Cậu thì dường như không khó chịu xíu nào cả, ngược lại cậu còn mặt dày nói:
- Con vợ đáng ghét! Cậu mà biết môi mày mềm thế này thì cậu đã cọ vào từ lâu rồi.
Tự dưng cậu lại thấy tiếc quãng thời gian hẹn hò suốt hai năm thế không biết. Một người nền ông chơi gái đẳng cấp như cậu mà ở bên con dở hơi này lại cứ bị cái bệnh dè dặt mới chán đời chứ. Chỉ tại cậu lưỡng lự nên mới bị kẻ khác nẫng tay trên trước. Cậu Hoan bực bội kéo con vợ cậu vào lòng, tay cậu vòng qua ôm eo nó, chân gác lên chân nó. Cũng chả yêu đương gì đâu, cơ mà phận làm thằng chồng không lẽ lại để con vợ mình nó thiếu thốn hơi ấm? Đấy! Cậu đã ôm chặt thế rồi mà con mất dạy nào có chịu ngủ nướng cùng cậu đâu, mười hai rưỡi trưa cậu tỉnh giấc đã thấy nó biến đi đằng nào mất tiêu luôn rồi. Thằng Lập đợi cậu mở cửa phòng mới dám đi lên nhà đưa cho cậu cái thắt lưng da hồi sáng nó nhặt được ngoài vườn, thấy mặt cậu hơi nhăn nó ngon ngọt mở lời:
- Cậu nằm nhiều bị mỏi người ạ? Để con kêu con Cúc lên tẩm quất cho cậu nha cậu.
Cậu Hoan khẽ chau mày, hồi xưa cậu coi trọng con Cúc lắm, tại mỗi lần được nó đấm vai bóp lưng cậu thấy giãn xương giãn cốt khoẻ hẳn ra. Cơ mà từ ngày được diện kiến tài nghệ của nấm lùn thì cậu bắt đầu có thái độ khinh khỉnh. Con nhỏ đó so với vợ cậu á... làm gì có cửa?
- Khỏi. Mợ mày đi đâu rồi? Gọi mợ về!
Cậu ra lệnh, Lập lễ phép báo cáo:
- Mợ đi khám bệnh cho người ta rồi cậu, mợ nhờ con nhắn cậu cứ ăn trưa trước, khỏi cần đợi mợ.
Gớm chửa? Ai thèm đợi nó mà nó phải dặn? Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở nhá! Cậu vênh váo xuống bếp tổng ăn trưa trước rồi bốc một nắm hạt kê cho con vẹt của nấm lùn ăn. Thằng Lập kiếm ở đâu cái lồng cho nó mà xấu kinh dị, cậu Hoan ngứa mắt mở cửa lồng rồi khẽ nhún vai. Con vẹt này khôn dữ, bị đau ở cánh mà vẫn nhảy lên vai cậu đứng, mắt tròn mắt dẹt coi cậu đưa nó ra vườn, hì hụi đóng nhà cho nó. Nhà cậu làm đẹp ghê lắm, nho nhỏ thôi nhưng có mái, có cửa ra vào, có ống khói. Cậu còn lắp cho nó một chiếc xích đu màu tím mộng mơ ở bên trong. Thấy cậu đặt nhà mình nằm trên chạc ba của cây đào nhiều năm tuổi nhất trong vườn, cách gian nhà của cậu mợ có vài bước chân, con vẹt vui ra mặt, cơ mà chưa kịp nhảy vào nhà thì đã bị cậu giữ lại. Cậu lừ mắt bắt nó phải nói được theo cậu. Vì quá nôn nóng nên con vẹt rất tập trung học, chưa đầy nửa tiếng nó đã nhại lại được lời cậu:
- Cậu Hoan đẹp trai! Cậu Hoan đẹp trai! Mợ Hân xấu gái! Mợ Hân xấu gái!
Cậu Hoan cười phớ lớ thả vẹt vào trong nhà nó, đoạn cậu lại tiếp tục vào nhà mình đóng cho con vợ một cái kệ đựng sách. Kệ sách cậu đóng thì tất nhiên không tầm thường rồi. Nó không phải một chiếc giá gỗ đơn điệu như chiếc giá sách của con vợ cậu ở dưới thành phố mà là một cái kệ lớn hình cây cổ thụ màu rêu bám vào tường, nom vô cùng hợp với căn phòng của cậu. Cậu khá có khiếu thẩm mỹ nên cậu sắp xếp đống sách của nó lên kệ cũng đầy nghệ thuật chứ không phải cái kiểu xếp ngay ngắn thẳng hàng như con vợ cậu vẫn hay xếp. Cậu tự tay làm hoa đào bằng đất sét để điểm xuyết lên cái kệ sách và làm đoạn dây leo màu xanh uống lượn thành hàng chữ "Hân Hoan Diệu Kỳ". Thực ra là Diệu Hân và Kỳ Hoan, nhưng cậu cứ thích viết thế cho vui. Ngoài ra, cậu còn đóng thêm hẳn một chiếc khung mắc võng lớn bằng gỗ ngọc am, rồi mắc chiếc võng bằng vải dù màu kem vào đó để con vợ cậu có thể vừa ngồi võng đung đưa vừa đọc sách. Nấm lùn mà trông thấy sự thay đổi của gian phòng này chắc nó sướng điên mất. Không khéo nó lại xúc động thơm cậu ý chứ. Nghĩ tới đấy tự dưng cậu hồi hộp dễ sợ, cậu cứ mở cửa ra rồi lại đóng cửa vào mãi, đến lúc thấy bóng con vợ lùn tim cậu đập tưng tưng, cậu vội vã nhảy lên giường huýt sáo làm bộ cool ngầu. Vợ cậu thì vừa mới bước lên nhà đã chảy nước mắt rồi. Hân cứ đứng trân trân một chỗ nhìn ngắm mọi thứ, mãi lúc sau cô mới nghẹn ngào thốt lên:
- Đẹp tuyệt cậu ạ!
Cậu nghe nó sướng cái lỗ tai gì đâu, cơ mà cậu chảnh chẳng thèm nhìn qua chỗ Hân. Hân nhẹ nhàng đi tới bên cậu, cô cúi xuống ghé vào tai cậu thủ thỉ:
- Cậu Hoan đóng kệ sách cho em à? Còn cả chiếc võng màu kem nữa... đẹp khủng khiếp! Em thích lắm á.
- Vậy hả? Cậu tiện tay đóng chơi chơi thế thôi, ai biết mày thích đâu?
Cậu kiêu căng nói, vợ cậu xúc động hỏi:
- Cậu làm cái kệ này mất lâu thời gian không?
Thực ra làm mất ngót nghét cả buổi chiều, nhưng vì thích thể hiện ta đây với vợ nên cậu ăn bớt:
- Ôi dào! Một loáng là xong ấy mà.
- Có một loáng thôi ạ? Cậu tài năng quá chừng!
Khiếp, nom cái mắt nó long lanh mọng nước dễ ghét chưa kìa. Khen cậu tài năng mà chả thấy chủ động thưởng cho cậu cái gì cả? Một chiếc thơm thì có bõ bèn gì đâu mà phải tiết kiệm? Đợi mãi chẳng được cái mình muốn, cậu có chút thất vọng. Hân nhìn thấy vết xước nhỏ trên mu bàn tay cậu, đoán chỗ đó bị vụn gỗ cứa vào nên cô cầm tay cậu thổi phù phù. Cậu thấy vậy liền úp mặt vào gối rồi len lén dùng móng tay cào nhẹ một cái lên má. Sau đó cậu vênh mặt lên ăn vạ:
- Đau!
Biết thừa đó là vết cậu mới cào nhưng Hân chỉ cười thầm trong bụng thôi chứ không bắt bẻ gì cả. Cô hiền hiền thổi lên chỗ đau mới của cậu. Cậu cố ý đem má đập vào môi cô nhưng vẫn mặt dày nói:
- Con này láo nhá! Chưa tối mà dám thơm lén cậu!
- Em đâu có thơm lén cậu đâu. Chồng em, em thích thì em thơm công khai luôn chứ việc gì phải lén lút?
Hân lập luận, cậu đuối lý cãi cùn:
- Mày xạo! Mày có gan thì mày thử thơm công khai cậu luôn đi, mày dám thơm cậu công khai thì cậu tin mày không thơm lén. Nào! Cậu thách thức mày luôn đấy! Có dám không?
Hân vẫn còn lý lẽ để bắt bẻ lời cà khịa của cậu, nhưng liếc thấy có người đang rình rập ngoài cửa sổ nên cô khẽ mỉm cười rồi chiều theo mong muốn của cậu luôn. Được môi Hân chạm vào má, tâm trạng cậu lâng lâng như trên mây. Ngược lại tâm trạng con Cúc đau khổ như vừa bị vứt xuống tận cùng của địa ngục. Nó buồn bã trốn sang gian nhà của mợ Phượng báo cáo:
- Bẩm mợ, con đã tráo túi hạt sen bà Tuyết mua cho mợ Hân thành túi hạt sen mợ đưa rồi. Nhưng bữa nay mợ Hân không ăn trưa ở nhà nên con chưa nấu canh chim bồ câu hạt sen cho mợ ấy ăn được.
Mợ Phượng nhìn ánh mắt con Cúc tràn ngập sự ghen tuông chợt thấy buồn cười, mợ bảo:
- Không sao, trưa không nấu thì tối nấu. Túi hạt sen mợ đưa mày mợ đã cho người ngâm thuốc sau đó phơi khô rồi. Mày chỉ cần nấu canh cho mợ Hân ăn đều đặn trong ba tháng thì cho dù có mồi chài cậu Hoan như nào nó cũng chẳng mang được cốt nhục của cậu.
- Ý mợ là... trong ba tháng canh đó có tác dụng như thuốc tránh thai, và sau ba tháng thì mợ Hân sẽ bị vô sinh luôn phải không ạ?
- Chứ còn gì nữa?
- Mợ cũng cẩn thận quá cơ, còn ướp thuốc vào hạt sen. Có thuốc sao không đưa luôn cho con, nấu canh xong con đổ vào là được mà?
- Mày còn non và xanh lắm. Nhà bếp bao nhiêu người như thế làm sao mà tránh được tai mắt của kẻ xấu? Thay vì lén lút bỏ thuốc, mày cứ đường hoàng bốc hạt sen mà nấu, ai dám thắc mắc?
- Cũng chẳng ai dám động vào túi hạt sen nhờ mợ nhờ? Tại bà Tuyết từng cảnh cáo tụi nó hạt sen là hạt sen xịn bà đặt mua riêng cho mợ Hân, cấm đứa nào bốc trộm mà.
- Mày khôn ra rồi đấy!
- Cơ mà không có loại thuốc nào nhanh hơn ạ? Ba tháng lâu quá, con chờ không nổi...
- Chờ không nổi thì cũng phải ráng mà chờ! Mợ biết có vài loại thuốc công dụng mạnh hơn, nhưng lừa được con Hân uống thì không dễ, vì mùi nặng hơn, con này lại học y nên mợ sợ nó phát hiện ra. Ngoan ngoãn làm theo lời mợ, sau ba tháng mợ sẽ tìm cách thuyết phục thầy Tài đưa nó đi khám, nghe bác sĩ phán nó vô sinh kiểu gì thầy cũng chán đời thôi. Mày tranh thủ cơ hội thả thính rồi dính bầu với cậu Hoan, đến lúc đó không lo mất phần.
- Thế còn cô Oanh thì sao hả mợ?
- Đừng lo, thầy Tài ghét con đó lắm, còn mơ mới có chuyện thầy rước nó về làm dâu.
- Con... con sợ ông Tài cũng không thích con...
- Mày lo xa làm gì? Nhà mợ cũng nghèo như nhà mày nhưng thầy vẫn chấp nhận đấy thôi. Quan trọng là mày phải cho thầy thấy mày thương cậu Hoan thật lòng. Thầy Tài chướng mắt với con Oanh không phải vì xuất thân thấp hèn của nó, mà là vì nó vô tình để thầy thấy nó coi trọng tiền bạc hơn cậu Hoan.
Dã tâm của mợ Phượng thực ra cũng chẳng kém chị Oanh. Nhưng thầy không khó chịu với mợ vì nếu phải lựa chọn mợ sẽ chọn cậu Lộc chứ không phải tiền bạc. Đúng là mợ rất tham, nhưng mợ thật lòng mến mộ cậu Lộc. Cậu Lộc xuất sắc lắm chứ không đổ đốn như em trai, cậu có dáng vẻ nho nhã thư sinh dễ gây thiện cảm cho người đối diện. Chỉ tiếc cậu phúc mỏng, giá như cậu còn sống thì cái gia sản này hiển nhiên thuộc về cậu rồi, mợ đỡ phải vất vả tranh đấu. Mợ có thể cho phép con Cúc mang bầu với cậu Hoan vì cả cậu và nó cùng ngu, đẻ con ra thì cũng chỉ vứt đi thôi. Nhưng con Hân thì khác, đứa con sinh ra bởi một bà mẹ có đầu óc như nó quả thực sẽ là chướng ngại lớn của mợ. Con Cúc tất nhiên không hiểu thâm ý sâu xa của mợ, nó tưởng mợ thương mình, nghĩ cho mình nên cảm động trào nước mắt.
- Mợ Phượng! Mợ tốt với con quá chừng! Ơn đức của mợ con sẽ không bao giờ quên.
Mợ Phượng thở dài thườn thượt, đến bây giờ mợ vẫn không thể lý giải nổi chuyện chiếc khăn mùi soa có dính máu. Tại thằng Gù không làm ăn tới nơi tới chốn hay là tại con Hân nó đi trước mợ một nước cờ, chuẩn bị chiếc khăn để đối phó với bu đây? Vết kim châm trên tay cậu Hoan rất nhỏ, cộng thêm hôm đó cậu ẵm Hân thì bàn tay áp vào người vợ rồi nên ngoài cậu và mợ Hân ra thì không ai biết ẩn tình. Ngay cả con Cúc cũng không phát hiện ra chi tiết đó để báo cáo cho mợ Phượng. Mà kể cả nó có nói thì mợ cũng chẳng tin. Cái việc chịu đau để bảo vệ một đứa con gái đã vấy bẩn dường như không giống với cậu Hoan mà mợ Phượng biết cho lắm. Bởi vì nếu như cậu Lộc luôn lo nghĩ cho người khác thì cậu Hoan chỉ là một kẻ ích kỷ ham chơi, lo hưởng vui một mình và chẳng bao giờ quan tâm tới ai cả. Chuyện cậu dằn mặt mọi người không được đụng đến vợ cậu chắc là sĩ lên thì thể hiện tí chứ chẳng yêu đương gì đâu. Cậu Hoan mà biết yêu thì chắc con cá của mợ nó biết bay mất. Mợ thở dài bảo:
- Mau đi chuẩn bị bữa tối đi.
- Dạ.
Cúc dù sao vẫn còn trẻ người non dạ nên tới bữa tối, khi bê bát canh bồ câu hầm hạt sen đưa cho mợ Hân nó không tránh khỏi lo lắng. Nhất là cái lúc mợ Hân múc một thìa canh đưa lên mũi ngửi ngửi rồi khẽ nhíu mày đổ lại thìa canh đó vào bát, nó tưởng như tim mình rớt ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Thật may, mợ chỉ mỉm cười khen ngợi:
- Canh thơm lắm!
- Dạ, mợ. Canh này bà Tuyết dặn con nấu riêng cho mợ, bổ lắm đấy mợ ạ, mợ mau ăn đi cho nóng.
Con Cúc hồ hởi nói, mợ Hân nhẹ nhàng bảo:
- Cảm ơn em. Nhưng mợ không có thói quen dùng canh này trong bữa ăn. Vì dùng rồi thì ngang bụng không thưởng thức được các món khác nữa. Em đem cất đi, mười giờ tối hầm lại rồi đưa lên phòng cho mợ.
- Vậy thì từ ngày mai con sẽ nấu canh muộn rồi đúng mười giờ tối đem lên phòng cho mợ nhé! Nhưng mà... bát canh này con đã trót nấu rồi... lát hâm lại không ngon ạ. Canh bổ lắm ý, mợ uống một xíu đi được không... chỉ một xíu thôi nha mợ!
Con Cúc nài nỉ, cậu Hoan đập bàn nói:
- Một xíu cũng không. Mợ là mợ mày hay là con mày mà mày cứ leo lẻo leo lẻo cái mồm đôi co thế hả? Mợ nói một là một, nói hai là hai, phận tôi tớ cấm bép xép.
- Dạ, con cũng chỉ muốn tốt cho mợ thôi mà cậu.
Cúc phụng phịu lý sự, cậu Hoan cãi lý với nó:
- Một người tốt nghiệp thủ khoa ngành y học cổ truyền như con vợ cậu cóc cần cái đứa thi trung cấp còn kém điểm cậu như mày lo lắng tốt xấu đâu. Nghe mắc mệt.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết. Mau đem canh cất đi! Đừng để cậu vả cho sưng cái mõm lên mới chịu nghe lời!
Thấy cậu Hoan cau có, bà Tuyết hắng giọng bảo:
- Mau cất đi. Mợ thích uống lúc nào chả được.
Đoạn, bà quay sang động viên con dâu:
- Mợ Hân cố gắng tẩm bổ sức khoẻ để đẻ cho bu thằng cháu đích tôn, nha mợ!
- Dạ, thưa bu, con nhớ rồi ạ.
Hân lễ phép đáp lời bu. Bà Tuyết tuy biết chuyện ăn chơi mờ ám của cậu nhưng bà tỏ ra khá thờ ơ với việc chị Oanh mang thai. Căn bản bà biết một đứa trẻ được sinh ra bởi con mẹ chưa học hết lớp mười hai như chị Oanh và một thằng cha thi trung cấp còn trượt như cậu Hoan thì tương lai khó mà được ông Tài coi trọng. Đứa trẻ được sinh ra bởi người có hiểu biết rộng như Hân hiển nhiên sẽ khác, không chừng sẽ làm lên nghiệp lớn.
- Bu lợi dụng cậu để đạt được vinh hoa phú quý là đủ lắm rồi, đừng hòng lợi dụng con cậu.
Cậu Hoan dằn mặt, vì thừa hiểu bu Tuyết nên cậu hơi khó chịu. Mợ Hân dịu dàng gắp thức ăn đút cho cậu. Trong khi ông Tài và bà Tuyết vô cùng ưng ý với phong thái tao nhã của con dâu thì mợ Phượng và con Cúc tức nổ đom đóm mắt, vì bọn họ có học cả đời cũng không thể bắt chiếc được bộ dạng đó. Theo lời phân phó của Hân, đúng mười giờ tối con Cúc hầm lại canh rồi đem lên phòng cho mợ. Tuy không được cậu Hoan cho vào phòng nhưng lúc mợ Hân đi ra đưa cho nó bát canh trống trơn, thấy mép vợ còn dính cái tâm sen màu xanh xanh, môi thì bóng nhẫy mỡ nó vui đáo để. Nó phấn khởi hỏi:
- Canh con nấu có vừa miệng mợ không ạ?
- Ngon lắm, không có chỗ nào để chê cả.
Mợ dịu dàng nói, Cúc sung sướng đề nghị:
- Từ mai cứ mười giờ tối con lại đem canh lên cho mợ nghe mợ. Mợ chịu khó tẩm bổ, mợ mà đẻ được thằng cu thì đàn bà cái nhà này làm gì còn ai quyền lực bằng mợ nữa? Lúc đó mợ đừng quên con nha!
- Em tốt với mợ như thế, mợ quên sao nổi? Em cứ cố gắng đợi chờ, rồi sẽ có ngày mợ đền đáp em xứng đáng.
Nếu như em gái Hân nghe thấy câu vừa rồi thì nhất định sẽ nhận ra trong giọng nói của Hân có sự khác lạ. Nhưng con Cúc không hiểu Hân như Sương nên thấy Hân bị lừa nó rất vui. Nó nhảy chân sáo chạy đi rửa bát rồi ghé qua gian nhà của mợ Phượng báo cáo tình hình. Mợ Phượng hay tin bĩu môi cảm thán:
- Gớm. Cứ tưởng thanh lịch dịu dàng thế nào? Hoá ra tất cả chỉ là một sự lừa dối không hề nhẹ.
- Vâng thưa mợ. Mợ Hân thế mà cũng tham ăn ra phết, dặn con đem canh lên phòng riêng chẳng qua là muốn nốc cho nó thoải mái, đỡ phải giữ ý giữ tứ trước mặt ông Tài bà Tuyết thôi. - Con Cúc thêm nếm.
- Rất tốt. Từ giờ cứ mười giờ đêm hàng ngày đưa canh qua cho nó. Cho nó ăn nhiều cho nó béo thút lút ra.
- Vừa béo vừa vô sinh, đáng thương ghê á mợ. Hí hí!
- Nom cái điệu cười của mày kìa! Ngứa! Mà sao lần nào mợ đi qua vườn đào cũng thấy tiếng vẹt nhại đi nhại lại cậu Hoan đẹp trai với cả mợ Hân xấu gái nhỉ?
- Bẩm mợ, con vẹt bị thương mợ Hân cứu nó về, xong cậu Hoan dạy nó nói thế đấy ạ. Chứng tỏ cậu cũng chán mợ bỏ xừ, chẳng qua chiều lòng ông Tài nên mới rước mợ về thôi. Tội nghiệp cậu, hôn nhân chẳng có tình yêu!
- Thì mày cố mà thả thính để được cậu yêu. Đến lúc đó cái gì mày chả có!
- Ui mợ khỏi nhắc. Con đang dùng thuốc bổ dưỡng nhan rồi. Nghe con Uyên hớt lẻo là từ đợt mang thai cô Oanh cấm cậu Hoan đụng chạm, rồi sẽ có ngày cậu bức bối không chịu nổi thôi, ngày đó là ngày con đổi đời.
Con Cúc thỏ thẻ tâm sự, mợ Phượng tủm tỉm bảo nó:
- Úi cha! Đến lúc đó thì nhất mày còn gì? Mợ bảo này, thằng Tiến mới hóng được tin ngày mai cậu Hoan rủ ba đứa bạn thân về nhà chơi bài ăn tiền, mày đợi lúc nào bạn cậu tới thì đi méc thầy Tài.
- Mợ điên à? Cậu mà biết cậu giết con.
- Cậu biết sao được? Chẳng phải thầy Tài đã bí mật ra lệnh cho người làm ngầm theo dõi cậu, đứa nào phát hiện ra cậu chơi bài ăn tiền và báo tin cho thầy thì thầy thưởng lớn và hứa không tiết lộ danh tính rồi còn gì?
- Nhưng mà... con vẫn sợ...
- Sợ hãi cái gì? Lại đây mợ biểu!
Con Cúc bẽn lẽn tiến tới gần chỗ mợ Phượng, nghe mợ nói thầm đến đâu mắt nó sáng ra tới đó. Có kế sách hoàn hảo của mợ nên sáng hôm sau nó cả gan bán đứng cậu. Đợi cậu bị ông quật cho một trận tím tái cả người, nó lanh chanh cầm dầu tới xoa cho cậu rồi ỏn ẻn bảo:
- Cậu Hoan, có chuyện này con không biết có nên nói không nữa... thực sự cũng khó nghĩ lắm á...
- Nói thì nói, không nói thì thôi, mày làm gì mà phải rào trước đón sau mắc mệt?
- Thì người ta sợ gây chia rẽ cậu mợ mà... cơ mà không nói thì con thương cậu quá cơ... cậu đánh bài kiếm tiền mà mợ làm như cậu chơi bời đổ đốn lắm không bằng. Cậu mợ là vợ chồng với nhau, có gì thì góp ý cho nhau là được rồi, chẳng hiểu sao mợ phải đi méc ông Tài.
- Cái... cái gì... nó dám... mách lẻo?
- Dạ, vâng. Ban nãy trước khi đi ra hiệu thuốc con thấy mợ qua chỗ ông Tài ton hót cậu rủ bạn về nhà chơi bài, mợ còn kêu ông đánh cho cậu chừa đi.
Con Cúc kể đến đâu máu điên dồn lên đầu cậu Hoan đến đấy, cậu nổi khùng lao ra hiệu thuốc đập phá. Thằng Hiếu và con Tiên sợ quá chạy mất dép, chỉ còn mợ Hân vẫn can đảm ở lại. Cậu chỉ vào mặt vợ quát lớn:
- Con vợ mắc dịch kia! Dám mách lẻo cậu chơi bài ăn tiền với thầy Tài! Mày to gan lắm! Cậu làm gì mày mà mày bán đứng cậu vậy? Sống chó với nhau nó vừa chứ!