Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong không gian im phăng phắc, Cận Sâm ngáp khẽ:
– Giường ngục giam êm đáo để.
An Chiết quan sát không gian quanh mình, cậu thấy trong xó buồng giam ọp ẹp có trải một tấm bạt nhựa dài chừng một hai mét, ở đuôi tấm bạt nhựa là chồng chăn mỏng màu trắng – ắt hẳn đây chính là “giường”. Cậu sải bước qua bên kia rồi ngồi xếp bằng xuống, lấy chăn mỏng bọc mình lại, đoạn tựa lưng lên vách tường.
Tiếng bước chân vẳng đến từ cuối hành lang, ánh đèn chói lóa rọi tỏ lối đi, ba tay lính thuộc Sở Thành phòng cầm đèn pin kiểm tra từng buồng, giây phút lướt qua họ thì một tay lính đứng bên trái chợt hỏi:
– Ba tên nữa ư, là ai bắt thế?
– Tòa Xử án đấy, Thượng tá Lục cừ thật. Giờ Sở Thành phòng làm hậu cần của Tòa Xử án rồi còn gì.
– Tòa Xử án định thâu tóm Sở Thành phòng luôn nhỉ, nhưng sở trưởng vẫn còn trụ được.
Họ huơ huơ đèn pin lên mặt cả ba, chẳng nói gì thêm mà đi tiếp về phía trước, kiểm tra hết một lượt bèn rẽ sang lối đi khác. Khi động tĩnh từ những tay lính lắng xuống, toàn bộ không gian dưới lòng đất lại lặng thinh trơ khấc, nó chỉ vẳng độc một tiếng hít thở của các tù nhân, người chẳng có mấy, An Chiết nhận thấy được điều đó. Tiếng nước nhỏ tí ta tí tách xuống tấm bạt nhựa vọng đến từ miền xa, ông chủ Shaw lẩm bẩm:
– Sở Thành phòng lãng phí nước thật.
Song thanh âm nước nhỏ vẫn vang lên chẳng ngớt, không hề bị ngắt quãng, đều đặn tột cùng, Cận Sâm trả lời rằng:
– Là đồng hồ.
An Chiết gắng lắng tai nghe, cậu phát hiện nó vọng sang từ buồng giam bên cạnh, cứ cách một thoáng nó lại tích một tiếng, tuyệt đối không phải tiếng rỉ nước – mà là tiếng đồng hồ cơ cũ kĩ hoạt động.
Đồng hồ cơ hoạt động hoàn toàn bằng cơ khí và không dính dáng gì đến điện tử, nó sử dụng nguồn năng lượng cơ do dây cót sinh ra, nhà sản xuất thường khoe hết phần chuyển động của bộ máy để tăng tính phức tạp và cầu kì cho sản phẩm.
Minh họa
Trong bóng tối, tốc độ kim giây chuyển động đều tăm tắp, thời gian tưởng chừng kéo dài vô tận.
Sau cùng, Cận Sâm bèn bảo:
– Ông chủ Shaw à, ông giàu kinh nghiệm, vậy ông có biết chúng ta sẽ bị giam bao lâu không?
– Chả lâu lắm đâu, – Ông chủ Shaw đáp – đánh cắp thông tin của thẩm phán giả phi pháp còn phải xem mục đích, miễn đừng ảnh hưởng tới thẩm phán giả là được.
– Ê nghe hơi sai sai đó, ông dùng để kiếm chác cơ mà – Cận Sâm bảo – Dù không nhốt lâu thì chắc cũng phạt tiền thôi.
Ông chủ Shaw trả lời:
– Vậy tao tình nguyện ăn cơm tù thêm vài năm nữa.
Cận Sâm thở dài:
– Quả nhiên không hổ là thẩm phán giả, chụp mỗi bức ảnh cũng bị gông cổ. Sau này tôi chỉ an phận bán di động thôi, chứ mới chụp ảnh có tí đã bị người bên Tòa Xử án lôi đi rồi, lúc ấy tôi cứ nghi ngại đếch biết mình thành dị chủng tự bao giờ, tôi sợ vỡ mật.
Ông chủ Shaw chẳng trả lời, song phía buồng giam kế bên lại có một giọng nam trẻ thánh thót cất lên:
– Tôi từng thấy kẻ phạm tội đánh cắp thông tin của thẩm phán giả phi pháp.
Ông chủ Shaw hỏi:
– Nhốt mấy ngày?
– Ngắn nhất ba ngày, lâu nhất ba năm, từng xử tử một người, gã ta muốn ám sát thẩm phán giả.
Ông chủ Shaw thử thăm dò:
– …Tạch không?
– Tạch.
– Vậy cũng xử tử ư?
– Quy định trong Dự luật Thẩm phán giả là thế mà, – Bên kia nói với vẻ thản nhiên – không có sự an toàn tuyệt đối của thẩm phán giả, sẽ không có quyền lực tuyệt đối của thẩm phán giả.
Ông chủ Shaw bảo:
– Thế… nếu chúng tôi không định làm hại tên đó, thì sẽ bị nhốt bao lâu?
Bên kia đáp:
– Tùy tâm trạng của thẩm phán giả thôi.
An Chiết bấu chặt lớp chăn, cậu thấy tâm trạng của thẩm phán giả tốt lắm đó.
Chợt nghe Cận Sâm hiếu kì hỏi:
– Ông anh à, anh phạm tội gì vậy?
Bên kia trả lời:
– Tội kích động và tội cố tình gieo khủng hoảng.
Cận Sâm chưa hiểu:
– Hả?
– Tôi chấp bút cho Sở Văn hóa, Sở Thành phòng bắt tôi, – Chàng trai ở buồng giam kế bên bảo – sau này Sở Văn hóa bị xóa sổ, tôi cũng hết đường thoát thân.
An Chiết thầm nhủ, hóa ra là người trong nghề với An Trạch à.
Cận Sâm hỏi:
– Anh phải ngồi tù bao lâu?
– Trọn đời.
Cận Sâm rõ ràng trầm tư giây lát:
– Đùa hả ông anh…
Đối phương nở nụ cười, chẳng đáp. An Chiết ngẫm nghĩ phút chốc, dựa theo kí ức của An Trạch, y vốn làm một công việc rất an toàn mà.
Cậu hỏi bèn hỏi buồng bên:
– Anh viết đề tài gì vậy?
Chàng trai đáp:
– Phổ cập khoa học về lịch sử căn cứ. Bút danh của tôi là thi sĩ, cậu biết nó không?
An Chiết trả lời:
– Không biết ạ.
Thi sĩ bảo:
– Vậy cậu muốn nghe thử chứ? Chà, giọng cậu êm tai phết.
– Giọng anh cũng êm tai lắm, – An Chiết cảm giác dường chàng rất thiết kể, nên cậu bèn đáp – em muốn nghe.
– Dừng lại, – Ông chủ Shaw cất tiếng – cậu phạm tội kích động đấy, đừng hòng xúi bậy nhóc tì nhà chúng tôi.
– Cả ba chỉ cần nghe là được rồi, đừng lo bị sờ gáy, – Giọng thi sĩ chan chứa ý cười – dẫu sao cả ba cũng bị bắt rồi mà.
Lời chàng nói ấy vậy mà chí lí ra trò.
– Kể từ khi bị giam ở đây, tôi hiếm khi có cơ hội hàn huyên về thứ mà tôi đã trút rất nhiều thời gian để sắp xếp – Thi sĩ bảo – Tuy nhiên, chắc hẳn cả ba cũng biết những chuyện ấy rồi.
An Chiết đáp:
– Em chưa biết.
– Ồ? – Thi sĩ nói – Vậy tôi sẽ kể rõ.
– Để tôi xem nên bắt đầu kể từ giai đoạn nào… – Tốc độ nói của chàng từ tốn – Từ niên đại sa mạc nhé.
– Trước niên đại Sa mạc là “thời kì Phồn thịnh”, trên Trái Đất có tổng cộng bảy tỉ người, ở các vùng đồng bằng, ta chắc chắn sẽ bắt gặp một thôn trang hoặc thành phố khi lái xe khoảng một tiếng, và trong thành phố thì luôn chật ních người. Ngoài thành phố là những cánh đồng, trại chăn nuôi cùng nhà máy – nhằm sản xuất nguyên vật liệu cung cấp cho thành phố. Dạo ấy cũng có chiến tranh, song toàn là chiến tranh giữa các quốc gia với nhau thôi, động vật và thực vật không phải đối thủ của vũ khí loài người.
Nói đến đây, chàng dừng giây lát, dường như đang sắp xếp mạch suy nghĩ, qua một chốc mới bảo:
– Đấy là vào năm , chuyện của hơn một trăm năm về trước.
– Thời còn làm lính đánh thuê, tôi từng tạt ngang một viện nghiên cứu bị bỏ hoang tại thủ đô quốc gia nào đó, tôi đào được một tài liệu ở đấy, là báo cáo nghiên cứu về từ trường Trái Đất bắt nguồn từ năm .
Chẳng ai hé lời, chàng tiếp tục kể:
– Bắt đầu từ năm ấy, con người phát hiện ra từ trường Trái Đất đang suy yếu nhanh chóng… Cả ba biết từ trường chứ?
Cận Sâm trả lời:
– Đừng hỏi tôi ông anh à, tôi vô học.
Ông chủ Shaw giữ im lặng.
– Căn cứ không dạy những điều này, – Thi sĩ kể tiếp – tóm lại thì, năm , từ trường Trái Đất biến mất.
Cận Sâm hỏi với vẻ thật thà:
– Rồi rốt cuộc từ trường Trái Đất có vai trò gì?
– Trái Đất là một chiếc nam châm khổng lồ, cực Nam và cực Bắc là cực âm cực dương của nó, còn từ trường Trái Đất chính là thứ bao phủ toàn bộ – Thi sĩ giải thích – Sau khi từ trường biến mất, la bàn mất hiệu lực, bầu sinh quyển toàn cầu bị mất sự ổn định, nền công nghiệp loài người đứng hình dẫn đến việc không phát điện lẫn dùng điện được. Tuy nhiên, đây chỉ là hậu quả nhẹ nhất sau khi từ trường biến mất thôi.
– Từ trường… tác dụng quan trọng nhất của nó chính là bảo vệ Trái Đất. Trái Đất vốn trôi nổi giữa vũ trụ, tứ bề đều là tia vũ trụ, còn có gió Mặt Trời nữa, nhưng chúng luôn dội lệch sang hướng khác khi gặp từ trường, nó không thể tổn thương đến các sinh vật trên mặt đất. Bởi vậy vào năm , sau khi từ trường biến mất, toàn bộ hành tinh phải hứng chịu trực tiếp sự tấn công từ gió lốc Mặt Trời và tia vũ trụ. Bức xạ bên ngoài mạnh kinh hoàng, đại đa số ruộng đất đều bị lốc xoáy xốc tung lên, nguồn nước khô cạn, bầu khí quyển trở nên mỏng dần. Hạn hán, da liễu, ung thư… Một nửa dân số trên Trái Đất chết sạch, đây chính là “niên đại Sa mạc”.
Gió Mặt Trời là một luồng hạt điện tích giải phóng từ vùng thượng quyển của Mặt Trời. Nó là nguyên nhân dẫn đến các trận bão từ, có liên hệ trực tiếp đến hiện tượng cực quang của Trái Đất và trên các hành tinh khác. Ảnh hưởng cực lớn đến các sinh vật sống.
Minh họa
Cận Sâm bật thốt:
– Khiếp thật.
– Có điều, niên đại Sa mạc kết thúc rất sớm, – Thi sĩ phì cười, bảo rằng – kể từ lúc phát hiện từ trường thay đổi vào năm , loài người đã đề xuất vô số đối sách, chia ra làm kế hoạch A và kế hoạch B, tôi phải lần mò lắm tư liệu ở thành phố hoang mới tra được đấy.
Cận Sâm cất giọng cung kính:
– Mời ngài nói ạ.
– Kế hoạch A, xây máy phát từ trường khổng lồ ở hai vị trí đặc thù là Bắc Mĩ và Trung Quốc Châu Á, một cái gọi là “cực từ phía đông”, một cái gọi là “cực từ phía tây”. Ta thay thế hai cực Nam Bắc của Trái Đất bằng hai cỗ máy phát từ trường Đông Tây, nó cộng hưởng với các hạt mang điện tích trong gió Mặt Trời, tạo nên từ trường mới bao phủ toàn cầu.
Cận Sâm vỗ tay lốp bốp dăm bận:
– Đỉnh vãi chưởng.
– Kế hoạch B, xây dựng thành phố ngầm quy mô lớn, dời trọng tâm lối sống của con người xuống lòng đất để tránh chịu ảnh hưởng bởi xạ tuyến và gió Mặt Trời.
Cận Sâm vỗ tay tiếp:
– Tuyệt vời!
– Năm , kế hoạch B thành công, thành phố ngầm chính thức mở cửa.
– Năm , kế hoạch A thành công, từ trường nhân tạo bao trùm toàn cầu, khí hậu ngừng trở xấu, sinh vật chẳng bỏ mình vì phóng xạ vũ trụ nữa. Nền khoa học kĩ thuật của loài người bắt đầu khôi phục, khoảng thời gian từ năm đến được mệnh danh là “niên đại Rực rỡ”.
Nói tới đây, thi sĩ khẽ thở dài:
– Nhưng, thời điểm khó khăn nhất của loài người, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
An Chiết mở to hai mắt.
– Tôi biết, – Bấy giờ, Cận Sâm chợt thốt – thời kì Thảm họa ập đến.
– Ừ, – Thi sĩ trả lời – phóng xạ vũ trụ chứa một loại gen đột biến kì lạ, nó tạo ra rất nhiều thứ đáng sợ.
– Thoạt đầu chỉ có siêu vi khuẩn, nấm và siêu vi trùng thôi, chúng sinh sôi ngay trong thành phố loài người và lây nhiễm cho những ai sống ở đấy, xác chết chất đầy thành phố chất đầy, ai từng tạt ngang qua phế tích ở vùng ngoài hẳn đều biết chuyện này.
An Chiết thắc mắc:
– Vậy làm sao để sống sót ạ?
– Sống sót là số phận, – Thi sĩ giải thích – nếu gen của cậu có khả năng miễn dịch với thứ vi khuẩn này thì ắt sẽ sống sót, nếu không chỉ có nước chờ chết. Số người còn sót lại đều là những đối tượng đủ sức miễn dịch. Sau cùng, ba tỉ người từng vượt qua niên đại Sa mạc trên Trái Đất chỉ còn lại chừng một trăm triệu. Tuy nhiên đấy vẫn chưa phải là thời khắc kinh hoàng nhất của loài người.
An Chiết hỏi:
– Sau đó thì sao?
– Chuyện sau đó, cả ba biết rồi mà. Nói bức xạ vũ trụ mang đến một kiểu tiến hóa khó xác định cũng đúng, hoặc mang đến một loại virus chúng ta không xét nghiệm được cũng đúng, sinh vật đột biến toàn diện xuất hiện, chúng thống trị cả Trái Đất. Trên cơ thể chúng nhất định có thứ gì đó rất đặc biệt, bởi con người hễ tiếp xúc sẽ bị lây nhiễm ngay, họ dần đánh mất đặc điểm của loài người, và rồi bị đồng hóa. Chúng thích tấn công con người, bởi trong mắt chúng gen người rất béo bở…. Chiến tranh lại bắt đầu. Đây là một cuộc chiến tàn khốc nhất lịch sử nhân loại.
Thi sĩ thở hổn hển, đoạn bảo:
– Con người sống rải rác chẳng tài nào cản nổi sự tấn công của quái vật, họ bắt đầu khai thác tài nguyên còn sót lại để lập nên căn cứ loài người. Mở đầu số ID của chúng ta là số – nó đại diện cho việc nơi đây là căn cứ thứ ba của con người. Căn cứ thành phố ngầm, căn cứ Virginia, căn cứ phương Bắc, căn cứ Đông Nam, liên minh bốn căn cứ này chính là thể cộng đồng số phận của loài người. Sau khi căn cứ xây dựng xong, đã có thể yên dạ phần nào rồi, và vậy là các cậu có cuộc sống ngày hôm nay.
Bầu không khí trong ngục giam như dịu đi chút đỉnh lúc chàng thốt ra câu nói ấy, song nó lại thoắt rét ngọt bởi câu kế tiếp.
– Tiếc thay, căn cứ cũng chẳng phải nơi an toàn – Thi sĩ ho khan vài tiếng, giọng chàng dần trầm đục.
– Năm , cơn bão bộ gặm nhấm đột biến bùng nổ, căn cứ Đông Nam sụp đổ.
– Năm , dị chủng ngoài đại dương trà trộn, căn cứ Virginia sụp đổ.
– Á đù má! – Cận Sâm chợt ngắt lời chàng – tôi hiểu sao anh bị quy vào tội kích động và cố tình gieo khủng hoảng rồi, đáng lí Sở Thành phòng phải khâu cái mồm anh lại.
– Nhưng tôi chẳng hề làm sai bất cứ việc gì – Thi sĩ bật cười, đoạn đáp – Tôi chỉ bám theo đội lính đánh thuê của bạn trai mình rồi sưu tập tài liệu khắp mọi vùng phế tích, kế đấy sắp xếp chúng để phát hành thôi, chưa gì đã bị xử ngồi tù chung thân rồi.
Cận Sâm rú lên:
– Lại còn có cả bạn trai cơ á?! Họ nên cắt luôn lưỡi anh đi.
Thi sĩ nở nụ cười:
– Căn cứ nhàm chán đến vậy, cớ sao tôi không thể có bạn trai?
Chàng chẳng thèm đoái hoài đến Cận Sâm nữa, chỉ bảo:
– Chính vì lẽ đó, đến bây giờ chỉ còn căn cứ phương Bắc và căn cứ thành phố ngầm là còn hoạt động thôi. Hai căn cứ này bảo vệ máy phát từ trường, cho nên cực quang ở căn cứ sẽ sáng hơn những khu vực khác, cực quang chính là hạt mang điện tích lẫn trong gió Mặt Trời.
Giải thích tới đây, thi sĩ hít sâu một hơi:
– Tôi chẳng rõ hai căn cứ có còn liên lạc với nhau chăng, dẫu sao cũng cách cả vùng Thái Bình Dương. Ban nãy tôi bảo thời điểm khó khăn nhất của loài người không phải niên đại Sa mạc, cũng chả phải thời kì Thảm họa, là bởi thời điểm khó khăn nhất chính là ngay lúc này. Giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng một ai biết.
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân họ bỗng chốc rung chuyển. Bụi bặm rơi xuống từ trần nhà ngục giam, lộp độp trên người An Chiết khiến cậu ho sặc sụa, nhưng kế đó lại có thêm một đợt chấn động dữ dội hơn cả.
Cận Sâm đứng phắt dậy, quát lớn:
– Động đất ư?!
– Không phải động đất – An Chiết nghe thấy tiếng nhổm dậy của thi sĩ ở buồng giam bên cạnh, chàng trai có kiến thức uyên bác ấy lẩm bẩm vài từ cậu chả hiểu – Động đất là sóng ngang sóng dọc sóng dọc, hiện tại là rung bất quy tắc, tâm địa chấn rất nông…
– Có thứ gì dưới đất kìa!
Câu này thì An Chiết hiểu.
“Ruỳnh!”
Bỗng nhiên, một tiếng vang inh tai sập đến từ tuốt sâu trong hành lang, đi kèm đó là tiếng cửa sắt ngã xuống loảng xoảng.
“Ruỳnh!” – Lại một tiếng nữa.
Cơn chấn động ập tới còn mạnh hơn ban nãy gấp trăm lần, An Chiết gắng túm chặt song sắt cánh cửa hòng đứng vững.
Cậu hiểu rồi.
Có vật gì đó, một vật sống to tướng hiện đang thúc mạnh lên mặt nền từ dưới lòng đất.