Cây Nấm Nhỏ

quyển 1 chương 5: “lục phong, mày sẽ chết không tử tế.”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Máu của Vans văng tóe trước mắt An Chiết – một sắc đỏ sậm. Đám đông xếp hàng nghe thấy tiếng ồn bèn ngoảnh đầu nườm nượp ngó sang chỗ cậu, song vẻ mặt lại thản nhiên khi trông thấy cảnh này, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Nhưng Vans chết rồi, một con người cứ thế mà bị giết ngay trước cổng thành căn cứ loài người, chẳng ai lấy làm dị nghị hết.

Do đó An Chiết bỗng vỡ lẽ rằng, cái tên kia chính là thẩm phán giả – đối tượng Vans từng nhắc tới hôm kia. Anh ta là chủ nhân của Tòa Xử án và sẽ phán xét từng kẻ tiến vào cổng thành liệu có phải nhân loại hay dị chủng chăng, anh ta có thể quyết định sự sống chết của bất kì kẻ nào dẫu có là ai đi chăng nữa, chả cần lí do.

Mà bấy giờ đã đến lượt cậu nhận sự phán xét.

Thoạt đầu trống ngực An Chiết cứ nện thùm thùm không thôi, bởi cậu sực nhận ra mình thật sự sẽ chết vào thời khắc bị chĩa thẳng nòng súng vào mặt. Tuy nhiên khi nhìn về phía đôi mắt xanh lạnh nhạt của thẩm phán giả, cậu lại dần bình tĩnh trở lại.

Đến căn cứ phương Bắc là quyết định cậu ắt phải làm theo, nên nhận sự phán xét chính là kết cục của cậu, mặc cho hậu quả có ra sao.

Cậu đếm nhẩm giây trong đầu.

Một, hai, ba.

Tiếng súng mãi chưa chịu vang, thẩm phán giả chĩa súng vào cậu, chầm chậm bước đến bên này.

Đám đông xếp hàng như ngầm hiểu mà tăng nhanh tốc độ, họ tự giác dồn hết về phía trước, chẳng mấy chốc khu vực ấy đã vắng hoe, duy chỉ còn mỗi An Chiết thôi.

Mười một, mười hai, mười ba.

Thời khắc đếm tới giây thứ mười bốn, thẩm phán giả đã đứng ngay trước mặt cậu, ngón áp út ghì chặt báng súng đoạn dời nòng súng xuống, kế đến, anh hạ vũ khí.

Chỉ nghe anh cất giọng bảo:

– Đi theo tôi.

Ngữ điệu vô cảm lạnh tanh hệt ánh mắt của anh vậy.

An Chiết đứng yên tại chỗ chờ anh đi, song ba giây sau đối phương vẫn chẳng buồn di chuyển. Cậu ngẩng đầu nhìn anh với vẻ nghi ngại, tiếp sau đấy giọng thẩm phán giả còn gắt hơn trước đôi phần, anh bảo:

– Chìa tay ra.

An Chiết bèn ngoan ngoãn chìa tay.

Lách cách.

Cậu khẽ run lẩy bẩy trước cơn cóng. Một bên của chiếc còng tay bạc chụp lên cổ tay cậu, một bên do thẩm phán giả cầm.

…An Chiết cứ thế bị dắt đi.

Có điều quái gở như này, đám đông xếp hàng chả buồn hó hé gì lúc Vans bị bắn chết ban nãy; mà giờ họ lại châu đầu ghé tai, bất đầu xì xà xì xầm vì thấy cậu bị thẩm phán giả áp giải.

An Chiết rất chóng đã bị lôi vào cổng thành, cậu chỉ kịp ngoảnh đầu nhìn lướt qua cơ thể đang đổ gục của Vans.

Bước vào trong, cậu phát hiện rằng nó cũng chả phải lối đi hẹp mà là một khu vực rộng bị chia thành vài không gian với ánh đèn trắng rực khắp muôn chốn, chúng hắt lên bức tường thép – nom như những tảng phiến sét xam xám được rọi tỏ bởi quầng sáng se lạnh mỗi độ đông về vậy.

Lính tráng trang bị vũ trang và các vũ khí hạng nặng chẳng hề kém cạnh bên ngoài, có một cái bàn dài màu trắng đặt giữa vòng vây chặt chẽ của vũ khí hạng nặng và tốp lính, ba viên sĩ quan bận quân phục đen giống thẩm phán giả đang ngồi sau bàn dài. An Chiết đoán đây chính là các quan thẩm phán, hiện có kẻ đang ngồi trước mặt bọn họ. Một quan thẩm phán cất giọng hỏi:

– Quan hệ giữa anh và vợ ra sao? Cô ta không đi chung với anh vào đợt này à?

Nhờ có kí ức của An Trạch, An Chiết biết rằng với đối tượng bị nhiễm gen, ngoài thay đổi vẻ bề ngoài, thần thái, thói quen hành động thì còn chịu ảnh hưởng về nhận thức lẫn trí nhớ, vì lẽ đó thẩm vấn cũng là một trong những cách phân biệt dị chủng.

Cái tên dẫn cậu vào đây thoáng liếc sang đằng kia, ra lệnh:

– Nhanh lên.

Quan thẩm phán ngồi giữa vội đáp lại bằng một tiếng vâng, nói cùng kẻ bị thẩm vấn phía đối diện:

– Anh về được rồi nhé.

Đối phương cười tươi rói như vừa sống sót sau tai nạn, hắn ta quýnh quáng bật dậy rồi chạy qua lối đi ở cổng thành.

Nhờ đấy An Chiết thêm chắc nịch rằng tên con trai dẫn cậu đến đây đích thị là thẩm phán giả, và khi anh nói “Nhanh lên” thì chẳng phải đang giục quan thẩm phán tăng tốc độ tra hỏi, mà nó cho thấy rằng anh đã xác nhận đối tượng bị thẩm vấn hoàn toàn là con người.

Kẻ bị thẩm vấn tiếp theo rời khỏi hàng lối đi đến trước bàn dài, chỗ xếp hàng ở xa bàn dài phải biết và giữa chặng có đặt vài thiết bị hình cánh cửa nữa, bên cạnh đấy các khúc cua và dốc mấp mô còn được xếp ở một khoảng cách nhất định, An Chiết ngầm hiểu nó giúp các quan thẩm phán khai thác triệt để những nét đặc trưng trong cử chỉ của đối tượng thẩm vấn.

Ngặt nỗi cậu chẳng kịp quan sát nhiều hơn, bởi một giây sau cậu đã bị kéo phăng sang hướng khác và rẽ vào hành lang sâu hút. Tên kia rút điện thoại đen sì ra:

– Lục Phong ở Tòa Xử án, xin xét nghiệm gen.

An Chiết đoán hai chữ đầu chính là tên anh.

Cánh cửa tự động tức thì xoẹt mở trước mặt họ, Lục Phong đi thẳng vào khiến An Chiết bị túm theo đến là chệnh choạng, sau đấy cậu cũng đuổi kịp anh.

Ấy là một căn phòng sắc bàng bạc, máy móc chả rõ tên ken đặc từ sàn lên đến nóc, sáu tay lính đứng gác ở mỗi góc phòng, có một chàng thanh niên tóc vàng mắt xanh, khoác áo bờ-lu trắng đang ngồi sau bàn làm việc đặt trong một góc.

Chàng thanh niên đẩy gọng kính nơi sống mũi và cất giọng giọng đầy khiêu khích:

– Không ngờ Thượng tá Lục lại hạ mình đến đây. Chả phải dạo này cậu khoái giải quyết vấn đề bằng súng đạn hơn hả?

Lục Phong lạnh lùng bảo:

– Xin hãy phối hợp, thưa tiến sĩ.

Tiến sĩ liếc Lục Phong một phát, cười khẩy. Chàng ta đứng dậy đoạn nói với An Chiết:

– Đi theo tôi.

An Chiết đi theo chàng ta và được chỉ định nằm lên một chiếc giường trắng bạc, tứ chi bị cố định bằng cùm tay và cùm chân máy móc, Tiến sĩ dặn dò:

– Đừng cử động đấy nhé.

Tiếp sau đó, An Chiết bỗng thấy cánh tay đau quá, cậu nghiêng đầu ngó sang bên cạnh thì phát hiện tiến sĩ đang rút một ống máu đỏ tươi từ cơ thể cậu.

Tiến sĩ nói:

– Màu máu cậu khỏe mạnh phết.

An Chiết trả lời:

– Cảm ơn đã khen ạ.

Tiến sĩ phì cười trước câu trả lời của cậu.

– Giờ tôi lấy máu tươi đi xét nghiệm gen, khoảng một tiếng đồng hồ. Quét nâng cao toàn thân thì mất chừng bốn mươi phút, đừng cử động đấy.

Chàng ta vừa thốt xong thì quầng sáng màu lam trên giường chợt bừng lên, tiếng vù vù trầm lắng vẳng khắp xung quanh, ta chẳng hay tới từ nơi nao bởi hạt oxi nào cũng là khởi nguồn thanh âm. Âm hưởng bảng lảng tứ bề gợi lại cho An Chiết về tiếng sóng vỗ – nó dội đến từ đại dương nơi viễn xứ vào bao đêm trường thuở xưa tại Vực Thẳm; và tới thời khắc màn đêm mịt mùng nhất, viễn xứ ấy sẽ mang đến những tiếng hú dài của các sinh vật vô danh, kèm theo dao động chẳng cách nào miêu tả bằng lời càn quét cả vùng lục địa vào mùa mưa.

Dòng điện như muôn vàn con kiến đang bò lúc nhúc rồi gặm cắn người cậu vậy. Với một cây nấm thì bốn mươi phút chẳng thấm tháp chi. Song An Chiết lại nghĩ bụng biết đâu đây chính là bốn mươi phút cuối cùng trong cuộc đời cậu, cậu quý trọng nó lắm, nên cậu bèn ngắm nhìn các đường vân máy móc trên nóc nhà thật chăm chú.

Thấm thoắt, cậu chợt nghe thấy Lục Phong cất giọng ngoài kia:

– Serran có kể với tôi kĩ thuật xét nghiệm bên các cậu đã nâng cấp.

Tiến sĩ đáp:

– Cậu nắm bắt thông tin nhanh đấy. Chúng tôi phát hiện sẽ có vài chuỗi phân tử đặc biệt trong DNA được kích hoạt khi cơ thể con người nảy sinh sự đột biến, chúng tôi gọi nó là mục tiêu sinh học. Mục tiêu sinh học của đột biến theo hướng động vật và đột biến theo hướng thực vật là hai loại phổ biến. Sự cải tiến ở việc xét nghiệm gen là là thực hiện song song cả hai quá trình. Một bên là mục tiêu sinh học của động vật, một bên là mục tiêu sinh học của thực vật, tổng cộng tốn khoảng một tiếng.

Lục Phong nói:

– Chúc mừng nhé.

Tiến sĩ khẽ bật cười, chàng ta bảo:

– Ôi thượng tá à, nếu thời gian xét nghiệm gen được rút ngắn đáng kể và chi phí cũng giảm xuống, thì liệu Tòa Xử án của cậu có phá sản không đây?

– Tôi rất mong chờ ngày ấy.

– Đúng là đồ chán phèo.

Họ kết thúc cuộc trò chuyện.

Còn An Chiết thì vẫn đăm chiêu ngắm nóc nhà bàng bạc, bắt đầu suy ngẫm mình là giống loài gì.

Là một cây nấm.

Tiến sĩ bảo đột biến sẽ chia ra đột biến động vật và đột biến thực vật.

Cậu cảm giác, thứ nhất, nấm không phải là một loài động vật.

Thứ hai, hình như nấm cũng hông thuộc về thực vật, cậu làm gì có lá đâu.

An Chiết mông lung đáo để, cậu gắng xếp mình vào tốp thực vật, song lại chả tìm nổi đầy đủ chứng cứ. Vấn đề này ngốn quá nhiều thời gian của cậu, quầng sáng xanh ở trên chợt tắt ngấm tựa thủy triều rút trước cả khi cậu kịp đưa ra kết luận.

– Xong rồi – Tiến sĩ cất giọng, cùm máy tự động buông lỏng.

Chợt nghe Tiến sĩ tiếp tục hỏi:

– Ê thượng tá, cho tôi hỏi vì sao cậu lại dẫn nhóc con này đến đây xét nghiệm gen được không?

– Không được.

Tiến sĩ rõ ràng bị nghẹn họng một chốc.

Chàng ta đỡ An Chiết dậy rồi để cậu ngồi xuống chiếc ghế xoay kế bên, xoa đầu An Chiết bảo:

– Ngoan nhé, ngồi nghỉ ở đây một lát, tôi đi xem kết quả xét nghiệm máu thế nào.

An Chiết bèn ngồi ngoan.

Chàng thượng tá nọ đang ngồi ngay trước mặt cậu và anh vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt xanh vô cảm ấy. Trông anh hãy còn trẻ với đường nét góc cạnh tột độ, dưới vành nón là dăm lọn tóc đen rủ xuống trán che đi chân mày hơi xếch, chân mày khóe mắt anh được mạ bởi vầng sáng lạnh căm từ căn phòng này, nom như một lưỡi dao.

An Chiết phát rét vì bị đôi mắt ấy đăm đăm vào, mà nấm là chúa sợ rét. Nên cậu bèn xoay ghế qua góc khác, đưa lưng về phía thượng tá.

Rồi cậu thấy rét hơn.

Mãi sau, tiếng bước chân của tiến sĩ rốt cuộc vẳng lên bận nữa, nó đập tan băng giá trong phòng:

– Báo cáo gen cho hay không khác thường gì cả, hai người đi được rồi.

Nín lặng vài giây, Lục Phong hỏi:

– Các cậu chắc chắn rằng cậu ta là người à?

Tiến sĩ đáp:

– Tuy rằng sẽ khiến cậu thất vọng, nhưng chúng tôi chả tìm thấy mục tiêu sinh học kì lạ nào thật, thậm chí có hơn mười mục tiêu sinh học khác hẳn với kẻ bị lây nhiễm và dị chủng đấy.

Dứt lời, chàng ta lại nói:

– Cậu coi kìa, anh bạn nhỏ cũng chả thèm để ý tới cậu nữa.

Thế là chợt nghe thượng tá cất tiếng:

– Quay lại đây.

An Chiết quay lại một cách chậm rì. Cậu hơi lẩn tránh lúc nhìn vào ánh mắt Lục Phong, bởi cậu thực tình không phải người. Kết quả là chả biết hành động né tránh ấy khiến thượng tá cay mắt như nào, chất giọng lạnh như nước đá lại vang lên:

– Sợ gì vậy?

An Chiết chẳng ừ chẳng hử, trực giác mách bảo rằng nếu cậu trả lời thì sẽ lộ nhiều sơ hở hơn, nói không chừng sẽ bị tóm trúng nhược điểm cũng nên. Cuối cùng, Lục Phong khẽ nhướng mày hỏi:

– Có chịu đi chưa?

An Chiết bèn nghe lời nhảy vọt xuống ghế và rời khỏi đây với anh, bấy giờ cậu đã giành lại được sự tự do, không bị còng tay nữa.

Đương lúc họ băng qua hành lang vắng hoe, Lục Phong bỗng mở miệng:

– Khi vừa nhìn thấy cậu, tôi có linh cảm cậu không phải con người.

Trái tim An Chiết gần như ngừng đập. Tròn ba giây sau cậu mới hỏi:

– Thế… lần thứ hai thì sao?

– Đây là lần đầu tôi xin xét nghiệm gen, – Thượng tá duỗi tay, giơ bản báo cáo gen ra trước mặt cậu – khôn hồn hãy đúng như trên này cho tôi.

An Chiết đành im re cầm bản báo cáo cho hay bản thân cậu hoàn toàn bình thường, phút chốc, duy chỉ có tiếng bước chân đơn điệu của họ vẳng độc trong hành lang.

Có ngã rẽ ở gần lối ra, họ chợt chạm trán một đội ngũ tại đấy, dẫn đầu là một quan thẩm phán bận quân phục màu đen, đằng sau là hai tay lính trang bị cồng kềnh đang áp giải một anh con trai, kế bên có cả một cô gái tóc ngắn với vóc dáng cao ráo, trông nhếch nhác khôn cùng.

Quan thẩm phán nọ thấy Lục Phong bèn mở lời:

– Chào thượng tá.

Lục Phong thoáng liếc sang anh con trai bị áp giải, anh con trai thấy vậy thì yết hầu bỗng giần giật, rống lên:

– Tao không bị nhiễm gen!

Quan thẩm phán đứng nghiêm tại chỗ thưa với Lục Phong:

– Đối tượng có khả năng đã bị nhiễm gen nhưng chưa có bằng chứng mang tính quyết định, người nhà anh ta đang đòi tiến hành xét nghiệm gen ạ.

Lục Phong thản nhiên ừ khẽ lấy làm đáp lại, hai tay lính tiếp tục lôi anh con trai vào trong, song thời khắc lướt qua vai Lục Phong…

– Đoàng!

Lục Phong cất súng, đi ra mà chẳng màng ngoảnh đầu:

– Không cần thiết.

Xác anh con trai lập tức bổ nhào về phía trước, may thay được binh lính đỡ kịp thời. Cô con gái chạy theo chợt gào lên rồi ngã phịch xuống đất.

An Chiết nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Lục Phong, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng xiết bao. An Chiết chưa bao giờ trông thấy ánh mắt nào như vậy cả, cậu biết sự dịu dàng vĩnh cửu nơi An Trạch, ôn hoà khoan dung nơi Vans, tham lam ích kỉ nơi Horsen và đầy rẫy đề phòng nơi Anthony, nhưng Lục Phong thì khác, trong mắt anh chẳng đọng bất cứ điều gì.

An Chiết thầm nhủ, giết người hẳn là một lẽ thường hơn cả hít thở với thẩm phán giả nhỉ, anh không hề mất bình tĩnh trước việc này, bởi anh đã nhìn quen từ lâu rồi.

An Chiết nhanh chóng rời khỏi lối ra cùng Lục Phong. Ngay lối ra, có hai tay lính ăn bận giản đơn đang nâng cái xác phủ vải trắng chờ cậu.

An Chiết biết đó là Vans.

Cảnh trước mắt cậu mơ hồ, cậu tiến lên một bước toan kéo tấm vải trắng kia xuống, muốn nhìn mặt Vans lần cuối son lại bị lính ngăn cản.

Tay lính kia đưa một con chip màu xanh cho cậu, bình tĩnh nói rằng:

– Đội lính đánh thuê AR xác nhận đã chết tận, căn cứ sẽ thu hồi mọi trang bị. Chiến lợi phẩm quy ra tiền tệ và đã gộp với tiền trợ cấp đưa cho người nhà. Mời nhận lại di vật.

An Chiết hỏi:

– Các anh định đưa anh ấy đi đâu?

Tay lính trả lời:

– Lò thiêu.

Mình mẩy cậu khẽ run, nao núng chả chịu nhận tấm thẻ ID nọ.

Lục Phong chợt cất giọng:

– Cậu muốn vất nó à?

An Chiết chẳng trả lời, mãi sau cậu mới ngẩng đầu nhìn Lục Phong:

– Anh ấy thực sự… không bị thương mà.

Cậu thấy hình ảnh của mình ánh trong cặp đồng tử xanh lạnh lẽo kia, hai mắt mở to, một niềm đau thương thầm lặng.

Trông Lục Phong vẫn vô cảm như thể hết thảy mọi sự ở đây chả liên quan gì tới anh. Tuy nhiên, đương lúc An Chiết ngỡ rằng đối phương sắp sửa xoay lưng đi mất, anh lại chợt tiến lên một bước.

Báng súng đen hất mép vải trắng lên, để lộ cánh tay phải của Vans.

An Chiết nửa quỳ xuống kiểm tra, có một chấm đỏ nhỏ tin hin trên chóp ngón áp út của Vans – hệt như bị gai nhọn đâm trúng, mà ở mép chấm đỏ lại có thứ dịch đục màu đen thực lạ đang rỉ ra.

Cậu ngớ người, nháy mắt những cảnh tượng cũ bỗng ùa về trong cậu.

Trên vỏ con kiến dính máu người, và cũng ngay hôm ấy Vans nói cho cậu hay, sở dĩ có người giấu nhẹm sự thật về vết thương của họ, là bởi vẫn có xác suất không bị nhiễm gen ở những vùng có mức ô nhiễm thấp. Trên hết là bản thân họ muốn về nhà.

Cho nên, cho nên… kẻ bị vỏ kiến sượt trúng nào phải Anthony, mà là Vans.

An Chiết khó mà thở nổi, ngón tay run run nhận thẻ ID của Vans, cậu nhét kĩ nó vào túi áo, đoạn ngoảnh sang nhìn Lục Phong, song bên cạnh lại chẳng có ai.

Cậu đứng dậy nhìn ra ngoài, thấy một bóng lưng màu đen đang dần khuất xa dưới màn trời xám xịt tại cổng thành.

Chẳng mấy chốc, có tiếng động chợt sập đến sau lưng cậu, cậu ngoái đầu, bắt gặp cô gái đi cạnh kẻ bị bắn ban nãy, cô ta loạng choạng xông ra nhưng lại bị toán lính ngăn chặn. Cô ta liều mình giằng ra toan nhào tới đằng trước không thôi, cô ta vung tay loạn xạ trên không rồi hét khản giọng:

– Lục Phong! Thẩm phán giả!!!

– Mày sẽ không chết tử tế!!!

Chất giọng khê khản sắc lẹm xộc ồ ạt khỏi lồng ngực cô ta rồi ngân dài khắp quần thể kiến trúc, nhưng cô ta chẳng nhận được cái ngoảnh đầu nào từ thẩm phán giả.

Tứ bề dần lắng xuống và hai cái xác bị khiêng đi lần lượt. Nơi hành lang trống trải, chỉ vẳng độc một tiếng khóc rấm rứt từ cô gái nọ.

Hết chương

. Tranh minh họa.Artist: zhuowang @lofter

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio