Lâm Vũ Chi vẫn mặc áo trên, cầm gối đầu nện trên mặt Đường Hành Thiên, “Anh quản em mặc hay không làm gì?”
“Cút nhanh!”
Đường Hành Thiên vững chắc ăn chút đánh, cũng không tức giận, anh để cằm lên mép giường Lâm Vũ Chi, đem qu@n lót trong tay đưa Lâm Vũ Chi, lúc đứa nhỏ luống cuống giấu đi, Đường Hành Thiên duỗi tay đi xốc chăn Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi kinh hãi, duỗi tay ngăn chặn chăn, “Mẹ nó, Đường Hành Thiên anh có liêm sỉ một chút thì chết à?”
Giường kí túc lớn như vậy nhưng để hai nam sinh lên vẫn là có chút chật, Lâm Vũ Chi súc ở góc tường, ôm chăn, xả khí.
“Không biết xấu hổ!”
“Lão đông tây!”
“Lăn xuống đi!”
Lâm Vũ Chi còn giấu qu@n lót trong chăn, hai cái đùi trần, chăn không an toàn, Lâm Vũ Chi hiện tại một chút cảm giác an toàn đều không có, cậu có chút sợ Đường Hành Thiên sẽ xốc chăn mình lên.
Lâm Vũ Chi đem chăn quấn chặt, vươn một đoạn cẳng chân đá Đường Hành Thiên, “Anh tin em đá anh xuống không.”
Cậu thật không ngờ đối phương tháo giày bò lên nhanh như vậy, bám lấy thanh giường, khong bị Lâm Vũ Chi đá xuống, ngược lại nắm cẳng chân cậu kéo lại.
“Cho anh nhìn xem.” Đường Hành Thiên thò tay vào trong chăn.
Lâm Vũ Chi vừa tức vừa thẹn, nhắm thẳng rúc vào, người mét tám mấy đem mình khóa lại trong chăn, chỉ lộ đầu tóc xù bên ngoài còn khong quên mắng Đường Hành Thiên, “Anh dám làm thử xem!”
“Anh có tin em đánh chết anh!” Những lời này vào tai Đường Hành Thiên đều biến đổi, Đường Hành Thiên không ấm bằng nhiệt độ cơ thể Lâm Vũ Chi, lúc nắm lấy đầu gối hơi lạnh đi vào xương, nhưng cơ hồ là nháy mắt liền nóng lên, nhưng Lâm Vũ Chi không có tâm tư đi mắng, cậu ra sức giãy giụa, bởi vì tay Đường Hành Thiên đang bò dần lên trên.
“Ừm đánh chết anh,” Đường Hành Thiên hiện tại là nói cái gì đều theo ý Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi thực gầy, Đường Hành Thiên nắm một cái là bao hết cẳng chân cậu.
Lúc giãy giụa hai cái đùi cọ lên tay, Đường Hành Thiên liền hốt cả người lẫn chăn vào ngực, “Chi chi, chi chi của anh.”
Lâm Vũ Chi bị giam cầm trong ngực Đường Hành Thiên không thể động đậy, lúc Đường Hành Thiên kêu Chi Chi, Lâm Vũ Chi ngửa đầu cắn trên mặt Đường Hành Thiên.
“Ai mẹ nó là chi chi của anh, cút đi!”
Hung thật sự.
Đường Hành Thiên rũ mắt nhìn Lâm Vũ Chi trong chốc lát, lúc đối phương còn đang mắng nhiệt liệt thì lật chăn lên chui vào
Lâm Vũ Chi đôi mắt trừng lớn, không thể tin tưởng, “Mẹ nó, anh mẹ nó thật muốn làm!”
Đường Hành Thiên chặn Lâm Vũ Chi, hôn hôn tai mắt cậu, “Chi chi, tới, sờ thử chồng em đủ cứng hay không.”
Lâm Vũ Chi bị lôi ra hai cái đùi trơn bóng, cả người bị hôn sắp tan chảy, trong miệng vẫn không chịu thua, “Em là chồng anh, chồng anh bảo anh mau cút đi.”
Đường Hành Thiên ngẩn ra một chút, ngay sau đó chôn ở Lâm Vũ Chi cổ cười ra tiếng, “Chi chi, sao em ngoan đến vậy.”
Lâm Vũ Chi đã không rảnh bận tâm cái khác, khóe mắt cậu rưng rưng không biết là đau hay sướng, Đường Hành Thiên quỳ gối trên giường cậu, hai người đắp chung chăn, nhìn từ bên ngoài thành một khối lớn.
Chân Lâm Vũ Chi đã sớm bị tách ra, nhìn không sót thứ gì.
Lâm Vũ Chi đá không được Đường Hành Thiên, cũng đẩy không ra, nói nhiều còn bị ấn đến sắp tắt thở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hành Thiên chậm rãi cúi người, hôn trên bụng mình.
“Mẹ nó, Đường Hành Thiên……” Lâm Vũ Chi ngâm khẽ phát ra, sau biết được mà nhanh chóng cắn chặt khớp hàm, ánh mắt tức giận không cam lòng nhìn Đường Hành Thiên.
Đường Hành Thiên ngước mắt, ánh mắt nặng nề nhìn tới ánh mắt Lâm Vũ Chi, cười một tiếng.
Anh noí còn nghẹn hơn Lâm Vũ Chi, “Bảo bảo, anh giúp em ra.”
Lâm Vũ Chi ngoan cố không phát ra tiếng.
Đường Hành Thiên với lên hôn khóe miệng Lâm Vũ Chi, chậm rãi nói, “Hoặc là dùng miệng, hoặc là dùng tay, hoặc là trực tiếp bị anh làm, em chọn một cái.”
“Em không nói gì là chọn cái cuối cùng……”
Lâm Vũ Chi lập tức đáp, “Chọn chọn chọn, em chọn, dùng tay, dùng tay.”
Đường Hành Thiên hôn cậu, “Nhóc con ngoan lắm.”
May mắn chăn Lâm Vũ Chi đủ lớn, có thể che hai người, Lâm Vũ Chi bị kéo đến trong ngực Đường Hành Thiên ngồi trên đùi anh.
Tay run run mở thắt lưng đối phương, ngón tay vừa chạm tới, liền nghe thấy người phía sau thở nặng một tiếng, còn chưa phản ứng kịp liền bị quay người dán lên tường, gian nan ngẩng cổ tiếp nhận cái hôn che trời lấp đất
Lâm Vũ Chi cũng không biết mình bị chơi bao lâu, cậu vẫn luôn sốt nhẹ, phía sau bắt đầu ra mồ hôi, trên tay dính không ít chất lỏng màu trắng, quấn lấy đầu ngón tay, là Đường Hành Thiên lau khô từng ngón cho cậu.
Cậu thật sự tan chảy hết rồi, sau khi kết thúc, còn bị Đường Hành Thiên ôm vào trong ngực giở trò, Lâm Vũ Chi cũng không còn sức lực giãy giụa, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thậm chí lúc đối phương cởi áo của mình cũng không biết.
Nhưng lúc mơ màng sắp ngủ cảm giác vòng tay sau lưng siết chặt, Lâm Vũ Chi không thoải mái hừ hừ hai tiếng, đối phương mới thả lỏng lực đạo.
Ngay sau đó, Lâm Vũ Chi cảm giác được đối phương chôn mặt sau cổ mình, từng cái hôn nhẹ không ngừng, liên tục nỉ non, Lâm Vũ Chi cũng nghe thấy.
“Chi chi của anh, bảo bối chi chi của anh.”
–
Lúc Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên trở về ký túc xá đã là hơn 8 giờ tối, giữa trưa bởi vì có tự học nên không về ký túc xá, lúc về ký túc xá, bọn họ liền ngây ngẩn cả người.
Lâm Vũ Chi sao lại biến thành Đường học trưởng rồi?
Ngẩng đầu xem trên giường, ồ, Lâm Vũ Chi của bọn họ còn ở đây.
Đường Hành Thiên rất thoải mái, tuy rằng ăn mặc áo hoodie cùng quần jean, nhưng cho người ta cảm giác thoải mái như ở nhà, ký túc xá cũng không bật đèn, lúc cái đèn màu vàng trên bàn Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi ở trên giường răng rắc răng rắc ăn khoai tây chiên, Đường Hành Thiên cúi đầu chỉ trọng điểm cho Lâm Vũ Chi.
Triệu Lương chào một tiếng Đường học trưởng, Lưu Tiểu Thiên cũng chào theo.
Đường Hành Thiên hướng bọn họ gật đầu, duỗi tay vỗ đầu giường, “Chi chi, bạn cùng phòng em về rồi.”
Lâm Vũ Chi mờ mịt xoay đầu, Triệu Lương mới phát hiện đối phương mang tai nghe, khó trách không nghe thấy tiếng bọn họ mở cửa.
Lâm Vũ Chi kéo cổ áo, lười biếng chào, “Chào buổi tối.”
Triệu Lương đem cháo mua về cho Lâm Vũ Chi bỏ lênn bàn, “Tớ cùng Lưu Tiểu Thiên mua cháo này, cậu ăn cơm không, muốn uống gì nữa?”
Lâm Vũ Chi, “Ăn cơm, cậu tính chỗ này đi, bao nhiêu tiền, tớ chuyển khoản lại.”
“Khỏi, tiền bao nhiêu đâu chứ,” Triệu Lương tùy tiện xua xua tay, cậu nhìn chén cháo còn nóng trên bàn, dừng một chút, “Vậy cậu không ăn tớ ăn.”
“……” Lâm Vũ Chi, “Ừ.”
Đường Hành Thiên thấy bạn cùng phòng Lâm Vũ Chi đã trở lại, cũng chuẩn bị đi, trên thực tế, nếu bạn cùng phòng Lâm Vũ Chi không trở lại, Đường Hành Thiên muốn cùng Lâm Vũ Chi ngốc cả đêm.
Có thể dính bao lâu thì dính bấy lâu.
“Anh đi trước, em nếu là ngày mai vẫn không thoải mái thì xin nghỉ.” Đường Hành Thiên đứng lên, duỗi tay vào trong chăn Lâm Vũ Chi nhéo chân cậu.
Lâm Vũ Chi trừng mắt, “Dây dưa không xong!”
Lâm Vũ Chi ngủ là bởi vì quá mệt mỏi, tỉnh là bị chơi tỉnh, nếu không phải cuối cùng thật sự chịu không nổi, cầu xin làm Đường Hành Thiên đừng một lát, Lâm Vũ Chi cảm thấy mình sẽ chết ở trên giường.
Anh nói xong, đèn kí túc xá cũng bật lên, Đường Hành Thiên cùng Triệu Lương chào tạm biệt mới rời đi, Triệu Lương đang thổi cháo cười hì hì ngửa đầu nhìn về phía Lâm Vũ Chi, “Lâm Vũ Chi, Đường học trưởng đối với cậu thật tốt……”
Cậu còn chưa nói dứt lời liền tắt ngúm, thay vào đó là khiếp sợ không thể tưởng tượng.
Lúc trước chưa bật đèn không thấy, hiện tại ánh đèn sáng lên làm mấy dấu ấn trên cổ Lâm Vũ Chi hoàn toàn bại lộ trước mặt Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên, không chỉ trên cổ, còn có trên mặt cùng cẳng chân lộ ra lúc Lâm Vũ Chi đá chăn.
Không biết là dấu hôn hay dấu véo ra, đậm màu trải rộng, ở trên làn da trắng nõn của Lâm Vũ Chi, đặc biệt chói mắt.
Triệu Lương ấp úng nói, “Đường học trưởng này cũng quá lợi hại.”
Có thể đem Lâm Vũ Chi ấn biến thành bộ dáng này.
Lâm Vũ Chi có chút khó hiểu, “Làm sao vậy?”
Lưu Tiểu Thiên đưa Lâm Vũ Chi cái gương, “Cậu nhìn xem đi.”
Lâm Vũ Chi nhận gương, nhìn lướt qua bản thân trong gương liền ngây ngẩn cả người.
Mẹ nó, trên mặt đều là dấu răng Đường Hành Thiên dấu răng, anh ta là chó à?
Tác giả có lời muốn nói: Thiên ca: Chi chi hôn hôn