Giang Thành, tháng Sáu.
Trong sảnh phúng viếng, Tô Ý Tiện lần lượt đáp lễ với các vị khách tới viếng ông nội.
Hôm nay có rất nhiều người mà cô chưa gặp bao giờ, có rất nhiều bạn bè của ông cụ Tô và cấp dưới trước kia của ông từ khắp các nơi trên đất nước về đây, còn có một số họ hàng xa tít mù khơi với cô.
Ví dụ như người trước mặt, tự xưng là bác cả của Tô Ý Tiện, đang cãi nhau với một người khác tự xưng là cậu của Tô Ý Tiện.
“Đương nhiên cháu nó phải theo bọn tôi về rồi, đều là người cùng một nhà không cần xa cách thế, tôi là bác cả của nó, máu mủ ruột rà, tôi còn đối xử tệ với cháu nó được sao?”
“Bác cả có thân đến mấy cũng không thân bằng bên ngoại được, em gái tôi gả vào nhà họ Tô từ khi còn trẻ, mới ngoài ba mươi đã qua đời, sao mà tôi có thể yên tâm giao con gái duy nhất của nó cho người nhà họ Tô mấy người được?”
“Thế sao trước đó bên nhà ngoại không làm? Ông cụ mất rồi anh mới nhớ ra anh là người nhà ngoại hả?”
Hai người đàn ông bốn mươi, năm mươi tuổi tranh cãi mặt đỏ tía tai, cành hoa cúc của một trong số họ bị gãy, cánh hoa rơi lác đác trên mặt đất.
Tô Ý Tiện bị bọn họ làm cho đau đầu, nghiêng đầu liếc mắt ra hiệu với chú Vương - thư ký của ông nội.
Chú Vương hiểu ý, lập tức cho người mời những người đứng ngoài cửa hóng chuyện đi khỏi đó, rồi chú ấy đi tới trước mặt hai vị họ hàng kia, khách sáo nói: “Anh Tô, anh Tần, mời hai anh theo tôi tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi.”
“Không cần không cần, nào cháu gái, cháu theo cậu cháu vào trong nghỉ một lát đi, có khách tới thì bác cả tiếp đón thay cháu.”
Anh ta nói đúng chuẩn giọng điệu bậc cha chú yêu thương con cháu, nhưng có ai ở đây không biết trong lòng anh ta đang có ý đồ gì cơ chứ?
Nhà họ Tô là dòng họ lớn sản nghiệp kinh doanh cũng đồ sộ, ông cụ Tô vừa qua đời, trong nhà chỉ còn lại Tô Ý Tiện, một cô gái nhỏ chưa lên đại học.
Trong mắt người ngoài, Tô Ý Tiện ở trong tháp ngà suốt mười tám năm, không hiểu chuyện đời nên rất dễ ức hiếp, vì thế hễ ai có một chút dây mơ rễ má với nhà họ Tô đều muốn đến chia chác.
Chú Vương bước lên một bước, dùng một tay nắm chặt cánh tay anh ta, lặp lại: “Anh Tô, mời.”
“Được, được...” Anh ta cười gượng mấy tiếng, nói với Tô Ý Tiện, “Cháu gái biết thương người quá, anh trai cháu không chu đáo bằng cháu, con gái cẩn thận được là tốt.”
Tô Ý Tiện không tiếp lời, chú Vương thấy thế thì “đỡ” anh ta đi ngay lập tức.
Sảnh phúng viếng tạm thời yên tĩnh hơn một chút.
Tô Ý Tiện đi tới bên linh cữu của ông nội, ngồi xổm xuống nhặt bông hoa cúc mà “bác cả Tô” vừa tiện tay vứt lên, nhặt nhạnh từng cánh hoa rơi trên đất thật sạch sẽ rồi ném vào thùng rác.
Cô dùng khăn giấy lau sạch dấu vân tay trên linh cữu từng chút một, vừa nãy nhìn thấy hai người kia cãi nhau hăng tới mức giơ tay vỗ vào linh cữu, Tô Ý Tiện chỉ muốn đuổi bọn họ cút ra ngoài ngay tức khắc...
Tô Ý Tiện cúi đầu nhìn khuôn mặt già nua an yên trong linh cữu, nhỏ giọng nói: “Ông nội, ông cứ yên tâm nhé, cháu sẽ sống thật tốt.”
Sẩm tối, người tới viếng lục tục ra về.
Trong sảnh yên tĩnh một lúc rất lâu, đột nhiên không biết ai ở bên ngoài hô lên: “Ông cụ Thẩm đích thân đến.”
Bên ngoài bắt đầu rối loạn, có người đến hóng chuyện, có cả một số phóng viên địa phương bị vệ sĩ chặn lại bên ngoài.
Những phóng viên đó ngồi xổm ở ngoài cả ngày trời, vốn dĩ ai nấy đều ỉu xìu, giờ nghe tin người nhà họ Thẩm đến, ai cũng xốc lại tinh thần lên một trăm hai mươi phần trăm.
“Nhà họ Thẩm nào? Đoàn người lớn thế, toàn là xe sang.”
“Ở Giang Thành có mấy nhà họ Thẩm nữa? Đương nhiên là nhà họ Thẩm trên tin tức tài chính kinh tế rồi! Lần này ngay cả ông cụ Thẩm cũng đến, rốt cuộc người trong kia có lai lịch gì nhỉ?”
“Người mất là một ông cụ, nghe nói là dân kinh doanh, con trai con dâu qua đời lâu rồi, ông ấy mất, cả nhà chỉ còn một cô cháu gái. Hôm qua cô gái này vừa thi đại học xong, đúng là đáng thương mà...”
Sảnh phúng viếng nhà họ Tô thuê có một cái sân độc lập, tương đối yên tĩnh nhưng ngoài cổng vẫn có không ít người tới hóng chuyện, cũng không thể giải tán đi được.
Bọn họ vừa nhìn vừa chỉ trỏ vào bên trong, một số phóng viên có hiểu biết về hai nhà Tô, Thẩm còn nhiệt tình phổ cập mối quan hệ giữa các nhân vật cho người mới tới hóng.
“Tôi biết nhà họ Tô, tòa chung cư chỗ nhà chúng tôi là của nhà họ Tô đấy, vậy thì ông cụ để lại không ít tài sản đâu nhỉ?”
“Chứ không thì sao? Hôm nay có một đống người tới, bảo là họ hàng của nhà họ Tô, ai cũng muốn cô gái kia theo bọn họ về nhà, cô gái kia về nhà ai thì chắc chắn sẽ phải mang tài sản theo.”
“Hai nhà Tô, Thẩm qua lại nhiều năm, nếu không phải vì trong số các cháu nhà họ Thẩm không có đứa nào xuất sắc thì có khi hai nhà đã kết thông gia rồi.”
...
Nhà họ Thẩm có không ít người đến, dẫn đầu là ông cụ Thẩm tóc điểm hoa râm, ông ấy được đám con cháu dìu đỡ vào, lúc đi tới trước linh cữu cúi vái tay chân đều run.
Ông cụ Thẩm đã hơn bảy mươi tuổi, hai năm gần đây sức khỏe ông ấy kém đi nhiều, đã lâu rồi không ra ngoài.
Tô Ý Tiện đáp lễ xong thì được ông cụ Thẩm đỡ đứng dậy.
“Ông Thẩm...” Chóp mũi Tô Ý Tiện cay cay, “Ông vẫn khỏe chứ ạ?”
Cô nhớ lần cuối cùng mình gặp ông cụ Thẩm là vào ba năm trước, khi đó ông ấy sắc mặt hồng hào, còn có thể đi câu cá, nói cười với ông nội cô. Chỉ ba năm ngắn ngủi, ông ấy bị bệnh nặng, già đi rất nhiều.
“Vẫn khỏe lắm.” Ông cụ Thẩm vỗ mu bàn tay cô, “Cháu à, bên này xong xuôi thì theo ông Thẩm về nhà được không?”
Tô Ý Tiện sững sờ, vô thức nói: “Không cần đâu ạ, cháu có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Trước khi lâm chung ông cháu gọi điện cho ông...” Ông cụ Thẩm ho khan mấy tiếng, giọng khàn khàn, “Mặc dù hai năm qua ông ấy đã sắp xếp mọi chuyện cho cháu đâu vào đấy rồi nhưng ông ấy vừa đi, chắc chắn đám họ hàng thân thích sẽ thay phiên nhau tới gây khó dễ cho cháu, ông ấy nhờ ông chăm sóc cháu mấy năm, đến khi cháu tốt nghiệp đại học.”
Tô Ý Tiện nghe vậy thì nhìn sang chú Vương, chú ấy khẽ gật đầu, xác nhận lời ông cụ Thẩm nói.
“Ông Thẩm, cháu về với ông.” Tô Ý Tiện nhẹ giọng nói.
Ông nội vừa qua đời, công ty rối loạn, họ hàng thân thích nhìn chằm chằm như hổ đói. Cô còn nhỏ không xử lý được nhiều chuyện phức tạp như thế, quả thực cần người hỗ trợ.
Sau khi Tô Ý Tiện đồng ý, ông cụ Thẩm vui vẻ hẳn lên.
Ông ấy đi tới cạnh linh cữu, nhìn ông bạn chí cốt trong đó, hơi xúc động. Ông ấy đã cam đoan với ông cụ Tô sẽ chăm sóc cho Tô Ý Tiện thật tốt, sẽ coi cô như cháu gái mình.
“Chú Vương, chú mời ông Thẩm và các bác các chú đi nghỉ trước đi.” Trông ông cụ Thẩm đứng không nổi nữa, cơ thể cứ lảo đảo mãi.
Lúc trời tối mịt, người đến viếng đã về gần hết.
Chú Vương qua nói cho Tô Ý Tiện biết ở sảnh bên ngoài còn một người lớp dưới của nhà họ Thẩm và hai người vì tranh giành “quyền nuôi dưỡng” Tô Ý Tiện mà suýt đánh nhau.
“Đi thôi.” Tô Ý Tiện theo chú Vương qua sảnh bên ngoài.
“Chú hỏi rõ rồi, Tô Minh Đạt là cháu trai của anh em bố ông chủ, cũng tức là ông cố cháu.”
Mấy chục năm trước ông cụ Tô đã không còn qua lại với họ hàng nhà họ Tô bên kia nữa, vì thế Tô Ý Tiện chưa từng gặp mấy người này bao giờ, ông cụ Tô cũng không để cô gặp, trước kia ông còn dặn dò cô sau này không được qua lại với người nhà họ Tô.
Cháu trai của anh em ông cố gì chứ?
Tô Ý Tiện ngẫm một lúc lâu cũng không làm rõ mối quan hệ này được: “Có ở trong vòng chín đời không chú?”
“Có.” Chú Vương khẳng định.
“Nhưng Tần Bác Quân là cậu cháu thật, cậu ruột.”
Tô Ý Tiện gật đầu, quả thực khi còn bé cô từng nghe mẹ nói bên ngoại có một người em trai cực kỳ vô dụng.
Lúc này sảnh bên ngoài rất yên tĩnh, Tô Minh Đạt và Tần Bác Quân ngồi hai bên trái phải, ở giữa là người nhà họ Thẩm.
Ông cụ Thẩm nói sợ Tô Ý Tiện chỉ là một cô gái nhỏ không chống đỡ nổi, vì thế bảo một người ở lại gác đêm cùng cô.
Tô Ý Tiện đi vào, Tô Minh Đạt và Tần Bác Quân lập tức đứng dậy vây lấy cô.
“Cháu à, mệt rồi đúng không? Bác gái cháu ở nhà nấu cơm tối rồi, hôm nay về nhà ăn cơm với bác cả nhé?”
“Tôi không có bác cả.” Tô Ý Tiện lạnh nhạt nói.
“Cháu...” Tô Minh Đạt hơi lúng túng nhưng vẫn cố cười, “Ông cháu mất rồi nhưng cháu vẫn còn người thân, sau này...”
Tô Ý Tiện giơ tay ngắt lời anh ta, lùi về sau hai bước, nghiêm túc nói: “Ngài Tô, ngài Tần, tôi xin nhận ý tốt của hai vị, nhưng tôi đã thành niên rồi, không cần người giám hộ thế nên hai vị không có việc gì thì cứ về đi. Vô cùng cảm ơn hai vị ngày hôm nay đã tới tiễn ông nội đoạn đường cuối cùng nhưng ông nội tôi, bao gồm cả bố mẹ tôi khi còn sống đều không muốn liên lạc với hai vị, cũng như những người khác của nhà họ Tô và nhà họ Tần. Sau này cũng vậy, hai vị không cần đến hôm đưa tang đâu.”
Không chờ Tô Minh Đạt và Tần Bác Quân nói gì, Tô Ý Tiện đã nói luôn: “Chú Vương, tiễn khách.”
Vệ sĩ ập tới trong nháy mắt nhưng hai người kia vẫn đứng im không nhúc nhích như có điều muốn nói.
“Hai vị có gì cứ nói thẳng.” Tô Ý Tiện ngồi xuống ghế chính giữa, tiện tay cầm bánh ngọt đưa lên miệng.
Hôm nay cô chưa ăn hạt cơm nào, lúc này đói tới mức đau dạ dày.
“Anh cháu sắp kết hôn nhưng nhà tân hôn vẫn, vẫn chưa...”
“Vẫn chưa mua nhà tân hôn?” Tô Ý Tiện hiểu ra gật đầu, quay sang Tần Bác Quân, “Ngài thì sao?”
“Anh cháu không có công việc, cháu xem có thể sắp xếp cho nó một vị trí trong Tô thị(*) được không, không cần chức vị gì quá cao đâu... Anh cháu không chịu khổ được, cháu xem bảo người ta xếp cho cái chức quản lý nhỏ, à, nhân viên thu mua, nhân viên thu mua cũng được.” Tần Bác Quân nói đến là bon miệng, trông như đã nghĩ sẵn hết ở nhà rồi mới đến.
(*) Tô thị: Là kiểu tập đoàn/công ty gia đình, do người trong cùng một gia đình nắm giữ phần lớn hoặc hầu hết tổng số vốn điều lệ hoặc cổ phần công ty
“Con trai ngài không có tiền mua nhà, còn con trai ngài thất nghiệp.” Tô Ý Tiện lời ít ý nhiều.
Đám thân thích bình thường không đi lại gì suốt mười mấy năm, bây giờ mở miệng ra là đòi nhà, đòi công việc, có khác gì ra phố ăn cướp không?
Cô còn nhỏ tuổi chứ cô không bị ngu.
Thấy hai bọn họ đều gật đầu, sự nhẫn nại của Tô Ý Tiện thoắt cái đã mất sạch.
“Thì có liên quan gì tới tôi?”
...
Sau khi xử lý xong hậu sự của ông cụ Tô, Tô Ý Tiện tự giam mình trong nhà suốt ba ngày.
Nhớ ra hôm nay là ngày đồng ý tới nhà họ Thẩm với ông cụ Thẩm, cô buộc phải dậy sớm vệ sinh cá nhân, lấy đá chườm mắt cho bớt sưng, thu dọn đồ đạc rồi đứng chờ ở sân.
Người tới là người ở lại gác đêm với Tô Ý Tiện vào hôm đó.
Tô Ý Tiện thấy anh bước xuống xe thì chậm rãi kéo vali đi qua, nghĩ xem lát nữa phải nói gì.
Mặc dù hôm ấy hai người ngồi ở đó cả một đêm nhưng cô không có tâm trạng nói chuyện, ngay cả người đó tên gì cũng không hỏi.
Nhưng cô gần như đã gặp hết người nhà họ Thẩm rồi, chỉ ngoại trừ Thẩm Chiêu – con trai lớn của chú hai nhà họ Thẩm thôi, tính tuổi thì chắc năm nay vừa tốt nghiệp đại học.
Cô phải gọi người đó là anh.
Tô Ý Tiện hơi nhíu mày, hơi ngại mở miệng.
Cô đã qua độ tuổi chạy sau mông người khác gọi anh ơi, anh à rồi, chứ đừng nói là gọi một người đàn ông xa lạ lớn hơn mình mấy tuổi là anh...
Trong lúc cúi đầu thất thần, bỗng nhiên trước mắt Tô Ý Tiện xuất hiện một bó hoa.
Một bó hoa cẩm tú cầm xanh lam được tô điểm bằng tuyết mai màu trắng lấm tấm.
Cô nhận hoa, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Hai người thoáng chạm mắt nhau, mắt Tô Ý Tiện cay cay.
Thi đại học xong, có rất nhiều phụ huynh sẽ tặng con mình một bó hoa có ý nghĩa tốt đẹp. Phần lớn đều tặng hoa hướng dương, mong may mắn “Thi đạt hạng nhất”.
Ông nội cũng từng hứa với cô, khi cô thi đại học xong sẽ mang hoa tới đón cô...
“Cảm, cảm ơn anh...” Tô Ý Tiện hơi nghẹn ngào.
“Gì cơ?”
Tô Ý Tiện tưởng anh không nghe rõ, bèn hắng giọng ngẩng đầu lên nhìn anh, lặp lại: “Em cảm ơn anh.”
“Tôi là Thẩm Tri Hành.”
Tô Ý Tiện ngây người tại chỗ.
Thẩm Tri Hành là con trai út của ông cụ Thẩm, tốt nghiệp đại học và thạc sĩ ở Đại học Bắc Kinh xong thì ra nước ngoài hai năm, năm ngoái mới về nước.
Sau khi về nước, anh vào trụ sở chính của Thẩm thị, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã giải quyết được mấy dự án lớn, còn quyết đoán sửa lại chế độ cũ mấy chục năm của Thẩm thị, mơ hồ làm lung lay vị trí của anh cả và anh hai của anh.
Khi còn sống ông cụ Tô từng ở nhà khen ngợi Thẩm Tri Hành rất nhiều lần, nói anh là người vừa giỏi vừa đẹp trai, là ứng cử viên có một không hai để tiếp quản nhà họ Thẩm.
Nhưng Tô Ý Tiện không ngờ anh lại trẻ như thế...
“Bàn về vai vế, cháu nên gọi tôi là chú.”
Thẩm Tri Hành thấy hai bên má cô dần ửng đỏ, đang định bảo không muốn gọi thì thôi nhưng lại thấy cô siết tay hít sâu một hơi, như quyết tâm rất lớn...
“Chú.”
Tô Ý Tiện giơ hoa cẩm tú cầu trong tay lên: “Cảm ơn chú.”
Thẩm Tri Hành khẽ gật đầu, giơ tay định xoa đầu cô nhưng khựng lại giữa không trung vì cảm thấy không nên cho lắm. Mặc dù anh có thể xem là bậc cha chú nhưng dù sao cũng khác phái, lại chẳng lớn hơn cô bao nhiêu.
Cuối cùng, Thẩm Tri Hành giơ tay gõ hai cái lên giấy gói của bó hoa.
“Tiền đồ tựa gấm hoa.”