đến nhà phát hiên bất thường vội đến ôm cậu.
"Anh" Cậu chôn mặt trong lòng anh, không hiểu sao nước mắt lại bất giác rơi xuống, lâu lắm rồi cậu đã không khóc nữa, nhưng hôm nay lại vì một vài chuyện của quá khứ mà như một đứa trẻ khóc trong lòng anh.
"Không sao Lạc Lạc, em khóc ra là tốt, chuyện gì cũng được, anh sẽ luôn bên cạnh em " Yến Tri Mộ dịu dàng vỗ về người yêu.
Anh chưa bao giờ thấy cậu yếu đuối như vậy, bất an nhưng chủ có thể yên lặng dỗ dành làm điểm tựa hiện tại cho cậu.
"Anh..
Anh có biết không, có nhưng người dù anh có làm thế nào vẫn chỉ là hạt cát là hư vô trong mắt họ.
Nhưng có những người sẽ vì anh mà dù trong hoàn cảnh nào thay đổi ra sao họ vẫn sẽ nhìn ra "
"Thì ra..
Tình yêu vừa bi thương lại vừa dịu dàng đến vậy "
Em không biết tình yêu là gì, đến khi quen anh, em nghĩ tình yêu ngọt ngào và hạnh phúc đến nhường nào, nhưng hôm nay em lại biết, tình yêu cũng có đau khổ và đắng cay.
Yêu không được, càng khiến người đau khổ, người mất tình tan, duyên tình sâu đậm lại chẳng thể phai mờ.
Vì một người mà vượt cả không thời gian, đổi cả trật tự tuần hoàn..