Thẩm Tri Hành quay đầu lại, lúc chạm phải ánh mắt của Tô Ý Tiện, anh thấy Tô Ý Tiện cúi đầu né tránh.
Lúc nhìn thẳng vào anh lần nữa, trong mắt Tô Ý Tiện đã ựng nước: “Cháu xin lỗi chú, cháu chỉ hơi sợ thôi...”
Tô Ý Tiện khịt mũi, cố gắng ép nước mắt xuống nhưng nó vẫn chảy ra không ngừng.
“Chờ cháu tìm được nhà, cháu sẽ dọn đi ngay được không chú? Cháu sẽ không gây thêm rắc rối cho chú đâu...”
“Cháu không muốn sống ở đây, chỗ này trừ ông Thẩm ra thì không có ai tốt với cháu cả.”
Thẩm Tri Hành cầm giấy lau nước mắt cho cô, anh thong thả gấp giấy ăn thành miếng vuông vức rồi nhẹ nhàng ấn lên gò má và khóe mắt cô.
Anh không đồng ý với cô ngay, cũng không đưa ra lời từ chối, chỉ cụp mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Ý Tiện chờ anh đáp lời, trong lòng vẫn luôn lo lắng bồn chồn.
Cô sợ anh từ chối, càng sợ anh nhìn ra những bí mật, tâm tư nhỏ bé không thể nói ra của mình.
Không biết từ khi nào, Tô Ý Tiện bắt đầu mong chờ mỗi lần gặp mặt Thẩm Tri Hành.
Ham muốn được gặp anh dần tăng cao, đến hôm nay thì đạt tới đỉnh điểm.
Sau bữa trưa biết tối anh phải đi, Tô Ý Tiện vẫn luôn bị mất tập trung. Tới tối đột nhiên biết Thẩm Tri Hành ở lại thêm một đêm nữa, cô lập tức cảm thấy rất vui vẻ, nhưng rất nhanh sau đó cô lại khó chịu vì ngày hôm sau sẽ không được gặp anh nữa.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ người thân không níu giữ nổi, Tô Ý Tiện luôn thuận buồm xuôi gió, cô muốn gì đều có thể có được dễ dàng.
Nhưng có vẻ lần này không dễ như thế nữa.
Ông cụ Thẩm muốn gặp anh mỗi ngày còn khó, huống chi là cô.
Thẩm Tri Hành không hay về, Tô Ý Tiện chỉ có thể nghĩ cách chuyển tới nơi gần anh hơn.
Vì thế cô đề nghị tìm chỗ ở gần nhà Thẩm Tri Hành, dù nhà anh cách Đại học Giang Thành rất xa...
Vì thế dù hôm nay cô không bị Thẩm Tùng say rượu dọa cho không dám ở lại nhà họ Thẩm nữa, cô vẫn sẽ khiến Thẩm Tri Hành tưởng rằng cô bị dọa sợ.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể nói cho Thẩm Tri Hành biết mình sợ, nhân cơ hội này xin được đến nhà anh ở một cách hợp lý.
Dù chỉ ở mấy ngày thôi cũng được...
Cách làm này là không đúng, Tô Ý Tiện nghĩ kỹ lại còn cảm thấy hơi ích kỷ. Nhưng vừa nãy cô chưa kịp nghĩ gì nhiều, chỉ làm theo trái tim mình bảo.
“Sáng mai cháu đi với tôi.” Thẩm Tri Hành rút thêm mấy tờ giấy cho cô để cô tự lau khô nước mắt của mình.
“Nếu sợ quá thì tối nay cháu qua bên chỗ tôi ngủ đi, dưới tầng một có phòng trống.”
Đưa cô tới tòa nhà nhỏ bên đối diện hồ xong, Thẩm Tri Hành gọi dì giúp việc tới dọn dẹp phòng.
“Cháu ngồi nghỉ trước đi, chờ dì giúp việc dọn xong thì đi ngủ.”
Bên ngoài có người đến báo với anh rằng bố con Thẩm Hưng Trung đều đến từ đường rồi, vì tối nay gây ra ầm ĩ quá lớn, ngay cả ông cụ Thẩm cũng tỉnh giấc, ông ấy đang trên đường đến từ đường.
“Có phải chú sẽ về rất muộn không ạ?” Tô Ý Tiện hỏi anh.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức về sớm một chút.”
Thẩm Tri Hành tưởng cô không muốn ở một mình, nhìn đồng hồ rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Chờ dì giúp việc đến rồi tôi mới đi.”
Hai mươi phút sau, Thẩm Tri Hành đến từ đường, ba thế hệ ông – con – cháu đều có mặt.
Ông cụ Thẩm ngồi ở chính giữa nhắm mắt nghỉ ngơi, chắc là tỉnh lại giữa cơn mơ, vừa dậy thì khoác thêm cái áo thời Đường màu đen lên trên bộ đồ ngủ rồi nhanh chóng tới đây, nhưng tóc lại được chải chuốt qua rồi.
So với ông ấy thì Thẩm Hưng Trung thoải mái hơn nhiều, tóc anh ta rối bù xù, cài lệch cả khuy áo ngủ, cổ áo nghiêng vẹo lung tung.
Thẩm Tùng ngồi ở ghế thấp nhất ngoác miệng, banh chân ra, nghẹo quả một bên ghế mà ngủ.
Cậu ta vẫn để trần nửa người trên, trên người được đắp một cái áo khoác màu đen, cái áo quấn quanh cổ nhưng không thể che được bụng, trông buồn cười y như một đứa trẻ con được quấn cho cái yếm dãi.
Thấy Thẩm Tri Hành đi vào, Thẩm Hưng Trung đứng bật dậy, giọng điệu cực kỳ không vui: “Chú năm, nửa đêm nửa hôm rồi còn gọi bọn tôi tới đây làm gì? Có chuyện gì không thể để ngày mai rồi nói sao? Chú dằn vặt tôi và Tiểu Tùng cũng không sao, bố lớn tuổi như vậy rồi, vốn đã không ngủ ngon giấc, chú...”
“Anh cả.” Thẩm Tri Hành ngắt lời anh ta.
Anh vuốt hoa văn ở khuy măng sét của mình, thong dong nói: “Nửa đêm nửa hôm rồi còn dằn vặt người ta là Thẩm Tùng.”
Tuy giọng anh rất nhẹ nhưng nghe xong lại chẳng thể chen miệng vào được.
Thẩm Tri Hành nói vừa dứt câu thì vươn tay kéo áo đắp cho Thẩm Tùng lên, sau đó ấn mạnh vào đầu Thẩm Tùng một phát chẳng chút khách sáo.
Đầu Thẩm Tùng va vào lưng ghế, vang cái bịch.
Mấy giây sau, Thẩm Tùng mơ màng mở mắt ra.
Cậu ta sờ phần gáy bị đập đau, vẻ mặt nghi hoặc nhìn người trong phòng: “Chú út? Bố... Mọi người làm gì thế?”
“Đứng lên.” Thẩm Tri Hành bỗng tăng cao âm lượng.
Thẩm Tùng giật mình bật dậy khỏi ghế, chân đứng không vững, suýt thì ngã ra vì vấp phải chân ghế.
Mặc dù Thẩm Tri Hành chỉ lớn hơn cậu ta hai tuổi nhưng không biết vì vai vế hay tính cách mà Thẩm Tùng luôn rất sợ anh, cảm thấy anh có sự ép bức trời cho.
“Chú út, sao, sao thế?” Thẩm Tùng hơi sợ hãi.
Cậu ta không biết tại sao Thẩm Tri Hành lại tức giận đến thế, tuần trước cậu ta phá hỏng một dự án mấy chục triệu, anh cũng không giận dữ hằm hằm như thế này.
Thẩm Tri Hành đẩy cậu ta một phát để cậu ta đứng ra giữa.
Anh ngồi xuống ghế mà Thẩm Tùng vừa ngồi, giọng điệu lạnh nhạt: “Cháu nói cho bố và ông nội cháu biết, tối hôm nay cháu đã làm chuyện tốt gì đi.”
“Cháu vào tối hôm nay á?” Vừa nãy Thẩm Tùng đã ngủ được hơn một tiếng, tỉnh rượu kha khá rồi.
Mặc dù cậu ta vẫn đang choáng nhưng ít nhất vẫn có thể nói chuyện trôi chảy với người khác, không như lúc ở sân của Tô Ý Tiện, ngay cả người cũng không phân biệt được.
Thẩm Tùng cau mày, lắc đầu thật mạnh, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra vào tối nay.
“Tối hôm nay cháu uống chút rượu, sau đó...”
Cậu ta dừng một chút, không muốn nói tiếp. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như dao găm của Thẩm Tri Hành, cậu ta không dám không nói.
“Thì... Thì đi đặt phòng.” Giọng Thẩm Tùng thấp hẳn xuống, phát âm không rõ.
Thẩm Tri Hành cong ngón tay lên gõ bàn: “Nói to lên.”
Thẩm Tùng sững người, sau đó quay sang nhìn Thẩm Hưng Trung.
Thẩm Hưng Trung trốn tránh ánh mắt của cậu ta, quay đầu nhìn ra nơi xa, không nói gì.
Anh ta không đoán ra tối nay Thẩm Tri Hành muốn bày trò gì, không dám nói bừa.
Anh ta biết chuyện tuần trước Thẩm Tùng làm mất một đơn hàng lớn, mặc dù đơn hàng mấy chục triệu chẳng phải chuyện quan trọng gì với nhà họ Thẩm nhưng cái này có liên quan tới việc phát triển sang thị trường phương Tây vào năm sau... Nếu Thẩm Tri Hành vì chuyện này mà làm khó Thẩm Tùng thì cũng là điều bình thường.
Nhưng chuyện này cần phải nói vào lúc nửa đêm sao?
Thẩm Hưng Trung không hiểu nổi.
Thẩm Tùng thấy Thẩm Hưng Trung cúi đầu tránh ánh mắt của mình thì cực kỳ tức giận.
Từ khi Thẩm Tri Hành về nước, địa vị của cậu ta và Thẩm Hưng Trung ở trong nhà hay bên ngoài đều tụt dốc không phanh.
Thẩm Hưng Trung mang cái danh con trưởng cho có, từng tuổi này rồi cũng chỉ bỏ đi, thua Thẩm Tri Hành trong chuyện kinh doanh thì thôi, trong nhà ở trước mặt ông nội cũng phải chịu cơn tức của anh, dựa vào đâu chứ?
“Thì đi thuê phòng đấy!”
Cậu ta có chút giận dữ và xấu hổ, quay đầu đi tới trước mặt Thẩm Tri Hành, giọng điệu khiêu khích: “Sao thế chú út? Chú quản lý chuyện công ty thì thôi, cháu đi thuê phòng mà chú cũng quản sao? Cháu đâu ngủ với người phụ nữ của chú.”
Thẩm Tri Hành làm như không nghe thấy lời nói ô uế của cậu ta, chẳng buồn giương mắt lên, chỉ nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Ngủ xong thì cháu về chứ sao! Không phải cô ta mách tới tận chỗ chú rồi đấy chứ? Chuyện đôi bên tình nguyện này, cô ta muốn ầm ĩ cái gì?” Thẩm Tùng tức giận đến mức đi qua đi lại trong từ đường.
Cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu bỗng xuất hiện một đoạn ngắn.
“Không đúng, không đúng... Hình như cháu chưa vào phòng, ai khóa phòng của cháu rồi ấy, cháu gõ cửa mãi mà không thể vào được.”
Thẩm Tùng đứng mệt, đi tới dựa vào bàn thờ, vừa mới dựa vào mép bàn thì thấy lưng đau nhói.
Cậu ta vươn tay sờ thì sờ thấy máu và đất cát sau lưng mình.
Ký ức trào vào trong đầu trong nháy mắt, Thẩm Tùng bỗng trừng mắt lên to gấp đôi, chỉ vào Thẩm Tri Hành mà gào: “Bố, ông nội, chú ấy đánh con!”
“Con gõ cửa vào phòng mình, đột nhiên Thẩm Tri Hành kéo con qua một bên rồi đạp con một phát!”
Ông cụ Thẩm dần dần nghe rõ đầu đuôi sự việc, ông ấy mở mắt ra nhìn Thẩm Tùng y như con gà mắt đen, nhíu mày nói: “Cháu gõ cửa phòng của con bé nhà họ Tô.”
Phòng của Thẩm Tùng cách chỗ Thẩm Tri Hành cực kỳ xa, dù Thẩm Tùng dỡ nhà, đào đất lên, đốt một chuỗi pháo trong sân cũng không gây ồn tới tòa nhà nhỏ bên hồ của Thẩm Tri Hành được.
“Hả?” Chính bản thân Thẩm Tùng cũng ngớ người.
Cậu ta gõ cửa phòng ai? Tô Ý Tiện? Sao cậu ta lại đi tới phòng của Tô Ý Tiện?
“Gõ thì gõ thôi, chú năm à, đến mức đấy không?” Thẩm Hưng Trung thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải vì chuyện kinh doanh, cũng không phải vì con trai làm hành vi phạm tội trái pháp luật gì.
Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn anh ta, không trả lời.
“Còn nữa, cũng chưa gõ đến cửa mở ra mà.” Thẩm Hưng Trung không để ý chút nào, cảm thấy Thẩm Tri Hành chuyện bé xé ra to.
Anh ta thực sự không hiểu rốt cuộc đây là chuyện ghê gớm gì mà đáng để bốn người họ tụ tập ở đây cãi nhau vì một con nhóc vào lúc nửa đêm thế này.
Giọng điệu Thẩm Tri Hành lạnh nhạt: “Nếu gõ cho mở ra thì lúc này nó đang ở đồn cảnh sát rồi.”
Thẩm Tùng nghe vậy thì vô thức rụt cổ lại, cậu ta cảm thấy Thẩm Tri Hành nói được làm được...
“Đâu có xảy ra chuyện gì đâu, còn chưa chạm được vào sợi lông nào của con bé đó, chú lại đánh Tiểu Tùng thế này.”
Thẩm Hưng Trung thở hắt ra, không nhịn được nói: “Thế chú nói xem phải làm sao? Tôi làm bố bất tài, không dạy được con, mời chú năm dạy giúp tôi?”
Thẩm Tri Hành nói tiếp: “Quỳ một đêm ở từ đường, sáng mai tới nhà ăn xin lỗi người ta ngay trước mặt cả nhà.”
Anh vừa nói như thế, chưa kể Thẩm Hưng Trung, ngay cả ông cụ Thẩm cũng liếc mắt nhìn Thẩm Tri Hành.
Nhận ra ánh mắt của ông cụ Thẩm, Thẩm Hưng Trung vội vàng giả bộ thương con: “Bố, bố xem chú năm kìa, bảo vệ con nhóc kia đến mức nào? Tiểu Tùng chỉ uống say gõ cửa phòng con bé thôi mà nó bắt cháu ruột của nó quỳ ở từ đường một đêm?”
“Nó chưa có con nên không hiểu lòng bố. Nếu nó mà làm bố nó sẽ biết ngay, nếu con phải chịu khổ, người làm bố hận không thể làm thay con.”
Ông cụ Thẩm mở miệng khuyên nhủ: “Tri Hành, ngày mai bảo nó xin lỗi Ý Ý, quỳ một đêm thì hơi quá rồi.”
“Say rượu đánh nhau, cuộc sống riêng tư hỗn loạn, cậy vào danh tiếng của nhà họ Thẩm làm xằng làm bậy ở bên ngoài.”
Thẩm Tri Hành giữ sắc mặt bình tĩnh, thong thả nói: “Chú có trách oan cháu không, tự cháu biết.”
Anh lại nhìn sang Thẩm Hưng Trung, chế giễu: “Nó mà là con em thì bị em đánh gãy chân từ lâu rồi.”
“Làm em trai thì không có tư cách dạy con thay anh cả, thôi cứ nghe bố.”
Thẩm Tri Hành đứng dậy đi về: “Bố, Ý Ý bị dọa sợ không dám ngủ, con về trước đây.”
Thẩm Tri Hành vừa rời khỏi đó, Thẩm Hưng Trung chạy tới trước mặt ông cụ Thẩm ngay lập tức: “Bố, muộn lắm rồi, bố xem...”
“Nghe Tri Hành.” Sắc mặt ông cụ Thẩm ông tốt chút nào.
“Ông nội!”
“Bố! Đây là cháu ruột của bố đó, cháu trai trưởng đó! Quỳ một đêm ở từ đường, sáng mai không bước đi nổi ấy chứ.”
Ông cụ Thẩm dùng gậy gõ mặt đất, lặp lại: “Nghe Tri Hành.”
Ông ấy đứng dậy, đi tới vươn tay xoa bài vị của vợ, ra hiệu trợ lý đỡ mình về.
Trước khi đi, ông cụ Thẩm nhìn Thẩm Hưng Trung: “Nếu con muốn ở lại cùng nó thì cứ ở, dẫn con trai con quỳ ra chỗ xa vào, đừng để mẹ con ở dưới kia tức giận.”
...
Lúc Thẩm Tri Hành quay trở lại, Tô Ý Tiện ngồi ở bậc cửa, ôm con cún bông màu trắng trong lòng, nhìn sao trên trời ngây người.
Dì giúp việc đứng ở sân với cô, thấy Thẩm Tri Hành về, dì ấy bèn đi tới nhỏ giọng nói: “Sếp Thẩm, cô Tô không chịu đi ngủ.”
Vừa nãy Tô Ý Tiện bảo dì giúp việc về trước nhưng dì ấy không yên tâm nên vẫn chờ ở đây cùng cô.
Thẩm Tri Hành gật đầu tỏ ý đã biết: “Dì vất vả rồi, mai dì nhớ đi đăng ký tăng ca.”
Ở nhà họ Thẩm, trừ nhà bếp ra thì tất cả các dì giúp việc đều tan làm lúc tám giờ tối, sau tám giờ vẫn còn làm việc thì đều tính thêm tiền tăng ca.
Thẩm Tri Hành đi tới bên cạnh Tô Ý Tiện, ngồi xuống bậc cửa.
Nhà chính của nhà họ Thẩm ở ngoại thành, xung quanh ít nhà cao tầng, cũng không có nhiều ánh đèn như trong nội thành, vì thế ở đây nhìn thấy được nhiều sao trên bầu trời hơn so với ở trong nội thành.
Thẩm Tri Hành kéo tai con cún trắng trong lòng Tô Ý Tiện, hỏi cô: “Không ngủ được à?”
Tô Ý Tiện gật đầu: “Muốn biết ngài đi làm gì.”
Muốn biết anh làm chỗ dựa cho cô thế nào.
“Tôi bắt Thẩm Tùng quỳ một đêm ở từ đường, sáng mai xin lỗi cháu.” Thẩm Tri Hành lời ít ý nhiều.
Anh nhìn Tô Ý Tiện: “Đủ chưa? Chưa đủ thì tôi nghĩ thêm cách khác.”
Tô Ý Tiện không nhịn được cong môi, nói nhỏ: “Đủ rồi...”
Nếu không có Thẩm Tri Hành, chuyện kiểu này chỉ có thể sống chết mặc bay.
Dẫu sao Thẩm Tùng cũng chưa mở được cửa phòng cô, hơn nữa cậu ta còn say khướt rồi...
Có rất nhiều người khoan dung với con ma men hơn một chút, cho rằng bọn họ làm chuyện gì quá giới hạn đều có thể thông cảm.
Tô Ý Tiện không quan tâm Thẩm Tùng thế nào, mai có thể đi cùng Thẩm Tri Hành, cô đã rất rất vui rồi.
“Ngài sẽ không làm mất lòng bọn họ đấy chứ?” Tô Ý Tiện biết quan hệ của ba anh em nhà họ Thẩm rất bình thường, chỉ vì ông cụ Thẩm nên mới duy trì hòa bình ở bề ngoài.
Thẩm Tri Hành không bận tâm lắm: “Dù không có chuyện ngày hôm nay thì cũng mất lòng nhau từ lâu rồi.”
Ngày đầu tiên Thẩm Tri Hành bước vào tập đoàn, anh đã nhận luôn công việc kinh doanh ở khu vực Đồng bằng Trường Giang – khu kinh doanh quan trọng nhất của nhà họ Thẩm, sau đó có lẽ vì Thẩm Hưng Trung bất tài vô dụng mà tiếp nhận luôn phần lớn sự nghiệp ở khu vực Trung Nguyên từ tay anh ta một cách hợp tình hợp lý.
Thẩm Hưng Trung vẫn luôn có rất nhiều bất mãn, nhưng dẫu sao năng lực của bản thân không đủ, không thể giành lại những thứ đã mất, chỉ đành giở trò ngáng chân Thẩm Tri Hành nhưng đều bị vạch mặt trước đám đông.
Mất quyền hành ở công ty, còn bị mất hết mặt mũi, Thẩm Tri Hành không mong chờ anh ta có tình anh em gì với mình.
Thẩm Tri Hành: “Không cần lo lắng cho tôi.”
“Vâng.” Tô Ý Tiện gật đầu.
Cô kê cằm lên đầu con cún bông, giọng điệu rầu rĩ: “Thật ra thỉnh thoảng cháu rất ngưỡng mộ ngài.”
“Mặc dù có ganh đua với anh cả, anh hai nhưng ngài lớn từng tuổi này rồi vẫn còn bố, chị gái yêu thương ngài, còn có cả cháu ngoại nữa... Có một gia đình náo nhiệt như thế.”
Không giống cô, không có gì hết.
Không còn bố mẹ, người thân, ngay cả ngôi nhà mình sinh sống bấy lâu mà cũng không thể quay về...
Thẩm Tri Hành im lặng một lúc, hỏi cô: “Thế nào là tôi lớn từng tuổi này rồi?”
Tô Ý Tiện khựng người mấy giây sau đó điên cuồng sửa chữa: “Không phải, cháu xin lỗi, cháu, ý cháu là ngài có rất nhiều người thân yêu thương ngài, không phải nói ngài già, cháu muốn nói là ngài lớn tuổi hơn cháu thôi, không phải, không phải ý kia...”
Đầu óc cô có chút bế tắc, bèn tổng kết lại một câu: “Tóm lại là không chê ngài già đâu...”
Sau khi nói xong, Tô Ý Tiện vùi cả đầu mình vào trong con cún bông, không dám nhìn anh.
Thẩm Tri Hành bật cười, giơ tay lên xoa đỉnh đầu cô: “Trêu cháu thôi.”
Anh rút con cún bông trong lòng Tô Ý Tiện ra, đặt nó ngồi xuống bậc cửa ở khoảng nhỏ giữa hai người.
“Ngẩng đầu lên” Thẩm Tri Hành nói.
Tô Ý Tiện chậm rãi ngửa mặt lên, mặt cô đỏ bừng, viền mắt ựng nước.
Thẩm Tri Hành hơi cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói dịu dàng: “Mặc dù người thân của cháu đều qua đời rồi nhưng vẻ ngoài, tính cách, tư tưởng và thái độ của cháu... Mọi mặt của cháu đều chịu ảnh hưởng từ họ, mang dấu vết của họ. Họ luôn ở mỗi một góc trong tim cháu, nhìn cháu trưởng thành, đồng hành cùng cháu vượt qua mọi khó khăn.”
“Hơn nữa, không phải cháu không có gì cả, cháu còn có tôi.”