“Ngài giải quyết công việc xong về khách sạn rồi ạ?”
Nói xong câu đó, Tô Ý Tiện cảm thấy mình hỏi thừa mất rồi.
Nếu không phải đang ở phòng trong khách sạn thì anh có thể để trần nửa người trên ở đâu được chứ?
Đương nhiên, cô chỉ thấy được nửa người trên thôi, nửa người dưới có mặc gì hay không thì phải chờ nghiên cứu thêm.
Thẩm Tri Hành đáp một tiếng rồi úp điện thoại xuống bàn.
Vốn dĩ anh không định gọi video nên quên mất mình tắm xong chưa mặc quần áo.
Thấy màn hình bên kia bỗng tối đen, Tô Ý Tiện điều chỉnh âm lượng to lên, nghe thấy tiếng vải vóc ma sát xột xoạt.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Tri Hành mặc quần áo xong quay lại, anh gác điện thoại lên bàn: “Cháu nói tiếp đi.”
Anh vừa dứt lời thì thấy Tô Ý Tiện giật mình, sau đó giật phắt tai nghe xuống.
“Tai nghe bị rò điện à?”
Tô Ý Tiện lúng túng lắc đầu rồi chuyển sang chế độ loa ngoài.
Cô hắng giọng, bắt đầu giải thích: “Lúc chiều giáo viên chủ nhiệm của Nhan Nghiên hiểu nhầm cháu là mợ của con bé, cháu không có cơ hội giải thích. Cuối cùng trước khi về, giáo viên chủ nhiệm bảo cháu vào nhóm lớp...”
Sau khi vào nhóm, giáo viên chủ nhiệm tốt bụng nhắn một tin hoan nghênh mợ của Nhan Nghiên, sau đó một đống phụ huynh có lòng tốt dồn dập nhắn lại tin nhắn hoan nghênh cô, dẫu sao bản chất của con người cũng là cái máy lặp mà...
Thẩm Tri Hành gật gù, anh cũng từng được trải nghiệm sự nói nhiều của giáo viên chủ nhiệm của Nhan Nghiên.
Anh đang định chấm dứt đề tài này thì bỗng nhiên thấy bên phía Tô Ý Tiện có một cái đầu nhỏ lấp ló.
Nhan Nghiên nghe thấy bọn họ đang gọi điện thoại, vốn dĩ cô bé không muốn quấy rầy nhưng thực sự không nhịn được nữa.
“Cậu ơi, cậu bắt chị giải thích gì chứ? Làm như cậu là người chịu thiệt vậy... Vừa nãy bạn cháu còn hỏi tại sao chị lại nhìn trúng cậu đấy, hỏi cháu là có phải chị muốn đào mỏ cậu không, cháu bảo đương nhiên không phải.”
Nhan Nghiên thấy anh nhíu mày thì cười gượng, quay đầu chạy vào bếp: “Cháu đi trước đây, hai người nói chuyện tiếp đi.”
Thẩm Tri Hành: “Đừng để bụng.”
“Cháu không để bụng.” Mấy thầy cô của Nhan Nghiên không phải người quen của cô, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm vậy.
Giữa hai người họ thì rõ ràng Thẩm Tri Hành còn để ý hơn, thậm chí anh còn gọi video dấy binh hỏi tội, Nhan Nghiên nói anh chưa từng gọi video bao giờ.
Tô Ý Tiện đang định nói gì đó thì thấy anh bỗng nhiên áp sát vào màn hình.
Cả màn hình điện thoại đều bị gương mặt Thẩm Tri Hành chiếm hết, không biết anh đang nhìn gì mà chẳng hề nhúc nhích, ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Tô Ý Tiện nín thở, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt Thẩm Tri Hành ở khoảng cách gần thế này...
Sau khi nhìn được mười mấy giây, cô chậm rãi lần tay tới rìa điện thoại, chụp màn hình một cái.
Có vẻ góc độ trong bức ảnh không đẹp cho lắm.
Chụp thêm tấm nữa.
Tấm này nhắm mắt.
Chụp thêm tấm nữa...
Trong vô thức, Tô Ý Tiện chụp ảnh màn hình cùng càng nhanh, cô muốn chụp thêm mấy bức, đến cuối ắt có thể chọn ra bức hài lòng.
Lúc cô chìm đắm trong việc chụp ảnh màn hình, Thẩm Tri Hành lên tiếng...
“Mặt cháu...”
Mặt?
Tô Ý Tiện nghe vậy thì chỉnh khung video phía mình phóng to lên toàn màn hình: “Sao thế ạ? Bị trôi lớp trang điểm sao ạ?”
“Không bị trôi...”
Lúc cô áp sát mặt tới, Thẩm Tri Hành dịch cái ghế xoay văn phòng về sau một chút.
“Dưới mắt phải có vết bẩn.”
“Hả?” Tô Ý Tiện soi tiếp, “Đâu có đâu ạ!”
Cô nhìn đi nhìn lại, cuối cùng nhìn thấy nốt ruồi lệ...
“Ý ngài là cái chấm đen này sao?” Tô Ý Tiện hỏi với vẻ khó mà tin nổi.
“Mascara bị nhòe à?”
Thẩm Tri Hành nhớ trước kia Thẩm Cẩm để chuốt mascara lâu sẽ có cặn màu đen.
“Cậu à, đó là nốt ruồi lệ, rất đẹp đó được không hả? Mascara bị nhòe gì chứ...” Lại không biết Nhan Nghiên chui từ đâu ra mà ngó vào khung hình, vẻ mặt tràn ngập ghét bỏ.
“Cháu cảm thấy sau này cậu có thể làm ra hành vi tháo lông mi giả của bạn gái, à không đúng, cậu lấy đâu ra bạn gái chứ?”
Sau khi Nhan Nghiên chạy đi, Tô Ý Tiện nhìn thấy vẻ mặt ăn trái đắng của Thẩm Tri Hành thì cười chệch ra khỏi màn hình.
Lúc quay lại khung hình, cô chưa kịp nói gì, Thẩm Tri Hành đã ghé sát lại...
Thẩm Tri Hành: “Lông mi giả của cháu...”
“Chú muốn tháo sao?” Tô Ý Tiện vô thức tiếp lời.
Cô nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Thẩm Tri Hành thì có chút ảo não, cô đang nói linh tinh gì vậy...
Thẩm Tri Hành sững sờ mấy giây, chỉ vào màn hình: “Có mấy sợi rơi xuống mặt kìa.”
Tô Ý Tiện giơ tay sờ thì chạm vào một cụm lông mi sợi ở gò má bên trái.
Cô lúng túng lấy lông mi giả xuống, vân vê trên hai đầu ngón tay.
Hai người nhìn nhau không nói gì, nửa phút sau, Tô Ý Tiện chủ động chúc anh ngủ ngon.
“Không còn sớm nữa, cháu còn phải về trường đây.”
“Đợt đã.” Thẩm Tri Hành gọi cô lại.
“Chắc tầm cuối học kỳ một của lớp chín sẽ có một buổi họp phụ huynh nữa, học kỳ hai và sau khi thi thử lần hai cũng sẽ họp, cháu chắc chắn sau này cháu đều đi được chứ?”
Lần đầu tiên Thẩm Tri Hành gặp một người thích đi họp phụ huynh cho người khác như vậy, vì thế anh vội vàng ném củ khoai nóng bỏng tay ấy đi.
“Được ạ.”
Trường Nhan Nghiên suy xét cho các bậc phụ huynh bận đi làm nên các buổi họp phụ huynh đều sắp xếp vào sáu giờ tối sau giờ làm việc.
Sáu giờ tối thì chắc chắn lúc đó Tô Ý Tiện tan học rồi, cô có thể tới kịp.
“Nếu ngài không yên tâm thì lần sau...”
“Tôi yên tâm.” Thẩm Tri Hành trả lời không hề do dự.
Tô Ý Tiện ồ một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi anh: “Thế cái nhóm này tính sao ạ?”
“Cháu vào nhóm giải thích hoặc cứ kệ nó đi.”
Thật ra Thẩm Tri Hành không quan tâm chuyện người khác hiểu lầm, chẳng qua anh thấy một cô gái như Tô Ý Tiện sẽ để ý tới danh tiếng hơn anh.
Tô Ý Tiện nghĩ ngợi, có hơn trăm phụ huynh trong nhóm đó, ngoại trừ cô và Thẩm Tri Hành thì chẳng ai quan tâm cô là mợ của Nhan Nghiên hay là gì đó khác của Nhan Nghiên, hơn nữa, tự dưng vào giải thích thì ngại lắm...
Thôi vậy.
So với việc nhắn tin giải thích vào nhóm phụ huynh thì cô thà bị người ta gọi là mợ Nhan Nghiên ở ngoài đường hơn.
“Kệ nó đi vậy, dù sao Nhan Nghiên cũng sắp tốt nghiệp rồi.”
“Hơn nữa, giáo viên chủ nhiệm của con bé nói định giới thiệu đối tượng cho ngài cơ...” Tô Ý Tiện thở dài, tỏ vẻ mình rất ấm ức, “Coi như cháu là người tốt làm việc tốt, chặn giúp ngài.”
“Người tốt làm việc tốt?” Thẩm Tri Hành cong khóe miệng, đùa giỡn với cô, “Không phải phá hỏng nhân duyên của người ta sao?”
Tô Ý Tiện ngây người, đúng vậy, nhỡ đâu Thẩm Tri Hành muốn đi gặp người ta thì sao?
“Thế cháu...”
“Trêu cháu thôi.”
“À...”
“Giáo viên chủ nhiệm của con bé nhắc chuyện này với tôi rất nhiều lần, lần cuối cùng tôi ngại từ chối nên bảo tôi có người mình thích rồi.”
Hôm nay Tô Ý Tiện xuất hiện khiến lời qua loa lấy lệ trước đó của anh trở nên hợp lý.
Chắc giáo viên chủ nhiệm của Nhan Nghiên cho rằng anh theo đuổi được người mà mình thích rồi, còn kết hôn nhanh như gió nữa.
“Chẳng trách hôm nay cô ấy nói cái gì mà cuối cùng cũng đến được với nhau, còn nói rất nhiều câu kỳ lạ.”
Tô Ý Tiện còn tưởng tật xấu dùng thành ngữ bừa bãi của Nhan Nghiên học từ giáo viên chủ nhiệm nữa.
...
Thoắt cái đã tới tháng mười hai, dịp cuối kỳ.
Trừ thời gian bình thường lên lớp, Tô Ý Tiện ngâm mình ở thư viện suốt một tuần.
Học kỳ đầu tiên trên đại học, Tô Ý Tiện không dám hứa chắc đã học sâu hiểu rõ môn chuyên ngành của mình, điều duy nhất cô có thể chắc chắn đó là cô đã học được đủ kiểu tư thế để ngủ trong một tuần ấy.
Ví dụ như nằm sấp ngủ ở thư viện, ôm đầu gối ngủ trong lúc học thuộc bài trên ghế gấp, dựa vào bạn cùng phòng đứng ngủ trong lúc xếp hàng...
Sau khi kết thúc học kỳ, Tô Ý Tiện không đợi thêm được nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà ôn tập, tới lúc thi mới quay lại trường.
Cô kéo vali bước nhanh ra khỏi cổng trường, từ xa đã thấy chiếc xe quen thuộc.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Tô Ý Tiện nhanh chân đi tới nhét vali vào tay chú Vương, sau đó mở cửa xe ra ngồi vào hàng ghế sau.
Thắt dây an toàn, cầm gối ôm, tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu, nhắm mắt, làm liền một mạch lưu loát.
Thẩm Tri Hành bị hành động của cô dọa giật nảy mình, không nhìn được co người vào trong góc, chỉ sợ làm phiền tới giấc ngủ của cô.
Để cô ngủ ngon hơn, chú Vương lái xe rất vững vàng.
Nhưng tới ngã tư đường gần quảng trưởng tài chính, trong lúc chuẩn bị rẽ, đột nhiên có một chiếc xe điện chạy với tốc độ cực nhanh vượt đèn đỏ xông tới từ điểm mù bên phải.
Chú Vương giật mình thắng gấp, để xe điện đi trước.
Lúc phanh gấp, cơ thể Tô Ý Tiện nghiêng về phía trước, cô hơi hé mắt ra rồi nhanh chóng mơ màng dựa lại vào ghế.
Khi xe rẽ, đầu cô nghiêng qua một bên, lần này cô dựa vào thứ gì đó thơm tho lại có tính đàn hồi.
Tô Ý Tiện dùng đầu cọ cọ, chất vải cũng rất mịn thoải mái, cái gối này không tệ...
Thẩm Tri Hành nhìn người dựa vào vai mình, muốn đánh thức cô nhưng lại không nỡ, quầng thâm mắt của cô có thể sánh ngang với gấu trúc luôn rồi.
Anh dùng tay đẩy đầu Tô Ý Tiện, muốn để cô dựa vào ghế. Nhưng ai ngờ cô gầy yếu như thế mà đầu rất nặng, anh đẩy hai lần cũng không nhúc nhích.
Dường như Tô Ý Tiện cảm nhận được có ai đang đẩy mình, cô nhíu mày lại, ngọ nguậy nhích lại gần Thẩm Tri Hành. Cô dùng tay phải túm lấy vạt áo Âu phục của anh, cứ bám chặt vào phần vải đó mà dụi.
Lúc chờ đèn đỏ, chú Vương nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên và động tác luôn muốn đẩy Tô Ý Tiện ra của Thẩm Tri Hành.
Chú ấy cười nói nhỏ: “Để con bé ngủ một lát đi, đừng giày vò con bé.”
Thẩm Tri Hành cau mày, dù sao anh cũng không phải chú ruột của Tô Ý Tiện.
Mà cho dù anh có là chú ruột đi chăng nữa cũng không có cô gái nào lớn từng này rồi còn dựa vào vai chú ruột để ngủ.
Đỉnh đầu Tô Ý Tiện gần như sắp chạm vào má Thẩm Tri Hành, sợi tóc cô cọ vào mặt anh, rất ngứa.
Thẩm Tri Hành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này mặt anh không chạm vào tóc cô nữa nhưng chóp mũi vẫn quanh quẩn hương hoa trên tóc cô.
Thỉnh thoảng Tô Ý Tiện còn kéo áo anh, vỗ vào người anh một phát, ngủ không ngoan chút nào.
Chịu đựng suốt cả một đường, cuối cùng xe cũng chạy tới nhà.
Thẩm Tri Hành vỗ cánh tay Tô Ý Tiện: “Dậy đi, vào trong rồi ngủ.”
Anh vỗ mấy lần người trên bả vai mới có chút phản ứng.
Tô Ý Tiện mơ màng mở mắt ra: “Ơ...”
Cô chớp mắt, nhớ ra mình đang ở trong xe.
Bỗng nhiên hương thơm quen thuộc tràn vào mũi, kèm theo cảm giác mát lạnh, xoa dịu cảm giác khô nóng từ gió nóng trong xe.
Cô từng ngửi thấy mùi này ở đâu nhỉ? Tô Ý Tiện hít mạnh một phát, vô tình cụp mắt xuống nhìn thấy Âu phục màu đen...
Sau khi nhìn rõ mình dựa vào cái gì, cô hít sâu một hơi.
Thẩm Tri Hành?
Anh ở trên xe!
Sao lúc lên xe cô không thấy trên xe có người?
Tô Ý Tiện nuốt nước bọt, hơi chột dạ: “Chú, chú ạ, chú ở trong xe à...”
Thẩm Tri Hành không mở miệng, mũi khẽ phát ra một tiếng ừ.
“Lúc cháu lên xe không thấy ngài, chắc là vì bộ, bộ Âu phục đen của ngài và nội thất trong xe hòa vào nhau.” Tô Ý Tiện liếm môi dưới, ngại đến mức bây giờ muốn về trường luôn và ngay.
“Là tôi không tốt, tôi nên mặc Âu phục màu đỏ.” Thẩm Tri Hành nói đùa mà mặt vẫn bình thản.
Tô Ý Tiện nhếch môi cười: “Không, không, cháu nên ăn cà rốt cho bổ mắt mới phải.”
Tô Ý Tiện cứ dựa đầu vào vai Thẩm Tri Hành như thế mà nói với anh mấy câu, suốt cả quá trình đó cô chẳng hề động đậy chút xíu nào.
Thẩm Tri Hành vẫn luôn nhìn cửa sổ bên trái, cổ anh nghiêng mãi nên hơi mỏi, anh bèn giục Tô Ý Tiện: “Cháu dịch đầu ra trước đã.”
Tô Ý Tiện khóc không ra nước mắt, cất lời có phần tuyệt vọng: “Cháu không dịch ra được...”
Cô cũng muốn dịch đầu ra, từ giây phút phát hiện ra mình dựa vào Thẩm Tri Hành, cô đã muốn nhấc đầu lên rồi nhưng cô thực sự không nhúc nhích được.
“Sao vậy?” Thẩm Tri Hành quay đầu lại nhìn cô ngay lập tức.
Vì anh lo lắng nên động tác quay đầu hơi mạnh, môi không cẩn thận đập vào đỉnh đầu Tô Ý Tiện...
Tô Ý Tiện cảm thấy da đầu mình chạm vào gì đó mềm mại ấm nóng, mặt đỏ bừng lên.
Cô nhắm mắt lại, giả bộ tóc mình dày, không cảm nhận được đôi môi của anh.
“Chắc cháu bị sái cổ rồi, cổ không cử động được, nhích một xíu thôi cũng thấy đau.”
Thẩm Tri Hành quan sát tư thế hiện tại của hai người, anh mở cửa ra, sau đó chậm rãi dùng tay thay bả vai, nâng mặt Tô Ý Tiện lên...
Mặt cô gái rất nhỏ, ngũ quan tinh xảo tới mức Thẩm Tri Hành nâng mặt cô mà chẳng dám dùng sức.
Thẩm Tri Hành đỡ đầu cô thật vững rồi không dám làm gì nữa.
“Cháu có thể thử tự nâng đầu lên không?”
“Cháu không làm được.”
Thậm chí Tô Ý Tiện còn không thể hơi hơi dựng thẳng đầu lên, hễ nhích một chút xíu thôi là cổ cô như muốn đứt ra luôn vậy.
“Tôi rút tay ra, cháu có thể tự giữ im tư thế này không?”
“Được ạ.”
Thẩm Tri Hành chậm rãi rút bàn tay đỡ mặt bên trái của cô ra, thấy Tô Ý Tiện có thể tự nghiêng cổ ngồi ở đó, anh thở phào nhẹ nhõm.
Tô Ý Tiện chống vào ghế xe, nghiêng cổ dịch ra bên ngoài từng chút một.
Nếu cơ thể cử động với biên độ quá lớn cũng sẽ khiến cổ đau, vì thế Tô Ý Tiện xê dịch rất cẩn thận, có hơn nửa mét thôi mà cô lê một lúc lâu mới ra tới rìa.
Lúc đến cửa xe, Tô Ý Tiện chưa kịp bỏ chân xuống xe thì cả người bỗng bay lên khỏi ghế.
“Đau đau đau đau!” Tô Ý Tiện sắp khóc tới nơi rồi.
Rất nhanh sau đó, cô được Thẩm Tri Hành bế ra khỏi xe, anh điều chỉnh tư thế bế cô thật chắc.
Cổ Tô Ý Tiện vừa khéo dựa vào bả vai Thẩm Tri Hành.
“Thế này còn đau không?” Thẩm Tri Hành hỏi.
“Không đau.” Góc độ nghiêng cổ vừa vặn dựa vào vai anh, còn thoải mái là đằng khác.
Tô Ý Tiện ngước mắt lên nhìn anh: “Chú ơi, cháu có một yêu cầu quá đáng...”
Thẩm Tri Hành liếc nhìn cô, biết cô muốn nói gì.
Anh không định để Tô Ý Tiện nghiêng đầu tự đi vào, nếu để cô tự đi thì với tư thế vặn vẹo hiện giờ của cô, đi mấy bước thôi cũng sợ sẽ đi tới khi trời tối.
“Chú Vương, bảo người mời bác sĩ Ngô ở nhà chính tới đây.”
Thẩm Tri Hành bế Tô Ý Tiện vào nhà, đứng ở bên ngoài phòng khách tầng một hỏi cô: “Cháu muốn chữa trị ở ghế sô pha hay lên phòng cháu?”
“Đương nhiên là lên tầng!” Tô Ý Tiện đáp luôn.
Chẳng may lát nữa phải châm cứu hay xoa bóp, cô không nhẫn nhịn được mà gào lên thì phải làm sao?
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì bế cô đi vào thang máy.
Thang máy đi tới tầng hai thì bỗng ngừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, Nhan Nghiên ngoài cửa sợ tới mức xông vào thang máy, tới gần Tô Ý Tiện lo lắng hỏi cô: “Chị, chị làm sao thế? Ngã gãy chân ư?”
“Không, chị bị sái cổ.” Tô Ý Tiện nhắm mắt lại, cảm thấy rất ngại.
“Hả?” Nhan Nghiên không hiểu, “Bị sái cổ mà cần bế kiểu công chúa sao?”