Kế đấy họ phát hiện thêm chứng cứ trong căn phòng này.
Cửa sổ khó đẩy ra, là do bệ cửa sổ sắt đã dính chặt với đế.
Còn bộ xương ấy, nom kĩ hơn sẽ phát hiện xương đùi nó mất tăm ngay trên ghế xô-pha. Sự tồn tại xấu xí nhất chính là ngọn đèn chùm hình hoa linh lan treo lủng liểng trên trần nhà phòng ngủ thứ hai, chao đèn cùng giá đỡ kim loại của nó lẫn vào nhau, chúng tan chảy và sã mình xuống một cách mềm mại – tựa ngọn nến cháy tận. Bụi bặm đen sì phủ lấp chao đèn trắng xóa, hạt bụi nào cũng là một nốt đen bé chừng đầu kim, chúng ken dày chất đống, tưởng chừng sắp sửa tạt thẳng vào mặt vậy.
Những điều kì lạ vốn chẳng nên diễn ra kết hợp cùng mọi hiện tượng vượt khỏi nhận thức và giới hạn khoa học của loài người, gợi cho An Chiết một thứ ảo giác, rằng thế giới này như ngọn nến lụi tàn đang dần dà, dần dà tan thành bãi sáp nhão nhoét.
Siebe trở về phòng khách, nó ngồi chết lặng trên sàn, mãi sau bèn ôm ông nội lên rồi đưa cụ rời khỏi ghế dựa, toan tránh xa nơi đó, cứ như thể chiếc ghế kia là con quái vật khủng khiếp nhất, cứ như thể ngay sau đấy xác cụ ông sẽ lẫn quyện với chiếc ghế vậy. Cách ghế thật xa, nó đặt ông nội xuống sàn, song cơ mặt nó lại tức thì run bần bật với vẻ điên rồ…
Bởi biết đâu sàn nhà cũng là quái vật.
Kế đến tấm thân nó run lập cập rồi bất chợt giật lùi về sau dăm bước, sự tồn tại của chính bản thân nó cũng là nguồn cơn ô nhiễm.
An Chiết thấy nó hoang mang tột cùng thì bèn nhấc chân đi đến phía trước, hiềm nỗi vừa tiến đặng một bước thôi, Siebe đã lia ánh mắt kinh hoàng sang chỗ cậu, thụt lùi liên tục.
Nếu như hết thảy trên thế giới đều ô nhiễm lẫn nhau, vậy chỉ khi né xa mọi vật chất mới bảo toàn tính mạng nổi. An Chiết cảm thông cho nỗi lo sợ của nó, cậu lại tiếp tục chủ động kéo dài khoảng cách với nó.
– Xin lỗi, em… – Răng Siebe va lập cập, bảo – em cần… yên tĩnh một lát.
Lục Phong dẫn An Chiết vào phòng ngủ.
Giây phút đặt chân vào phòng ngủ và lại nom thấy cái đèn chùm rủ xuống ấy, An Chiết bỗng chốc ngừng bước. Cậu ngoảnh sang thượng tá, thấy đôi mắt xanh lục của anh như đang kết băng. Sau đấy Lục Phong bèn lôi máy liên lạc ra khỏi túi áo, anh siết nó thật chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
An Chiết chỉ đứng bên cạnh quan sát, Siebe đã mất kiểm soát rồi, cậu hiểu tình trạng của Lục Phong cũng chẳng khá khẩm hơn Siebe bao nhiêu, bởi anh vẫn là con người. Thậm chí, thượng tá còn cảm nhận được nhiều thứ hơn Siebe nữa. Đi đôi với việc cần vượt qua nỗi sợ hãi mà thế giới điên rồ này mang lại, anh phải nghĩ về căn cứ loài người ở chốn xa. Anh nhất định phải tỉnh táo vì căn cứ loài người.
Nếu động cơ gặp trục trặc bởi sự ô nhiễm lẫn nhau của vật chất, vậy thì máy liên lạc sao tránh thoát nổi. Có chiếc tua vít nằm trong ngăn kéo tủ đầu giường phòng ngủ, Lục Phong cầm nó lên, vặn mở đinh ốc vỏ ngoài máy liên lạc.
Vỏ ngoài, con chip có kết cấu phức tạp, đường dây xen kẽ, vô vàn phụ tùng tí hon bị tháo ra ngay trên giường. Lục Phong cầm từng cái một lên xem, anh mượn ánh sáng le lói kiểm tra cấu trúc nhỏ bé của chúng.
Phụ tùng máy liên lạc nhiều vô kể, An Chiết ngắm nghía giây lát, cũng lấy ra dăm ba linh kiện có cấu trúc đơn giản từ đống lỉnh kỉnh ấy, định bụng coi xem liệu chúng có đáp ứng đủ tiêu chuẩn cái nào ra cái đó của máy móc loài người không.
Khép kín cửa phòng lại, trên thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ. Chẳng ai chịu hé lời, trong tiếng mưa rơi, chẳng nghe đặng bất cứ âm thanh nào ngoại trừ lục xem phụ tùng, Lục Phong làm việc cực chóng – những linh kiện này có vẻ hãy còn bình thường.
Tuy nhiên An Chiết chợt thấy bất ngờ.
Cậu săm soi con chip be bé trong tay, trên bề mặt có hai sợi đồng đỏ thẫm xếp ngang hàng, sợi nào cũng do hàng tá sợi đồng tí hon bện nên, chúng vốn phải song hành với nhau, chính giữa cách nhau chừng vài mi-li-mét. Bấy giờ tất cả lại tơi hết ra, hai bên đều oặt vào thành một độ cong kì quặc, hai sợi đồng áp sát nhau, nom khá khó tách rời, điều này chắc chắn là điềm gở.
Vào khoảnh khắc này, chí ít là trong gang tấc ngắn ngủi, An Chiết chợt nảy lên ý nghĩ, rằng nếu ngay cả máy liên lạc cũng bị hư hẳn do biến dạng từ vật chất, nếu Lục Phong không bao giờ quay về căn cứ được nữa, thì bọn họ sẽ như nào đây?
Nhưng An Chiết cũng chẳng phải là một cây nấm hư như vậy đâu.
…Cậu nhìn con chip trong lòng bàn tay, cắn môi, cậu kéo tay áo Lục Phong mặc cho nỗi đớn đau nhè nhẹ ùa đến.
Trong giày bốt của Lục Phong có một chiếc khuy ngầm giắt theo dao găm sắc lẹm, bấy giờ cái dao găm ấy bị rút ra, An Chiết bật đèn pin thó được từ quặng mỏ – đoạn rọi sáng con chip, kế đó nhìn Lục Phong dùng mũi dao cẩn thận hắt những sợi đồng đương quấn bện nọ ra, giữa sợi đồng đã xuất hiện dấu hiệu dính liền, song may mà phát hiện kịp thời, vẫn còn tách ra được.
Lúc dọn dẹp xong xuôi, An Chiết lại bắt đầu căng thẳng. Nhưng cậu thấy đầu óc hơi bải hoải, hình như cậu bị ốm rồi, kể từ khi bào tử có dấu hiệu chín muồi thì cơ thể cậu cứ mỗi lúc một yếu đi.
Lục Phong kiểm tra số phụ tùng còn dư lại lần nữa, kế tiếp lần lượt lắp chúng đâu vào đấy, ấn thử phím, khởi động.
Sau đấy thứ vẳng lên lại chẳng phải thông báo “Xin lỗi bạn, tín hiệu căn cứ đang bị gián đoạn do chịu tác động từ tầng điện li hoặc gió Mặt Trời…” mà thay vào đó là:
“Bíp…”
“Bíp…”
“Bíp…”
Tiếng mưa tuôn ồ ạt to dần lên, hàng ngàn hàng vạn giọt mưa nện xuống cửa sổ như làn đạn và dội ra thứ âm vang lộp độp chẳng ngớt, đây là một cơn mưa xối xả chỉ xuất hiện vào mùa hạ oi bức, cảnh ngoài ô cửa nay đã là thác nước xám ngắt.
Giọt mưa dường như nện vào linh hồn An Chiết.
Trong cơn mụ mẫm, cậu thoáng nghe thấy giọng nữ ôn hòa vọng ra từ máy liên lạc, nhưng cơn mụ mẫm cứ ngày một trĩu nặng, thế giới trước mắt cậu nhòe thành khung cảnh muôn hồng nghìn tía… Vài giây sau, cậu ngã nhoài xuống đất.
Trước khi mất đi ý thức, cậu chỉ nghĩ đúng một điều: Bào tử ơi, làm ơn đừng rơi ra nhanh vậy mà.
Hết chương
Huhu Chiếtttt, Chiết ơiiiii, té xỉu rồi ai đỡ em nó dứi=((((