Cậu nói vậy mục đích là để chọc vợ cậu cho vui, nhưng nói xong cậu cũng không vui vẻ mấy. Không có tâm trạng lái xe, cậu lang thang đi bộ một mình qua các con phố. Cậu không hiểu sao cậu lại quan trọng hoá chuyện vợ hắt hủi cậu? Hồi xưa bị cả bu Hoa lẫn bu Tuyết hắt hủi, cậu cũng có sao đâu? Ngày cậu học lớp mẫu giáo, có lần bu Hoa tới trường đón anh Lộc, thấy anh chạy ra nhào vào lòng bu, cậu cũng bắt chước lao ra cùng anh. Vì bu bồng anh rồi nên cậu chỉ có thể đứng bên dưới ôm chân bu, vừa ôm vừa ngẩng đẩu lên cười cười với bu, làm bộ mặt dễ cưng với hi vọng bu sẽ thương mình. Nhưng rất tiếc, bu đá cậu ngã chổng kềnh rồi chửi cậu xối xả:
- Cút về với bu Tuyết nhà mày đi, đừng ở đây chia rẽ gia đình tao nữa, đồ thừa thãi.
- Cậu ứ phải đồ thừa thãi! Ứ phải như thế!
Cậu mếu máo cãi lại, bu tức tối nói:
- Ừ! Mày không phải đồ thừa. Mày chỉ là đứa con hoang ngu dốt thôi. Nom phát ghét. Cút đi cho khuất mắt tao!
Cậu cũng muốn cút lắm chứ, nhưng khi cậu tới chỗ bu Tuyết đòi ở lại với bu, bu lại không chứa chấp cậu. Thấy cậu tủi thân, bu động viên:
- Ngoan ngào! Cậu phải ở lì nhà đó để chiếm lấy cái gia sản của thầy Tài, trả thù cho bu chứ!
- Nhưng bu Hoa không thích cậu, bu Hoa kêu cậu là đứa con hoang ngu dốt, ở đó cậu rất khổ.
- Ôi dào ôi! Nam nhi đại trượng phu phải chịu khổ thì mới trưởng thành được chứ, phải không cậu?
Bu nói thế thì cậu cũng chịu rồi, khi đó cậu mới chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu, cãi sao nổi? Giờ cậu trưởng thành rồi, cậu cũng chẳng biết cãi ra sao? Càng không hề biết làm như nào để vợ mình đừng hắt hủi mình. Cậu nói với vợ cậu có rất nhiều gái theo, thì cũng đúng là như thế, mỗi lần cậu bước chân vào bar các em đeo bám cậu dữ lắm. Cậu uống rượu có người rót, cậu mệt có người bóp vai, đầy em biết cậu có vợ rồi mà vẫn nhiệt tình thả thính. Nhất là những lúc cậu rút ví tiền ra thưởng cho các em, tụi nó mắt sáng long lanh chứ không như con vợ cậu đâu. Kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên với nấm lùn, cậu rút ví đưa cho nấm chục tờ tiền xanh rì giống như cái cách cậu thưởng cho Oanh và các cô người yêu cũ. Ngặt nỗi, gương mặt nấm không có nửa điểm vui sướng, nó buồn bã hỏi:
- Đối với cậu, em chỉ là một thứ gì đó có thể mua được bằng tiền thôi à?
Tự dưng cậu thấy quê dã man. Đồ dở người! Thế mới nói nó không phải gu của cậu mà, con gái con lứa gì mà được người yêu cho tiền lại làm mặt lạnh. Đáng nhẽ phải mừng huýnh mới đúng chứ, cái đồ suy nghĩ cổ hủ lạc hậu. Cậu điên tiết chọc tức nó:
- Mày đang bị ảo tưởng rồi đấy. Tiền này là cậu đưa cho mày để nhờ mày mua quà cho mấy đứa trẻ mồ côi ở chỗ mày đang làm tình nguyện thôi, chứ còn đối với cậu, mày không đáng một xu đâu cây nấm lùn thơm nức ạ.
Nấm lùn sững sờ nhìn cậu, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt nó khiến cậu cũng sững sờ theo. Cậu muốn nó bị quê, bị tức giống như cậu, nhưng sao khi nó buồn lòng cậu lại não nề đến thế? Buổi hẹn hò thứ hai, nó không thèm tới địa điểm gặp mặt, cũng chẳng nhắn tin gì cho cậu hại cậu sốt hết cả ruột. Cậu xin nhấn mạnh cậu nóng lòng là vì sợ chuyện với nó không thành, thầy Tài không đón bu Tuyết về nhà ở với cậu thôi chứ cậu không có tình cảm gì với nó đâu đấy nhá! Sau khi gọi điện dò la em Sương, nắm được lịch trình ngày hôm đó của nó, cậu liền phóng xe tới trại trẻ mồ côi. Gặp cậu, nó vẫn lịch sự chào. Nó còn nói với tụi nhỏ:
- Các em chào cậu Hoan đi! Chính cậu là người nhờ chị mua quà cho các em đấy.
- Dạ, tụi em chào cậu Hoan ạ!
Tụi nhỏ đồng thanh chào cậu. Nấm lùn sau đó đi thẳng xuống bếp phụ các chị dọn cơm. Tụi con nít quấn nấm lắm, đứa lớn đòi nó xới cơm, đứa nhỏ thì cứ bu kín quanh nó, đòi nó xúc cơm cho ăn. Cậu nhìn bọn nó tự dưng thấy cay cay nơi sống mũi, khi ấy cậu đã có một ước mơ rất ngu người, đó là ước gì hồi nhỏ cậu bị vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi. Và rồi sau đó sẽ có một người dịu dàng tới xúc cơm cho cậu như nấm lùn. Chắc sẽ vui lắm chứ không như cái hồi cậu chưa biết tự xúc ăn, bọn giúp việc bón cơm cho cậu mà cứ như tống "mứt" vào mồm cậu vậy, lũ mất dạy. Lũ chúng nó cũng không bao giờ biết dỗ cậu ngủ như cái cách nấm lùn hát ru cho tụi nhỏ ở đây. Ngắm nhìn những gương mặt trẻ thơ lim dim chìm sâu vào giấc nồng, lòng cậu chợt thấy ấm áp quá đỗi. Cậu níu áo nấm lùn, lí nhí nói:
- Ê! Cậu đói!
Nấm lùn đưa tay lên miệng suỵt suỵt, ra hiệu cho cậu giữ trật tự để các bé còn ngủ. Sau đó nó kéo cậu xuống bếp, dịu dàng dọn cơm cho cậu ăn. Có mỗi cơm trắng, lạc rang mặn ngọt, bát canh cua rau mồng tơi và ít cà muối thôi mà sao cậu thấy ngon dữ tợn. Cậu thích lắm những lúc đưa bát ra, mè nheo đòi nấm lùn chan canh cho cậu. Cậu tự thấy cái câu cậu nói nó không đáng một xu thực sự hơi quá đáng, trong thời gian hẹn hò cậu còn nói nhiều câu quá quắt hơn, nhưng nấm chưa bao giờ trách móc cậu nặng lời cả. Có điều, cậu tự nghĩ, tự thấy mình đanh đá. Cậu thở dài quay người, bước nhanh về biệt phủ, nhưng cậu chưa đi tới cổng chính đã nghe giọng thằng Lập chua loét:
- Mợ lại đợi cậu đấy à?
- Ừ.
Giọng vợ cậu nhỏ hơn, êm tai hơn.
- Ôi dào! Cậu đi chơi mặc cậu, mợ đợi chi mất công?
Ơ hay cái thằng dở hơi cám lợn này? Vợ cậu đợi cậu kệ vợ cậu, mắc mớ gì tới nó mà khuyên với chả nhủ? Ngứa đòn à? Cậu Hoan đang định lao tới đập cho Lập một trận thì lại nghe nó sốt ruột nói:
- Mợ vào nhà đi mà! Cổ tay mợ bị bỏng còn chưa khỏi, mợ cứ đứng ngoài này sương xuống lạnh rồi lại ốm ra.
Cổ tay vợ cậu bị bỏng ư? Đó là lý do nó mặc áo dài tay à? Nó cố tình giấu cậu nên mới không cho cậu cởi áo? Cậu chẳng biết gì thì thôi còn trách nó, ép nó dùng hai tay đưa bát cơm cho bu, rồi có lúc còn siết cổ tay nó rất mạnh. Cậu làm chồng cái kiểu gì đấy? Cậu đã não nề lắm rồi, thằng Lập còn nói thêm:
- Bà Tuyết đáng ghét! Già rồi còn đểu cáng, dám đổ nước trà nóng lên cổ tay mợ xong lại giả bộ bị sốt rồi hớt đểu để cậu Hoan gây khó dễ cho mợ, mợ tới thăm thì kiêu không gặp. Con đoán con Huệ có gan đổ nước trà cũ lên người mợ là do bà xúi đấy. Mợ ngại thì để con mách cậu cho, để cậu xử bà ta tới nơi tới chốn luôn đi.
- Đừng. Cậu xa bu ruột từ bé, mãi mới được đoàn tụ. Mợ không muốn cậu với bu hằn học nhau, hồi nhỏ cậu bị thiếu thốn tình cảm suốt rồi, tội cậu.
Vợ cậu nhỏ nhẹ khuyên nhủ người làm. Đồ điên! Cậu với bu cậu hằn học nhau thì kệ bu con cậu chứ, mắc mớ gì nó phải lo? Lo cho cậu nên bị chèn ép cũng không nói, bị đau vẫn cố nhẫn nhịn, bị người làm đổ nước vào người ướt nhẹp cũng lặng thinh. Đồ khùng! Đồ thần kinh! Tức hết cả người, cậu chỉ muốn chạy tới chỗ vợ mắng cho nó một trận, ngặt nỗi cậu làm không nổi. Bởi vì ngay lúc này đây, lòng cậu nặng nề như có đá đè, mắt cậu đỏ quạch, cậu thực sự chẳng thể đối diện với vợ.
Cậu thở dài quay người rồi đi bộ thêm một đoạn nữa và vào biệt phủ bằng cổng sau. Trước tiên, cậu tới tìm bu Tuyết. Con Huệ thấy mặt cậu hầm hầm như có mưa giông bão tố kéo tới liền sợ hãi khuyên nhủ:
- Bà đi ngủ rồi cậu ạ. Bà đang sốt mà cậu, có gì sáng sớm mai cậu qua được không ạ?
- Sốt cái con khỉ, mau mở cửa!
- Bà sốt thật mà cậu. Cậu đừng nói như vậy, bà nghe thấy bà tủi chết, bà thương cậu nhất mà.
Con Huệ nhiều lời quá khiến cậu Hoan đau đầu. Cậu vốn không nho nhã thư sinh được như cậu Lộc, cậu đã ngứa mắt rồi thì cậu không đôi co gì nhiều. Cậu đạp cửa chính rồi đi vào phòng tắm xả một ca nước đầy, sau đó đem ra hắt thẳng vào người Huệ.
- Ca nước đầu tiên là vì mày dám láo chó với vợ cậu.
Dứt lời, cậu lại đi vặn đầy một ca nước nữa, tiếp tục đem ra hắt lên người nó rồi tiếp tục nói:
- Ca nước thứ hai vẫn là vì mày dám láo chó với vợ cậu.
Con Huệ rét run, nhưng cậu vẫn tiếp tục vào phòng tắm vặn thêm ca thứ ba rồi đem ra, từ tốn rót dần dần lên trên đỉnh đầu của nó, đến khi hết ca thì cậu quắc mắt hỏi:
- Ca thứ ba là vì sao mày biết không?
Con Huệ sợ té khói, nó vội vã quỳ xuống ôm chân cậu, vừa khóc lóc thảm thiết vừa mếu máo nói:
- Là vì con dám láo chó hắt nước lên người mợ. Cậu Hoan! Cậu tha cho con! Con cắn rơm cắn cỏ con lạy cậu! Từ nay trở về sau có cho vàng con cũng không dám láo nữa, con biết tội rồi cậu ơi!
- Biết điều thì gọi bà dậy mau!
Con Huệ sụt sịt gọi bà Tuyết. Thực ra bà đã tỉnh từ lâu rồi, nhưng nghe giọng cậu, biết cậu đang cáu nên bà ngại đối mặt. Cơ mà có vẻ như bữa nay không gọi được bà chắc cậu không rời khỏi đâu, bà đành ngồi dậy búi qua mớ tóc rồi giả bộ hiền hậu hỏi cậu:
- Con trai cưng của bu sao bữa nay lại qua thăm bu muộn thế? Nhớ bu à?
- Nhớ nhung cái của nợ. Sao bu dám làm bỏng vợ cậu?
- Bu làm bỏng vợ cậu hồi nào? Cậu đừng nghe nó hớt lẻo vớ vẩn khiến bu con mình bất hoà.
Bà Tuyết chối, Huệ thấy bà nháy mắt thì nói thêm:
- Cậu ơi chắc là lúc mợ đỏng đảnh gạt hai tấm lụa xuống đất, mợ mạnh tay quá khiến ấm trà cũng rớt luôn nên chẳng may mợ bị bỏng thôi.
- Mày im mồm! Cậu chưa hỏi tới mày!
Cậu Hoan quát lớn, Huệ im re. Bà Tuyết nói:
- Chỉ là một sự cố nho nhỏ mà mợ đổ oan cho bu thế thì tội bu quá chừng cậu ạ. Chắc mợ lại khóc lóc tùm lum, kêu đau kêu rát, tỏ vẻ bị hại để cậu xót chứ gì?
Con vợ cậu nó không hề làm thế, chính vì nó không làm thế nên càng bức cậu nổi khùng. Cậu điên tiết đập nát chén trà trên bàn bu rồi gằn giọng nói:
- Cậu mất công xuống thành phố rước Hân về để nó làm vợ cậu chứ không phải làm trò tiêu khiển của bu!
- Bu biết, nào có ai dám coi vợ cậu là trò tiêu khiển đâu? Bu thực sự bị oan ức mà.
- Oan hay không lương tâm bu tự biết. Đếch cần nói nhiều nhức cả cái đầu. Đến thằng chồng như cậu còn chưa dám vả nó phát nào mà bu dám làm đổ nước trà nóng lên cổ tay nó, bu chất chơi ghê đấy!
Bà Tuyết không biết mợ Hân dùng cách thần thông quảng đại nào để khiến cậu tin tưởng mợ, nhưng vì bây giờ cậu rất mất bình tĩnh nên bà không dám gân cổ lên phản bác nữa, bà chỉ xoa dịu cậu:
- Bu có làm gì thì cũng vì cậu thôi mà. Người nhà với nhau có gì chín bỏ làm mười nha cậu!
Do bản chất hơi ngờ nghệch nên cậu Hoan không biết bu đang dùng ngạn ngữ, cậu lừ mắt phản bác:
- Chín là chín, chín cộng một mới thành mười, lấy đâu ra chín bỏ làm mười? Tào lao!
- Ừ thì chín cộng một thành mười. Cậu nói gì cũng đúng, bu thương cậu nhất trên đời ý.
- Thương cậu? Nực cười! Thương cậu hay cần cậu để giành lấy tiền tài địa vị? Hồi nhỏ có tiền tiêu vặt cậu liền bớt ra cho bu. Bu bệnh nhắn tin cho cậu đã khi nào cậu quên không qua thăm? Lớn lên, để đón bu về nhà mà cậu nịnh thầy Tài đến bã bọt mép. Có những lần bu cầm thẻ của cậu đem đi tiêu sài hoang phí xong sợ thầy Tài lại đổ cho cậu ăn chơi phá phách, cậu đã từng vạch mặt bu chưa? Tuy cậu học dốt nhưng cậu tự tin là cậu chưa từng để bu thiệt thòi so với bu người khác. Còn bu, phận làm bu mà hư cái nết! Cậu đã cảnh cáo rồi mà dám coi thường lời nói của cậu! Xem chừng bu chán sống cảnh vinh hoa phú quý rồi phải không?
- Bu chưa chán. Bu xin cậu đấy, đừng làm lớn chuyện. Tại vì cậu thương mợ hơn nên bu tủi thân.
- Bu điên à? Giữa cậu và bu là tình cảm mẫu tử. Giữa cậu và vợ cậu là tình cảm phu thê. Liên quan qué gì tới nhau mà so với chả sánh? Xàm xí!
- Bu... bu sai rồi... cậu tha cho bu đi mà cậu...
Bà Tuyết khóc lóc năn nỉ nhưng cậu Hoan chỉ nói:
- Muộn rồi. Bu mau dọn đồ đi.
- Đừng mà, bu không rời biệt phủ đâu cậu ơi. Có chết bu cũng ở đây. Bu van cậu đó. Bu không dọn đồ đâu.
- Bu không dọn thì để cậu dọn hộ cho bu!
Cậu Hoan phừng phừng tức giận mở toang tủ đồ của bu rồi rút quần áo ra khỏi mắc treo quẳng dần lên trên giường. Vừa làm cậu vừa sai người giúp việc:
- Con Huệ đâu! Xuống kho chứa đồ lấy một bộ chăn gối đem qua đây cho cậu, coi như quà cậu tặng bu trước lúc bu rời khỏi nhà, để đêm nay bu đem ra ngoài đường bu ngủ cho nó ấm.
Bà Tuyết sợ hãi nhắn tin cho mợ Hân, van nài mợ tới cứu bà. Cũng mất mặt lắm nhưng bà hết cách rồi, giờ chỉ có hai người có thể cản được cậu, ông Tài và mợ Hân. Nhưng ông Tài mà biết chuyện thì bà xác định luôn, cho nên bà chỉ có thể trông đợi vào con dâu thôi. May cho bà là mợ Hân rất thương người, mặc kệ bà từng bắt nạt mợ, mợ vẫn bảo Lập đèo mợ qua chỗ bà. Biệt phủ của ông Tài có khuôn viên cực rộng, ngoài những gian nhà lợp ngói dành cho người giúp việc, bếp tổng, các kho chứa đồ, nông trại cho gia súc, vườn cây ăn quả sai trĩu trái, khu trồng rau sạch,... thì ông còn xây ba biệt thự lớn, một biệt thự của ông, hai biệt thự dành cho hai cậu con trai sau khi tụi nó lấy vợ. Hiện tại, mợ Phượng đang ở trong căn biệt thự của cậu Lộc. Căn biệt thự của cậu Hoan thì trống không vì cậu đã tự xây nhà sàn cho mình trước khi cưới mợ Hân. Cậu được ông Tài cho theo học nghề thợ mộc nên cậu làm cái gì cũng chuyên nghiệp, cứ rảnh rỗi cậu lại trang hoàng lại từng ngõ ngách nhỏ trong căn biệt phủ. Sau khi thấy ông Tài mê tít cái chòi hình lục giác bằng gỗ lim ở chỗ hồ cá cảnh do mình đóng, cậu Hoan hứng khởi đập luôn cái cổng chính, hại ông méo cả mặt. May mà cậu có khiếu thẩm mỹ, cậu dựng lại chiếc cổng nguy nga bằng gỗ quý khiến cơ ngơi của ông nom sang hơn hẳn, chứ không thì cậu bị ông cho ăn cháo chửi đến no luôn rồi. Tuy từ cổng chính tới biệt thự của ông Tài hay căn nhà sàn đều xa nhưng bình thường Hân vẫn đi bộ coi như tập thể dục, chỉ những hôm có việc gấp như hôm nay cô mới nhờ Lập đèo xe máy cho nhanh. Thấy con dâu xuất hiện, bà Tuyết có chút cảm động. Bà mếu máo nói:
- Mợ Hân! Cứu bu với mợ ơi! Cậu biết chuyện bu làm mợ bị bỏng rồi. Cậu muốn đuổi bu ra ngoài đường.
- Sao tự dưng cậu lại biết chuyện đó vậy bu?
Hân đăm chiêu hỏi, bu Tuyết sửng sốt hỏi lại:
- Không phải là do mợ ton hót với cậu à?
- Dạ, con không nói gì bu ạ.
Hân lễ phép đáp. Lập tưng tửng nói:
- Đêm hôm mợ nhà con còn bận đứng ngoài cổng chính đợi cậu kia kìa, lấy đâu ra thời gian mà ngồi lê đôi mách hả bà? Chẳng qua là do cậu Hoan có cặp mắt tinh tường như cú vọ và đôi tai thính như con chó cái nên chẳng có chuyện gì qua mặt được cậu thôi ạ.
Thái độ phấn khởi khác thường của Lập khiến Hân nghi ngờ chuyện lộ có liên quan tới Lập, nhưng cô không có chứng cứ vì cậu đã lên tiếng:
- Mày có đôi mắt nhìn người hơi bị xịn đấy Lập ạ!
- Dạ, cậu quá khen, chủ nào tớ nấy cậu ạ!
Lập lem lẻm cái mồm, bà Tuyết hùa vào nịnh nọt:
- Cậu đã có mắt tinh tai thính rồi, giờ lại thêm cả tính vị tha nữa thì tuyệt vời lắm ý, mợ Hân nhỉ?
- Bu khỏi nhiều lời. Cậu là thằng nền ông, cậu đã quyết thì con vợ cậu cũng không thể can dự được.
Cậu Hoan nói với bu Tuyết rồi quay sang chửi vợ:
- Cả cái con điên kia nữa! Trời khuya sương xuống lạnh chết bà đi được, ai khiến mày ra cổng chính đứng? Cậu đã từng cấm mày đợi cậu rồi cơ mà? Mày coi lời nói của chồng mày là nước đổ lá khoai hay sao?
Hân nhẹ nhàng đáp:
- Em đâu có dám coi lời nói của chồng em là nước đổ lá khoai đâu ạ. Đối với em, lời nói của chồng chính là nước đổ bông gòn, đổ đến đâu thấm đến đấy ạ.
- Thấm tháp cái nỗi gì mà dám làm trái lời cậu?
- Thì cũng có hôm em ngoan, em nghe lời cậu, em đâu có dám đợi cậu đâu. Nhưng có những hôm em nhớ cậu quá thì cậu cũng phải cho em hư chút xíu chứ!
Lập nghe cái giọng mợ Hân mà thấy ngọt như mía lùi, thảo nào cậu Hoan sướng, nó thấy khoé môi cậu cong cong. Cậu đang cầm một chiếc vali rất to, xem chừng là muốn dọn đồ của bà Tuyết vào trong chiếc vali đấy. Mợ thấy vậy liền đi tới bên cậu rồi dịu dàng hỏi:
- Chồng em đang làm gì đấy ạ?
- Bu chán sống ở biệt phủ rồi, cậu giúp bu dọn đồ.
Cậu đáp, bu cậu gào ầm lên:
- Bu nào có chán sống ở biệt phủ? Cậu điêu!
- Không chán sống ở biệt phủ mà dám động vào người của cậu à? Vô hết cả cái lý!
- Thì bu sai, bu hồ đồ, nhưng mợ Hân đâu có trách bu đâu, sao cậu cứ phải sồn sồn lên thế?
- Vợ cậu nó không trách bu vì nó đần, bu chớ hi vọng cậu cũng đần như nó.
Cậu Hoan lý sự. Hân dịu dàng ôm chồng, vừa xoa xoa lưng an ủi cậu cô vừa hỏi:
- Cậu dọn đồ sắp xong chưa ạ?
- Sắp xong rồi, tống hết đống đồ trên giường vào vali nữa là xong. Vợ đợi cậu xíu! - Cậu đáp.
Hân lau mồ hôi trên trán cho cậu rồi thỏ thẻ đề nghị:
- Cậu dọn dẹp nãy giờ vất vả quá rồi, những việc còn lại cậu cứ để Huệ làm nốt, cậu về nghỉ ngơi với em thôi. Khuya rồi, cứ đứng ở phòng bu thế này em mệt quá.
Nghe mợ Hân kêu mệt, cậu Hoan sốt ruột kéo mợ về phòng. Thấy mợ ngoái đầu lại nháy mắt với mình, Huệ liền hiểu ý. Nó về phòng thay bộ đồ khô rồi quay lại phòng bà Tuyết lau chùi dọn dẹp. Bà Tuyết thở phào, tính cậu Hoan cực kỳ nóng, nhưng được cái cậu nhanh quên. Chỉ cần qua cơn điên đêm nay thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bà nhắn tin nhờ con dâu xoa dịu cậu. Chả cần bu nhờ thì Hân cũng biết mình phải làm gì. Buổi đêm đang nằm thiu thiu ngủ, thấy chồng định vùng dậy đi coi bu Tuyết đã rời khỏi biệt phủ hay chưa, Hân ôm cậu năn nỉ:
- Thôi mà, em xin mà. Cậu kệ bu đi! Bu ở nhà hay ở ngoài đường thì cũng có ảnh hưởng gì tới cậu đâu?
- Sao lại không ảnh hưởng? Cậu đường đường là thằng nền ông, nói một là một, nói hai là hai.
Cậu vừa dứt lời thì con vợ hâm chủ động dùng môi cọ vào môi cậu. Lợi dụng lúc cậu đang choáng váng, nó thỏ thẻ nịnh nọt:
- Thì em biết là thế, nhưng mà đôi khi trong cuộc sống mình cứ du di đi một xíu, nói một thành hai cũng đâu có sao đâu? Ví dụ như bây giờ em nói em hôn cậu một cái, nhưng lúc sau em thay đổi ý định, em hôn liền hai cái, cũng được chứ nhỉ cậu nhỉ?
Gì cơ? Vợ đã chủ động hôn cậu rồi mà còn hôn nhiều thế cơ á? Hôn gì hôn tẫn hai cái? Điên à? Sướng quá nên cậu có phần mất bình tĩnh:
- Ừ... đư... đực... được... tất... tất nhiên... là được.