"Đoàng!"
Chưa dứt lời, tiếng súng đã vang lên, khói thuốc súng tỏa ra ngay đầu súng, người đàn ông một mắt lạnh lùng nhìn hướng viên đạn đi, đôi mắt lóe lên sự tàn khốc.
"Chết đi...nhóc con."
Sau khi bóp cò súng, hắn hy vọng thằng bé trên tàu đã chết rồi.
Dù sao, hắn ta cũng là một tay súng bắn tỉa của băng cướp biển, và còn được treo giải thưởng mười triệu bối lợi.
Trên boong tàu, nhìn những viên đạn nổ tung, đôi mắt của Hạ Nặc nhắm tịt lại, và khóe miệng co giật:
"Ta đã nói rồi, đây quả nhiên là cướp biển mà, ngay cả đạo lý cũng không nghe."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thân thể phản ứng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, tay cậu ta đã đặt lên chuôi của Động gia hồ, từ từ nhẹ nhàng rút lưỡi kiếm ra.
Lúc đầu, nó ổn định và chậm rãi, nhưng sau đó trở nên nhanh hơn khi đến phần giữa. Khi đầu mũi dao nhanh chóng tách ra khỏi, nó sẽ hiện ra như một tia lửa.
"Trong nháy mắt, cư hợp kiếm thuật hiện ra!"
Ánh sáng lạnh đột ngột xuất hiện, và có tiếng động mạnh vang lên trong đầu Hạ Nặc, Động gia hồ khó kiểm soát được tốc độ, theo hướng đạn bay ra mà chém tới.
Xoẹt!
Âm thanh của tiếng gió phá vỡ đột nhiên vang lên, và giữa bóng tối, thực sự có một làn gió và sóng phóng ra từ thanh kiếm. Ngay sau đó, đầu đạn đen gần như không phù hợp với làn sóng hỗn loạn này, đã bị xé thành vô số mảnh.
"Cái gì thế?!"
Trên bờ, người đàn ông một mắt nhìn cảnh này, và nụ cười trên môi dần dần cứng lại. Thay vào đó là một ánh mắt ngạc nhiên
Ngoài hắn ta, những tên cướp biển đứng cạnh xem cũng sững sờ.
Là đồng đội, họ biết rằng người đàn ông một mắt là lính bắn tỉa trên tàu. Phương pháp bắn không gì khác ngoài một phát súng ngắn. Súng ngắn sẽ được sử dụng và có sức mạnh lớn hơn.
Làm thế nào nó có thể... bị chặn bởi một cậu bé khoảng như mười hai hoặc mười ba tuổi?
"Tiểu quỷ nhỏ này..."'
Một phát bắn hụt thật mất mặt trước những người đồng đội. Người đàn ông to lớn một mắt cắn răng, và sự tức giận của hắn ta bộc phát. Ngay lập tức hắn ta giơ súng lên và tiếp tục nhắm vào Hạ Nặc, bóp cò một lần nữa.
Một cơn chấn động đến từ đôi cánh của tàu cướp biển của Tháp Đa, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngay lập tức, trên thân tàu, một vài tấm gỗ vuông đột nhiên đẩy lên trên. Dưới ánh mắt của đám đông, một số tháp pháo lớn với đường kính rộng nửa mét lặng lẽ vươn ra từ cửa sổ đen và trắng.
Nòng súng nhắm trực tiếp vào những tên cướp biển trên bờ.
Cùng lúc đó, một giọng nói thô lỗ, kèm theo những nụ cười lố bịch, vang ra khỏi boong tàu:
"Ah Lạp Lạp, vậy mà ta còn tưởng là ai, đây không phải là ông bạn già của ta sao, thật lâu rồi không gặp?
Những thành viên của nhóm cướp biển Cá mập xanh đột nhiên thay đổi khuôn mặt và nhìn lên, nhưng họ nhìn thấy chỉ là cái sàn trống. Nhưng lúc này, hai bên cánh tàu đứng đầy người. Có ít nhất khoảng hai mươi người, và sẵn sàng kiếm ở trong tay.
Ở giữa đó là Khai Lạp và Bích Kỳ. Ông ta đang ngậm điếu thuốc trong miệng với khuôn mặt hờ hững. Đôi mắt sau đó như đang khinh bỉ., cười vang.
"Đám người này là từ đâu ra?"
Tình hình thay đổi quá nhanh, lúc đầu không thấy ai bước ra khỏi cabin, nhưng trong chớp mắt, đã có rất nhiều người xuất hiện, những tên cướp biển bên dưới gần như ngẩn người.
Tuy nhiên, điều chúng không biết là Hạ Nặc trên boong rõ ràng nhìn thấy mọi thứ, và đã nhanh hơn chúng, cho tới bây giờ đã kịp tinh thần chuẩn bị.
"Sao lại thao tác nhanh như vậy?"
Suy nghĩ một chút nhìn xuống lan can, Hạ Nặc không nhịn được nhổ nước bọt.
Ngay lúc này, khi cậu ta đang chuẩn bị rút thanh kiếm để chặn phát súng thứ hai của người đàn ông một mắt thì cả một hàng xếp hàng trước mặt cậu ta, đột nhiên hét lên, rồi đưa súng ra, sau đó, những người chú đã chuẩn bị vũ khí sẵn sàng.
Mẹ ơi, con đã ở trên thuyền rất nhiều ngày. Ngoài ăn uống, ngủ trên boong rất lâu. Tại sao con không biết những công nghệ đen này?
Lúc này, Hạ Nặc vẫn đang nhìn chằm chằm xuống sàn, và Bích Kỳ đã nhìn lại, giơ ngón tay cái lên và cười khẩy, nói gì đó: "Ah, có thể ngăn cản một khẩu súng chỉ bằng kiếm thuật, thật tốt đấy cháu trai Hạ Nặc."
" Tốt lắm! "
Hạ Nặc bất ngờ và nói với Bích Kỳ: "Chú không thể bình tĩnh như vậy chứ, đang có rất nhiều cướp biển phía bên dưới, chú lâu lắm mới ra, làm cháu lo lắng là cháu sắp chết trên boong tàu rồi."
"Ha ha, cháu trai Hạ Nặc, đừng quá lo lắng."
Bích Kỳ còn chưa mở miệng, Khai Lạp bên cạnh châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Chúng tôi đã bận rộn để chuẩn bị bữa tiệc trước đó, không có vũ khí trong tay, chỉ lo cho sự an toàn của cháu."
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Hạ Nặc, liếc lên nhìn tầng hai của cabin, cười nhẹ một cái: "Ai đó đang nhìn chúng ta vẫn đang được trốn một nơi an toàn."
Hoàn toàn không đề cập đến những công nghệ đen trong thuyền, phải có thao tác này sao....
Nhìn Khai Lạp, Hạ Nặc yên lặng thì thầm trong lòng, yếu ớt gật đầu, như một phản ứng đồng tình.
Trên thực tế, cậu ta chỉ bị sốc bởi trận đánh bất ngờ của đám cướp biển kia, tiện thể nhếch mép một cái, trừ khi những tên cướp biển bên dưới vội vã lao vào nhau, hoặc khu vực bị hỗn loạn. Hạ Nặc thực sự đã có công lớn.
Ngay lúc này, cũng là lúc tàu rời cảng. Thực lực đang không ngừng tiến bộ, tâm tính dần thay đổi, nếu như hồi trước ở thị trấn Cam, gặp chuyện này cậu ta sẽ không bình tĩnh được như vậy.
"Dạ, được rồi, đại thúc!"
Trên bờ biển, vì pháo đài của Khai Lạp xuất hiện mà cũng dựng tường kiếm chống đỡ. Hạ Nặc nhìn vào những tên cướp biển bên dưới. Quay lại nhìn và hỏi Bích Kỳ: "Những kẻ tự xưng là cướp biển Cá mập bạc này là ai vậy ạ?"
Lý do tại sao điều này được hỏi là trong suy nghĩ của Hạ Nặc, sau khi cố gắng nhớ lại. Có lần có người treo giải triệu phần thưởng cho ai tìm ra nhóm cướp biển Tháp Đa, có lẽ đó là lý do của trận đấu ngày hôm nay.
"A Lạp Lạp, một đám người thất bại thôi, không có gì phải để ý."
Bích Kỳ cười toe toét. "Một năm trước, có một cuộc xung đột và bị chúng ta đánh bại. Thật không dễ để giải quyết chúng. "
"Đúng vậy, Hạ Nặc, cháu cứ ở trên thuyền, không cần phải ra tay."
Lần này là Khai Lạp bên cạnh cậu ta, phun ra một vòng tròn khói và cười nhẹ. "Rốt cuộc, kiếm đấu với súng, mặc dù cháu có kiếm thuật không tồi, nhưng nó không thực sự phù hợp để chiến đấu, cuộc hỗn chiến rất nguy hiểm, chúng tôi không thể phụ lòng ông chủ chân đỏ. "