Đây là câu trả lời mà Thẩm Tri Hành chưa từng nghĩ tới.
Nét tức giận ẩn giấu kín đáo trên gương mặt bay biến hết chỉ trong tích tắc, thay vào đó là đau lòng, còn có áy náy và hối hận.
“Chú vào nhà đi.” Tô Ý Tiện mở khóa.
Cô đổi sang dép lê, sau đó đặt túi đồ lên băng ghế ở cửa.
Cô đi thẳng tới tủ lạnh lấy một chai nước lạnh, vứt cho Thẩm Tri Hành đang ngồi ở ghế sô pha từ xa rồi tự lấy nước nóng cho bản thân.
Ly cối chứa nước nóng và chai nước khoáng lạnh chia ra đặt ở hai đầu bàn trà.
Tô Ý Tiện nhoài người ra lấy cái gối ôm để dựa, nhìn chằm chằm cái người mất tập trung nào đó hỏi: “Chú vẫn chưa nói sao chú lại quay lại.”
Lúc này Thẩm Tri Hành mới nhớ ra thuốc mỡ trong túi quần.
Anh đứng dậy rồi ngồi xuống cái ghế sô pha gần Tô Ý Tiện nhất, lấy tuýp thuốc mỡ màu xanh lam trong túi ra, vặn mở nắp, nặn một ít thuốc ra.
“Tay.” Thẩm Tri Hành vươn tay ra với Tô Ý Tiện, ra hiệu cô đặt cổ tay vào lòng bàn tay mình.
Tô Ý Tiện hơi nghiêng đầu, đẩy cái tay đang lơ lửng của anh ra, duỗi tay nhanh chóng quẹt mất thuốc nỡ ở đầu ngón tay anh đi: “Cháu tự bôi được.”
Cô cúi đầu, chậm rì rì bôi đều thuốc ra.
“Nấu hôm tôi nằm viện à?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
“Vâng, cố gắng về làm ít đồ để hiếu kính với chú, nhưng tối đi qua đó thì y tá bảo chú xuất viện rồi.”
Tô Ý Tiện liếc nhìn anh, hời hợt nói: “Lúc nấu cháo làm bỏng mu bàn tay, lúc làm rau cải ngồng rưới sốt mỡ thì bị dầu sôi bắn lên cánh tay.”
Tô Ý Tiện không muốn giấu giếm cái giá mà mình phải bỏ ra, nếu đã trả giá rồi thì cô muốn Thẩm Tri Hành biết.
Cô muốn Thẩm Tri Hành hổ thẹn và đau lòng vì cô bị bỏng, muốn cảm xúc của Thẩm Tri Hành chập trùng gợn sóng vì cô.
Tô Ý Tiện hận không thể miêu tả mức độ thơm ngon của cháo hải sản một cách tỉ mỉ để Thẩm Tri Hành hối hận vì không được ăn cháo hải sản ngon như thế.
Thẩm Tri Hành im lặng nhìn cô: “Xin lỗi cháu.”
“Không có gì đáng để xin lỗi cả.” Tô Ý Tiện thờ ơ nói, “Dù sao chú cũng không ăn.”
Hai người rơi vào khoảng lặng.
Thẩm Tri Hành cong eo, chống khuỷu tay lên đùi, hai tay cầm chai nước lạnh đọng đầy hơi nước ngoài vỏ xoa vuốt nhiều lần.
Không biết qua bao lâu, anh bỗng ngồi dậy, đặt chai nước khoáng được ủ cho quay về nhiệt độ thường lên bàn trà.
“Tối nay có muốn về nhà ăn cơm không?” Chỉ một câu hỏi ngắn gọn mà khiến Thẩm Tri Hành chuẩn bị một lúc lâu mới nói ra khỏi miệng được.
Anh ngước mắt nhìn Tô Ý Tiện, lúc nói chuyện cổ họng căng chặt: “Dì Trần… Rất nhớ cháu.”
“Nhưng tối nay cháu có hẹn với Sài Ứng rồi.” Vừa nãy Sài Ứng nói tới tối có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, Tô Ý Tiện không tiện cho cậu ấy leo cây.
Thẩm Tri Hành cụp mắt: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lại là Sài Ứng…
Anh thở hắt ra một hơi, cố gắng xua đuổi cảm giác đè nén nơi lồng ngực đi nhưng chẳng có kết quả.
Thấy Thẩm Tri Hành vẫn ngồi đó không động đậy, không hề có ý định đi về, Tô Ý Tiện không nhịn được hỏi: “Chiều nay chú không bận việc gì sao?”
Thẩm Tri Hành: “Không có việc gì cả.”
“Không có công việc gì thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi, chú vừa khỏi ốm không lâu.”
Tô Ý Tiện dừng một lát, nói rõ lệnh đuổi khác hơn: “Cháu phải tắm rồi trang điểm, thay quần áo… Nên chắc không rảnh tiếp chú được.”
Lúc này Thẩm Tri Hành mới hiểu ý Tô Ý Tiện.
Anh chậm rãi đứng dậy: “Thế tôi về trước.”
“Vâng.”
Anh mà không về thì Tô Ý Tiện nên nghi ngờ giữa mông anh và cái ghế sô pha bị dính keo 502.
…
Sau khi ra khỏi khu chung cư, Thẩm Tri Hành đi thẳng tới công ty tăng ca.
Mới gần một ngày thôi mà đã bị dồn không ít việc, anh ở văn phòng làm việc tới tận sáu giờ tối, mãi tới khi thư ký tới gõ cửa nói Nhan Nghiên và Thẩm Cẩm đang ở phòng nghỉ ngơi chờ anh ra ngoài ăn cơm thì anh mới tắt màn hình đi.
“Nhắn hỏi xem chị cháu có tới không.” Thẩm Tri Hành bảo Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên cạn lời nhìn anh: “Lúc trưa cậu đưa chị về mà, sao cậu không tự hỏi luôn?”
“Quên mất.” Lúc trưa Thẩm Tri Hành không hề nhớ tới chuyện tối nay sẽ đi ăn cơm cùng họ.
Hơn nữa hồi trưa anh đã hỏi Tô Ý Tiện tối có muốn về nhà ăn cơm không, cô từ chối rồi…
Nhan Nghiên nhận được tin nhắn trả lời của Tô Ý Tiện rất nhanh, cô bé thuật lại: “Chị bảo không đi đâu ạ, chị hẹn ăn cơm với bạn rồi, có việc rất quan trọng không thể cho người ta leo cây được.”
Thẩm Tri Hành sầm mặt, trong lòng rối ren đủ loại cảm xúc.
Hóa ra cô không kiếm cớ để từ chối để tối về nhà ăn cơm.
Cô thật sự có hẹn với Sài Ứng.
Bọn họ vừa mới đến khách sạn suối nước nóng chơi hai ngày, mới về tách nhau ra được mấy tiếng mà đã muốn gặp nhau rồi.
Thẩm Cẩm nhìn khuôn mặt đen như nhọ nồi của em trai mình, trong lòng sáng tỏ.
Cô ấy tỏ ra vô ý hỏi: “Nghiên Nghiên, không phải chị con đi hẹn hò với bạn trai đó chứ?”
“Chắc không phải đâu nhỉ? Hình như tạm thời chị chưa có bạn trai đâu ạ.” Nhan Nghiên gửi tin nhắn hóng chuyện ngay tức khắc.
“Chỉ nói là đi cùng Sài Ứng á, thế này thì con cảm thấy khả năng cao là sau tối nay chị sẽ có thêm một anh bạn trai đấy.”
Nhan Nghiên suy đoán: “Chị nói tối nay có việc quan trọng, chắc là chị ấy có linh cảm Sài Ứng sẽ tỏ tình.”
Cô bé vừa nói dứt câu thì nhận được ánh mắt sắc như dao từ Thẩm Tri Hành.
Nhan Nghiên rụt cổ.
Dạo này cậu kỳ lạ thật đấy…
Trong suốt bữa tối, khí áp quanh người Thẩm Tri Hành đều rất thấp.
Còn Thẩm Cẩm thì cả một buổi tối đều vui vẻ một cách lạ lùng, vui đến mức không thèm để ý tới sống chết của Thẩm Tri Hành.
Cơm nước xong, Thẩm Cẩm dắt Nhan Nghiên tới cửa nhà hàng.
Trong lúc chờ xe, Thẩm Cẩm thấy Thẩm Tri Hành nhìn Nhan Nghiên mấy lần, muốn nói lại thôi vài lần, cứ như muốn hỏi gì đó nhưng lại ngại hỏi.
Thẩm Cẩm biết trong lòng Thẩm Tri Hành đang nghĩ gì, dù sao cũng là em trai của mình, cô ấy vẫn phải giúp một tay.
Cô ấy vỗ con gái đang lướt xem video trai đẹp: “Nghiên Nghiên, hỏi xem chị con ăn cơm xong chưa, có cần chúng ta tiện đường tới đón không.”
Nhan Nghiên tiện tay lưu video vào mục lưu trữ, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Dạ? Chắc không cần đâu nhỉ?”
Đâu phải học sinh tiểu học ra ngoài chơi mà tối còn phải để phụ huynh đón về nữa.
Thẩm Cẩm: “Con hỏi đi, không cần chúng ta đón thì chúng ta cũng phải biết con bé về nhà an toàn vào lúc nào chứ.”
Nhan Nghiên ồ một tiếng, ngoan ngoãn truyền đạt ý của Thẩm Cẩm một lần nữa.
Rất nhanh sau đó, Tô Ý Tiện nhắn lại.
Cái cốc giấy truyền âm hắng giọng, bắt đầu công việc: “Không cần đâu, cảm ơn cô giúp chị, chị đã về nhà an toàn rồi.”
Nhan Nghiên đọc tin nhắn xong thì ớ một tiếng, khó hiểu nói: “Mới đó mà đã về rồi? Vậy thì chắc chị và Sài Ứng không thành đôi rồi.”
“Tại sao?” Bỗng nhiên Thẩm Tri Hành quay đầu lại.
Nhan Nghiên ghét bỏ liếc anh: “Cậu à, cậu chưa ăn thịt heo mà cũng chưa thấy heo chạy luôn à? Cặp đôi mới xác định quan hệ sao có thể ăn cơm xong mới bảy rưỡi đã về nhà được? Chắc chắn phải nắm tay nhau tản bộ, dạo phố, ôm hôn bế bồng, rồi bịn rịn đứng dưới chân tòa nhà sến sẩm cả nửa ngày trời rồi mới về nhà chứ.”
Thẩm Tri Hành liếc cô bé, trong giọng nói chứa đầy sự hoài nghi: “Vậy ư?”
Ặc, một người chưa yêu đương bao giờ như anh chất vấn cái gì ở đây chứ?
Nhan Nghiên cảm thấy Thẩm Tri Hành quá đỗi khác thường, gần đây cứ thích quản chuyện không đâu.
“Đương nhiên rồi! Cậu không tin thì chờ cháu hỏi chị.”
Nhan Nghiên ngẫm nghĩ tìm từ, cúi đầu gõ chữ.
Nhan Nghiên: [Chị ơi, em cảm thấy hình như Sài Ứng thích chị á, bây giờ hai anh chị đang yêu nhau sao ạ?]
Tô Ý Tiện: [Không yêu nhau, bạn bè bình thường thôi.]
“Chị nói không yêu đương, chị ấy với Sài Ứng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Nhan Nghiên đắc ý làm mặt quỷ với Thẩm Tri Hành: “Cháu đã bảo mà! Cậu này, số cuốn tiểu thuyết ngôn tình cháu đọc còn nhiều hơn báo cáo tài chính cậu từng xem đấy, cháu không đoán sai đâu.”
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì thoắt cái sắc mặt đã tốt hơn hẳn, ngay cả giọng điệu cũng ôn hòa hơn: “Cháu còn tiền tiêu vặt không? Cậu cho cháu thêm ít nhé?”
…
Tự dưng nhận được một khoản tiền tiêu vặt lớn, Nhan Nghiên chi mạnh tay cả tháng mười hai, nhưng cô bé không ngờ rằng năm nay cô bé không nhận được tiền mừng tuổi của Thẩm Tri Hành đúng hạn.
Hai mươi tám tháng Chạp đột nhiên Thẩm Tri Hành phải ra nước ngoài, anh bảo rằng phải đi đàm phán một vụ làm ăn lớn, phải tầm mùng bảy tháng Giêng mới về được.
Kỳ lạ là ông cụ Thẩm vốn luôn phản đối người nhà đi xa đi làm công tác vào ngày lễ tết quan trọng thế mà lần này ông ấy lại không có dị nghị gì.
Lúc Thẩm Hưng Trung móc mỉa Thẩm Tri Hành chỉ biết làm ăn không quan tâm gì tới người thân thì ông cụ Thẩm mắng anh ta một trận tơi bời. Còn mắng vào đúng mùng một năm mới, cái ngày mà người ta kiêng kỵ mắng chửi.
Tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều không đón năm mới yên vui được, ông cụ Thẩm nói mãi bữa cơm giao thừa không đông đủ thì không thể coi là bữa cơm giao thừa, phải đợi tới mùng tám tháng Giêng Thẩm Tri Hành về mới ăn bù.
Nhưng tới mùng tám tháng Giêng, Thẩm Tri Hành không về đúng lịch, anh bay thẳng tới Bắc Kinh, lại bắt đầu bận rộn không ngừng.
Qua nhiều ngày thức thâu đêm tăng ca, buổi tối trước khi rời khỏi Bắc Kinh, cuối cùng Thẩm Tri Hành cũng có thời gian rảnh tụ tập với đám bạn cùng phòng ký túc xá hồi đại học ở lại thành phố này sau khi tốt nghiệp.
“Ôi Tri Hành!” Khương Nghiêm Uy vẫy tay với anh, sau đó cúi đầu nói vào màn hình điện thoại, “Cậu ấy đến rồi, cậu ấy đến rồi, mẹ kiếp sao vẫn đẹp trai thế cơ chứ? Sao tình trạng làm việc quá căng thẳng khiến cơ thể mập lên không xuất hiện trên người cậu ấy?”
Hai bạn cùng phòng còn lại trên màn hình điện thoại kêu gào bắt Khương Nghiêm Uy giơ điện thoại lên, từ góc độc của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy lạc rang trên bàn, chẳng nhìn thấy Thẩm Tri Hành chút xíu nào.
“Nhưng ba chúng ta vẫn dẫn trước Thẩm Tri Hành đó, dẫn trước một đoạn xa thật xa luôn!”
Câu đó vừa khéo bị Thẩm Tri Hành vừa ngồi xuống nghe thấy, anh day trán: “Dẫn trước thật xa? Cân nặng à?”
“Cút! Có vợ ấy nhá!”
“Ba bọn tôi đều kết hôn rồi, mặc dù thằng Điền chưa làm lễ cưới nhưng cả lũ đều có sổ (đăng ký kết hôn) rồi biết không hả?”
Khương Nghiêm Uy rót rượu cho Thẩm Tri Hành, nói với hai người trong màn hình: “Nhưng mà Thẩm Tri Hành không kết hôn cũng được, với cái khoản tiền mừng của cậu ấy, bây giờ cậu bảo tôi móc ra thì tôi hơi bị đau lòng đấy.”
Thẩm Tri Hành liếc anh ấy, uống cạn bia trong cốc.
Giọng điệu anh nói chuyện thả lỏng một cách hiếm có, còn bị Khương Nghiêm Uy gợi dậy khẩu âm phương Bắc đã lâu không xuất hiện: “Khỏi cần luôn, người đến cho náo nhiệt là được.”
“Thế thì không được, về chị dâu cậu lại bảo bọn tôi không hiểu quy củ.”
“Đúng vậy, không được không được.”
Khương Nghiêm Uy vung tay lên: “Nhưng mà cậu ấy lại không có đối tượng, chắc vẫn đủ để chúng ta từ từ tích góp dăm ba năm nữa, tôi thấy thằng Thẩm không phải người thích hôn nhân chớp nhoáng.”
“Không phải chứ Thẩm Tri Hành, bao nhiêu năm rồi cậu vẫn chưa thích cô gái nào sao? Quá kỳ cục, đàn ông thẳng thế này cơ mà.”
“Tôi không nói thích hay không, thiện cảm thôi, không có thiện cảm với ai luôn à?”
“Hay là thấy người ta đẹp, luôn muốn nhìn thấy người ta, chắc là có chứ nhỉ?”
Khương Nghiêm Uy đang chờ Thẩm Tri Hành phủ nhận thì anh ấy cúi đầu uống hớp bia, đột nhiên phát hiện vẻ mặt Thẩm Tri Hành không đúng cho lắm.
“Vãi…”
Khương Nghiêm Uy cầm điện thoại di động lên, đổi sang camera sau, chĩa thẳng vào mặt Thẩm Tri Hành: “Các cậu nhìn vẻ mặt này của cậu ấy này, có giống khổ vì tình không?”
“Shhh… Giống, mặt buồn rười rượi, y hệt lúc thằng Điền thất tình ngày trước.”
“Gì chứ, rõ ràng là giống lúc Uy Mãnh yêu đơn phương nữ thần hồi trước y như đúc.”
Khương Nghiêm Uy phấn khích, anh ấy gác điện thoại vào hộp giấy ăn, nháy mắt với Thẩm Tri Hành: “Này, nói đi, nói chi tiết tí.”
“Nói gì?” Thẩm Tri Hành lại bưng cốc bia lên.
Khương Nghiêm Uy cười hì hì: “Thì nói về cô gái mà hiện giờ cậu đang nghĩ trong đầu ấy, cậu đừng gạt tôi bây giờ trong đầu cậu không nghĩ tới cô gái nào hết, tôi còn lâu mới tin.”
Khóe miệng hơi nhếch lên của Thẩm Tri Hành chậm rãi hạ xuống, thẳng băng.
Cô gái mà hiện giờ trong đầu anh đang nghĩ tới là Tô Ý Tiện.
Nói chính xác thì anh đã nghĩ về cô suốt một tháng rồi.
Từ lần đi tắm suối nước nóng rồi đưa cô về, tần suất Thẩm Tri Hành nhớ tới cô ngày càng cao.
Anh ở nhà nhìn thấy căn phòng trống sẽ nhớ tới cô, ở công ty nhìn thấy cái bút xinh xắn trên tay đồng nghiệp sẽ nhớ cô, thậm chí anh ngồi trong xe nhìn thấy hàng ghế sau trống không cũng sẽ nhớ cô…
Dù lừa mình dối người thế nào đi nữa cũng vô dụng, tình cảm của anh dành cho Tô Ý Tiện đã không thể bao quát trong hai chữ tình thân nữa rồi.
Có lẽ bắt đầu từ giấc mơ kia, tất cả mọi thứ đều thoát khỏi dây cương.
Thẩm Tri Hành nhìn ba người đàn ông trước mặt, quả thực có vài vấn đề muốn hỏi nhưng lại cảm thấy không nói ra được.
“Nói đi! Rốt cuộc cậu bị đá hay chưa theo đuổi được?” Khương Nghiêm Uy giục anh.
“Đều không phải.”
Thẩm Tri Hành kể lại câu chuyện anh và Tô Ý Tiện quen biết nhau và một số chuyện quan trọng trong quá trình ở chung một cách đơn giản.
Ba người bạn cùng phòng im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, trong tiếng thô tục long trời lở đất của Khương Nghiêm Uy, ba người họ bắt đầu mỉa mai Thẩm Tri Hành.
“Hợp lý, cực kỳ hợp lý. Nếu Thượng Đế cho cậu bộ não thi được thủ khoa thì ắt phải lấy thứ gì đó của cậu. Trước kia tôi còn cảm thấy cậu không có khuyết điểm nào, bây giờ tôi biết khuyết điểm của cậu là gì rồi… Cậu là một kẻ chẳng hiểu thế nào là yêu!”
“Tôi chân thành phỏng vấn cậu nhé, rốt cuộc tại sao cậu vẫn cứ kiên quyết cho rằng cậu chỉ có tình thân với cô ấy chứ không có tình yêu thế hả?”
Thẩm Tri Hành: “Tôi luôn cho rằng cô ấy và cháu ngoại của tôi không khác gì nhau.”
“Đánh rắm đấy à, cậu không nhận ra cậu đối xử tốt với cô ấy hơn hẳn cháu ngoại cậu sao?”
“Cậu bớt nói cháu gái này cháu gái kia đi, chẳng phải cô bé ấy chỉ là một em gái có vai vế nhỏ hơn cậu trong một gia đình có quan hệ tốt nhiều năm thôi sao? Cậu cứ tự đeo gông xiềng đạo đức lên bản thân làm gì chứ?”
Khương Nghiêm Uy đỡ trán bằng hai tay, dùng ngón tay gãi đầu, tóc mái được vuốt keo sắp bị anh ấy làm rối tung ra đến nơi rồi.
“Thế này nhé, tôi hỏi cậu, nếu đột nhiên cháu gái cậu dẫn một chàng trai về, bảo con bé muốn bỏ nhà theo trai, cậu sẽ làm gì?”
Thẩm Tri Hành dùng gương mặt không cảm xúc: “Đánh gãy chân nó.”
“Thế tôi hỏi cậu tiếp, nếu cô cháu gái không có quan hệ máu mủ gì với cậu dẫn một chàng trai về, nói rằng mình muốn bỏ nhà nhà theo trai, cậu sẽ làm gì?”
Thẩm Tri Hành trầm ngâm.
Chỉ tiếc mài sắt không thành thép và sợ, anh có thể phân biệt được hai loại cảm xúc này.
Khương Nghiêm Uy trả lời thay anh: “Có phải cậu muốn đánh gãy chân chàng trai kia không? Thôi vậy, nói thế cũng không hay lắm, mặc dù chỉ là nói đùa thôi nhưng dù sao cũng là xã hội pháp trị…”
“Tôi đổi cách nói khác, có phải cậu muốn cho cậu ta một nghìn vạn tệ rồi bắt cậu ta rời xa cô gái mà cậu thích đúng không?”
Thẩm Tri Hành vẫn giữ im lặng.
Thậm chí anh còn thấy một nghìn vạn tệ không đủ.
Nếu đối phương chịu chấp nhận, nhà họ Thẩm có thể giúp cậu ta đứng vững chân ở nước ngoài.