Tàn nhẫn hơn?
Tô Ý Tiện nghĩ một lúc, dường như không nghĩ ra cách nào tàn nhẫn hơn cả.
Thẩm Tri Hành không đến mức làm chuyện gì quá giới hạn, ví dụ như tìm người trùm bao tải đánh Tăng Nhạc Chí một trận, đó không phải phong cách của anh.
Vậy thì có thể tàn nhẫn thế nào?
Nhận ra nghi hoặc trong lòng cô, Thẩm Tri Hành thong thả nói: “Thông báo cho tất cả chi nhánh của nhà họ Thẩm, thông báo cho tất cả các đối tác…”
“Thế chẳng phải cậu ta sẽ không sống nổi ở Giang Thành nữa sao?”
Không chỉ Giang Thành, việc kinh doanh chủ yếu nhất của nhà họ Thẩm nằm ở khu vực Đồng bằng Trường Giang, khu vực Trung Nguyên cũng có một bộ phận liên quan, thêm cả đối tác của nhà họ Thẩm trong suốt bao nhiêu năm qua…
Nếu Thẩm Tri Hành làm vậy thật, e rằng sau khi Tăng Nhạc Chí tốt nghiệp chỉ có thể tới công ty nhỏ ở mấy đô thị loại ba, bốn xa xôi để tìm việc làm thôi.
Thật ra không phải do lời của nhà họ Thẩm hữu hiệu bao nhiêu mà do cái giới kinh doanh này rộng lớn như thế đó.
Nếu tất cả công ty con của tập đoàn Thẩm thị thống nhất quy định không tuyển dụng người nào đó thì các công ty nhỏ khác nghe được tin tức, phần lớn sẽ làm theo để tránh nguy hiểm.
Không công ty nào bằng lòng tuyển một nhân viên đâm chọt, bịa đặt trên mạng cả, dù người đó tốt nghiệp Đại học Giang Thành.
“Thôi vậy.” Tô Ý Tiện nhỏ giọng nói.
Nếu Tăng Nhạc Chí viết bài làm sáng tỏ vụ việc ngày đó, đồng thời chấp nhận xử phạt với thái độ nghiêm túc thì Tô Ý Tiện sẵn lòng tin tưởng sau này cậu ta sẽ không làm những chuyện tương tự nữa.
Không phải cô cảm thấy Tăng Nhạc Chí sẽ thật lòng hối lỗi, nhưng ít nhất sau này Tăng Nhạc Chí sẽ thường xuyên nhớ tới bài học lần này.
Sợ bị trừng phạt nghiêm khắc, nói năng, hành xử sẽ cẩn thận hơn.
“Ừ.” Thẩm Tri Hành tôn trọng ý kiến của cô.
…
Sáu giờ tối hôm đó, Tăng Nhạc Chí đăng bài thanh minh lên mấy nền tảng mạng xã hội, trịnh trọng xin lỗi Tô Ý Tiện.
Đồng thời, tài khoản chính thức của Đại học Giang Thành tung video bảo vệ bài thi trong cuộc thi năm ngoái, chứng minh nhóm của Tô Ý Tiện nhận được giải một cách công bằng.
[Xem hết video rồi, nói thật thì có một số người không muốn thừa nhận bản thân yếu kém, dù nhìn nhận từ góc độ nào cũng thấy hạng nhất vượt xa hạng hai.]
[Con người sao mà thừa nhận năng lực của mình kém được chứ? Chỉ có thể tìm lý do bên ngoài thôi, chắc chắn nhóm họ thắng là do tìm được công ty nào đó ủng hộ! Nhưng bọn họ tìm ra công ty đó thế nào? Chắc chắn là giao dịch xác thịt. Logic này đúng là đọc mà mắc ói.]
[Bạn họ Tô này chỉ là thành viên của nhóm thôi, trong nhóm còn có mấy sinh viên và giảng viên hướng dẫn nữa cơ mà, thấy người ta đẹp là cố ý bôi nhọ một mình cô ấy.]
[Con nhà giàu đỉnh chóp đấy, thi đại học khối Khoa học Tự nhiên được 668 điểm, còn xinh đẹp như thế, năm nhất thuyết trình bảo vệ bài thi mà logic rõ ràng, không luống cuống chút nào, có phải cô ấy nhét tiền cho Nữ Oa không thế hu hu hum, tại sao lúc tạo ra cô ấy lại chú tâm đến thế chứ?]
Lúc đầu mấy bình luận của cư dân mạng vẫn khá bình thường, nhưng từ lúc có một IP ở Giang Thành nói trông Tô Ý Tiện quen quen thì có một đống người đào bới thân thế của Tô Ý Tiện.
[Chị gái này quen quá à, có chế nào dân bản địa Giang Thành quen biết cô ấy không? Tôi cứ cảm thấy gặp cô ấy ở đâu đó rồi.]
[Tôi nhớ năm ngoái có một doanh nhân giàu có qua đời, cả nhà đều chẳng còn ai, chỉ còn một cô cháu gái vừa mới thành niên kế thừa tài sản, hình như ông ấy họ Tô thì phải?]
[Mấy chế đi tìm kiếm “Tập đoàn Tô Thị Giang Thành” đi, cô ấy là người thừa kế duy nhất của Tô Thị đó.]
[Ôi vãi, giá trị vốn hóa thị trường của công ty tận mười mấy tỷ? Chẳng phải sau này ai cưới cô ấy sẽ phất lên luôn sao?]
[Cưới gì mà cưới chứ? Cô ta khắc chết bố mẹ, ông bà nội của mình, mệnh xấu như thế, không sợ cưới nhau về khắc chồng à?]
Ngón tay lướt bình luận của Tô Ý Tiện bỗng khựng lại, máu cả người cô như đông lại khi nhìn thấy hai chữ “khắc chết”, từ sống lưng tới ngón tay đều lạnh buốt.
Ngón tay cô vô thức trượt trên màn hình, có người đăng ảnh chụp trộm của phóng viên hôm đám tang ông nội, có cả bản tin liên quan tới bố mẹ Tô Ý Tiện từ mười năm trước nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp màn hình của bản tin, Tô Ý Tiện nhanh chóng trượt màn hình đi, thoát khỏi app.
Động tác hoảng loạn của cô khiến Thẩm Tri Hành chú ý.
“Sao thế?” Vừa nãy cô vẫn rất ổn mà.
Tô Ý Tiện thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đặt trên gối, ngón tay vô thức run lên.
Mặt cô trắng bệch, hốc mắt ựng nước.
Thẩm Tri Hành nắm chặt cổ tay cô qua lớp áo khoác, giọng điệu sốt ruột: “Ý Ý, sao vậy?”
Tô Ý Tiện lấy lại tinh thần nhìn anh, giọt nước mắt thật to bỗng rơi xuống.
Vốn dĩ cô muốn kìm nén cảm xúc của mình xuống, giống như trước kia, cố gắng nghĩ tới chuyện khác để chuyển dời sự chú ý, chờ bộ não bao bọc những ký ức phủ đầy bụi kia lại lần nữa là được.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm quan tâm săn sóc của Thẩm Tri Hành, sợi dây trong đầu Tô Ý Tiện bỗng đứt phựt.
Cô mở điện thoại lên rồi đưa cho anh, nhả mấy chữ từ trong cổ họng ra một cách khó nhọc: “Bọn họ, bọn họ…”
Thẩm Tri Hành nhanh chóng lướt xem mấy bình luận kia, sau đó bảo Tiền Tiễn dừng xe vào lề đường.
“Sao thế sếp Thẩm?” Tiền Tiễn vừa quay đầu lại thì thấy Tô Ý Tiện đã khóc sướt mướt.
Anh ấy giật mình, run rẩy đưa cả bịch giấy rút cho cô ngay tức khắc.
Hôm qua Tô Ý Tiện bị người ta nói xấu trên mạng như thế mà chẳng hề rơi giọt nước mắt nào, hôm nay bị sao thế?
Thẩm Tri Hành đưa điện thoại cho anh ấy: “Tìm người xử lý luôn đi.”
Tiền Tiễn sầm mặt lướt hết mấy bình luận có IP ở Giang Thành, trả điện thoại lại cho Thẩm Tri Hành. Anh ấy đưa Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện tới khu chung cư gần đó rồi lái xe về công ty xử lý việc này.
Trong chung cư, Tô Ý Tiện vừa vào nhà cái là ngồi luôn xuống cái ghế thay giày ở cửa, dựa đầu vào tường không muốn bước thêm bước nào nữa.
Thẩm Tri Hành vội vàng thay giày, đi lấy khăn mặt thấm ướt đưa cho cô: “Lau mặt trước đã.”
Tô Ý Tiện dùng khăn mặt lau hai bên má một cách qua loa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tri Hành, giả vờ bình tĩnh: “Năm cháu mười một tuổi đã nghe thấy câu đó.”
Cô hít thở sâu mấy lần, đợi cảm xúc ổn định lại mới mở miệng nói tiếp: “Có một lần tan học về nhà, cháu và bạn chơi ở vườn hoa, sau đó nghe thấy mấy bảo mẫu nhà hàng xóm xúm vào tán gẫu…”
Tô Ý Tiện nhớ rõ hôm đó là thứ sáu, một ngày thứ sáu mà giáo viên không giao bài tập về nhà.
Cô và bạn cùng lớp sống cùng khu nhà đuổi theo một con bướm trong vườn hoa, nô đùa vui cười chạy qua chạy lại.
Khi đó bố mẹ cô đã mất hơn nửa năm rồi, dường như Tô Ý Tiện đã dần chấp nhận sự thật bố mẹ không còn nữa, học tập, cuộc sống đều quay lại quỹ tích bình thường.
Cô ở tuổi mười một chỉ cần không cố ý nghĩ tới, không cố ý nhắc nhở bố mẹ mình đã qua đời thì cô có thể giả vờ bố mẹ đi công tác nên không ở nhà, chứ không phải mãi mãi không về nhà.
Nhưng khi cô chạy tới rìa vườn hoa chuẩn bị chạy quay lại, cô nghe thấy dì bảo mẫu của nhà bạn mình trò chuyện với mấy bảo mẫu khác.
“Cái đứa vừa nãy là con nhà họ Tô đó, bố mẹ bị con bé đó khắc chết rồi, con bé vẫn cứ như không có chuyện gì vậy, ngày nào cũng kéo bé đẹp trai nhà bọn tôi ra ngoài chơi.”
“Tôi nghe nói bố mẹ con bé muốn về để kịp tổ chức sinh nhật cho con bé nên mới xảy ra tai nạn xe đúng không?”
“Không phải, sinh nhật con bé qua lâu rồi. Hôm đó không biết sao mà con bé nhất quyết quấy nghịch đòi bố mẹ về với mình, bố mẹ con bé nghĩ dù sao cũng đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, tối về một chuyến rồi hôm sau đi cũng không ảnh hưởng tới công việc, ai ngờ vừa mới xuống cao tốc thì xảy ra chuyện.”
…
“Khi đó cháu không hiểu dì ấy nói khắc nghĩa là gì nhưng cháu cảm thấy dì ấy nói rất có lý, cháu phải chịu trách nhiệm về việc họ qua đời. Nếu không phải tại cháu đòi bố mẹ về với mình, có lẽ bọn họ sẽ không gặp chuyện.”
“Không phải lỗi của cháu.” Thẩm Tri Hành xoa đầu cô, “Chắc chắn bố mẹ cháu không hy vọng cháu tự trách bản thân vì chuyện này.”
Tô Ý Tiện khịt mũi, tiếp tục nói: “Sau đó, sau đó có một lần thi cuối kỳ phải viết bài văn về bố mẹ cháu, lúc giáo viên đọc bài của cháu trước mặt cả lớp, bạn ấy nói “Cô ơi, Tô Ý Tiện lừa dối, bố mẹ cậu ấy chết hết rồi, sao cậu ấy còn viết về bố mẹ mình”.”
Lúc đó Tô Ý Tiện mới lên lớp bốn, cô không thể nộp giấy trắng cho kỳ thi cuối kỳ được, vì thế cô chỉ có thể cố gắng hết sức nhớ lại những hình ảnh ấm áp của bố mẹ khi còn sống trong phòng thi, nước mắt rưng rưng viết bài văn “Bố mẹ của em”.”
“Sau đó bố mẹ cậu ta dẫn cậu ta tới xin lỗi cháu, nói là bảo mẫu ở nhà nói luyên thuyên nên cậu ta mới học theo.” Tô Ý Tiện chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta, đồng thời cười ôm giảng hòa với cậu ta, bảo mình không trách cậu ta.
Bạn nhỏ mới lớp bốn đã vô cùng sĩ diện, khi đó cô non nớt cảm thấy trong lòng người khác, mình đã là đứa trẻ không có bố mẹ, cô sợ các bạn nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, cô sợ sau này không ai chơi với mình, vì thế cô giả vờ mình rất rộng lượng.
“Sau khi cháu tha thứ cho cậu ta, cậu ta rất vui vẻ theo bố mẹ về nhà, điều khiến cháu thực sự vô cùng buồn là thấy một nhà ba người bọn họ dắt tay nhau đi về, còn buồn hơn cả việc nghe thấy cậu ta nói mấy lời kia ở lớp.”
Từ đó về sau, lên cấp hai, cấp ba, Tô Ý Tiện đều che giấu chuyện gia đình mình thật kỹ.
Cô không liên lạc với bạn hồi tiểu học, không vào ngôi trường được coi là trường tư thục dành cho giới nhà giàu, không mặc quần áo đắt tiền, không cho ông nội dùng xe của ông đưa đón mình đi học.
Cô không muốn để người khác biết mình là con cháu nhà họ Tô, không muốn người khác biết bố mẹ mình đã qua đời rồi.
Không phải cô sợ người khác nhìn mình bằng ánh mắt khác thường mà cô không muốn hồi tưởng và nhớ tới chuyện xưa hết lần này đến lần khác. Vì nhớ lần nào sẽ buồn lần đó, mà lần nào buồn là không khống chế được tự trách bản thân lần đó.
“Cháu chưa từng nói với ai khác những lời này…” Tô Ý Tiện thở dài thật sâu, “Nhưng dường như sau khi nói cho chú nghe, trong lòng cháu thoải mái hơn nhiều.”
Vừa nãy trên đường về, trong lòng cô cực kỳ bức bối, lúc này khóc rồi nói ra, trút hết cảm xúc ra thì tốt hơn nhiều.
“Tôi bảo người xóa hết bài viết để lộ thông tin của cháu.” Thẩm Tri Hành vén lọc tóc rối hai bên má cô ra sau tai, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Thôi, xóa cũng chẳng làm được gì.”
Xóa đi rồi vẫn có thể đăng lại, dù Thẩm Tri Hành có thể bảo người canh chừng 24/24 để xóa bài nhưng mọi người vẫn có thể lén lút bàn tán, dẫu sao khi trà dư tửu hậu luôn cần tám chuyện hóng hớt, giết thời gian tăng tình cảm.
Tô Ý Tiện nhìn Thẩm Tri Hành ngồi xổm trên đất, đột nhiên giang hai tay ra: “Chú ơi có thể ôm một cái không?”
Trước kia lúc cô không vui, cô đều ôm cánh tay ông nội làm nũng, ông nội sẽ vỗ lưng dỗ dành cô, chờ cô thong thả khóc xong rồi phân tích lý lẽ cho cô nghe.
Từ khi ông nội mất, không còn ai ôm cô lúc cô buồn nữa.
Cơ thể Thẩm Tri Hành cứng đờ, anh bỏ khăn lông ướt trong tay lên cái giá bên cạnh, chậm rãi nghiêng nửa người trên về phía trước.
Anh tới gần Tô Ý Tiện, cơ thể xuyên qua hai cánh tay giang rộng của cô, dừng ở vị trí vừa vặn để cô có thể vòng tay qua ôm anh mà không cần tốn chút sức lực nào.
Một giây sau, hai tay Tô Ý Tiện đặt lên vai anh, ôm lấy cổ anh.
Cô nhổm dậy khỏi băng ghế, đè trọng lượng cả người lên Thẩm Tri Hành, áp sát đầu vào bả vai anh.
Thẩm Tri Hành nhẹ nhàng vỗ vai cô, bàn tay lướt qua tấm lưng gầy gò của cô, lòng bàn tay chạm vào xương vai hơi nhô lên của cô.
Tô Ý Tiện không có ý định buông anh ra, Thẩm Tri Hành để mặc cô ôm.
Anh cảm nhận được người trong lòng từ căng cứng đến thả lỏng, hô hấp dần ổn định.
Không biết qua bao lâu, Tô Ý Tiện nghiêng đầu áp vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Thẩm Tri Hành, cảm ơn chú.”