Cây Kim Sợi Chỉ

chap 5. nín ngay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cậu dằn mặt tụi kia mà bu cảm giác như cậu đang nhắc khéo bu, hại bu sởn hết cả gai ốc. Cậu Hoan hầm hầm ôm nấm lùn về ngôi nhà của mình, thấy người nó hơi yếu, cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, nhưng giọng cậu thì chẳng hề nhẹ chút nào cả, cậu quát:

- Nín ngay!

Cái con vợ hư này nữa, chồng quát mà nó mặc kệ luôn, nước mắt ở đâu ra mà lắm, còn cứ nấc lên nữa, hại cậu sốt hết cả ruột. Không ai hiểu những tủi nhục mà nó đang phải chịu đựng hơn cậu. Hồi xưa bu Hoa, vợ cả của thầy Tài ghét cậu dữ lắm, lúc thầy ở nhà thì ngọt nhạt với cậu, khi thầy đi vắng bu đánh cậu sấp mặt. Cậu và anh Lộc sinh cùng năm nên học cùng lớp. Anh chỉ ra đời trước cậu vài tháng cơ mà tài năng ghê lắm. Ngoại trừ môn Mỹ Thuật ra thì môn gì anh cũng học giỏi hơn cậu. Cậu chỉ hơn anh duy nhất điểm vẽ, ấy vậy mà cũng khiến bu Hoa tức lồng lộn. Cậu vẫn nhớ như in cái hình ảnh một cậu nhóc bảy tuổi tung tăng ôm bức tranh được chấm điểm mười về nhà la lớn khoe thầy Tài. Đen cho cậu là bữa đó thầy đi công tác, bu Hoa lao ra tóm cổ cậu, nhốt cậu vào phòng kín, bỏ đói cậu gần một ngày trời. Chưa hết, bu còn thả mèo vào phòng doạ cậu sợ tè cả ra quần. Bu Hoa có nuôi một con mèo tam thể rất khôn, nó thường nghe lời bu nhá trộm cậu từ hồi cậu còn đỏ hỏn khiến cậu hãi mèo từ bé.

Rất nhiều lần cậu tố cáo bu trước mặt thầy Tài, nhưng trong mắt thầy, bu luôn là người phụ nữ hiền hậu dịu dàng nên thầy toàn mắng cậu tào lao. Vì không thể dựa dẫm vào thầy, cậu bắt buộc phải tự học cách bảo vệ chính mình. Cậu xin thầy cho đi học võ từ năm tám tuổi, năm cậu chín tuổi bu Hoa đánh cậu, cậu vùng lên giật roi của bu. Năm cậu mười tuổi bu sai người làm đập cậu, cậu nhanh tay tụt quần thằng chó đấy rồi đẩy nó ngã vào đống rơm. Năm cậu mười ba tuổi, một mình cậu tẩn nhừ tử bảy thằng thuộc hạ của bu. Năm cậu mười lăm tuổi, nhân dịp thầy Tài đi chơi xa, bu Hoa chơi khăm đánh thuốc mê cậu, sau đó nhốt cậu vào trong phòng cùng hơn năm chục con mèo hoang, lúc tỉnh dậy người cậu sởn đầy mề đay, mặt trắng bệnh không còn giọt máu. Ánh mắt hau háu đói ăn của tụi nó bức cậu phát hoả, cậu gầm gừ như một thằng rồ, điên cuồng phá cửa rồi lao tới đập nát đồ đạc trong phòng bu Hoa. Bộ sưu tập bình cổ đắt tiền của bu bị cậu ném vỡ tan tành, cầm trên tay mảnh sành sắc nhọn, cậu dí sát vào cổ bu doạ nạt:

- Còn dám tính kế với cậu một lần nữa thì bu chết chắc.

Kể từ đó bu Hoa sợ cậu một phép. Bây giờ tuy bu không còn nữa nhưng nỗi sợ mèo trong cậu vẫn không hề thuyên giảm. Những ký ức kinh hoàng trong quá khứ khiến cậu thông cảm cho vợ nhiều hơn, cậu thở dài bảo:

- Khóc nhiều quá hết nước mắt mất đấy!

Sự quan tâm của cậu khiến Hân thấy áy náy vô cùng, cô trở nên trầm mặc, nước mắt đua nhau trào ra ướt đẫm hai gò má. Từ nhỏ tới lớn cô đã là cục cưng của đại gia đình, lúc nào cũng được cả nhà hết mực yêu thương, lúc nào cũng được diện đồ đẹp như công chúa và được dạy dỗ con gái thì phải giữ cho mình thơm tho sạch sẽ. Giống như bao thiếu nữ khác, Hân luôn mơ mộng về một đêm tân hôn hoàn hảo, về phút giây thiêng liêng nhất khi cô trao thân mình nguyên vẹn cho người đàn ông mà mình yêu thương nhất. Là chuyện đã rồi nhưng vẫn thật khó khăn để chấp nhận, nghĩ tới việc mình đã bị vấy bẩn, tim Hân đau tái tê. Nhục nhã một mình cô chịu là được rồi, cớ sao còn phải liên luỵ cậu, Hân buồn buồn cầm lấy ngón trỏ của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa lên vết kim đâm.

- Em... em xin lỗi.

Hân nghẹn ngào nói, cậu Hoan bĩu môi mắng cô vẽ chuyện. Vết châm nhỏ xíu, chả ai để ý mà nó cũng biết. Cậu nói vậy thôi chứ lúc con vợ cậu thơm nhẹ lên cái vết đó, cậu cũng thấy hơi tê tê. Cậu đỏ mặt chỉnh lại chiếc áo bị xộc xệch của nó, vết răng cắn của thằng mất nết kia vô tình đập vào mắt, cậu bực bội giật đứt luôn hai chiếc khuy áo đầu tiên, đưa tay chạm vào chỗ đó rồi ra sức kỳ cọ. Hân bị đau nhưng vẫn cố chịu đựng hỏi:

- Cậu làm gì vậy?

- Cậu muốn xoá nó đi. Nom ngứa mắt!

Cậu thật ngốc, cọ thế mà xoá được thì Hân cọ từ lâu rồi. Hân dịu dàng bảo cậu kiên nhẫn đợi Hân thoa kem làm mờ sẹo, rồi sẽ có một ngày cái vết đó mờ đi thôi. Cơ mà cậu kiên nhẫn không nổi, cậu lầm lì mở tủ lấy kem. Nhìn vào chiếc lọ gỗ xinh đẹp không có nhãn mác cậu biết ngay là kem nấm lùn tự chế bằng thảo dược tự nhiên. Con này khéo tay gớm. Lúc bôi kem cho nó, cậu cũng cố gắng khéo tay để Hân đỡ bị xót. Cơ mà mặc kệ mọi nỗ lực của cậu, mặt con vợ cậu cứ mỗi lúc một đỏ lựng khiến cậu rất chi là quan ngại, cậu chau mày hỏi nó:

- Đau lắm à?

Hân lắc đầu, chỉ là dấu răng của kẻ kia ở vị trí rất nhạy cảm, ngay dưới xương quai xanh vài phân. Cậu thì cứ nhiệt tình dùng ngón trỏ mân mân mê mê khiến Hân sởn hết cả gai ốc. Có một thứ cảm xúc gì đó lạ lùng lắm. Hân rất ngượng, nhưng cô không hề bài xích loại cảm xúc này. Ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ cậu chuẩn bị bôi thuốc cho mình, tim Hân lại nhảy tưng tưng. Vết răng trên người cô nhờ thế mà mờ dần, đến hôm cậu phải vào Vũng Tàu một tuần để đòi nợ thì vết đó chỉ còn mỏng manh như một sợi chỉ nhỏ. Trước khi đi, cậu còn lừ mắt quát Hân:

- Ở nhà chịu khó bôi kem nghe chửa? Lúc cậu về mà không khỏi hẳn thì cậu cho mày ăn cám con ạ!

- Dạ.

Cậu xoa đầu Hân rồi phóng siêu xe tới chào chị Oanh. Từ khi có vợ, mỗi ngày cậu chỉ ghé qua chỗ chị tầm vài ba tiếng khiến chị thấy thiệt thòi ghê lắm. Thế nên chị không thể bỏ qua cơ hội được ở bên cậu liền tù tì một tuần như này, chị vừa cọ môi vào má cậu vừa nài nỉ:

- Cậu cho Oanh đi theo với! Nha! Cậu nha! Oanh không muốn ở nhà đâu! Ở nhà em nhớ cậu chớt mất em chịu không có nổi!

Thấy cậu nhăn mặt, chị Oanh phụng phịu hỏi:

- Sao vậy? Không yêu em nữa à?

- Có yêu. Nhưng khó chịu.

Chị Oanh thở dài, cậu Hoan ăn chơi có số có má nhưng lại rất không thích mấy hành động cà chớn kiểu như cọ môi, cọ má hay dụi đầu vào nhau âu yếm. Sợ cậu giận, chị lấy khăn bông lau mặt cho cậu rồi tiếp tục xin xỏ:

- Cho em đi theo đi mà! Năn nỉ đấy! Bầu bí ở nhà chán chết, tội nghiệp em!

- Đi đòi nợ chứ có báu bở gì đâu mà theo?

Cậu hỏi, chị Oanh nhanh nhảu đáp:

- Chỉ cần đi cùng cậu là sướng rồi ý! Đi mà! Năn nỉ mà! Bầu bí ở nhà chán chết, tội nghiệp em.

Gớm thôi! Già bỏ bố rồi mà làm nũng hệt như con nít, cậu Hoan mềm lòng đồng ý:

- Ừ! Thì đi! Nhưng cấm ton hót với ai! Chứ để tới tai con vợ cậu nó lại mách ông già thì mốc mồm!

- Dạ. Yêu cậu nhứt luôn á!

Từ ngày quen cậu Hoan cuộc sống của chị Oanh sang chảnh hẳn. Lần nào đi máy bay chị cũng chụp ảnh mình ngồi ở hạng ghế thương gia, lúc đăng lên mạng chị thấy mọi người trầm trồ ngưỡng mộ chị ghê lắm. Nếu như ông già không cấm cản thì chị nhất định sẽ chụp hình tự sướng với cậu Hoan. Cái mặt cậu đẹp và cái dáng cậu chuẩn không thua bất kỳ diễn viên nam nào chị từng hợp tác. Chưa kể cậu còn có gia thế khủng, ngày nào chị được phép công khai mối quan hệ với cậu thì khẳng định ngày đó trong giới sô chậu không ai sáng bằng chị. Ngoài ngoại hình, gia thế, chị Oanh còn mê cậu Hoan ở khoản bá đạo. Hễ thấy thằng nào có dấu hiệu quịt nợ, ông Tài lại giao cho cậu xử lý, kêu cậu đòi được thì cho cậu luôn. Đối diện với con nợ, cậu Hoan không những sở hữu vóc dáng cao to bệ vệ, khí chất bức người mà còn có cái giọng rất vênh:

- Nào! Mày có trả không thì bảo cậu mày?

Chẳng may lần này con nợ cũng vênh không kém:

- Bố mày méo thèm trả đấy, làm gì nhau?

- Ghê thật! Mày lại cứ phải đợi tới lúc cậu làm gì mày thì mày mới trả hả?

- Ừ đấy! Bố đợi đấy! Mày ngon thì lao vào đây!

Nghe thằng đó thách thức chị Oanh đã linh cảm nó giỏi võ rồi. Nó thậm chí còn dám ném cái gạt tàn thuốc lá sượt qua trán cậu Hoan hại cậu tức điên, cậu quát:

- Thằng mắc dịch! Dám làm tổn thương cái mặt đẹp trai "le vờ mắc" của cậu thì bữa nay mày xác định rồi con ạ.

Nói là làm, cậu xông lên choảng nhau với nó. Nó cũng vùng lên đánh cậu được vài cú. Cơ mà không ăn thua, vẫn bị cậu dần cho một trận ra bã. Chị Oanh thắc mắc hỏi sao cậu chỉ đấm lưng đấm bụng mà không tát vài phát vào mặt trả đũa nó, cậu thở dài bảo:

- Thôi, nó đã xấu như chó rồi. Sưng thêm cái mõm nữa thì tội nghiệp nó! Nào! Cái thằng trẻ ranh mất nết này, mày có chịu nôn tiền ra không hay để cậu mày lại phải vận động thêm hiệp nữa?

Thằng kia tất nhiên phải nôn tiền, cậu Hoan đếm thấy đủ rồi thì vứt lại cho nó vài tờ, hắng giọng nói:

- Này! Cậu bố thí! Cầm lấy mà mua sữa rửa mặt dùng cho nó se khít lỗ chân lông lại xíu! Khiếp! Đàn ông đàn ang da dẻ xấu thế kia nhỡ ế vợ thì tội nghiệp chết!

Thằng nhỏ nhặt tiền cảm ơn rối rít, cậu Hoan phởn chí kéo chị Oanh đi chơi đây đó. Lẽ ra nếu cậu chăm chỉ thì cậu chỉ đi đòi nợ mất một ngày thôi, nhưng vì bản tính ham chơi nên mỗi ngày cậu chỉ đòi một đứa, thành ra mất tẫn một tuần. Có vẻ như ở nhà con vợ cậu nó rất nhớ cậu thì phải, chiều Chủ Nhật nó gọi điện hỏi mấy giờ cậu về, thấy hơi phiền nên cậu đáp đại chín giờ. Vợ cậu nghe vậy tâm trạng phấn chấn hẳn lên, mới tám giờ hơn đã đi bộ ra cổng chính để đón chồng. Ngặt nỗi, đợi hoài, đợi mãi chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy xe cộ ngoài đường thưa thớt dần, sương cũng bắt đầu xuống dày hơn. Nom mợ Hân cứ đứng chờ cậu Hoan mãi như vậy, thằng Lập xót hết cả ruột. Chuyện nó không mê con gái nó giấu được cả cái nhà này ngoại trừ mợ. Nó kẻ lông mày nhạt ơi là nhạt mà mợ vẫn biết. Mợ còn cho nó mấy lọ kem dưỡng da bác Vân mợ mua ở nước ngoài mắc tiền ghê lắm. Vì rất có thiện cảm với mợ nên nó thở dài khuyên nhủ:

- Mợ Hân! Vào nhà thôi mợ, khuya rồi!

Tuy đã gọi thầy Tài, bu Tuyết và cậu Hoan rất thuần thục rồi nhưng với người giúp việc, do chưa quen với cách xưng hô ở vùng này nên Hân vẫn trả lời rất lịch sự:

- Anh Lập cứ vào trước đi, kệ em.

- Mợ nghe con, mợ cứ vào nhà nghỉ ngơi đi, cậu Hoan còn lâu mới về!

- Sao anh Lập biết còn lâu cậu mới về ạ? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Hay cậu đi đòi nợ bị người ta đánh bị thương rồi?

Mợ Hân cuống quít hỏi Lập, cái cách mợ lo lắng cho cậu khiến nó thấy mợ ngây thơ gì đâu. Nó nghe phong phanh cậu đã về thị xã từ chiều rồi, nếu nó đoán không nhầm thì cậu giờ đang đú đởn ở nhà cô Oanh. Chắc lại đánh bài ăn tiền thâu đêm cho coi, nó gọi có thèm bắt máy đâu mà. Lập chán nản bỏ về phòng ngủ. Sau khi con cả của ông Tài mất tích được một tháng, Lập xin tới nhà ông làm việc. Phần vì nó nhanh nhẹn được việc, phần vì giai đoạn đó cậu Hoan đang bị trầm uất nên nó nhanh chóng trở thành thằng đầy tớ mà cậu tin tưởng nhất. Cậu còn đóng hẳn cho nó một gian nhà gỗ ở gần nhà cậu, để tiện có gì cậu còn sai bảo. Tầm hai giờ sáng, nó đang say sưa giấc nồng thì nghe cậu đập cửa ầm ầm.

- Lập! Mày ở đâu mày vác cái xác ra đây cho cậu!

Giọng cậu có vẻ rất cáu, Lập luống cuống chồm dậy đi ra gặp cậu, kính cẩn nghiêng mình thưa gửi:

- Bẩm cậu, có con!

- Mày có thấy con vợ lùn của cậu đâu không?

Ơ? Mợ đang đợi cậu ngoài cổng mà nhỉ? Còn mở sẵn cổng đón cậu về cơ mà? Tình hình này khéo cậu lại lao xe vun vút qua cổng chả để ý gì tới mợ rồi. Nghĩ mà ấm ức thay mợ, thằng Lập nói xạo:

- Dạ, con không thấy ạ! Cơ mà cậu tìm kỹ chưa? Có khi mợ đang ngủ khì khì trong phòng cũng nên!

- Không có. Tao tìm kỹ lắm rồi.

- Ơ hay? Lạ ghê á! Đêm hôm rồi mợ còn mò đi đâu được không biết?

Thằng Lập giả bộ ngu ngơ, cậu Hoan cáu tiết:

- Nó đi đú đởn trai chứ còn đi đâu được nữa! Nom cái mặt mợ mày hiền hiền thế thôi chứ cũng đổ đốn ra phết đấy! Mau! Mau kêu tất cả người làm trong nhà dậy đi bắt gian với cậu, bữa nay không tóm sống được tụi nó thì cậu không làm người!

Cậu Hoan hầm hầm như bị lên cơn động kinh hại thằng Lập phải nhịn cười đến nội thương, cậu thấy cái mặt nó rất chi là mất dạy thì càng cáu:

- Mau! Cậu đùa với mày đấy à?

- Dạ... dạ... con biết rồi... con đi ngay đây ạ!

Thằng Lập biết điều lao đi gọi ầm ĩ:

- Tụi... tụi bay ơi... dậy... dậy thôi... dậy đi bắt gian giùm cậu hai thôi tụi bay... mau mau không đầu cậu lại mọc sừng thì khốn.

Cậu Hoan vội vã bịt miệng nó, cậu quát:

- Mày điên à? Mày nói thế khác nào quẳng thể diện của cậu cho chó gặm?

- Ơ cơ mà nhỡ lát nữa bắt được mợ Hân hú hí với thằng khác thì đằng nào cậu chả bị mang tiếng?

- Ừ nhỉ? Thôi! Không gọi tụi nó nữa! Mày cũng về ngủ đi! Đóng chặt cửa cấm ló cái mặt ra ngoài! Mình cậu đi bắt gian là được rồi.

- Dạ, thưa cậu.

Thằng Lập chuồn luôn, chỉ còn cậu Hoan hừng hực lửa giận bẻ cây chuối non làm đôi lao đi đánh ghen. Cậu kiếm từ vườn đào ra vườn quất, từ vườn quất sang vườn chanh, từ vườn chanh vòng tới vườn bưởi, xông xáo mọi mặt trận ngõ ngách mà chẳng thấy đôi gian phu dâm phụ đâu. Có khi tụi nó đã lén lút rủ nhau tới khách sạn rồi cũng nên. Bực bội quá chừng, cậu điên người xông ra con đường ốp đá định đi tới cổng chính, nào ngờ đụng ngay con vợ cậu đang lẩn thẩn đi bộ về nhà.

- Thằng kia đâu?

Cậu quát, nó ngây ngô hỏi:

- Thằng nào hả cậu?

- Thằng bồ của mày chứ còn thằng nào? Mày giấu nó ở đâu mày mang ra đây để cậu coi mặt ngang mũi dọc nó ra làm sao mà đêm hôm mày dám trốn nhà đi đú đởn với nó?

- Đâu có... em đứng ngoài cổng đợi cậu mà, lúc cậu phóng xe qua em còn gọi cậu mà cậu chẳng nghe thấy, cứ thế lao vun vút luôn.

Vậy hả? Vậy mà cậu cứ tưởng... Gớm thôi! Đợi với cả chờ, làm như thân nhau lắm! Thôi thì thân làm thằng chồng đẹp trai bị vợ nó bám âu cũng là điều dễ hiểu. Cậu quẳng cây chuối non vào xó vườn rồi vênh mặt kéo vợ gần vào chỗ mình, dặn dò:

- Từ nhà ra cổng chính xa bỏ xừ, lần sau đừng đi bộ, kêu thằng Lập lái xe chở mày ra đó.

- Không sao, em coi như đi tập thể dục luôn. Cậu Hoan! Cậu ổn không? Đi đòi nợ có bị đứa nào đánh không?

- Cậu không đánh ai thì thôi chứ ai mà đánh lại cậu?

Cậu hỏi lại rất kiêu, con vợ cậu bày ra bộ mặt rất tin tưởng cậu nhưng lúc về tới gian nhà của hai vợ chồng nó lại dám đè cậu ra săm soi từng chỗ một. Trên người cậu chỉ có ba chỗ bầm tím, một chỗ xước da thôi mà nó làm như chuyện động trời không bằng, bắt cậu phải nằm im để nó bôi thuốc. Rách việc! Ngón tay con này có điện hay sao mà nó chạm vào chỗ nào cậu thấy tê tê chỗ đấy, mệt mỏi ghê lắm cơ! Vì ở cự li rất gần với nấm lùn nên cậu phát hiện ra bên trong chiếc áo len màu vàng chanh rộng thùng thình kia là một chiếc áo hai dây mỏng tang bằng lụa. Mỗi lần nó cúi xuống, cổ áo len rộng lại bị trễ, để lộ ra nơi nào đó tròn đầy căng mọng e ấp đằng sau lớp lụa mềm mại, cứ như trêu ngươi cậu. Cậu tức mình kéo cổ áo len rộng sang một bên rồi gạt luôn cả một chiếc dây áo lụa xuống dưới. Ngón tay con vợ đang xoa xoa lên vết bầm của cậu bỗng run rẩy bất thường. Nhưng cậu kệ, cậu vẫn cứ đăm chiêu ngắm nhìn nó. Phát hiện ra vết cắn kia đã biến mất hoàn toàn, phần thanh xuân thuộc về cậu giờ đây đã trắng mịn không tì vết, cậu vui vẻ bật cười. Đợi vợ bôi thuốc cho mình xong, cậu ngay lập tức kéo nó ngã lên người mình, gian xảo vùi đầu vào cổ nó. Đôi môi cậu trượt dần xuống vị trí cách xương quai xanh vài phân rồi cố ý nhá nó một cái thật mạnh.

- Đau không?

Cậu hỏi, Hân chỉ nhỏ nhẹ bảo:

- Em ổn.

Vậy thì cậu sẽ nhá tới khi nào nó thấy không ổn. Cậu cố ý dùng răng cọ, cắn, nghiến, nhưng con vợ cậu gan kinh khủng, rõ ràng mắt nó đã đỏ hoe rồi nhưng nó vẫn không thèm mở lời xin xỏ. Cuối cùng cậu lại là người đầu hàng trước, cậu thôi không giày vò nó nữa. Cậu chỉnh lại áo cho nó, nghĩ bụng bữa nay không bắt gian được không có nghĩa là bữa sau nó sẽ ngoan ngoãn làm con vợ hiền. Hơi bị bất an nên cậu ghé tai vợ doạ nạt:

- Từ giờ chỉ cần cậu phát hiện ra vết của trai lạ trên người mày thì cậu sẽ hành hạ mày gấp trăm gấp vạn lần, cho nên là cứ liệu cái thần hồn đấy!

- Dạ, em biết rồi.

- Mấy bữa nay mày làm cái qué gì thế?

- Chủ Nhật em ở nhà đọc sách. Thứ Bảy em đi dạy Toán cho lớp học tình thương. Các ngày trong tuần em tới hiệu thuốc đông y bốc thuốc cho khách, thi thoảng có ai nhờ thì em tới nhà khám bệnh cho người ta.

- Việc mày đi khám bệnh thì cậu kệ mày. Nhưng việc ở hiệu thuốc, ông già thương mày nên thuê thằng Hiếu và con Tiên quản lý rồi mà. Mày là bà chủ, không nhất thiết lúc nào cũng phải có mặt. Sáng mai mày cứ ngủ nướng tới mười giờ cho cậu, thách thằng nào dám ho he!

- Sáng mai em vẫn phải dậy lúc sáu giờ, vì em trót hẹn Hiếu vào rừng đi hái thuốc rồi.

Hiếu tuy không cao bằng cậu nhưng cơ bắp ra phết, chỉ những thằng đần mới để vợ mình vào rừng với thằng ngon trai như thế. Cậu Hoan đâu có đần, thế nên sáng hôm sau cậu nhất quyết bắt vợ huỷ hẹn với trai để đích thân cậu đưa vợ đi hái thuốc. Hai vợ chồng vừa tới mé rừng thì cậu Hoan nhận được tin nhắn nhõng nhẹo của người tình:

"Cậu đang ở đâu thế? Qua đưa em đi cắt tóc được không? Mấy lọn tóc mái dài ơi là dài nó cứ loã xoã trước mặt vướng víu chết đi được á."

Tội nghiệp Oanh của cậu, đang bầu bí mệt mỏi lại còn bị mấy lọn tóc làm cho vướng víu thì khó chịu chết mất à? Cậu Hoan vội vã quay sang bảo vợ cậu có việc gấp phải đi một lát rồi chuồn luôn. Hân tưởng một lát của cậu chỉ là một vài tiếng nên thong dong hái thuốc rồi ngây thơ ngồi bên bờ suối đợi chồng. Hân đợi cậu từ khi lá còn đọng sương sớm tới lúc mặt trời ửng đỏ đi dần xuống chân núi mà chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio