Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đứng dậy trước đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện." Mục Từ Túc để ý thấy có người trong siêu thị nhìn hai người, anh vội vàng kéo người ra ngoài, định tìm một nơi thích hợp để nói chuyện đàng hoàng.

Nhưng mà nhìn xung quanh thì không thấy có quán nước nào ở gần đây.

"Nếu không chúng ta về trước, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện." Cho dù người đàn ông có đồng ý hay không thì Mục Từ Túc vẫn quả quyết mang người về.

Anh có thể nhìn ra cảm xúc của người đàn ông đang vô cùng căng thẳng. Áp lực gia đình và kinh tế đã đè bẹp dí anh ta, hơn nữa hầu hết những nguyên nhân dẫn đến phạm tội thường bắt nguồn từ việc cảm xúc bị mất kiểm soát.

Thật tình cờ là vùng ngoại ô biệt thự này rất khó để đón xe, lúc hai người Mục Từ Túc đi ra thì thấy chiếc taxi chở anh vẫn còn đậu ở chỗ cũ. Trọng điểm là tài xế kia đang đứng ở trước cửa siêu thị dáo dác nhìn vào trong.

"Bác tài cũng tới đây mua đồ?" Mục Từ Túc thấy anh ta như vậy thì đoán chắc mò đến để hóng chuyện, nhưng lại không vạch trần.

Trái lại người đàn ông có chút sợ, lùi về phía sau một bước.

"À! Mới nãy tôi tính ghé vào đây mua gói thuốc lá, nhưng giờ mới nhớ trên người còn một gói chưa hút. Hì hì, luật sư Mục đừng để ý! Tôi không phải ở đây hóng chuyện đâu." Tài xế không biết xấu hổ mà vô tư nói, nhìn ra là một người thích hóng hớt nhiều chuyện.

"Hóng chuyện thì hóng chuyện, nhưng nếu thật sự xảy ra trên người mình thì lại khác. Lúc này anh có trở về thành phố không?"

"Về chứ về chứ. Ầy, anh xem tôi nói năng không được khéo lắm, người anh em này đừng để ý ha!" Tài xế thuận tay đưa cho người đàn ông một điếu thuốc, sau đó dẫn hai người Mục Từ Túc đi tới chỗ đậu xe.

Bầu không khí trên đường hơi ngột ngạt. Mục Từ Túc không nói lời nào, người đàn ông cũng không nốt. Mà tài xế là người thích nói chuyện, anh ta không nhịn được lên tiếng.

"Người anh em, sao trông chú sa sút thế, bộ xảy ra chuyện gì sao?"

"..." Người đàn ông không hiểu nhìn Mục Từ Túc.

Mục Từ Túc đỡ lời "Không phải chuyện lớn, bác tài có biết công trường nằm phía sau khu chung cư cũ không?"

Mục Từ Túc chỉ là thuận miệng lái sang đề tài khác, nhưng tài xế nghe xong thì sắc mặt vui vẻ của anh ta lập tức biến mất "Biết chứ, lũ chó kia vẫn còn chưa xuống địa ngục mà! Hại chết nhiều người như vậy!"

"Là sao?" Mục Từ Túc và người đàn ông nhìn nhau, đều cảm thấy kì lạ. Công trường này không giống như những nơi khác, Mục Từ Túc sống ở khu chung cư cũ nên cũng biết công trường đó xây rồi ngừng xây rồi ngừng cứ thế liên tục hơn mười năm, nhưng chưa từng nghe có sự kiện nào liên quan đến mạng người.

Lần này tất nhiên vẫn chưa xây xong, ai ngờ lại xảy ra án mạng, sau này nếu muốn bán thì sẽ gặp khó khăn.

"Em vợ của tôi từng là công nhân làm việc ở công trường kia! Người anh em, chú khỏi cần nói tôi cũng biết tình huống của chú là gì, nợ lương phải không?"

"Đúng."

"Biết ngay mà, bao nhiêu năm rồi vẫn là cái đức hạnh chó ăn cứt kia. Khả năng tẩy não siêu phàm, lúc mới vào công trường sẽ nhét một đống tư tưởng nghĩa vụ cúc cung tận tụy với công việc, ba tháng đầu phát lương và tiền thưởng đều đặn để lấy lòng tin của công nhân, sau khi làm ổn định rồi sẽ trì hoãn việc phát lương với đủ loại lí do lí trấu, tôi nói đúng chứ?"

"...Đúng."

"Ôi xời, chẳng khác miếng nào!"

"Bác tài, anh nói em vợ của anh cũng làm trong công trường kia? Vậy lúc trước nợ lương không tìm đến trọng tài lao động sao?"

"Trọng tài lao động? Anh đừng nói đùa, nó còn không chứng minh được mình làm ở công trường nữa là!"

"Tại sao?"

"Không có hợp đồng lao động, không có quay chụp gì. Một khi có người gây chuyện, lũ quản lý công trường có khả năng tẩy não rất mạnh và tay chân của chúng sẽ bao che cho nhau, ngay cả nhân viên tạp vụ ngủ chung phòng nửa năm còn không thèm đứng ra làm chứng. Anh nói xem vậy thì phải kiện như thế nào? Muốn lập án phải có ít nhất một bằng chứng, trong khi đó nó không có gì cả!"

"Nhưng nợ lương phải bị truy thu, có người vùng dậy khởi kiện thì lẽ ra tất cả phải đoàn kết lại chứ?"

"Không phải như vậy, trong phòng ngoài tôi ra thì chỉ còn một người khác là không được trả lương." Người đàn ông nhỏ giọng bổ sung.

"Đám người đó lõi đời lắm, không rõ cái công trường đó xây cái gì lâu lắc mãi chưa hoàn thành, với lại thấy cũng không vội vàng gì, nhưng ngày nào cũng mướn thợ vào làm. Sau khi người mới đến thì trực tiếp nhét họ vào khu nhà trọ tập thể cũ, cũng chính là khu trọ đã bị chúng tẩy não mười mấy năm và trở thành tay sai của bọn chúng. Sau đó liên tục dụ ngọt che mắt những người mới đến làm."

"Những công nhân vỡ mộng là từ khi ngày nợ lương bắt đầu."

"Mấy người làm lâu năm ở đó kia điên hết rồi?"

"Không phải là điên, luật sư Mục, anh không biết đâu, hầu hết những công nhân làm ở công trường kia chưa từng kí nhận một tờ hợp đồng lao động nào."

"..." Mục Từ Túc chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nếu mọi chuyện là thật thì sao công ty xây dựng đó có thể tồn tại như lâu vậy? Dù sao đây cũng là thành phố lớn Yến Kinh. Nếu những lời mà tài xế nói không khoa trương, bây giờ đi báo cảnh sát thì công ty xây dựng kia chắc chắn sẽ bị điều tra.

Nhưng lời tiếp theo của tài xế làm tim Mục Từ Túc thoáng đình trệ "Nghe nói mảnh đất kia vốn thuộc sở hữu của nhà họ Thời. Sau khi nhà đó sụp đổ thì thuộc về nhà họ Mạnh."

"Là nhà họ Mạnh nào?"

"Anh đang đùa với tôi à, ở Yến Kinh này còn nhà họ Mạnh nào khác nữa?"

"Được rồi, đã đến nơi, những gì biết tôi cũng đã nói xong. Đây là điện thoại của tôi, anh hãy lưu vào đi. Tôi không lấy tiền xe hôm nay, nếu anh thật sự có thể thắng vụ kiện này, tôi và vợ sẽ làm cờ thưởng tặng anh."

"Em vợ tôi đã chết ở công trường đó hồi năm ngoái, một xu bồi thường còn không trả, đã thế còn kiện chúng tôi lừa đảo, khiến nạn nhân chúng tôi phải bồi thường ngược lại cho chúng hai trăm ngàn tệ." Tài xế uất nghẹn nói "Hai đứa con của vợ chồng tụi nó còn nhỏ, em gái tôi là đàn bà chân yếu tay mềm có thể làm được gì, cuối cùng chỉ đành bấm bụng bán nhà lấy tiền bồi thường."

"Tôi biết anh và người anh em này có chuyện phải làm, không trễ nãi hai người nữa, khi nào anh rảnh thì alo tôi một tiếng, tôi sẽ nói chuyện với anh."

"Được, tôi sẽ hỏi sơ tình huống trước." Mục Từ Túc gật đầu và đưa danh thiếp cho tài xế, sau đó dẫn người đàn ông vào phòng làm việc của mình.

Đã đến giờ tan làm, tất cả nhân viên đều túa ra đi về, chỉ có hai người Mục Từ Túc đi ngược dòng người vào bên trong.

Nhưng khi tới phòng làm việc thì phát hiện Phó Chiêu Hoa vẫn còn ở đó.

"Anh về rồi?" Phó Chiêu Hoa thấy Mục Từ Túc đi vào, cậu vội vàng thu dọn đồ đạc chừa ra chỗ ngồi cho anh và người đàn ông, còn mình thì cầm laptop ngồi bên cạnh chuẩn bị ghi chép.

Mục Từ Túc biết cậu ở lại đợi mình nên không nói gì, chỉ đưa tay mời người đàn ông ngồi xuống nói chuyện.

Kết quả sau một cuộc nói chuyện dài đã để lộ không ít sơ hở. Công ty xây dựng kia không phải là không có vấn đề, mà là có vấn đề cực kỳ lớn.

"Anh nói sau khi vào làm việc vẫn chưa kí hợp đồng? Vậy hợp đồng được kí sớm nhất còn không?"

"Không có ở đây. Con gái tôi nói cái này rất quan trọng, nhất định phải giữ gìn cẩn thận, nên đã đưa cho con bé đem về nhà cất."

"Nhưng chúng tôi vừa kí xong chưa được mấy ngày thì đã bị lấy đi."

"Còn tiền lương? Có hóa đơn chuyển tiền cụ thể không?"

"Không có, chúng tôi chỉ nhận tiền mặt, mỗi tháng đều đến chỗ kế toán nhận lương."

"Nhưng mà bốn tháng qua chúng tôi chưa nhận được một đồng lương nào, mỗi lần tới là kế toán đều nói sổ sách có vấn đề, kêu tôi về đợi thêm vài ngày, cuối cùng đợi đến bây giờ."

"Vậy anh có thể chứng minh mình đã làm việc ở công trường không?"

"Chuyện này..."

"Anh bị đuổi ra ngoài?"

"Vâng." Người đàn ông gật đầu. Anh ta vì chuyện tiền lương mà đến gây ầm ĩ một trận, kết quả là bị đuổi thẳng cổ.

"Các người không coi pháp luật ra gì phải không! Tôi muốn kiện các người!" Trong công trường, người đàn ông tuy khù khờ nhưng không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ phản kháng đòi lương.

Không ngờ đám người kia lại cười ha ha "Biết trước thế nào mày cũng sẽ phản kháng mà, yên tâm đi! Dù mày có đi kiện thì sẽ không ai làm chứng cho mày đã làm việc ở đây!"

"Tao cảnh cáo mày lần cuối cùng, đừng có ý đồ kéo tụi tao xuống nước, những đứa đã kiện công ty trước đó đều phải bồi thường, mày thấy sao? Định đến lúc đó bán con gái gán nợ hả?"

"!" Nghe thấy ba chữ bán con gái, người đàn ông nhất thời tức điên lên, nhưng song quyền khó địch tứ thủ, cuối cùng vẫn là bị đuổi ra.

"Tôi đến tìm anh là vì con bé từng kể chuyện của anh với tôi, hồi sáng nói quản lý đang lo lắng đều là nói dối, thật ra tôi nghĩ nếu là anh thì cũng sẽ không có biện pháp gì, nên tôi định..."

"Anh định tìm quản lý công trường để liều mạng với người ta?"

"..."

"Bình tĩnh lại đi, khoan nói anh có thể làm được hay không, chỉ riêng việc đi vào khu biệt thự đó là cả một vấn đề. Nếu anh thật sự vì con gái thì càng phải tỉnh táo hơn. Hôm nay muộn rồi, sáng mai tôi và anh đến công trường kia điều tra cụ thể. Đừng nóng vội."

Mục Từ Túc hỏi thêm vài chi tiết cụ thể của tình huống rồi mới tiễn người đi. Người đàn ông dự định sẽ ở nhờ qua đêm tại nhà một người bạn, Mục Từ Túc cũng không hỏi nhiều.

Còn về phần anh cũng không lập tức tan làm, lập tức nhấc máy gọi cho sư huynh, định điều tra tình huống cụ thể của mảnh đất ở phía sau khu chung cư cũ.

Lúc trước cứ nghĩ là mảnh đất quèn nào đó, bây giờ nghe lại thì cảm thấy kì lạ.

"Thật ra mảnh đất kia..." Sư huynh hiển nhiên cũng biết chỗ này. Chẳng qua là không biết nên mô tả thế nào "Tóm lại anh sẽ gửi tài liệu cho chú, chú nhìn sẽ hiểu."

"Vâng!" Mục Từ Túc cúp máy.

Phó Chiêu Hoa thấy anh gọi xong thì nhanh tay rót cho anh ly nước rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã sắp chín giờ tối mà Mục Từ Túc vẫn chưa ăn cơm.

"Nếu được nghỉ phép thì tốt rồi." Phó Chiêu Hoa nhíu mày nói.

Mục Từ Túc nén cười hỏi "Mới làm việc nửa năm mà đòi nghỉ phép?"

"Tại anh quá mệt mỏi!" Phó Chiêu Hoa than thở, khó khăn lắm cậu mới nuôi Mục Từ Túc có tí da tí thịt, nhưng vừa lao đầu vào vụ án thì lại đâu vào đấy như lúc trước. Cậu không hài lòng nhéo cánh tay của Mục Từ Túc nói "Quá gầy!"

"..." Đang chê anh đó hả? Mục Từ Túc rất muốn nói tạng người anh không thể mập lên được, nhưng thấy Phó Chiêu Hoa cao hơn anh nửa cái đầu, lời đến bên mép đành biến thành "Anh không nhận vụ án thì sao nuôi nổi em?"

Phó Chiêu Hoa là trợ lý của Mục Từ Túc, tiền trợ cấp của cậu đều ăn chia theo hoa hồng mà Mục Từ Túc nhận được sau mỗi vụ án. Nếu Mục Từ Túc thật sự nghỉ phép bỏ mặc cậu, e là Phó Chiêu Hoa sẽ chết đói với đồng lương trợ lý bèo bọt, trừ khi cậu được thăng chức.

"Em không muốn đổi nhà mới à?" Mục Từ Túc vừa uống nước vừa chọc bé con nhà mình.

Nhưng Phó Chiêu Hoa lại hùng hồn nói "Thế thì em xách đồ qua nhà anh ở là được!"

Loại chuyện này đột nhiên làm trong lòng Mục Từ Túc có chút vi diệu, cũng khiến anh lập tức nhớ đến nhiều chi tiết.

Dường như Phó Chiêu Hoa quá thân thiết với anh, mà sự thân thiết này hiển nhiên vượt quá tình bạn bình thường, thậm chí là ranh giới anh em ruột thịt, càng giống như... Sự thân thiết ái muội của người yêu?

Mục Từ Túc đột nhiên cảm thấy hình như bản thân muốn trò chuyện với Phó Chiêu Hoa thêm một chút, Phó Chiêu Hoa thả thính vô tội vạ ngay cả bản thân cũng không nhận ra như thế, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Mục Từ Túc tỏ ý kêu cậu ngồi xuống đối diện, lần đầu tiên đặc biệt nghiêm túc hỏi cậu "Phó Chiêu Hoa, em biết anh thích đàn ông không?"

"Dạ biết."

"Vậy em biết ở chung với anh là ý gì không?" Mục Từ Túc vốn muốn hỏi thẳng, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Phó Chiêu Hoa, cuối cùng đành đổi sang cách giải thích khác uyển chuyển hơn.

Nhưng làm Mục Từ Túc kinh ngạc là Phó Chiêu Hoa gật đầu thêm lần nữa "Dạ em biết."

"..." Mục Từ Túc á khẩu không trả lời được. Bỗng chốc bầu không khí trong phòng trở nên bối rối lạ thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio