Độc tam hoa gây đau ghê lắm, hồi xưa cậu thấy bu Hoa cứ quằn quại suốt, mặc dù bu đánh cậu nhiều nhưng nom bu gào thét hoài cậu vẫn thương bu. Giờ vợ cậu nằm im lìm một chỗ, chẳng la xíu nào cậu còn thấy thương gấp vạn, trong lòng cậu dấy lên nỗi chua xót khó tả.
- Đau thì cứ kêu đi vợ, đừng cố chịu đựng.
Cậu nhỏ nhẹ khuyên nhủ nhưng vợ chẳng đáp cậu, cũng chẳng nhìn cậu, thi thoảng chỉ khẽ rùng mình. Cậu ngồi ngay bên cạnh chỗ vợ nằm mà vợ chẳng hề biết. Thà vợ cứ gào như bu Hoa còn hơn, ít ra cậu còn cảm nhận được sự sống, chứ vợ cứ như một cái xác vô hồn thế này cậu thực sự lo lắng lắm. Cậu buồn bã ghé tai vợ hỏi:
- Vợ ơi! Vợ à! Vợ có nghe thấy cậu gọi không vợ?
Hân có nghe thấy giọng nói của chồng, nhưng đó chỉ là những lời trong ảo giác chứ không phải ở thực tại. Khi bị trúng độc bà Hoa toàn nhìn thấy những chuyện kinh hoàng như bị bà Tuyết đánh đập hành hạ bà, cậu Hoan tát bà hộc máu mồm, bà Tương bêu riếu bà khắp nơi vì tội dám quyến rũ thầy Thanh, ông Tài phát hiện ra nhiều chuyện xấu xa bà làm rồi điên tiết đòi bóp cổ bà hay bà bị người đời khinh bạc, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Chính những ảo giác đó bức bà phát rồ. Cả bà và Hân đều phải chịu cảm giác đau buốt như bị đánh trăm roi cùng một lúc, nhưng tình trạng của Hân khá hơn vì Hân không gặp ảo giác khủng khiếp như bà. Có lúc Hân nhìn thấy mình của ngày bé thơ, mặc váy công chúa xúng xính, được bác Vân tặng búp bê đẹp, được anh Khôi bế đi chơi. Chị Thu bế Sò đi đằng sau. Anh Khôi ít nói, nhưng trước mặt chị Thu, anh ấy thả thính suốt à.
Cậu Hoan cũng hay thả thính Hân như thế, tuy thời gian bọn họ chính thức hẹn hò tìm hiểu nhau thì chỉ có hai năm, nhưng cậu bắt đầu cưa cẩm Hân từ lâu lắm rồi. Tất nhiên, cậu chẳng bao giờ chịu thừa nhận là cậu đi cua gái, mỗi lần gặp Hân cậu chỉ nói rảnh thì rủ Hân đi chơi thôi. Cậu bị Hân từ chối không biết bao nhiêu lần. Có vài lần Hân đồng ý đi chơi với cậu rồi nhưng vì bận chuyện nọ chuyện kia nên Hân không tới điểm hẹn. Hân cũng chẳng thấy áy náy gì cả, vì ba Hậu bảo trên đời này chỉ có duy nhất một người đàn ông có thể đợi Hân thật lâu và yêu Hân vô điều kiện là ba Hậu mà thôi, còn những người khác, đợi xíu không thấy Hân đâu họ sẽ về ngay. Đầy lần anh Khải rủ Hân đi chơi, vì Sương đòi đi cùng nên Hân phải đợi em thay váy đẹp, hai chị em tới muộn mười phút anh đã đi trước luôn rồi. Thế nên hồi nhỏ lỡ hẹn với cậu Hân mặc kệ luôn. Lớn thêm một chút, được dùng điện thoại di động thì Hân hành xử lịch thiệp hơn, không đi chơi được Hân sẽ nhắn tin cho cậu bảo Hân bận. À! Đấy là những lúc Hân không giận nhé! Còn lúc Hân giận thì kệ cậu gọi cháy máy, nửa chữ Hân cũng không nhắn! Hôm cậu Hoan thi trung cấp xong, cậu gọi điện báo cáo với Hân rằng cậu làm bài vô cùng tốt, kiểu gì môn Toán cũng trên một điểm. Cậu còn khoe khoang số cậu hên, hôm nay cậu thả thính được rất nhiều gái xinh ở hội trường thi khiến Hân tức nghẹn. Mặc kệ cậu bảo cậu sắp xuống thành phố, tám giờ tối hai đứa mình gặp nhau ở gốc cây xoài, Hân vẫn cùng gia đình sang nhà ngoại chơi. Năm giờ sáng ngày hôm sau, Hân mới thèm về vườn nhà hái ít rau sạch để đem sang nhà ngoại cho mẹ Hà nấu bữa sáng. Khoảnh khắc phát hiện ra cậu Hoan đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên cây xoài mọc bên ngoài rào chắn, người ngợm ướt nhẹp, mặt mũi sưng vù vết muỗi đốt, Hân chợt sững người. Hân cầm cành cây khô chọc vào vai cậu. Cậu chau mày hé mắt mắng mỏ:
- Cái con này! Hẹn với chả hò thế à? Hẹn tám giờ tối mà giờ năm giờ sáng mới thèm vác mặt về gặp cậu! Điện thoại để đâu mà cậu gọi hoài không nghe?
Vì Hân cố tình bơ cậu nên cô để điện thoại ở nhà. Nhưng cô không nghĩ cậu sẽ đợi lâu như thế. Thì ra ngoài ba Hậu ra, trên đời này vẫn có một người đàn ông có thể đợi Hân rất lâu. Hân nói giọng hờn dỗi:
- Cậu thả thính được nhiều gái xinh rồi thì đi chơi với người ta đi, còn gặp em làm gì?
- Ôi dào! Cậu đã thả thính được ai đâu. Tại anh Lộc bảo là nếu nói như vậy với bọn con gái thì bọn nó sẽ thấy mình đào hoa và say mê mình như điếu đổ nên cậu xạo chơi chơi cho vui thôi!
Cậu buột miệng khai thật, Hân sốt ruột hỏi:
- Cậu đợi em suốt cả đêm à? Có mệt lắm không?
- Không sao! Đợi được mày là tốt rồi!
Cậu nhảy rầm một cái xuống vườn nhà Hân, vui vẻ cười hề hề với Hân. Sau bao lần bị cho leo cây phải tủi thân đi về thì lần này cậu Hoan quyết đợi Hân bằng được, vì cậu có chuyện quan trọng muốn nói:
- Hân! Cậu thi trung cấp xong rồi. Cậu muốn đón mày về biệt phủ ở với cậu, ý mày sao?
- Em... bây giờ em còn phải tập trung học thật giỏi để đỗ đại học, sau này ra trường còn có công ăn việc làm.
- Cần gì việc, cứ về nhà với cậu, thầy Tài nuôi cả hai đứa. Nha! Đảm bảo cả đời ăn sung mặc sướng.
- Nhưng mẹ Hà dạy em rằng con gái phải có lòng tự trọng, phải biết độc lập, tự chủ, không dựa dẫm vào ai cả. Cậu đợi em tốt nghiệp đại học xong thì tính sau, được không ạ?
Hân nhỏ nhẹ thương lượng nhưng cậu Hoan không chịu. Từ hôm đó cậu không hề "làm phiền" Hân nữa. Thi thoảng ra vườn, thấy cây xoài mọc bên ngoài rào chắn sai trĩu quả nhưng không thấy bóng dáng người thương ngồi vắt vẻo trên đó, Hân lại thoáng buồn. Sau này, ngoài đậu thủ khoa hai trường đại học, Hân còn được nhận học bổng toàn phần của ngôi trường mà anh Khôi từng theo học. Ba Hậu rất muốn Hân tới ngôi trường đó học Y, nhưng Hân đã không làm theo nguyện vọng của ba. Hến của ngày nhỏ nghe lời ba răm rắp, Hân của tuổi trưởng thành đã không còn ngoan như thế. Ba năm trước, bỏ ngoài tai lệnh cấm của ba, nửa đêm cô vẫn theo chuyến xe từ thành phố lên chỗ rừng núi hiểm trở để cứu trợ cho những người gặp nạn. Siêu bão đổ bộ, có những lúc gió quật ầm ầm, cây đổ tứ tung, mặc dù ba từng dặn phải hết sức cẩn thận, cô vẫn không kiềm được mà lao ra chỗ cậu nhóc đang ngồi khóc rưng rức bên ngoài hang đá. Nghe thấy tiếng rắc rất to, Hân hốt hoảng ôm bé con vào lòng. Lúc đó cô chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn bảo vệ cậu bé. Cô không hề hay biết rằng, có một người ngốc nghếch cũng lao ra bảo vệ mình. Khoảnh khắc nhìn thấy máu từ lưng cậu chảy xuống ròng ròng, Hân thực sự bị khiếp sợ. Cơn đau buốt toàn thân cộng thêm những ảo ảnh về ngày hôm đó khiến Hân đột ngột bị căng thẳng. Thấy trán vợ rịn mồ hôi lạnh, cậu Hoan vội vã dùng khăn ấm lau mồ hôi cho vợ rồi nhẹ nhàng động viên:
- Cố lên nhé! Cố lên! Cậu xin!
Nom vợ yếu ớt, sống mũi cậu đỏ au. Biết độc tam hoa gây đau đớn, cậu xoa chân tay và xoa vai cho vợ bớt khó chịu. Mọi khi cậu về muộn vợ hay đợi cậu lắm. Nếu cậu say vợ sẽ nấu canh giải rượu, nếu cậu đói vợ sẽ nấu miến, nếu cậu kêu mỏi vợ sẽ matxa cho cậu. Có hôm vợ giận cậu nằm quay mặt vào tường, cậu vén tóc vợ qua một bên rồi hôn trộm lên gáy vợ, phụng phịu kêu bị khó ngủ. Vợ tuy chưa thèm nói chuyện với cậu nhưng lại mủi lòng quay sang chỗ cậu, vòng tay qua ôm cậu vào lòng. Hôm nay, cậu có nũng nịu thế nào vợ cũng chẳng để ý. Lòng cậu hụt hẫng vô cùng, cậu ghé tai vợ tâm sự:
- Ghét cậu cũng được... chỉ cần đừng bỏ cậu thôi.
Không thấy vợ đáp, cậu lại năn nỉ thêm:
- Hân... đừng ngó lơ cậu.
Đừng ngó lơ cậu... như hồi xưa. Đừng cứ hẹn cậu rồi lại không tới. Hôm thi trung cấp xong, tám giờ tối, cậu ăn mặc bảnh bao, đứng ở gốc xoài đợi nấm lùn, nhưng đợi mãi chẳng thấy nấm về, gọi điện nó cũng không thèm bắt máy. Trời mưa! Nước mưa xuyên qua kẽ lá trút xuống mái tóc vuốt keo bóng lộn của cậu, khiến cho kiểu tóc mất bao nhiêu công chải chuốt mất đi vẻ lãng tử ban đầu của nó. Sau gần ba tiếng đồng hồ, nước ngập cỡ chục phân, đôi giày hàng hiệu và cả bộ vest của cậu đều ướt sũng. Cậu trèo lên cây xoài ngồi đợi nấm. Nửa đêm, mưa tạnh dần. Muỗi kéo tới. Tụi nó đốt mặt cậu sưng vù. Nhưng cậu đếch sợ, tại cái mặt cậu đã đẹp trai ở mức cực hạn rồi, có sưng thế hay sưng nữa thì cũng vẫn đẹp mà thôi.
Cậu đợi cả đêm liền, rốt cuộc cũng gặp được nấm. Cậu rủ nó về nhà ở với cậu, nhưng nó không chịu. Cậu đã định sẽ không bao giờ làm phiền nó nữa, nhưng sau này thấy chuyện của cậu và Oanh tốt đẹp, ông thầy già lại ngứa mắt, ông bắt đầu vun vén cho cậu và nấm. Thầy thích thì cậu chiều thôi, tại việc hẹn hò tìm hiểu nấm vốn là điều kiện để thầy đón bu Tuyết về, chứ bản thân cậu đã từng bị phũ cả trăm lần, cậu nào có ham hố gì nữa. Hẹn hò với tụi con gái khác cậu thoải mái bao nhiêu thì hẹn hò với nấm lùn cậu căng thẳng bấy nhiêu. Trong suốt hai năm liền, mỗi lần đi hẹn hò với nó là một lần cậu thấy khổ sở. Hẹn nhau hôm sau thì đêm hôm trước cậu đã bị hồi hộp rồi, tim đập huỳnh huỵch, người ngợm quay cuồng chuếnh choáng như bị trúng gió. Cậu phải nghĩ coi lúc đi chơi với nhau cậu nên kiếm cái cớ gì để chuồn sớm, bỏ lại nó một mình cho nó tức, trả thù nó hồi xưa dám cho cậu leo cây. Xong cậu còn phải vắt óc suy tính xem mình nên mặc đồ gì. Mặc lồng lộn quá sợ nó tưởng bở cậu mê nó nên làm đỏm, cậu ứ thích thế. Mặc tuềnh toàng quá thì lại sợ nó chê cậu trai quê, lại bị mất cái sĩ diện của một thằng nền ông. Nhiều khi lục cả tủ đồ mới chọn được một bộ ưng ý, nhưng nó lại không cùng màu với con xe cậu vừa tậu mới tức chứ. Diện vest nâu đỏ, xỏ đôi giày xanh nõn chuối mà lại lái con xe màu vàng chanh thì nom có khác nào cái vườn hoa mùa hạ? Không lẽ đi xe cũ? Như vậy thì lại thiệt thòi cho con xe mới quá chừng, mới về bên cậu không lâu mà chẳng được gần gũi với cậu, tội nghiệp nó!
Suy nghĩ nhiều, nhức cái đầu, mãi mới ngủ được, vậy mà sáng hôm sau gà chưa gáy thầy Tài đã í ới gọi cậu dậy tập võ. Thầy dỗ ngọt cậu chịu khó tập vài ba tiếng để người ngợm rắn rỏi, lúc gặp nhau Hân thấy cậu ngon trai nó sẽ mê cậu tít thò lò. Gớm! Thầy chỉ giỏi khuyên thừa, cậu có lúc nào mà không ngon trai? Hôm cậu cưới vợ, thầy còn bắt cậu trát phấn tô son, rõ buồn cười. Mang tiếng là thầy cậu mà chẳng biết cậu đã đẹp trai ở "le vờ mắc" rồi, toàn bắt ép cậu làm những chuyện không đâu, thiệt sự mệt mỏi hết sức! Mệt nhất là cái lúc phải thực hiện lễ trao dâu, trông thấy nấm lùn diện chiếc váy trắng tinh khôi, khoác tay ba Hậu đi vào lễ đường... tim cậu lúc đó... ôi chao ôi... bị điêu đứng xừ nó mất rồi! Trán cậu vã mồ hôi như bị sốt. Chân cậu run, tay cậu cũng run, mãi tới lúc ba Hậu trao nấm cho cậu, hai đứa tay đan tay siết chặt với nhau cậu mới bớt run rẩy. Cậu cứ nghĩ cậu đã ổn rồi... chỉ là... nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nấm lùn... sống mũi cậu cũng đỏ theo. Sắp phải xa nhà nên chắc nấm buồn, cậu chẳng biết an ủi kiểu gì ngoài mắng nó:
- Cô dâu vừa xấu vừa lùn, lấy được thằng chú rể ngon trai không cười thì thôi còn khóc lóc cái nỗi gì?
Nấm vô thức bật cười, cậu cũng véo má nó cười cười. Trên đường về nhà cậu, nấm run lắm. Cậu sĩ diện đá đểu nó mấy câu cho vui chứ thực tình cậu cũng bị run chứ nào có sung sướng gì. Cậu lấy vợ là do thầy Tài ép buộc, nhưng sống với vợ một thời gian cậu thấy cũng không tệ. Buổi tối ở bên vợ, nếu không thể nghĩ ra nên mặc chiếc áo nào cho phải phép thì cậu cởi trần luôn cho nhẹ cái đầu. Nom vợ vô thức liếc qua nhìn mình xong đỏ bừng hai bên má cậu mắc cười quá chừng. Tuy thi thoảng ở gần vợ cậu hay bị hồi hộp khó chịu, nhưng chỉ cần được vợ âu yếm thì hồn cậu lại lâng lâng như ở trên chín tầng mây. Cậu thích được nghe vợ kể chuyện. Cơ mà bữa nay vợ im lìm quá. Cậu nói chuyện với vợ mãi mà nó chẳng có phản ứng gì, ánh mắt mơ màng chìm đắm vào trong thế giới ảo giác của riêng mình. Cậu buồn bã chạm tay vào hàng lông mày dày rậm rồi chậm rãi lướt nhẹ nhàng qua sống mũi thẳng tắp tới đôi môi tím đen, sau đó khẽ vuốt ve gò má nhợt nhạt. Cậu cố động viên mình bình tĩnh, nhưng rồi cậu không bình tĩnh nổi, cậu khấn bu Hoa:
- Cậu van bu! Cậu lạy bu! Trước đây cậu đập đồ trong phòng bu là cậu sai rồi! Có gì oán hận bu cứ hiện hồn về đánh đập giày vò cậu. Nếu không hiện hồn được về cậu mong bu báo mộng cho cậu, ở dưới đó bu thiếu thốn cái gì, nhà cửa xe cộ hay vàng bạc châu báu cậu sẽ tích cực đốt cho bu. Chỉ van bu đừng rủ rê con vợ cậu theo bu.
Thằng Lập đứng ngoài cửa sổ nghe ngóng tình hình nhịn cười đến nội thương. Sau khi hít một hơi thật sâu, nó giả giọng đàn bà cao chót vót, nói vọng vào trong:
- Bu ở dưới đây không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu người bầu bạn tâm sự thôi. Bu thích mợ Hân lắm!
- Đừng mà bu!
Cậu Hoan hét ầm ĩ, Lập tỉnh bơ phản đối:
- Đừng cái gì mà đừng. Theo như sự quan sát tinh tế và sâu sắc của bu mấy bữa nay thì cậu cũng đâu có cần vợ lắm đâu, đi từ sáng sớm tới tối mịt mới thèm mò về nhà, xem chừng cũng chẳng nhớ vợ đâu nhỉ?
- Ai bảo bu là cậu không nhớ vợ? Điên! Cậu nhớ nó chết bà đi được, lúc nào trong đầu cũng lởn vởn cái mặt tròn xoe phúc hậu của nó.
- Thế sao cậu bảo với thằng Lập là cậu không nhớ vợ?
- Thì cậu nói sĩ thế. Đã là thằng nền ông thì thằng nào chả có cái sự sĩ diện, sao bu cứ bắt bẻ hoài vậy?
- À! Hoá ra là vậy! Hoá ra là tại cái sự sĩ diện!
Vì lừa được cậu vui quá nên câu cuối giọng của thằng Lập hơi bị sai tông. Cậu Hoan ngây ngô hỏi:
- Ơ? Sao giọng bu lúc chua lúc ngọt lạ lùng thế?
- Tại bu vừa ăn múi cam nên giọng nó bị ngọt con ạ.
Lập bao biện, cậu Hoan suy tư một lúc rồi nhận xét:
- Chua hay ngọt thì giọng bu cũng chẳng giống như ngày xưa nữa rồi, bu Hoa ạ.
- Ừ. Thời gian thấm thoát trôi nhanh như con chó cái chạy băng qua cánh đồng, ai rồi cũng khác con ạ.
- Sao lại nhanh như con chó cái chạy băng qua cánh đồng mà không phải con chó đực hả bu? Con tưởng chó đực chạy nhanh hơn chứ?
Thắc mắc của cậu khiến Lập nhịn không nổi nữa, nó cười sặc sụa. Vì bu Hoa không bao giờ cười vô duyên như thế nên cậu Hoan nghi ngờ đặt câu hỏi:
- Bu có phải bu Hoa nhà cậu không thế?
Lập tỉnh bơ nói:
- Bu á? Bu tất nhiên không phải bu Hoa rồi. Bu là bu Lập mà con!
Lập cố ý trêu cậu, tại lừa cậu nhiều nên nó thấy hơi áy náy, nó cho cậu cái cớ nổi điên rồi đập nó cho vui cửa vui nhà. Ai ngờ, cậu bữa nay bị khùng rồi. Cậu chẳng thèm chửi Lập. Cậu ôm mặt khóc rưng rức. Biết cơ sự ra nông nỗi này, cậu đã đếch thèm sĩ nữa. Việc quái gì phải tự dặn lòng rằng mình chỉ nghĩ tới vợ chứ không phải là nhớ? Biết thế, cứ nói nhớ vợ đi cho xong. Giờ có muốn nói cũng muộn mất rồi! Cậu đau khổ quá hại Lập sốt hết cả ruột, nó chạy vào phòng ôm cậu, ngọt nhạt vỗ về:
- Ban nãy con đùa đấy, thầy Thanh bảo mợ Hân sẽ ổn thôi. Cái khiến người ta kiệt quệ không phải là những cơn đau mà là sự ám ảnh kinh hoàng. Mợ Hân là người tốt, mợ sẽ không bị ảo ảnh làm cho gục ngã.
- Mày khỏi nói mấy lời giả tạo an ủi cậu.
- Con nói thật mà.
- Thôi đi, cậu đếch tin. Cậu đâu có ngu.
Cậu nói cậu không ngu nhưng biểu hiện của cậu cho thấy cậu ngu khủng khiếp. Lúc người ta nói dối thì tin sái cổ, lúc người ta nói thật lại đăm chiêu nghi hoặc. Nom cậu bây giờ ngô ngố cứ như con nít ấy, Lập tức cười quá chừng. Sợ mợ có chuyện gì nên cả đêm cậu cứ ngồi canh mợ chả chịu ngủ. Sáng sớm hôm sau thầy Thanh qua khám cho mợ Hân, gương mặt thầy khá rạng rỡ, thầy nói:
- May quá! Mợ không sốt! Tình hình như này thì chắc cùng lắm tới sáng sớm mai là mợ sẽ tỉnh táo trở lại thôi.
Thầy phải giải thích thêm cặn kẽ về độc tam hoa cậu Hoan mới chịu tin là vợ mình ổn. Cậu lại vô thức ứa nước mắt. Nhưng không phải do cậu buồn đâu, cậu đang vui lắm. Vui phát khóc! Một ngày với cậu chưa bao giờ dài đến thế! Người làm bê đồ ăn lên mấy lần nhưng cậu không nuốt nổi cái gì cả, lát lát cậu lại ngó đồng hồ, mong thời gian trôi qua thật mau. Buổi đêm, cậu cũng chẳng dám ngủ. Vì thầy Thanh nói là sáng mai nên cậu hi vọng sẽ là một hoặc hai giờ sáng. Cơ mà, hi vọng nhiều thì thất vọng lắm, cậu đợi tới tận ba giờ sáng mà vợ vẫn chẳng có chuyển biến gì. Cậu nằm sát bên vợ, gọi tên vợ rất nhiều lần nhưng vợ chẳng thèm nhìn cậu. Cậu chủ động hôn trán vợ, những chiếc hôn của cậu trượt dần xuống sống mũi thẳng tắp, đôi môi còn tím đen và cả chiếc cằm yêu dấu, nhưng đôi mắt của vợ vẫn mơ màng như thế. Cậu nhớ bình thường cậu chỉ thơm nhẹ lên xương quai xanh của vợ một chút, vợ đã ửng hồng hai bên má. Nhưng mà hôm nay, đôi gò má ấy nhợt nhạt quá chừng. Cho dù cậu có kiên nhẫn áp môi mình lên tất cả những nơi yêu dấu của vợ, hà hơi thổi ấm thì nó vẫn cứ lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo đó lại một lần nữa khiến cậu rơi vào trạng thái khủng hoảng. Cậu sợ lắm. Cậu sợ phán đoán của thầy Thanh là sai. Cậu sợ cậu sẽ không được nói chuyện với vợ nữa. Cậu còn chưa nói cho vợ cậu biết cậu nhớ vợ nhiều đến như thế nào cơ mà! Vì trách nhiệm của một người thầy, cậu phải tới chỗ Oanh thăm con thường xuyên. Thấy bụng Oanh không được to như người ta, cậu rất sốt ruột và thương Oanh, cậu đã cố gắng dặn mình nghiêm túc, nhưng cậu toàn nghĩ linh tinh không à. Có lúc, cậu còn buột miệng gọi Oanh là nấm lùn. Oanh nghe thấy vậy thì bị buồn, Oanh hỏi cậu:
- Em lùn lắm hay sao?
- Không có... cậu nhầm thôi.
Cậu phủ nhận, Oanh lại hỏi:
- Sao lại nhầm? Ở bên em mà nghĩ tới nó à?
- À! Nghĩ gì đâu... đang sợ bữa nay về muộn nó lại càu nhàu... con này lắm chuyện lắm.
Vợ cậu sẽ chẳng càu nhàu cậu đâu, cậu chỉ muốn kiếm cớ để về sớm thôi. Nhưng nghe Oanh nói phận làm thằng chồng mà vợ mới càu nhàu đã sợ són vó vác mặt về thì nhục lắm, cậu lại sĩ diện đếch về nữa. Cơ mà không về thì nhớ, nhớ mùi, nhớ mặt, nhớ mái tóc, nhớ cả nụ cười. Vợ chẳng hề chiều chuộng cậu như Oanh, vậy mà cậu vẫn nhớ mới tức chứ. Oanh chưa bao giờ giận mà ngó lơ không nói chuyện với cậu, chưa bao giờ cho cậu leo cây, cũng chưa bao giờ phũ phàng với cậu. Suốt những năm tháng ở bên Oanh, những lần cậu tâm sự chuyện cậu bực bội thầy Tài vì thầy hay chửi cậu ngu, hơi tí là cầm gậy tẩn cậu rồi doạ đuổi bu con cậu ra khỏi nhà, Oanh liền thông cảm cho cậu, cùng cậu nói xấu thầy. Hân thì khác, nó không bao giờ nói lời vô lễ với thầy. Ban đầu nghe cậu phàn nàn nó dịu dàng khuyên nhủ cậu nên bỏ qua những chuyện bực mình cho nhẹ đầu, nhưng một thời gian sau, khi tần suất càm ràm của cậu ngày càng tăng, nó không cưng chiều cậu nữa mà nghiêm nghị đặt vấn đề:
- Cậu thử đặt mình vào địa vị của thầy Tài và nghĩ coi nếu cậu cũng có một người con giống hệt như cậu, cậu sẽ làm thế nào?
Còn làm như nào nữa? Cậu chả oánh cho nó hộc máu mồm ra ý chứ! Loại mất nết, đã ngu thi trượt trung cấp làm bẽ mặt cậu rồi còn tối ngày ăn chơi phá phách, chả được cái tích sự gì cả. Cậu thích con thông minh, ngoan ngoãn giống Hân cơ, chứ con cái như cậu có mà vứt đi. Nghĩ tới đấy, tự dưng cậu bị nhột. Cậu đỏ mặt quát:
- Đồ điên! Bổn phận của một con vợ là cả đời nghe thằng chồng kêu ca rồi dịu dàng vỗ về sưởi ấm nó chứ không phải là hỏi đểu nó, mày hiểu chửa?
Oanh mà bị cậu quát nặng nề thế chắc khóc lóc sướt mướt rồi đấy. Hân thì chỉ cười cười vòng tay qua ôm cậu, đầu tựa vào vai cậu, giọng nói ngọt như mía lùi:
- Chúng ta có thể chia sẻ sự bực bội của mình với những người thân yêu để nghe lời an ủi và lời khuyên từ họ, để sự ấm áp của họ sưởi ấm tâm hồn mình. Nhưng, có lẽ chúng ta không nên chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà kêu ca từ năm này qua năm khác. Ai đó có thể nghe mình phàn nàn một ngày, một tháng hay thậm chí một năm, nhưng có lẽ không ai muốn nghe một vấn đề trong suốt nhiều năm liền. Trong suốt những năm ấy, thay vì cố gắng suy nghĩ tích cực giải quyết khó khăn của bản thân, mình lại luôn tỏ ra cáu kỉnh, đem năng lượng tiêu cực chuyển sang cho những người mình yêu thương nhất, biến bầu trời đầy nắng ấm trong họ chuyển thành u ám, cậu nghĩ coi như vậy liệu có ích kỷ hay không?