[Mơ thấy làm chuyện ấy với người thân khác giới là phản ứng tâm lý người nằm mơ có ham muốn loạn luân, đại diện cho tình cảm cực kỳ kìm nén thế giới nội tâm của bạn…]
Thẩm Tri Hành cau mày, nhanh chóng lướt tới trang tiếp theo.
[Tượng trưng cho sự giao lưu và tiếp xúc của người nằm mơ với người thân khác giới trong tư tưởng, giấc mơ lúc này là một phép ẩn dụ chứ không phải phản ánh của thực tế…]
Sau khi nhìn thấy điều này, nếp nhăn giữa mày của Thẩm Tri Hành biến mất hơn nửa.
Theo âm thanh hoạt động của máy giặt, Thẩm Tri Hành lướt xem tiếp.
Tháng Bảy năm ngoái, một diễn đàn tình cảm nào đó cũng có người đăng câu hỏi giống anh.
[3L: Bình thường thôi nhỉ? Kiến nghị tách nhân vật và sự kiện ra để xem xét, mơ thấy người thân của bạn vì số lần gặp mặt quá nhiều, mơ thấy mua coca là vì bạn muốn mua coca, có phải nghĩ như thế này sẽ thoải mái hơn không?]
[6L: Bớt gặp nhau thử xem?]
[10L: Chủ thớt à, có lẽ bạn muốn yêu đương rồi đấy, kiến nghị tìm bạn gái.]
…
Thẩm Tri Hành lặng lẽ thở dài, anh thoát khỏi trang tìm kiếm, ép bản thân xem tài liệu công ty để chuyển dời sự chú ý.
Hơn bốn giờ sáng, Thẩm Tri Hành mở cửa phòng xem phim cách âm trên tầng ba ra.
Hơn nửa đêm không tiện làm phiền dì Trần trải drap giường, anh đành ở tạm phòng xem phim một đêm.
Thẩm Tri Hành nằm xuống sô pha, tiện tay cầm cái thảm đắp lên người.
Mùa hè trời sáng nhanh, dựa vào ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, Thẩm Tri Hành nhìn thấy kiểu dáng của cái thảm trên người…
Chăn mỏng hoa văn chìm màu xám đậm.
Là cái Tô Ý Tiện đắp khi ngủ ngoài phòng khách vào hôm đó.
Vừa nghĩ tới cảnh ngày hôm đó, Thẩm Tri Hành vung tay vứt cái thảm qua một bên ngay lập tức, đứng dậy lấy cái mới màu hồng nhạt để đắp.
Anh nhắm mắt lại, ép bản thân đi ngủ.
Nhưng không biết tại sao não bộ hoạt động khác thường, chiếu lại một số hình ảnh vụn vặt khó nói với tốc độ gấp bội.
Sau một lúc lâu, Thẩm Tri Hành vươn mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm ánh ban mai ngoài cửa sổ trầm ngâm.
Anh cảm thấy mình nên dành thời gian lên núi, gột rửa lục căn, xóa sạch tạp niệm, quỳ trước Bồ Tát gõ mõ mấy ngày, tích góp công đức.
…
Sáng sớm, Tiền Tiễn vừa mở mắt ra thì nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tri Hành, thời gian gửi là năm rưỡi sáng.
Thẩm Tri Hành: [Sắp xếp lại lịch trình, tôi sẽ tự mình tới buổi khai mạc chi nhánh tuần sau, chào hỏi với sếp Lưu.]
Thẩm Tri Hành: [Gần đây sếp Trần đang nghỉ dưỡng ở Tam Á, cậu hỏi thăm vị trí cụ thể của ông ấy rồi đặt vé máy bay giúp tôi.]
Thẩm Tri Hành: [Sếp Văn của Tôn Thị, cậu hẹn thời gian gặp mặt, càng nhanh càng tốt.]
Tiền Tiễn lần lượt đọc hết tin nhắn của anh rồi trả lời bằng icon OK.
Tiền Tiễn: [Tôi hiểu rồi sếp Thẩm, tôi sẽ bảo thư ký đồng bộ lại bảng lịch trình mới trước giờ tan làm hôm nay.]
Tiền Tiễn: [Sếp Vương của Khoa học kỹ thuật WN và sếp Lưu của công ty Thiên Hòa vẫn luôn chờ anh có thời gian rảnh, hội nghị thượng đỉnh ngành ở Bắc Kinh cũng gửi thư mời tới. Trước đó anh nói nghỉ hè không muốn sắp xếp quá nhiều công việc nên tôi từ chối hết, bây giờ anh xem có muốn tôi đi liên hệ lại không?]
Thẩm Tri Hành: [Được, cậu sắp xếp đi.]
Tiền Tiễn: [Vâng.]
Một trợ lý tốt phải hiểu được suy nghĩ, ý muốn của ông chủ.
Không nghi ngờ chút nào, Tiền Tiễn đã làm tốt điều này.
Từ tin nhắn đầu tiên của Thẩm Tri Hành, anh ấy đã hiểu ra ông chủ của anh ấy muốn điên cuồng làm việc trong khoảng thời gian tiếp theo, vì thế anh ấy vắt hết óc dồn tất cả những công việc Thẩm Tri Hành từng từ chối và theo lẽ thường sẽ từ chối cho anh.
Nhưng Tiền Tiễn không ngờ anh lại đồng ý hết, đi hết cả đống lịch trình ấy, chắc sẽ phải làm liên tục hơn một tháng.
Nhưng cũng chẳng sao cả, dù sao nửa năm qua người đi công tác với Thẩm Tri Hành không phải anh ấy.
Nhưng tại sao đột nhiên Thẩm Tri Hành muốn khiến bản thân bận rộn như con quay như thế trong kỳ nghỉ hè?
Chẳng lẽ ông cụ Thẩm lại ép anh đi xem mắt hả?
Chậc, không ngờ Thẩm Tri Hành cũng có buồn phiền giống anh ấy.
Tiền Tiễn tính sơ qua lịch trình cho anh rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Tri Hành.
Tiền Tiễn: [Sếp Thẩm, THPT số 1 Giang Thành khai giảng vào 26/8, Đại học Giang Thành khai giảng vào 2/9, anh có muốn để trống lịch đưa Nghiên Nghiên và cô Tô nhập học không?]
Thẩm Tri Hành: [Cố gắng hết sức để trống lịch ra.]
Cố gắng hết sức?
Tiền Tiễn cố gắng hiểu ý của Thẩm Tri Hành, sau đó đồng bộ tin nhắn cho thư ký rồi gửi tin nhắn riêng nhắc nhở thư ký.
Tiền Tiễn: [26/08 cố gắng hết sức không sắp xếp việc gì, 2/9 nhất định phải trống lịch.]
Dù sao cũng không phải hàng năm Thẩm Tri Hành đều đưa Nghiên Nghiên đi khai giảng, nhưng còn Tô Ý Tiện, hai học kỳ trước anh đều tự đưa cô đi.
…
Kỳ học hè kết thúc, Tô Ý Tiện lại đóng gói hành lý về nhà Thẩm Tri Hành ở.
Lần này Tiền Tiễn tới đón cô, còn mang cho cô một bát chè bánh trôi lạnh vị dương mai.
“Anh chỉ mua nửa bát thôi sao?” Tô Ý Tiện hỏi.
Đá bào chỉ lót dưới đáy hộp, ít quá trời.
“Ừm, sếp Thẩm dặn là bác sĩ bảo cô ăn ít đồ lạnh thôi.”
Tô Ý Tiện mở hộp ra, nhỏ giọng nói: “Chú ấy đâu có ở đây đâu.”
“Nếu tôi không nghe theo anh ấy, tới khi sếp Thẩm đi công tác về thì tôi sẽ không còn ở đây nữa.”
Gần đây công ty có một dự án bên Việt Nam, nếu hôm nay Tiền Tiễn dám lén cho Tô Ý Tiện ăn thêm nửa bát đá lạnh nữa thì có khả năng ngày mai anh ấy sẽ bị Thẩm Tri Hành cử đi làm trợ lý cho giám đốc dự án tại Việt Nam.
Tô Ý Tiện ăn xong thì xuống tầng cùng Tiền Tiễn.
Cô ngồi phía hàng ghế sau của xe, lấy chăn điều hòa trong vali ra đắp lên người: “Chú ấy đi công tác ở đâu thế?”
“Tam Á.”
“Hôm nào về?”
“Không về, ngày kia bay tới thành phố L.”
“Xử lý công việc ở thành phố L xong sẽ về hả?”
“Xong việc ở thành phố L thì tới thành phố K tham gia cắt băng khánh thành chi nhánh công ty, sau đó bay tới thành phố M…”
Tiền Tiễn báo cáo như đọc danh sách món ăn, nói một lượt lịch trình một tháng tiếp theo của Thẩm Tri Hành từ đầu tới cuối.
Tô Ý Tiện nghe mà to cả đầu, không phải lần trước anh nói nghỉ hè sẽ giảm bớt công việc sao? Sao vẫn bận như vậy?
“Thế bao giờ chú ấy về Giang Thành? Ý em là về nhà đi làm bình thường thôi ấy.”
“Trước Quốc Khánh, nhưng 1/9 sếp Thẩm sẽ về một chuyến, ngày 2 sẽ đưa cô đi khai giảng.”
…
“Nếu công việc bận quá thì không cần cố trở về một chuyến để đưa cháu đi khai giảng đâu.” Tô Ý Tiện đẩy vali ra khỏi thang máy, vô cùng tự nhiên đưa vali cho Thẩm Tri Hành.
“Vừa khéo hai hôm nay không có việc.”
Hôm qua Thẩm Tri Hành về Giang Thành thì về nhà họ Thẩm trước, ở lại nhà họ Thẩm một đêm, hôm nay trời vừa sáng thì chạy về đưa Tô Ý Tiện tới trường.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau hơn một tháng, Tô Ý Tiện cảm thấy anh gầy hơn, quầng thâm cũng đen hơn.
Trong lúc vô tình cô nhìn xuống cổ tay anh, thấy chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương mà cô chưa nhìn thấy bao giờ, Tô Ý Tiện hỏi anh: “Chú còn đi bái Phật nữa à?”
“Ừ, có một đối tác ở gần chùa Thanh Nguyên, tiện thể tới đó một chuyến.” Thẩm Tri Hành lấy một túi vải nhung trong túi ra đưa cho cô, “Xin cho cháu đó.”
Chuỗi hạt gỗ tử đàn đường kính nhỏ, ở chính giữa có một hạt châu đường kính to hơn, Tô Ý Tiện không nhìn ra chất liệu của hạt châu này.
“Xin gì thế chú?” Cô luồn chuỗi hạt vào cổ tay, vừa vặn luôn.
“Cầu được ước thấy.”
Thẩm Tri Hành không biết cô có nguyện vọng gì, vốn dĩ định cầu chuyện học hành cho cô nhưng lại thấy sức khỏe quan trọng hơn, muốn xin sức khỏe cho cô thì lại thấy bình an cũng rất quan trọng…
Anh do dự mãi không chốt được, nghe theo đề nghị của người bên cạnh, anh chọn chuỗi hạt cầu được ước thấy.
Tô Ý Tiện xoa chuỗi hạt, lén nhìn anh một cái.
Thật ra chuyện trong lòng cô không cần Bồ Tát giúp hoàn thành.
Trên đường, cô báo cáo tiến độ vào nhóm.
Tô Ý Tiện: [Báo~ Chú ấy về rồi, cố dành thời gian đưa tớ tới trường khai giảng, còn cho tớ một chuỗi tràng hạt nữa.]
Giản Đan không đơn giản: [Chỉ tặng một mình cậu hay xin một đống về cho người thân mỗi người một cái?]
Tô Ý Tiện: [Không biết.]
Từ Niệm Niệm: [Hỏi!]
Tô Ý Tiện đấu tranh một lúc, hỏi anh một cách uyển chuyển: “Ngài cũng xin cho Nghiên Nghiên sao ạ? Phù hộ em ấy học hành thuận lợi.”
Vốn dĩ người bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ, nghe thấy cô hỏi thì mở mắt ra, hơi ngồi thẳng dậy.
Giọng điệu Thẩm Tri Hành hơi mất tự nhiên: “Không, học sinh cấp ba đeo cái này làm gì?”
Thẩm Tri Hành dừng một chút, dặn cô: “Cháu đừng nói cho con bé biết.”
Nếu Nhan Nghiên biết anh quên mua quà cho cô bé, chắc là sẽ làm ầm lên mất.
Tô Ý Tiện mím môi, giấu ý cười trong vô thức đi.
Cô hỏi tiếp: “Thế ông Thẩm thì sao? Chắc phải cầu khỏe mạnh sống lâu chứ nhỉ? Hôm qua ngài mang quà về, chắc hẳn ông ấy rất vui.”
Thẩm Tri Hành lạnh nhạt đáp: “Ông ấy không thích đeo đồ trên tay.”
Tô Ý Tiện: “Cô Thẩm Cẩm thì sao? Cô…”
Bỗng nhiên Thẩm Tri Hành quay sang nhìn cô, hỏi: “Không thích hả?”
Trước kia anh mua quà cho Tô Ý Tiện, cô chỉ thể hiện sự yêu thích và cảm ơn anh, chưa bao giờ hỏi dò người khác có nhận được món quà tương tự không như ngày hôm nay.
“Không thích thì tháo xuống, lần sau dẫn cháu đi cho cháu tự chọn.” Dù sao anh và Tô Ý Tiện cũng chênh lệch tuổi tác khá lớn, gu thẩm mỹ khác biệt cũng là điều bình thường.
“Không phải ạ.” Tô Ý Tiện lắc đầu, giơ tay lên bảo vệ chuỗi hạt trên cổ tay, trông như chỉ sợ Thẩm Tri Hành ra tay tháo nó xuống thay cô.
Cô vô cùng nghiêm túc nhìn Thẩm Tri Hành: “Cháu rất thích.”
“Cực kỳ thích.”
Chỉ có một mình cô nhận được thôi!
Tô Ý Tiện thích muốn chết đi được.
Thẩm Tri Hành thấy vẻ mặt hí hửng của cô, độ cong kéo căng bên khóe miệng vô thức dịu xuống: “Thích là được rồi.”
Lúc xe chạy tới trường thì đã gần giữa trưa, dưới lời mời lặp đi lặp lại của Tô Ý Tiện, Thẩm Tri Hành đồng ý tới nhà ăn ăn trưa với cô.
Tô Ý Tiện dẫn Thẩm Tri Hành tới nhà ăn gần ký túc xá nữ nhất, sau khi đi vào, cô chọn một vị trí trong góc rồi bảo Thẩm Tri Hành ngồi xuống, sau đó cô tự đi tới chỗ cửa sổ lấy cơm.
Cô mua vịt quay và xá xíu bình thường cô thích nhất, gọi thêm một món xào và hai đĩa rau.
Lúc đứng đợi ở cửa sổ, Tô Ý Tiện gặp trợ giảng của môn chuyên ngành nào đó ở học kỳ trước.
“Chào đàn anh.” Cô chủ động chào hỏi Sài Ứng.
Sài Ứng mặc áo T-shirt trắng và áo sơ mi đen ngắn tay, gần giống bộ đồ hôm nay Thẩm Tri Hành mặc, vì thế Tô Ý Tiện nhìn thêm mấy lần.
“Tô Ý Tiện?” Sài Ứng nhớ ra cô.
Cô gái xinh xắn luôn dễ khiến cho người ta nhớ, huống hồ là người vừa đẹp vừa học giỏi. Hơn nữa lúc Sài Ứng chấm bài cuối kỳ giúp giảng viên đã phát hiện ra Tô Ý Tiện không chỉ đạt điểm cao nhất lớp mà còn viết rất đẹp, vì thế Sài Ứng càng có ấn tượng sâu sắc với cô hơn.
Tô Ý Tiện lễ phép nở nụ cười: “Vâng.”
“Hôm nay sinh viên năm hai các em khai giảng đúng không?” Sài Ứng ra hiệu với bạn bên cạnh, bảo bạn về bàn chờ mình.
“Nhớ thời sinh viên ghê, sau này học nghiên cứu sinh nghỉ hè trở thành thời quá khứ, hai kỳ nghỉ hè rồi anh chưa về nhà.”
Tô Ý Tiện ngạc nhiên: “Từ lúc vào trường em đã nghe giáo sư Vũ rất nghiêm khắc.”
Nhưng cô không ngờ nghiên cứu sinh của ông ấy không được nghỉ vào kỳ nghỉ hè.
Sài Ứng chỉ vào quầng thâm sánh ngang với gấu trúc của mình: “Ông ấy nghiêm khắc với nghiên cứu sinh hơn các em nhiều.”
Tô Ý Tiện cười nói: “Mong sau này có cơ hội trải nghiệm thử.”
Sài Ứng thầm nhủ khéo ăn khéo nói quá, Tô Ý Tiện nói chuyện với cậu ấy một lúc, mãi tới tận khi món xào của hai người được đưa ra trước cửa sổ.
“Em đi trước nhé đàn anh.” Tô Ý Tiện bỏ món xào vào khay thức ăn.
Sài Ứng cười gật đầu rồi đưa phần thạch rau câu dừa trong khay của mình cho cô: “Phần cuối cùng ngày hôm nay đó, vừa nãy thấy em không mua được.”
“Thế em gửi lại tiền cho anh nhé.”
Vào mùa hè, thạch rau câu dừa trong hai nhà ăn đều rất chạy hàng, vừa nãy Tô Ý Tiện muốn mua một phần cho Thẩm Tri Hành ăn thử nhưng lại hết mất tiêu.
“Không cần đâu, lần sau có thời gian thì mời anh cốc cà phê là được, anh nghe lớp phó học tập của các em nói em có ý định học nghiên cứu sinh, anh có thể cho em một vài lời khuyên.”
“Vâng.”
Tô Ý Tiện mong còn chẳng kịp, cô vẫn luôn quan tâm tới nhóm nghiên cứu của Sài Ứng và giảng viên hướng dẫn, cũng rất có hứng thú.
Cô cười hẹn lần sau gặp mặt với Sài Ứng, sau đó bưng khay thức ăn đi tới chỗ Thẩm Tri Hành, ngồi đối diện với anh.
“Trông người kia không giống bạn của cháu.” Thẩm Tri Hành liếc nhìn phía Sài Ứng.
“Đó là đàn anh học nghiên cứu sinh năm hai, trợ giảng một môn chuyên ngành của cháu học kỳ trước.” Tô Ý Tiện đặt thạch rau câu dừa xuống trước mặt anh, “Cái này ngon lắm, không ngọt, chú ăn thử đi.”
Thẩm Tri Hành dùng thìa múc một miếng rau câu dừa bỏ vào miệng: “Ngon lắm.”
Vào miệng mát lạnh, nước dừa và sữa hòa trộn vào nhau, còn lẫn cả mấy hạt sago.
“Đúng chứ! Vừa nãy cháu đi mua mà không mua được, đàn anh vừa tặng cho cháu đó.”
Thẩm Tri Hành ngước mắt nhìn cô rồi bỏ thìa xuống: “Trông cậu ta rất chín chắn.”
Hoàn toàn khác với chàng trai sáp tới muốn xách vali hộ lần trước.
“Vâng, rất thận trọng, làm việc thỏa đáng.”
Thẩm Tri Hành thong dong cầm đũa lên, gạt tỏi trong đĩa rau muống xào qua một bên cho Tô Ý Tiện.
Từ đầu tới cuối anh đều nhìn vào đĩa rau muống xanh mướt, có vẻ lơ đãng hỏi cô: “Cháu thích mẫu người kiểu đó hả?”
Tô Ý Tiện không ngờ anh lại hỏi tiếp về Sài Ứng.
Cô ngây ra mấy giây rồi đáp: “Vâng…”
Chín chắn thận trọng, tinh tế cẩn thận, làm việc thỏa đáng.
Người cô thích là kiểu như thế thật.