Cây Khô Gặp Xuân Về

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt Tô Ý Tiện nóng bừng lên, buông tay anh ra ngay lập tức.

Cô hơi mím môi, giấu tay ra sau lưng, lúng túng dùng tay trái siết chặt tay phải của mình...

Đó là xúc cảm hoàn toàn khác vừa nãy, bàn tay người đàn ông rất to, khô ráo hơi nóng. Mà tay của cô thì nhỏ, có lẽ vừa bị hoảng sợ nên lúc này lạnh toát lạ thường.

Tim đập rộn lên, Tô Ý Tiện sợ đồng hồ trên cổ tay lại cảnh báo nhịp tim khác thường lần nữa, chột dạ mở miệng nói trước: “Làm cháu giật cả mình...”

Vốn dĩ Tô Ý Tiện đã tháo đồng hồ thông minh xuống, sợ lúc ở cạnh Thẩm Tri Hành lần nữa nó lại cảnh báo nhịp tim.

Nhưng Thẩm Tri Hành không biết nguyên nhân tại sao lần đó nhịp tim của cô khác thường, lo lắng sức khỏe của cô có vấn đề nên bắt cô phải đeo tới lúc có kết quả kiểm tra sức khỏe.

“Không sao đâu, năm nào tôi cũng hái, quen rồi.” Thẩm Tri Hành nhặt cái lá sen mà cô đánh rơi, che lên mặt cho cô.

Hai người sóng đôi chậm rãi đi về bờ.

Vừa mới bước chân xuống khỏi cầu, Thẩm Tri Hành đã nhìn thấy bóng dáng hồng nhạt chạy như bay từ đằng xa tới.

Anh đưa lá sen cho Tô Ý Tiện tự cầm: “Trời nắng quá, cháu về trước đi, tôi hái một cái nữa cho Nghiên Nghiên.”

Tô Ý Tiện không yên tâm lắm, muốn đi cùng anh nhưng bị Nhan Nghiên ôm lấy cánh tay.

“Chị ơi, chị không cần lo cho cậu em, mẹ em nói lúc cậu ấy bốn, năm tuổi đã nhoài ra thành cầu hái đài sen ăn rồi, không rơi xuống được đâu.”

Nhan Nghiên thấy vẻ mặt lo lắng của cô, hiểu ra ngay: “Có phải vừa nãy cậu ấy cố ý đứng không vững để dọa chị không?”

“Cố ý?”

Nhan Nghiên chỉ vào người đàn ông lúc này đang đứng vững vàng bên bờ hái đài sen, thở dài: “Em tưởng rằng cậu bình sinh thích trêu em nhất, bây giờ có thêm một sở thích nữa... Trêu chị.”

Thẩm Tri Hành nhanh chóng đi tới, đưa đài sen cho Nhan Nghiên.

Anh chưa kịp mở miệng nói gì đã bị Nhan Nghiên vội vàng đẩy ra ngoài.

“Cậu ơi, ông ngoại bảo cậu tới phòng khách đấy. Ngay lập tức, ngay bây giờ, luôn và ngay, không thể chậm trễ một giây nào, cậu mau đi đi.”

“Chuyện gì?” Thẩm Tri Hành không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào của ông cụ cả.

Nhan Nghiên lắc đầu: “Cháu không biết ạ, hình như rất quan trọng, ông bảo cháu nhất định phải đi gọi cậu qua đó.”

Thẩm Tri Hành nửa tin nửa ngờ nhìn cô bé, cứ cảm thấy vẻ mặt Nhan Nghiên có chút là lạ, trong mắt như có vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

“Cháu thề, ông ngoại bảo cháu tới thật mà, nếu cháu lừa cậu thì kỳ nghỉ hè năm nay cháu sẽ làm thêm hai mươi trang bài tập.” Nhan Nghiên giơ ba ngón tay lên, khá là nghiêm túc.

Lần này Thẩm Tri Hành tin thật rồi.

Sau khi Thẩm Tri Hành đi xa, Nhan Nghiên sáp tới gần Tô Ý Tiện.

Cô bé cố nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Ông ngoại tìm đối tượng xem mắt cho cậu, trước khi tới đây em vừa nghe trộm được.”

“Ồ...” Tô Ý Tiện thuận miệng đáp một tiếng, sau đó đẩy cửa vào phòng, “Em cứ ngồi tự nhiên nhé, trong tủ lạnh có nước ngọt đó.”

Tô Ý Tiện bảo Nhan Nghiên ngồi xuống, sau đó tìm lọ cắm hoa vào đó rồi đặt bên cửa sổ.

Kiến trúc sân vườn nhà họ Thẩm theo kiểu Trung Quốc xưa, cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn trong phòng và hoa sen cắm trong lọ sứ men xanh miệng rộng rất tương xứng. Cô quay thân lọ, điều chỉnh lọ hoa tới góc độ đẹp mắt.

“Em muốn làm bài tập hả?” Tô Ý Tiện vừa quay đầu lại thì thấy việc đầu tiên khi Nhan Nghiên vào trong phòng là lấy bài tập toán ra.

Nhan Nghiên chọn một cái bút gel màu sắc sặc sỡ từ trong túi bút ra viết bài, thở dài nặng nề: “Ngày nào cũng phải nộp bài tập hè qua mạng hết á.”

Bây giờ không giống trước kia, hồi trước mãi tới khi gần hết kỳ nghỉ hè rồi cô mới bắt đầu làm bài tập.

“Thế thì biến thái thật đấy.” Tô Ý Tiện không nhịn được phàn nàn một câu.

Cô ngồi bên cạnh Nhan Nghiên bóc hạt sen, trước tiên tách hạt sen xanh biếc trong đài sen ra, sau đó bóc lớp vỏ mỏng màu xanh lục ấy đi, cuối cùng bóp hạt sen nứt ra, bỏ tâm sen đi.

Công việc không cần động não này giảm căng thẳng rất tốt, Tô Ý Tiện bóc hăng say, nhanh chóng bóc được cả một đĩa.

Sau khi bóc hết hai đài sen, Tô Ý Tiện không còn việc gì làm nhìn chằm chằm lọ hoa sen bên cửa sổ ngây người, thỉnh thoảng nhón một hạt sen bỏ vào miệng.

“Á! Đắng quá...” Nhan Nghiên bỗng che miệng nhảy bật khỏi chỗ, tìm giấy ăn khắp nơi.

“Xin lỗi em, chắc là quên bỏ tâm sen.” Tô Ý Tiện kiểm tra các hạt sen còn lại trong đĩa, nhặt được mấy hạt chưa bỏ tâm sen.

Nhan Nghiên thấy cô mất tập trung thì lật tập đề tới trang cuối rồi chỉ vào bài khó cuối cùng: “Chị ơi, em không biết làm phần hai, phần ba bài này.”

Sự chú ý của Tô Ý Tiện quay trở lại, cúi đầu xem đề bài.

Cô nhanh chóng làm rõ cách giải phần hai cho Nhan Nghiên, sau đó suy nghĩ phần cuối cùng.

“Đưa nháp cho chị.”

Tô Ý Tiện viết đại khái hướng giải ra, hỏi cô bé: “Thế này có hiểu không?”

Nhan Nghiên lắc đầu, chỉ vào hai dòng công thức lạ trên giấy nháp: “Đây là gì thế ạ?”

“À ừ, hình như lớp tám chưa học...”

Tô Ý Tiện chống cằm, nhanh chóng viết cách giải khác ra: “Thế này thì sao? Em học cái này chưa?”

Nhan Nghiên vẫn lắc đầu.

“Cho chị xem sách toán của em chút nhé?”

“Em không mang sách theo.”

Tô Ý Tiện lấy điện thoại ra định dùng cách giải bài tập nguyên thủy nhất – app giải bài.

“Không tìm ra được đâu chị à, giáo viên toán của bọn em nói đây là bộ đề mà tổ bộ môn mới ra, đảm bảo bọn họ không tìm thấy trên mạng.” Nhan Nghiên dùng hai tay chống trán, miệng ngậm bút gel, vẻ mặt u sầu.

Đột nhiên, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tô Ý Tiện, đề nghị: “Hay là chúng ta đi tìm cậu em đi?”

“Không phải em nói chú ấy đang xem mắt sao?” Tô Ý Tiện nói câu này, cơ thể vô thức ngồi thẳng dậy.

“Chúng ta đi xem thử, nếu cậu không vui khi xem mắt thì em đi cứu cậu ra. Nếu cậu vui thì...” Nhan Nghiên lắc đầu, nhanh chóng phủ định cách nói của mình, “Cậu ấy không thể thấy vui được.”

Nhan Nghiên hay cảm thấy rằng Thẩm Tri Hành không muốn kết hôn, không muốn sinh con là vì cô bé, cô bé khiến Thẩm Tri Hành cảm nhận được sự đau khổ và mệt nhọc khi chăm trẻ trước rồi, đồng thời khi có cô bé, Thẩm Tri Hành sẽ không cần lo lắng vấn đề phụng dưỡng sau này.

Nhưng vì sao anh không muốn yêu đương?

Nhan Nghiên không hiểu nổi, cô bé chỉ biết Thẩm Tri Hành không thích xem mắt.

“Đi thôi, đi thôi, có khi cậu em đang chờ chúng ta tới cứu cậu đấy.” Cô bé cầm tập đề, kéo Tô Ý Tiện chạy ra ngoài, “Đi hóng chuyện cái đã rồi tính tiếp.”

Nhan Nghiên dẫn cô ra ngoài rẽ phải, sau đó đi vào một cánh rừng trúc, khom người xuống tiến về phía trước.

“Muốn tới phòng khách thì không phải nên đi đường kia sao?” Tô Ý Tiện chỉ cổng vòm tròn bên cạnh.

“Đó là cửa chính, chúng ta đi từ cửa sau xem thử tình hình thế nào.”

Sau khi xuyên qua rừng trúc, Nhan Nghiên dẫn cô nhảy qua hàng rào, chui qua bụi cỏ, còn trèo qua cái tường thấp.

Rất nhanh sau đó, Tô Ý Tiện nhìn thấy kiến trúc mái cong của phòng khách, cô và Nhan Nghiên đi tới chân tường ở mặt sau của phòng khách, ngồi xổm ở đó, bên cạnh là một bụi cây to.

Tô Ý Tiện sợ sâu, cô ngồi xuống xong thì dùng áo chống nắng che kín đầu mình, cảnh giác nhìn xung quanh.

Thấy Nhan Nghiên cười toe toét mặc áo cộc quần đùi, Tô Ý Tiện nhỏ giọng hỏi cô bé có muốn dùng thuốc đuổi muỗi không.

“Không cần đâu ạ, trong nhà không có sâu.”

Nhà họ Thẩm bỏ một số tiền lớn mời một đội diệt sâu bọ chuyên nghiệp tới, dùng nhà chính làm trung tâm, tiến hành diệt sâu bọ côn trùng theo hệ thống quanh phạm vi một kilomet.

“Suỵt...” Nhan Nghiên ra dấu không được nói chuyện với cô, tập trung nghe người bên trong nói chuyện.

Cách một bức tường.

Ông cụ Thẩm đau đầu nhìn Thẩm Tri Hành hỏi: “Rốt cuộc tại sao con không muốn kết hôn?”

Ông bạn già đến Giang Thành thăm người thân vào dịp Đoan Ngọ tiện thể tới nhà chơi, có lời mời của ông cụ Thẩm, ông bạn già dẫn theo cháu gái năm nay đang học nghiên cứu sinh tới, muốn cho hai đứa gặp mặt tiếp xúc xem có duyên với nhau không.

Nhưng vừa nãy Thẩm Tri Hành còn chẳng thèm nhìn thẳng vào con gái nhà người ta cái nào, cứ lôi kéo nói chuyện với ông nội của cô gái.

Một già một trẻ nói chuyện trên trời dưới đất vô cùng hăng say, nói được một lúc mà anh khiến ông cụ buồn ngủ luôn, ông cụ bảo muốn về ngủ trưa. Cô gái thấy Thẩm Tri Hành không có ý gì với mình bèn theo ông nội về phòng khách.

“Vi Vi vừa xinh đẹp vừa là nghiên cứu sinh của Đại học Giang Thành, thành tích còn tốt như thế...” Ông cụ Thẩm rất thích cô gái đó, cảm thấy cô ấy và Thẩm Tri Hành có điều kiện tương xứng với nhau.

Thẩm Tri Hành liếc nhìn ông cụ Thẩm, lại đưa ra cái cớ qua loa: “Quá nhỏ.”

“Nhỏ gì mà nhỏ chứ hả? Con không nghe con bé ấy nói năm thứ hai thi nghiên cứu sinh cô bé ấy mới thi đỗ, học hai năm, năm nay hai mươi lăm tuổi à. Nhỏ hơn con một tuổi, vừa khéo.”

Thẩm Tri Hành im lặng một lúc: “Vai vế nhỏ.”

Ông cụ thẩm nghe vậy thì tức không chịu nổi, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn hẳn: “Bố thấy con ở cạnh nhóc quỷ Nghiên Nghiên kia lâu, toàn nói chuyện vô lý, từ sáng đến tối chỉ biết nói hươu nói vượn! Bố đi đâu tìm được một cô gái cùng vai vế lại chưa kết hôn cho con chứ?”

“Hay là con thích người lớn hơn mình? Con gái nhà ông Lưu thế nào? Ly hôn rồi, có hai đứa nhỏ, vừa khéo chưa kết hôn lần hai đó!” Ông ấy chống tay vào góc bàn, cúi đầu hít thở cho thông thuận.

Tht vẫn bình tĩnh rót cho ông ấy chén trà: “Bố sốt ruột gì chứ?”

“Bố sợ không thể nhìn thấy con kết hôn, xuống dưới không biết nói thế nào với mẹ con.”

Thẩm Tri Hành nhếch môi, giọng điệu không nghiêm túc cho lắm: “Cùng lắm thì lúc đó con đốt ảnh kết hôn xuống cho bố, đốt hẳn hai bức, bố và mẹ con mỗi người giữ một bức mà xem.”

Ông cụ Thẩm không nhịn được cười nhưng vẫn nhíu mày răn dạy anh: “Chẳng ra thể thống gì!”

Thẩm Tri Hành đang định ngồi xuống thì thấy hai bóng đen đằng sau cửa sổ.

Anh đi tới, nhìn ra bên ngoài theo khe cửa sổ...

Thẩm Tri Hành ngó đầu ra, chắc chắn hai cái đầu bên ngoài thấp hơn bệ cửa sổ mới đột ngột đẩy cửa ra, vươn tay búng cái đầu mặc bộ đồ hồng nhạt.

Sau khi nghe thấy người mặc bộ đồ hồng nhạt kêu “áu” một tiếng, anh quay sang vỗ đỉnh đầu của người mặc đồ màu trắng ở bên cạnh: “Cháu cũng học nghe lỏm với con bé à?”

Tô Ý Tiện cứng đờ núp dưới chân tường, chột dạ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chú...”

“Cậu, cháu có bài không biết làm nên kéo chị tới tìm cậu, cậu đừng trách chị nha.” Nhan Nghiên đứng dậy nhoài nửa người vào trong cửa sổ, cười với ông ngoại mình.

“Cậu trách con bé làm gì? Trèo tường nghe lén chỉ có cháu làm được thôi.” Thẩm Tri Hành chỉ cửa nhỏ đằng sau, “Vào nhà rồi nói.”

Hai cô gái đi vào nhà, ông cụ Thẩm bảo thư ký đưa cho hai người mỗi người một cây kem.

Ông ấy chỉ Thẩm Tri Hành: “Bây giờ con tới phòng khách đưa hoa quả và trà cho Vi Vi đi.”

Thẩm Tri Hành nhíu mày: “Bố...”

Ông cụ Thẩm tăng cao âm lượng: “Bố không sai con được nữa hả?”

Hai bố con nhìn nhau nửa phút, cuối cùng Thẩm Tri Hành thua trận.

Lúc anh đứng dậy rời đi thì liếc sang Nhan Nghiên.

Nhan Nghiên hiểu ý Thẩm Tri Hành ngay tức khắc: “Ông ngoại ơi, con và chị về làm bài tập đây ạ!”

Ba người đi ra góc tường, Thẩm Tri Hành đưa hoa quả và đồ uống cho Nhan Nghiên và Tô Ý Tiện.

“Muốn bọn cháu đưa qua đó ạ?” Tô Ý Tiện liếc về phía phòng khách, hơi lo lắng, “Liệu ông Thẩm có biết không?”

“Đúng vậy cậu, ông ngoại mà biết bọn cháu giúp cậu làm chuyện xấu, ông sẽ trách bọn cháu đó.” Nhan Nghiên nghẹo đầu, đôi mắt to chớp chớp, “Nguy hiểm lắm.”

Thẩm Tri Hành: “Muốn gì?”

“Lego.”

“Được.”

“Công viên trò chơi.”

“Được.”

“Búp bê bản giới hạn mới ra.”

“Đang trên đường tới.”

Nhan Nghiên hài lòng ra dấu OK với anh: “Cháu cảm ơn cậu ạ!”

Sau đó Thẩm Tri Hành nhìn Tô Ý Tiện bên cạnh: “Cháu thì sao? Muốn cái gì?”

Tô Ý Tiện lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: “Cháu không muốn gì cả.”

“Thế thì tích để đấy.”

Thẩm Tri Hành đưa mắt nhìn theo hai người họ đi về phía phòng khách, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm về Nhan Nghiên nên anh vẫn đi theo.

Nhan Nghiên gõ rồi mở cửa phòng khách, cười híp mắt đưa đồ trong tay ra, ngọt ngào nói: “Chị Vi Vi phải không ạ? Cậu bảo em đưa đồ ăn cho chị, cậu bận đi gọi điện thoại cho mợ em rồi... Ớ!”

Nhan Nghiên bỗng che miệng lại, vẻ mặt sợ hãi: “Lỡ miệng mất tiêu.”

“Mợ?” Dư Vi Vi ngạc nhiên nhìn Nhan Nghiên, “Không phải anh ấy đang độc thân sao?”

Tô Ý Tiện cũng rất ngạc nhiên, không phải bọn họ chỉ tới đưa đồ thôi hả? Sao Nhan Nghiên lại diễn trò nữa?

“Suỵt!”

Nhan Nghiên hạ thấp giọng, vẻ mặt luống cuống: “Chị ơi, chị đừng lỡ miệng nói ra nhé, yêu đương lén lút, chị hiểu mà.”

Sắc mặt Dư Vi Vi có chút không đúng lắm: “Yêu đương lén lút?”

Nhan Nghiên gật đầu: “Đúng vậy ạ, cậu sợ gia đình không đồng ý nên mới giấu.”

“Vì sao gia đình lại không đồng ý? Điều kiện chênh lệch lắm hả?” Dư Vi Vi cảm thấy nhà họ Thẩm khá văn minh, không giống nhà bọn họ, ông cụ Dư rất độc đoán, ông ấy mà quyết định chuyện gì rồi là không ai thay đổi được.

“Chênh lệch cũng lớn lắm... nhỉ?” Nhan Nghiên kéo áo Tô Ý Tiện, cô bé không bịa nổi nữa, cô bé không biết điều kiện chênh lệch lớn với người trưởng thành cụ thể là như thế nào.

Tô Ý Tiện bất chấp: “Đúng vậy, chênh, chênh vai vế.”

“Cái này cũng bình thường thôi mà nhỉ?” Dư Vi Vi cũng chênh lệch vai vế với anh nhưng ông cụ Thẩm đâu nói gì.

Nhan Nghiên và Tô Ý Tiện nghe cô ấy nói thế thì trong đầu cả hai đều bắt đầu nổi bão.

Nhan Nghiên: “Bối cảnh gia đình chênh lệch rất nhiều.”

Tô Ý Tiện: “Tuổi tác chênh lệch rất nhiều.”

Nhan Nghiên: “Trình độ học vấn cũng chênh lệch lớn lắm.”

“Cụ thể thì bọn em cũng không biết rõ lắm, tóm lại là rất khó để gia đình chấp nhận, vì thế cứ giấu mãi.” Nhan Nghiên nghiêm túc nói.

Cô bé muốn giúp Thẩm Tri Hành khuyên Dư Vi Vi rút lui, thế thì chắc chắn Thẩm Tri Hành sẽ rất vui.

“Chị hiểu rồi...”

Dư Vi Vi cảm ơn hai người với vẻ mặt cứng ngắc, sau đó đóng cửa phòng lại.

Nhan Nghiên thở phào nhẹ nhõm, đập tay với Tô Ý Tiện.

Hai người còn chưa kịp chuồn khỏi đó thì nghe thấy giọng nói vang dậy núi sông của Dư Vi Vi truyền ra qua cánh cửa phòng...

“Ông nội, cháu đã bảo không đến rồi mà! Đẹp trai thì có tác dụng gì chứ? Giới nhà giàu quá rối loạn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio