Mười mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay.
Tô Ý Tiện đẩy xe đẩy hành lý ra ngoài cùng Thẩm Tri Hành vẫn cảm thấy như rơi vào trong sương mù, có cảm giác rất không chân thực.
Rõ ràng cô phải ra nước ngoài một mình hơn nửa năm, sao tự dưng lại biến thành Thẩm Tri Hành đi cùng cô?
“Nhìn đường.” Thẩm Tri Hành vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô dịch tới bên cạnh mình.
Người đi đường vội vàng đi qua cùng Tô Ý Tiện lướt qua vai nhau, cô lấy lại tinh thần rồi co vai về phía Thẩm Tri Hành theo bản năng.
Cô nghĩ lại mà vẫn còn sợ, nhìn đống hành lý cao bằng một người ở xe đẩy phía trước, lẩm bẩm: “Suýt thì đụng trúng rồi…”
“Đang nghĩ gì thế?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
Lúc lên máy bay cô đã bắt đầu ngủ, thức dậy mà hồn vía lên mây, không biết đang nghĩ gì.
“Em không nghĩ gì cả.” Cô chỉ cảm thấy cả người ngây ngất nâng nâng, dưới chân mềm nhũn.
Tô Ý Tiện đặt hai tay lên hai tay vịn của xe đẩy, đi song song với Thẩm Tri Hành.
Trong lúc nhìn xung quanh tìm xe của chị Khương, cô nghe thấy tiếng thở dài của Thẩm Tri Hành bên tai mình.
“Anh thở dài gì chứ?” Tô Ý Tiện ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thẩm Tri Hành hơi hất cằm lên, nhìn chằm chằm chiếc xe việt dã màu trắng ở đối diện hai người: “Chị Khương ở đó.”
Chị Khương đứng ở bên kia đường vẫy tay với bọn họ một lúc lâu nhưng Tô Ý Tiện cứ như tự động che chắn cô ấy vậy, chẳng nhìn về phía cô ấy xíu nào.
Hai người băng qua đường cái, Thẩm Tri Hành khiêng vali lên cốp sau.
Chị Khương ở bên cạnh giúp một tay, còn không quên cười nhạo cặp tình nhân đang trong giai đoạn cuồng nhiệt: “Yêu đương vào mà sao mắt lại kém đi thế?”
“Chị Khương, sau này chị yêu đi, chắc chắn em sẽ trả lời chị.” Tô Ý Tiện hơi cau mày, bất đắc dĩ nhìn cô ấy cười.
Cô luôn coi chị Khương như chị gái, vì thế hai người nói chuyện với nhau chưa từng phải kiêng dè gì hết.
“Được, em cứ từ từ mà chờ.” Chị Khương vỗ vai cô, đi vòng qua cô sắp xếp cốp sau cùng Thẩm Tri Hành.
Sau khi nhét đầy cốp, đống hành lý còn lại chỉ đành đặt ở hàng ghế sau thôi.
Chị Khương liếc Thẩm Tri Hành xếp vali mà đỏ mặt, chậc một tiếng: “Biết trước thế này thì mượn cái xe tải cho rồi.”
Cô ấy nghĩ Tô Ý Tiện nhiều đồ nên thuê một cái xe việt dã có không gian rộng, ai ngờ cốp sau vẫn không đủ.
Sau khi xếp hành lý xong, Tô Ý Tiện ném balo trên lưng vào ghế sau rồi chạy lên ghế lái phụ.
Dọc đường đi, cô và chị Khương cười nói vui vẻ, tán gẫu về phong tục tập quán của địa phương.
Tiếng Anh của chị Khương rất tốt, khoảng thời gian qua chị ấy đã làm quen hết khu vực gần chỗ ở rồi, còn nói với Tô Ý Tiện rằng cô ấy tìm được mấy nhà hàng món Trung chính thống.
“Chị cũng nhớ cả số điện thoại để đặt thức ăn ngoài rồi, nhưng sau này cũng không cần dùng đến…”
“Tại sao?” Tô Ý Tiện hỏi.
Ba người trong xe không ai biết nấu cơm.
Chị Khương liếc Thẩm Tri Hành qua gương chiếu hậu, thuận miệng đáp: “À, sếp Thẩm tìm cho em một dì giúp việc người Trung Quốc, dì ấy nấu cơm rất ngon.”
Tô Ý Tiện nghe vậy thì mắt sáng bừng lên: “Chị ăn rồi sao? Có ngon bằng dì Trần nấu không?”
“Cũng xêm xêm…” Chị Khương úp mở.
Suốt cả đường, Tô Ý Tiện đều nghĩ tới dì giúp việc người Trung Quốc, nghe tin lát nữa về nhà sẽ có cơm ăn luôn thì không muốn ăn thức ăn nhanh vừa mới mua ở McDonald"s nữa.
Hơn hai tiếng sau, xe chạy vào khu nhà.
Tô Ý Tiện vội vàng xuống xe: “Lát nữa ăn cơm xong mới dọn hành lý nhé? Đi vào ăn cơm trước đã.”
Cô dùng một tay kéo Thẩm Tri Hành, tay kia vẫy chị Khương vào nhà.
Vừa vào trong, cô đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Trên cái bàn tròn nhỏ ở phòng ăn có gà xào sả ớt, canh sườn nấm tre, cải ngồng rưới dầu, có cả thịt thái lát sốt cay nữa.
Tô Ý Tiện kéo tay Thẩm Tri Hành, hỏi anh: “Anh tìm dì giúp việc ở đâu thế? Mấy món này giống dì Trần nấu quá đi…”
Ngay cả cách bày biện cải ngồng rưới dầu cũng giống y đúc dì Trần làm.
Thẩm Tri Hành không đáp, chị Khương cạnh đó đẩy cửa phòng bếp ra, cất giọng gọi: “Dì Trần ơi, mọi người về rồi, xới cơm thôi.”
Tô Ý Tiện ngớ người, nhanh chóng chạy tới mở to cửa phòng bếp ra.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt cười tít mắt của dì Trần, nước mắt bỗng rưng rưng trong hốc mắt cô.
“Ôi, đứa nhỏ này, khóc gì chứ?” Dì Trần lau cái tay vừa mới rửa sạch, cầm giấy ăn tới lau nước mắt cho cô.
“Dì qua đây từ hai ngày trước rồi, sếp Thẩm không cho nói với con, muốn tạo bất ngờ cho con.”
Tô Ý Tiện đi tới ôm chầm lấy dì ấy, nghẹn ngào hỏi: “Thế chuyện nhà dì thì phải làm sao… Dì tới đây rồi rất lâu mới về đúng không?”
Dì Trần có một đứa cháu gái vừa mới lên tiểu học, lúc dì ấy ở nhà Thẩm Tri Hành, thời gian rảnh mỗi cuối tuần đều có thể sắp xếp về nhà chơi với cháu gái thoải mái.
“Không sao, cháu gái dì có bố mẹ nó lo rồi, sếp Thẩm còn đồng ý tới kỳ nghỉ hè đón nó qua đây chơi nữa. Cả đời dì chưa ra nước ngoài bao giờ, lần này có thể tới đây dì cũng rất vui.”
Con trai con dâu dì Trần đều làm việc ở Thẩm Thị, thời gian đi làm và tan làm của họ đều có quy luật, thay phiên nhau chăm sóc con gái học tiểu học cũng đủ.
Dì Trần dắt Tô Ý Tiện ra ngoài ngồi, sau đó đi vào bưng ba bát cơm ra.
Thẩm Tri Hành hơi dịch ghế về phía Tô Ý Tiện, đứng dậy lấy thêm ghế: “Dì Trần, ngồi ăn cùng đi.”
Dì Trần từ chối đôi câu, cuối cùng vẫn không lay chuyển bọn họ được, dì ấy vào xới bát cơm của mình ra.
Ăn cơm xong, bốn người cùng nhau mang hành lý lên tầng hai.
Cả căn nhà đều trang trí theo phong cách cổ điển kiểu Mỹ, giá để đồ màu gỗ hồ đào ở phòng ngủ chính trên tầng hai được lắp thêm ray trượt, mặt sau giá nối thẳng tới phòng sách.
Hồi đó Tô Ý Tiện vừa xem căn này đã ưng ngay nhưng chủ nhà không cho thuê ngắn hạn, sau khi qua bên này chị Khương đi nói chuyện với chủ nhà mấy lần mới thuyết phục được chủ nhà cho họ thuê ngắn hạn.
Tô Ý Tiện nhìn đống vali to nhỏ trong góc, thở dài ngã xuống giường.
Thấy Thẩm Tri Hành đứng bên cạnh giường, cô vươn tay kéo ngón tay anh: “Cảm ơn anh…”
Thẩm Tri Hành cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Cảm ơn anh vì điều gì?”
Mũi Tô Ý Tiện cay cay, cô ngồi dậy khỏi giường, hai tay ôm eo Thẩm Tri Hành, áp mặt vào bên hông anh.
Cô nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ em tưởng rằng em sẽ phải sống một mình trong tám tháng nhưng không ngờ anh lại dọn cả cái nhà đến đây cho em…”
Ở đây có chị Khương và dì Trần, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những đồ dùng vặt vãnh mà Tô Ý Tiện quen thuộc, còn có cả anh nữa…
Vậy nên quốc gia xa lạ vì những điều này mà không còn lạ lẫm nữa, chút xíu lo lắng và cảm giác không an toàn trong lòng Tô Ý Tiện cũng biến mất hết sau khi cô bước vào căn phòng này.
“Ngoại trừ trợ lý Tiền không có ở đây ra thì dường như chẳng có gì thay đổi cả.”
“Tiền Tiễn có đề cập muốn theo anh qua bên này nhưng anh thăng chức cho cậu ấy rồi.”
Tiền Tiễn không thể làm trợ lý cho Thẩm Tri Hành cả đời được, trình độ học vấn và năng lực của anh ấy hoàn toàn có thể đảm nhận công việc quan trọng hơn.
Tô Ý Tiện gật đầu: “Tốt quá…”
Thẩm Tri Hành bỏ tay cô ra khỏi eo mình, quay người lại cúi đầu nhìn cô: “Còn gì muốn nói nữa không?”
“Hết rồi…” Tô Ý Tiện ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Cô ngửa đầu nhìn Thẩm Tri Hành, thấy có vẻ sắc mặt anh không tốt lắm. Mặc dù bình thường chín mươi phần trăm anh đều giữ vẻ mặt không cảm xúc thế này nhưng Tô Ý Tiện có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo quanh người anh.
“Anh sao thế?” Tô Ý Tiện dùng hai tay nắm tay anh rồi lắc qua lắc lại.
“Không sao đâu, em nghỉ ngơi trước đi.”
Thẩm Tri Hành đứng thẳng người dậy đi dọn vali, anh vừa mới đặt cái vali lớn nhất xuống chuẩn bị mở ra thì nghe thấy Tô Ý Tiện đi chân trần giẫm trên sàn gỗ, chạy bước nhỏ về phía anh.
“Có chuyện gì thì nói, giấu trong lòng không tốt đâu.” Tô Ý Tiện lách tới trước mặt anh, ngồi lên vali.
Thẩm Tri Hành sờ mũi, lùi về sau hai bước ngồi xuống sô pha: “Không có gì đâu…”
Anh mấp máy môi mấy lần, dường như cảm thấy khó mở miệng.
Thẩm Tri Hành càng nói không có chuyện gì, Tô Ý Tiện càng càng thấy có chuyện.
Nhưng rốt cuộc vì chuyện gì, cô chẳng hiểu nổi.
“Không phải vì vừa nãy em uống đồ lạnh đó chứ?” Cô suy đoán.
Thấy Thẩm Tri Hành phủ nhận, Tô Ý Tiện nhíu mày chặt hơn.
Cô nhớ lại những việc từ trước khi máy bay cất cánh mà vẫn không hiểu được.
“Anh ghen à?” Cô nói bừa.
Thấy vẻ mặt Thẩm Tri Hành cứng đơ, biểu cảm của Tô Ý Tiện càng đơ ra hơn.
Bị cô đoán đúng thật kìa, Thẩm Tri Hành ghen.
Nhưng anh ghen gì chứ?
Suốt cả một đường cô không hề nói chuyện với người khác phái một câu nào.
“Không phải chứ…” Tô Ý Tiện không hiểu kiểu gì, gãi đầu rồi đếm ngón tay cho anh thấy, “Dọc đường đi, em chỉ nói chuyện với ba người cùng giới, chị tiếp viên hàng không, chị Khương, dì Trần, xin phép hỏi ngài ghen gì thế?”
“Dì Trần…” Thẩm Tri Hành ray ấn đường, không nói tiếp được.
Bản thân anh cũng thấy mình kỳ cục, vừa nãy nhìn thấy Tô Ý Tiện ôm dì Trần, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu.
“Dì Trần? Không phải em chỉ ôm dì ấy thôi sao, sau đó vui mừng đến phát khóc…” Tô Ý Tiện bỗng nhận ra gì đó, cô nhoài người ra đẩy đổ cái vali gần Thẩm Tri Hành nhất, chuyển qua đó ngồi xuống.
“Anh cảm thấy khi em biết anh muốn ra nước ngoài với em, phản ứng của em không đủ nhiệt tình.” Cô đưa ra kết luận luôn.
Thẩm Tri Hành không nhỏ nhen đến mức ghen với dì Trần, anh chỉ để ý tới phản ứng của Tô Ý Tiện mà thôi.
Quả thực, lúc ở sân bay xung quanh toàn người là người nên Tô Ý Tiện khá là kiềm chế.
Thấy anh ngầm thừa nhận, Tô Ý Tiện dở khóc dở cười.
Cô chọc đầu gối Thẩm Tri Hành, nói tròn vành rõ chữ: “Thẩm Tri Hành, nam, hai mươi tám tuổi, hiện tại chuẩn đoán chính xác người bệnh mắc chứng yêu mù quáng cấp độ nặng.”
Tô Ý Tiện bám vào tay anh để đứng dậy, đi tới dạng chân ngồi lên đùi anh.
Cô vòng hai tay lên ôm cổ Thẩm Tri Hành, kiên nhẫn nói ra cảm nhận của mình cho anh nghe: “Em rất vui, cực kỳ cực kỳ vui, nhưng suốt một tháng trước chúng ta luôn ở cạnh nhau nên không có cảm giác xúc động lâu ngày gặp lại.”
“Nhưng em thực sự rất vui.” Tô Ý Tiện cọ cổ anh, nhỏ nhẹ nói, “Anh biết không? Tối hôm qua sau khi anh ngủ, thật ra em đã lén khóc rất lâu. Gối ướt hết luôn, hạt kiều mạch cũng phải nảy mầm…”
“Xin lỗi em.” Thẩm Tri Hành xoa gáy cô, “Anh nên nói cho em biết sớm mới phải.”
Anh muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Tô Ý Tiện nhưng lại quên mất trước khi bất ngờ được công bố, cô sẽ buồn vì chia xa.
Tô Ý Tiện lắc đầu tỏ ý không sao, cô ngửa người ra sau nhìn thẳng vào Thẩm Tri Hành, “Vì thế có phải em nên ôm anh hôn chụt chụt điên cuồng rồi khóc sướt mướt, anh mới cảm thấy phản ứng của em đủ nhiệt tình không?”
Yết hầu Thẩm Tri Hành trượt xuống: “Không biết.”
“Em thử đi?”
“Hả?” Tô Ý Tiện hơi khó xử, cố ý nói, “Khóc sướt mướt khó quá rồi nhỉ? Bây giờ em rất vui, không khóc nổi.”
“Thử nửa câu đầu đi.” Thẩm Tri Hành cũng không muốn thấy cô khóc, dù thật hay diễn.
Tô Ý Tiện chớp mắt, giả ngu: “Câu nào?”
“Ôm anh…” Thẩm Tri Hành nuốt nước bọt, “Hôn điên cuồng.”
Tô Ý Tiện nhìn anh cười tít mắt, sau đó dùng hai tay nâng mặt anh lên rồi trao nụ hôn.
Hôn từ lông mày đến khóe mắt, rồi lại hôn từ khóe mắt đến hai bên má…
Không chứa chút xíu dục vọng nào, chỉ là nụ hôn đơn thuần.
Thẩm Tri Hành cảm nhận được sự đụng chạm không ngừng của bờ môi cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên không mấy rõ ràng.
Thấy anh cười, Tô Ý Tiện dừng lại, cười nói: “Dễ dỗ quá đi.”
“Ừ.” Thẩm Tri Hành không phủ nhận mình dễ dỗ, điều kiện tiên quyết người dỗ phải là cô.
Thật ra từ lúc Tô Ý Tiện nhận ra tâm trạng anh không tốt, hỏi lý do anh không vui, chút xíu khó chịu trong lòng Thẩm Tri Hành đã tan thành mây khói từ lâu rồi.
Anh vẫn trưng khuôn mặt lạnh tanh đó ra chỉ vì muốn được Tô Ý Tiện dỗ anh nhiều hơn thôi.
Thẩm Tri Hành cảm thấy dường như tuổi tâm hồn của mình lại trẻ ra không ít, trước kia anh khịt mũi coi thường hành vi cố tình thu hút sự chú ý của người yêu của vai chính trong mấy bộ phim mà Nhan Nghiên thích xem.
Nhưng bây giờ, anh lại thích nó, đồng thời còn tận hưởng nó.
“Có phải tối nay anh có hẹn với Frankie không?” Tô Ý Tiện bước xuống khỏi đùi anh, “Tối nay em cũng hẹn bạn rồi, lát nữa chúng ta ai đi làm việc nấy ha?”
Thẩm Tri Hành đáp được, sau đó nhìn cô mở vali ra bận bịu thử đồ.
Lúc thử quần áo, ánh mắt Tô Ý Tiện luôn đảo quanh trên mặt anh.
Thoạt đầu Thẩm Tri Hành thấy cô hay nhìn mình cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng sau đó Thẩm Tri Hành cảm thấy số lần cô nhìn lại quá nhiều.
“Trên mặt anh dính gì à?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
Tô Ý Tiện gật đầu, nín cười: “Ừ… Hình như có tình yêu của em.”
Thẩm Tri Hành đứng dậy đi soi gương, thấy khắp mặt mình dính đầy vết son. Vết son từ nhạt đến đậm, rải rác trên mặt anh một cách đều đặn chứ không lộn xộn.
“Em…” Thẩm Tri Hành bất đắc sĩ bẹo má Tô Ý Tiện, “Có tế bào nghệ thuật phết đấy.”
Tô Ý Tiện kiêu ngạo mà ưỡn ngực, cao giọng nói: “Đúng chứ! Em cố ý thiết kế đấy, trông có vẻ ngổn ngang nhưng thật ra rất đẹp.”
Thẩm Tri Hành dùng lòng bàn tay cọ một vết son trong đó, mới cọ nhẹ một cái lòng bàn tay đã dính đầy son.
“Chất lượng son không xịn lắm, phai màu nặng thế này mà ăn phải thì làm sao?”
“Trước khi ăn cơm sẽ lau đi mà.” Tô Ý Tiện tìm chai dầu tẩy trang cho anh, “Anh đi rửa đi, vốn dĩ định để anh cứ thế mà ra ngoài nhưng sợ anh quá mất mặt trước chị Khương và người khác.”
…
Buổi tối, Thẩm Tri Hành và Frankie ăn cơm ở một nhà hàng cách nhà không xa.
Nhà Frankie và nhà bọn họ rất gần nhau, anh ấy nói hàng ngày dắt chó đi dạo đều đi ngang qua nhà Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện.
“Bây giờ cậu rất hạnh phúc đấy.” Frankie nhấp một hớp bia, thật lòng thấy vui cho anh, “Hạnh phúc hơn rất nhiều so với lúc tôi mới quen cậu.”
Thẩm Tri Hành hơi nhướng mày, chỉ vào mặt mình, hỏi: “Hạnh phúc á? Nhìn ra được à?”
Frankie gật đầu: “Hồi học nghiên cứu sinh, cậu rất bướng.”
“Gì cơ?” Mặc dù Frankie rất giỏi tiếng Trung nhưng đôi lúc vẫn chưa dùng từ chính xác.
“Tính cách rất lạnh lùng?” Thẩm Tri Hành đoán ý anh ấy.
“Đúng, biểu cảm rất… hung dữ, không cười, tóm lại là trông không hạnh phúc.” Frankie chỉ chỗ gần cằm mình, “Bây giờ thì khác rồi, trông cậu giống như một người đàn ông đã kết hôn và rất hạnh phúc.”
“Trên cổ còn dính dấu son của vợ nữa. Vừa nãy có mấy người muốn tới nói chuyện với cậu nhưng đến gần thấy vết son thì chuồn luôn rồi.”
Thẩm Tri Hành lập tức lấy điện thoại ra soi, ở giữa cằm và cổ anh có một xíu son rõ rệt chưa rửa sạch.
Anh dùng khăn giấy lau qua loa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Nhìn thấy anh lúng túng, Frankie cười xua tay, điệu bộ không để ý.
“Tôi hiểu mà, trẻ tuổi, tinh nghịch.”
Thẩm Tri Hành cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh nhìn đồng hồ, đoán Tô Ý Tiện sắp về rồi nên xin phép về trước.
Frankie uống một hơi hết cốc bia còn dư lại rồi cùng anh đi ra ngoài.
Hai người đi tới ngã rẽ thì dừng lại, Frankie đang định đi thì thấy một chiếc xe việt dã trắng dừng trước mặt.
Tô Ý Tiện xuống xe chào anh ấy, sau đó đi tới ôm cánh tay Thẩm Tri Hành.
Frankie nhìn bọn họ ân ái, vắt hết óc nghĩ ra một câu tục ngữ của Trung Quốc: “Vợ chồng đồng lòng dắt nhau về nhà, hai người là… Vợ chồng đồng lòng ra nước ngoài?”
Anh ấy giơ ngón cái lên: “Sống chết có nhau.”
“Hả?” Tô Ý Tiện trợn tròn mắt, “Sống chết có nhau?”
“Không phải, là…” Frankie cà lăm một lúc, “Cái gì hình bóng ấy nhỉ? Ý là hai người đi đâu cũng đi cùng nhau, tôi quên mất rồi.”
“Như hình với bóng.” Thẩm Tri Hành nói.
“À! Đúng đúng đúng.” Frankie gãi đầu, “Xin lỗi nhé, tôi cứ hay nói mấy câu thành ngữ không đúng giờ.”
Tô Ý Tiện nhắc nhở: “Không đúng lúc.”
“À ừ, không đúng lúc, tôi không nhớ.” Frankie chỉ Thẩm Tri Hành, “Trước kia cậu ấy dạy tôi là phải nói nhiều thành ngữ, đừng sợ sai, nói nhiều mới tiến bộ được.”
Tô Ý Tiện liếc qua Thẩm Tri Hành, phương pháp dạy tiếng Trung của anh đúng là mười mấy năm như một ngày.
“Chắc chắn câu thành ngữ tiếp theo sẽ không sai.” Frankie hắng giọng, trịnh trọng nói, “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long, con… con đàn cháu đống.”
Con đàn cháu đống?
Tô Ý Tiện bị số lượng thành ngữ dự trữ phong phú của anh ấy dọa cho giật mình.
Thẩm Tri Hành ở bên cạnh kéo tay phải anh ấy, lật lòng bàn tay anh ấy lên: “Vừa đi tra đấy à?”
Trong lòng bàn tay Frankie có bốn chữ “con dan chau dong”.
Lúc ăn cơm, anh thấy Frankie cắm đầu xem điện thoại, lúc sau anh ấy ra khỏi phòng rửa tay mượn chủ quán bút.
Frankie gật đầu với vẻ kiêu ngạo: “Tôi tra thành ngữ chúc phúc cặp đôi mới cưới, chọn một câu trông có vẻ đỉnh nhất.”
“Cậu biết “chung tư” là gì không?” Thẩm Tri Hành hỏi anh ấy.
*Con đàn cháu đống theo nghĩa gốc tiếng Trung là con cháu đông như muồm muỗm đẻ được nhiều trứng, chung tư là Hán Việt của muồm muỗm.
Frankie lắc đầu: “Không hiểu, trông rất xịn sò mà, viết khó!”
Thẩm Tri Hành nói tiếp với gương mặt không cảm xúc: “Katydid, cái con mà khiến cậu sợ tới mức nhảy qua cửa sổ ra khỏi phòng ký túc xá chính là muồm muỗm.”
Frankie sợ tái mét mặt, anh ấy không sợ trời không sợ đất mà sợ nhất là động vật chân đốt.
Anh ấy vội vàng lau chữ trên tay đi, vừa lau vừa chửi đổng bằng những từ tiếng Trung nhã nhặn lịch sự.
“Câu đó nghĩa là gì?” Frankie không hiểu vì sao lại dùng thứ kinh khủng đó để chúc mừng cặp đôi mới cưới.
“Con đàn cháu đống nghĩa là có nhiều con cháu, chúc cặp đôi mới cưới sinh được nhiều con như muồm muỗm ấy.” Tô Ý Tiện giải thích cho anh ấy.
Frankie líu lưỡi: “Người Trung Quốc biết so sánh thật đấy, dùng các loài sinh vật kỳ quái để miêu tả con người.”
Anh ấy lau sạch lòng bàn tay rồi ngẩng đầu lên hỏi bọn họ: “Thế hai người có muốn sinh không?”