“Không đi được đâu, không mua được vé mà.”
Vào lúc này, chỉ còn gần một tiếng nữa thôi là máy bay cất cánh, đã ngừng bán vé rồi.
Tô Ý Tiện đẩy cánh tay anh: “Chú về trước đi, lâu lắm rồi chú không về nhà, nghỉ ngơi mấy ngày cho thật tốt, bầu bạn với ông Thẩm.”
Thẩm Tri Hành làm việc liên tục suốt hơn hai mươi ngày, về nhà còn chưa ngủ được một giấc ngon nào.
Hôm qua anh lăn lộn cả đêm mà hôm nay mới sáng ra đã chạy tới sân bay, chắc ban đêm cũng không ngủ được bao nhiêu.
“Hơn nữa dù muốn ra nước ngoài cùng cháu, bây giờ chú không mang đồ gì hết, đi kiểu gì?”
“Có mang.” Thẩm Tri Hành lấy ví đựng thẻ trong túi quần ra, trong đó có đầy đủ hết thẻ căn cước, hộ chiếu, thẻ ngân hàng, thậm chí còn có cả sổ hộ khẩu.
“Vali đang ở chỗ chú Vương, bây giờ chú ấy đang ở bãi đậu xe.”
Tô Ý Tiện líu lưỡi: “Có ý gì?”
Mắt Thẩm Tri Hành sáng bừng lên, dùng hai tay giữ vai Tô Ý Tiện, hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Nghĩa là trước khi đến đây anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đi cùng em rồi.”
Trên đường đi anh đã sắp xếp xong xuôi hết mọi thứ, bảo thư ký để trống lịch trong suốt một tháng tới.
Vừa nãy Thẩm Tri Hành cũng gọi điện cho ông cụ Thẩm, ông ấy vừa nghe tin anh muốn đuổi theo Tô Ý Tiện thì vui khôn xiết, bảo anh cứ đi đi.
Tô Ý Tiện khẽ cau mày: “Nói cứ như theo cháu bỏ nhà đi ấy…”
Trước kia dù cô thể hiện lòng mình thế nào, chủ động đến gần ra sao, anh đều từ chối hết.
Bây giờ tên đầu gỗ này nói thông suốt là thông suốt ngay được, còn nói mấy câu dễ nghe mướt mườn mượt.
Rốt cuộc anh đi công tác hơn hai mươi ngày hay đi tham gia huấn luyện “Từ biết về tình yêu đến dũng cảm theo đuổi tình yêu” hơn hai mươi ngày vậy?
“Sợ em đi rồi không về nữa.”
Thẩm Tri Hành hờ hững nói ra lo lắng ở nơi sâu nhất trong lòng mình.
Tô Ý Tiện cố đè khóe miệng hơi nhếch lên xuống, cố ý làm mặt lạnh tanh hỏi anh: “Sao thế, cháu gái có cơ hội phát triển tốt ở nước ngoài, người làm chú như chú không nên vui cho cháu à?”
Thẩm Tri Hành tỏ vẻ nghiêm túc, giọng điệu nghiêm nghị: “Em có chú ở đâu ra?”
“Chú…” Tô Ý Tiện nghẹn lời.
Cô vừa tức vừa buồn cười: “Thẩm Tri Hành, chú trở mặt nhanh quá nhỉ?”
Loa thông báo nhắc nhở chuyến bay của Tô Ý Tiện chuẩn bị soát vé.
Tô Ý Tiện ngẩng đầu lên nhìn giờ: “Cháu chuẩn bị đi đây, lát nữa đợi chú đáp máy bay thì nói tiếp nhé.”
Thẩm Tri Hành: “Được, em xuống máy bay rồi gửi địa chỉ khách sạn của em cho anh.”
“Chắc điều kiện ở khách sạn sẽ không được tốt lắm đâu, không thì chú cứ ở nơi chú quen đi.”
Lần này Tô Ý Tiện đi cùng thầy cô và bạn bè, nơi nghỉ ngơi cũng gần trường đại học, là phòng đôi được thống nhất đặt trước.
Hoạt động tập thể không tiện làm mấy việc đặc biệt, hơn nữa Tô Ý Tiện đã quen với cái giường 0.9m ở ký túc xá rồi, cô không cảm thấy điều kiện ở nơi nghỉ ngơi kém nhưng kiểu người đi công tác đều ở phòng tổng thống như Thẩm Tri Hành thì có lẽ anh sẽ không quen.
“Không sao, anh không để ý đến thế.”
Tô Ý Tiện gật đầu: “Được thôi, nhưng phần lớn thời gian cháu phải theo thầy cô và mọi người tham gia hoạt động, có thể sẽ không có quá nhiều thời gian ở cạnh chú đâu.”
“Anh sẽ chú ý cố gắng hết sức, tìm em vào thời gian hoạt động tự do.”
“Các bạn em đâu? Bay cùng chuyến với em à?” Thẩm Tri Hành nhìn quanh một vòng, hình như không thấy ai đi cùng Tô Ý Tiện.
Tô Ý Tiện thở dài, chỉ về phía sau anh: “Hầy, bọn họ hóng chuyện một lúc lâu rồi đấy.”
Nếu cô biết Thẩm Tri Hành vừa đến đã ôm chầm lấy cô thì chắc chắn cô sẽ đi ra xa một chút, không để các bạn nhìn thấy.
Thẩm Tri Hành nhìn theo hướng tay cô chỉ, phía trong tấm kính ngăn của quán cà phê đằng sau, sáu người xếp thành một hàng ngay ngắn.
Sáu người thấy anh nhìn sang thì đồng loạt cười vẫy tay với anh.
Thẩm Tri Hành hơi lúng túng vẫy tay đáp lại, sau đó hỏi Tô Ý Tiện: “Sài Ứng cũng đi à?”
Sài Ứng đứng rìa ngoài cùng trong nhóm sáu người, thấy Thẩm Tri Hành nhìn về phía mình thì gật đầu lần nữa với anh.
“Đúng vậy đó, có đại diện của sinh viên hệ chính quy, cũng có đại diện của nghiên cứu sinh, có tổng cộng tám người, một đàn chị nghiên cứu sinh năm ba đã qua bên đó để kết nối trước rồi.”
…
Sau khi đáp máy bay, nhóm Tô Ý Tiện đẩy vali ra khỏi sân bay, xe của trường đón bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi.
Chuyến bay của Thẩm Tri Hành phải hai tiếng nữa mới hạ cánh, Tô Ý Tiện đến khách sạn thì gửi định vị địa chỉ cho anh, sau đó cầm thẻ phòng lên phòng.
Cô và chị nghiên cứu sinh đến trước để kết nối ở chung một phòng, giảng viên dẫn đội nói bây giờ chị ấy vẫn đang họp ở trường, trước giờ cơm tối mới về.
Ngày đầu tiên không sắp xếp hoạt động gì cả, Tô Ý Tiện kéo vali về phòng, định nghỉ ngơi một lúc rồi xuống mua đồ ăn.
Cô mở cửa phòng, đẩy vali vào.
Phòng tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy sân tennis của trường.
Trên chiếc bàn dài cuối giường có một gói giấy ăn coi như ranh giới, mặt bàn chia ra làm hai.
Bên trái có đồ đạc của đàn chị, bên phải trống không.
Tô Ý Tiện đặt balo lên bàn, lúc dọn lại đồ trong balo của mình, cô vô tình nhìn thấy phong thư đàn chị đặt trên bàn, trên đó viết tên: Dư Vi Vi.
Hình như cái tên này hơi quen quen nhưng Tô Ý Tiện không để ý lắm, nghĩ rằng chắc cô từng gặp cô ấy trong hoạt động nào đó của trường.
Cô bỏ vali lên giá để vali rồi kiểm tra hết các thiết bị trong phòng có gì khác thường không.
Chắc hẳn Dư Vi Vi là một người cẩn thận, cô ấy đặt thiết bị chặn cửa ở cửa, trên tường có cái lỗ kỳ lạ nào là cô ấy dán hết giấy ghi chú vào.
Cô ấy còn để lại cho Tô Ý Tiện một danh sách những thứ tệ hại với cái tên “Tuyệt đối đừng đi”, nét chữ trên giấy in qua cả mặt sau của giấy, có vẻ cô ấy đã viết nó trong tình trạng cực kỳ tức giận.
Tô Ý Tiện tìm được Dư Vi Vi trong nhóm chat, sau đó gửi lời mời kết bạn với cô ấy.
Tô Ý Tiện: [Chị ơi, em lên phòng rồi, lát nữa em định đi mua bữa tối, cần em mua gì đó về cho chị không?]
Dư Vi Vi: [Không cần đâu, cảm ơn em, chị giảm cân (khóc khóc).]
Dư Vi Vi: [Chị khử trùng cả phòng rồi, vòi hoa sen trong phòng tắm do chị mang từ trong nước sang, ấm siêu tốc gấp gọn ở trên bàn, em cứ yên tâm mà dùng.]
Dư Vi Vi: [Chắc tầm sáu rưỡi chị sẽ về, nếu em không giảm cân thì chị mang bánh quy mà bạn người Anh vừa tặng về cho em ăn nhé.]
Tô Ý Tiện: [Được ạ được ạ! Em cảm ơn chị.]
Tô Ý Tiện dùng ấm siêu tốc của Dư Vi Vi đun nước nóng đổ đầy bình giữ nhiệt của mình, sau đó xuống tầng tìm cửa hàng thức ăn nhanh để ăn tối.
Cô lấp đầy bụng xong thì ghé siêu thị dạo một vòng, chọn một vài món đồ ăn vặt và đồ uống không hay gặp trong nước.
Cuối cùng, Tô Ý Tiện bỏ vào giỏ hàng mấy lon cà phê không đường.
Chênh lệch múi giờ không thể thích ứng trong một hai ngày được, có lẽ lịch trình ngày mai chỉ có thể dựa vào cà phê để kéo dài tính mạng thôi.
Ham muốn mua sắm hễ động vào là không thể kiềm chế được, vốn dĩ cô chỉ muốn đi dạo thôi nhưng đi đến cuối lại mua hai túi to đùng.
Tô Ý Tiện xách hai túi mua sắm lớn đi về phía khách sạn, lúc nhìn thấy cửa khách sạn từ phía xa, điện thoại trong túi bỗng vang lên, cô không muốn dừng lại nghe điện thoại nên nhanh chóng dốc hết sức lực đi vào sảnh khách sạn.
Tô Ý Tiện đưa túi đồ cho nhân viên phục vụ thân thiện của khách sạn, cô co duỗi cánh tay hơi ê nhức, đang định lấy điện thoại ra thì thấy hai người Trung tóc đen đang ngồi đối diện nhau nhìn chằm chằm đối phương ở khu nghỉ ngơi.
Cô lập tức nhận ra một người trong số đó là Thẩm Tri Hành.
Ngồi đối diện Thẩm Tri Hành là một cô gái.
Tô Ý Tiện đi tới, lúc còn cách bọn họ mấy bước chân thì bỗng dừng chân.
Trông cô gái này rất quen.
Dư Vi Vi…
Chị Vi Vi?
Cô bỗng trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Đàn chị, là chị sao?”
Năm ngoái ông nội Dư Vi Vi dẫn cô ấy tới nhà họ Thẩm chơi, vốn dĩ ông cụ Thẩm còn muốn ghép đôi cô ấy với Thẩm Tri Hành nhưng cuối cùng vì Nhan Nghiên và cô “trẻ con nói năng không kiêng kỵ”, kẻ xướng người họa bịa ra một cô bạn gái cho Thẩm Tri Hành, dọa người ta chạy mất.
“Ơ?” Dư Vi Vi nhìn cô ngây người mấy giây, nhìn sang Thẩm Tri Hành hỏi, “Anh tới tìm cô ấy sao?”
Thẩm Tri Hành gật đầu, đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Ý Tiện.
Dư Vi Vi trợn mắt ngoác miệng, cô ấy nhìn hai người họ một lúc lâu để phản ứng, cuối cùng cũng hiểu ra: “Ồ, người anh ấy yêu đương lén lút mà rất khó để người nhà chấp nhận là em hả?”
Hóa ra là một cô gái.
Trong chớp mắt, Tô Ý Tiện nhớ lại hết toàn bộ mấy lời thuận miệng bịa chuyện của cô và Nhan Nghiên năm ngoái, vội vàng xua tay: “Không phải, không phải em…”
“À, xin lỗi em.” Dư Vi Vi ngượng ngùng mỉm cười.
Cô ấy nhìn Thẩm Tri Hành với vẻ mặt kỳ lạ.
Quả nhiên đàn ông đều có gu giống nhau, dù bao nhiêu tuổi thì vẫn thích người trẻ tuổi.
Nhưng chọn cô gái có vai vế thấp hơn để yêu đương thì đúng là hiếm có…
Tình yêu cấm kỵ kích thích thật ha?
Tô Ý Tiện còn chưa kịp giải thích cho Dư Vi Vi biết thật ra “bạn gái yêu đương lén lút” của Thẩm Tri Hành không hề tồn tại, Dư Vi Vi nhận được cuộc gọi của giảng viên hướng dẫn, bảo cô ấy về thì tới báo cáo.
“Chị lên trước nhé, hai người nói chuyện đi.” Dư Vi Vi xách túi đi mất.
Thẩm Tri Hành đón lấy túi đồ từ tay nhân viên phục vụ, lên tầng với Tô Ý Tiện bằng thang máy khác.
Anh không hỏi Tô Ý Tiện ở tầng nào mà ấn luôn số tầng anh ở.
Mấy sinh viên nước ngoài bước vào sau hai người, nghe giọng giống người bên phía London, họ đang tán gẫu về hoạt động giao lưu giữa các trường nổi tiếng vào ngày mai.
“Em thích anh sớm vậy à?” Bỗng nhiên Thẩm Tri Hành lên tiếng, trong thang máy đầy người nước ngoài.
Tô Ý Tiện khiếp sợ ngẩng đầu lên: “Gì cơ?”
“Chênh lệch vai vế, nhỏ tuổi hơn anh, học lực chênh lệch rất lớn…” Thẩm Tri Hành nhớ lại hình tượng bạn gái hư cấu mà Tô Ý Tiện và Nhan Nghiên tạo dựng lên cho mình vào lần đó, gần như mỗi một điều đều khớp với Tô Ý Tiện.
“Sao, sao thế được? Học lực của chúng ta không chênh lệch nhiều mà!”
Lần đó Tô Ý Tiện chỉ đơn thuần nói lung tung thôi, ai mà ngờ hai năm sau lại rơi trúng người mình chứ.
Cô xin thề, khi đó cô tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ không an phận gì với Thẩm Tri Hành.
Cùng lắm chỉ tính là một chút thiện cảm lờ mờ thôi, còn là kiểu cực kỳ cực kỳ mờ nhạt ấy.
Thấy cô cuống đền mức tai đỏ ửng lên, Thẩm Tri Hành khẽ cười, cố ý trêu cô: “Năm kia cháu vừa tốt nghiệp cấp ba xong, chênh lệch cũng tính là lớn đấy.”
Cửa thang máy mở ra, Tô Ý Tiện đi ra khỏi thang máy theo người đằng trước, không muốn nói tiếp về đề tài này.
Cô đỏ mặt đáp qua loa: “Được rồi được rồi, chú nói lớn thì là lớn…”
Mấy sinh viên nước Anh kia trùng hợp ở cùng tầng với Thẩm Tri Hành, bọn họ cùng nhau đi ra khỏi thang máy, một anh chàng người Anh đi sau cùng bỗng nghiêng đầu qua, nói “chin chạo” với Tô Ý Tiện.
“Xin chào.” Tô Ý Tiện cười với cậu ta.
“Toi có thệ, nghe hịu một tỉ… tiếng Trung.” Anh chàng người Anh phát âm một cách khó nhọc, “Bạn cọ, hỉu, toi nói dì hông?”
Tô Ý Tiện vội vàng gật đầu: “Có, tôi nghe hiểu, tiếng Trung của bạn rất tốt.”
“Nhưng, các bận, nọi dì ở… ở trong thang máy, toi nghe hông hỉu.” Anh chàng người Anh nhịn đỏ hết cả mặt, bắt đầu thêm động tác tay, “Đoạn trước, toi hông hiểu, toi chỉ hỉu được một câu, bạn lói anh ấy lớn.”
Tô Ý Tiện: “...”
Cậu biết chọn trọng điểm để nghe ghê.
Cô ngại tới mức mặt nóng lên, vội vàng dùng tiếng Anh giải thích cho anh chàng người Anh biết vừa nãy bọn họ đang nói tuổi tác chênh lệch lớn.
“À!” Anh chàng người Anh vô cùng ngạc nhiên, “Nhìn, nhìn hông ra nha, các bạn, đều rất chẻ.”
Cậu ta giơ ngón tay cái với Thẩm Tri Hành, sau đó vẫy tay với hai người: “Chúc cạc ban, có buổi tối, vui vẻ.”
Anh chàng người Anh quẹt thẻ vào phòng, Tô Ý Tiện giơ tay che gò má đỏ bừng, quay đầu tức giận nói với Thẩm Tri Hành: “Cười cái gì mà cười, phòng chú ở đâu? Đi mở cửa đi chứ!”
Thẩm Tri Hành bị cô mắng mà vẫn cứ cười, anh chỉ cửa phòng đã mở ở phía sau: “Phòng này.”
Tô Ý Tiện trợn tròn mắt: “Ở đây? Đối diện phòng cậu ấy?”
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Thế tối chúng ta có vui vẻ hay không chẳng phải cậu ấy sẽ nghe thấy hết sao…”
“Em nói gì cơ?” Thẩm Tri Hành không nghe rõ.
Tô Ý Tiện hắng giọng, nói rõ ràng: “Không có gì, cháu nói là trùng hợp quá! Sáng mai chú dậy còn có thể chạm mặt cậu ấy.”
Thẩm Tri Hành đóng cửa phòng lại: “Thôi, anh sợ cậu ấy hỏi tại sao buổi tối anh không vui vẻ.”